XẤU CA NHI LÀM RUỘNG KÝ



Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
"Ngày mai là ăn tết rồi, ngươi an tâm chuẩn bị gả, chuyện này ta sẽ để ý, nếu lựa chọn muốn cùng nhau sinh hoạt thì phải trôi qua thật tốt, cũng đừng cư xử giống như hài tử nữa." Lý Trường Phong cảm thấy Hứa Thanh nói rất có đạo lý, Mã Phú Quý người nọ tuy cũng là người làm ăn, nhưng tác phong xử sự đều không được, đầu óc cũng chậm chạp, không linh hoạt giống Vương Lỗi trong miệng Lý tiểu ca nhi, nhưng dù nghe nói người này tốt đến đâu, cũng phải đích thân xem qua mới có thể biết rõ ràng rốt cuộc là người thế nào.
Lý tiểu ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi lại một lát mới nói phải đi về nhà, cũng không lưu lại ăn cơm.
"Công việc trong nhà thật sự rất nhiều, ta cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy ra ngoài." Lý tiểu ca nhi mới vừa nói xong lời này đã bị Lý Trường Phong hung hăng trừng mắt một cái, "Còn biết sao, ngày mai là tết Nguyên Đán rồi, cứ như vậy chạy ra ngoài, đi thôi, ta đưa ngươi trở về."
Lý tiểu ca nhi thè lưỡi, lại hôn hôn Đoàn Đoàn xong mới theo Lý Trường Phong rời đi.
Thời điểm Lý tiểu ca nhi cùng Lý Trường Phong ở trên đường, Lý Trường Phong suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra, "Khoảng thời gian này trong nhà không có chuyện gì phát sinh đi?"
Lý tiểu ca nhi túm túm áo khoác ở trên người, nửa ngày sau mới nói: "Tam ca mở học đường, không có".
Lý Trường Phong nghe xong cũng không hỏi quá nhiều, thở dài một hơi, tăng tốc độ xe lừa nhanh hơn, mặc dù hôm nay tuyết không lớn, nhưng cũng không nên trì hoãn quá lâu, chẳng may cảm lạnh lại không tốt.
Sau khi tới Lý gia, Lý Trường Phong nếu trực tiếp liền chạy lấy người cũng không tốt, vì thế buộc xe lừa lại đi theo Lý tiểu ca nhi vào trong sân, đã về tới nhà rồi mà không tiến vào trong nhà sẽ bị người ta nói linh tinh.
"Hắn đây là cùng ta đối nghịch! Uổng phí ở thời điểm hắn khảo tú tài ta còn dạy dỗ hắn, đúng là một con sói mắt trắng!" Mới vừa tiến vào cổng, liền nghe thấy nhà chính truyền đến tiếng quát tháo kích động của Lý lão tam.
Lý tiểu ca nhi giống như đã thành thói quen, kéo kéo vạt áo Lý Trường Phong rồi gật gật đầu sau đó liền đi vào phòng mình đóng cửa lại.
Lý Trường Phong nhìn trong phòng bếp không có khói bay lên, lại nghe âm thanh trong nhà truyền tới, bước chân dừng lại một chút, cuối cùng vẫn di chuyển bước chân vào nhà chính đang phát ra âm thanh.
"Cũng không còn biện pháp nào, mọi người đều nguyện ý đem hài tử đưa cho Chu Văn dạy học."
Lý lão bà vẻ mặt không thoải mái, nhìn thấy Lý Trường Phong vào cửa, "Lão nhị tới!" Mọi người trong phòng chào hỏi Lý Trường Phong, Lý Trường Phong ngồi ở bên cạnh Lý lão đại, lẳng lặng nghe cũng không nói lời nào.
Lý lão tam thấy Lý Trường Phong tiến vào liền không nói thêm gì nữa, cho dù trên mặt vẫn chứa đầy phẫn nộ như cũ.
Tức khắc bầu không khí phòng trong có chút xấu hổ, "Ngươi mang theo con dâu cùng bọn nhỏ đi phòng bếp chuẩn bị đồ cho ngày mai ăn năm mới đi." Lý lão gia tử nhìn Lý lão bà nói, Lý lão bà gật đầu, mang theo tức phụ Lý lão đại ra khỏi nhà chính, trong phòng chỉ còn lại bốn cha con Lý lão gia tử.

Lý lão gia tử nhìn Lý Trường Phong, trên mặt tràn ngập sương gió năm tháng lưu lại, giờ phút này cũng không có một tia ý cười, "Ngươi vừa tới, ta cũng thông báo cho ngươi một tiếng, một là đệ ca nhi ngươi đã cùng Vương gia trấn trên định thân, ngày lành định ra là ngày hai tháng hai, ngươi nhớ kỹ, đến lúc đó không thể vắng mặt."
Nói tới đây lại nhìn Lý lão tam ngồi ở một bên, "Thêm nữa, học đường mà tam đệ ngươi mở trước đây bị Chu Văn nhà họ Chu cắt đứt, hiện tại cũng không tiếp tục được nữa."
Sắc mặt Lý lão tam đen lại, rốt cuộc cũng không lên tiếng, vẻ mặt Lý lão đại tiếc nuối, Lý Trường Phong như cũ lẳng lặng nghe, không lên tiếng phát biểu bất luận cái gì, khiến cho Lý lão gia tử cũng không biết nói gì tiếp theo.
"Khụ, Trường Phong, đối với chuyện này ngươi thấy thế nào, đều là huynh đệ với nhau, ngươi cũng đưa ra ý kiến đi." Lý lão gia tử so ra không trầm tĩnh được như Lý Trường Phong, đành lên tiếng trước.
Lý Trường Phong vỗ nhẹ bụi trên người, giống như không có việc gì xảy ra nói: "Tại sao các hương thân không muốn đem hài tử gửi cho Tam đệ bên này dạy?"
Lời này vừa ra, Lý lão đại ngồi ở bên người Lý Trường Phong biểu tình có chút hổ thẹn, Lý lão tam như cũ không nói gì, Lý lão gia tử đành phải lên tiếng: "Này không phải thời điểm hạn hán quà nhập học cũng chỉ là một chút ý tứ, tùy tiện đưa cái bánh bột bắp đều có thể đưa hài tử tới học, hiện tại không phải đã qua hạn hán sao, cuộc sống mọi người cũng chậm rãi tốt lên, cho nên Tam đệ ngươi liền nói muốn tăng phí nhập học, nhưng mà, đám người này đều không đưa hài tử đi học, sau đó Chu Văn kia lại mở học đường."
"Tam đệ muốn thu phí nhập học bao nhiêu?"
Sắc mặt Lý lão gia tử trở nên cứng ngắc, quay đầu nhìn Lý lão tam vẫn luôn không nói chuyện, "Ngốc cái gì! Hỏi ngươi thu phí nhập học bao nhiêu!"
Lý lão tam không kiên nhẫn phất phất tay, "Một năm năm lượng bạc, ta đây cũng không phải là thu loạn, muốn tìm một phu tử như ta, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã tìm được!"
Lý Trường Phong cười hừ một tiếng, "Theo ta được biết, thôn An Nhạc phí nhập học một năm cũng chỉ hai lượng, ngươi khen ngược nhiều gấp đôi còn không biết ngượng."
Lý lão tam nghe Lý Trường Phong nói trong lòng cực kỳ không thoải mái, "Rốt cuộc ai mới là huynh đệ ngươi đây! Ngươi rốt cuộc là đứng ở bên nào!"
"Ta không đứng ở bên nào hết, cha, Chu Văn thu phí nhập học bao nhiêu?" Lý Trường Phong khóe mắt cũng không nhìn Lý lão tam một chút, quay đầu hỏi Lý lão gia tử.
Lý lão gia tử sắc mặt không được tốt, hiển nhiên cũng cảm thấy lời Lý lão tam nói không sai, Lý Trường Phong khuỷu tay quẹo ra ngoài, buồn không nói lời nào, Lý lão đại đỏ mặt, thấp giọng nói: "Một năm hai lượng, không có tiền dùng lương thực cũng được."
"Hắn làm sao có thể so với ta!" Lý lão tam đầy bất mãn vỗ bàn đứng lên nói, Lý Trường Phong cũng lười nghe, đứng lên đi đến trước mặt Lý lão tam, nhìn thẳng hắn, "Vì sao lại không thể so với ngươi?"
Lý lão tam nhìn Lý Trường Phong mặt vô biểu tình trước mắt, trong lòng có chút sợ hãi, lần trước bởi vì chuyện Lý tiểu ca nhi, hắn bị Lý Trường Phong đánh cho hai ngày không xuống được giường, "Hắn mới thi đậu tú tài bao lâu, ta có thể xưng là tiền bối của hắn, huống hồ ta đã từng tham gia khảo thí cử nhân!"
Lý Trường Phong quả thực lo lắng cho chỉ số thông minh của Lý lão tam, "Ngươi cảm thấy rất đáng để kiêu ngạo có phải không? Ta nói cho ngươi biết, chỉ từ thái độ Chu Văn thu học phí so với ngươi đã tốt hơn rất nhiều! Ta cũng không còn mặt mũi nói ta là người họ Lý, đều bị ngươi làm cho xấu hổ!"
Lý lão tam bị lời nói của Lý Trường Phong đâm tới tâm can đều đau, Lý lão đại thấy cảm xúc hắn không đúng, lập tức chạy tới giữ chặt hắn lại, "Đừng cản ta" Lý lão tam đẩy Lý lão đại qua một bên, oán hận nhìn chằm chằm Lý Trường Phong, "A, ngươi nghĩ ngươi vẫn còn là người Lý gia sao? Ta nói cho ngươi biết, từ ngày ngươi gả vào Hứa gia, liền không còn là người của Lý gia ta!"
"Lão tam!"
"Tam đệ!"
Lý lão gia tử cùng Lý lão đại đồng thời quát lớn, mặt Lý lão tam hơi cứng đờ, lời này hắn nói quá mức, nhưng hắn là người cao ngạo, dù có như thế nào cũng không chịu thu lại lời đã nói ra rồi, đành phải cố gắng chống mặt già nhìn Lý Trường Phong.
"Lão nhị, lão tam lo lắng quá nên nói gấp, ngươi đừng để ý." Lý lão gia tử đi tới lên tiếng giảng hòa, Lý lão đại cũng phụ họa theo, "Đúng là như vậy, đừng chấp nhặt với hắn."
Nào biết Lý Trường Phong vẫn như cũ không có biểu hiện gì, chỉ nhìn sắc trời bên ngoài rồi cáo biệt Lý lão gia tử, "Sắc trời không còn sớm, ta cũng không tiện ở lại thêm."
Lý lão gia tử cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, đành phải gật đầu, "Trở về đi, trong nhà có hài tử, cũng nên trở về nhìn mới yên tâm một chút, các ngươi ở sau núi, mùa đông dã thú sẽ rất đói." Nói xong lại cảm thấy lời này của mình không tốt, đây không phải nói trong nhà Lý Trường Phong sẽ xảy ra chuyện sao!
Lý lão đại nghe xong cũng cảm thấy lúng túng, vội vàng sửa lại: "Cha không phải có ý đó"
Lý Trường Phong xua xua tay, "Ta biết."
Nói xong liền bước ra cửa nhà chính, đi vài bước lại ngừng lại, xoay người nhìn ba người trong phòng.
"Ta cảm thấy lão tam nói rất đúng, nếu ta đã vào Hứa gia, cũng không thể lại tùy tiện nhúng tay vào mọi chuyện của Lý gia nữa, Hứa mỗ ta mạo muội nói một câu, ngày mai ăn tết người Hứa gia ta bận rộn, nên sẽ không tới chúc tết các ngươi được, đúng rồi, nếu ta đã là người Hứa gia, chuyện phí phụng dưỡng cũng không còn nữa đi? Ta đi nói một tiếng với lí chính, được rồi, tạm biệt."
Nói xong liền đánh xe lừa rời đi không quay đầu lại, Lý lão gia tử đuổi tới cổng, chỉ nhìn thấy dấu bánh xe in trên nền tuyết, "Lão nhị! Lão nhị! Ngươi quay lại cho ta!"
"Tên nhãi ranh này! Lão tam, còn thất thần cái gì, không mau đuổi theo xin lỗi nhị ca ngươi cho lão tử!" Lý lão gia tử tức giận vừa gào lên vừa túm lấy Lý lão tam đang thò đầu ở cửa nhà chính nhìn ra.
"Đây là có chuyện gì? Gào cái gì mà gào? Giờ đã là cuối năm, lão già muốn làm gì vậy!" Lý lão bà ở phòng bếp nghe được động tĩnh, nhô đầu ra hỏi.
"Còn không phải ngươi sinh nhi tử tốt! Một người hai người! Đều không phải người bớt lo!" Lý lão gia tử hung hăng dậm chân, liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, hắn phải đi ngăn Lý Trường Phong lại.
"Nói gì vậy, sao lại nói là do ta sinh, không có ngươi, ta như thế nào sinh!" Lý lão bà không hiểu chuyện gì sờ sờ cái mũi.

Lý Trường Phong đánh xe lừa rất nhanh đã đến nhà lí chính, đem sự tình nói ra hết, sau khi giải quyết xong mọi chuyện liền trực tiếp chạy về nhà, chờ đám người Lý lão gia tử chạy tới nơi, hoa kim châm đều lạnh*, còn bị lí chính chế giễu một phen, nói cái gì hài tử của mình cũng không nhận, thật đủ nhẫn tâm.
Nguyên văn: 黄花菜都凉了
Rau kim châm là một loại thức ăn phổ biến ở Hồ Nam Trung Quốc.

Món ăn làm từ rau kim châm thường được đưa ra cuối bữa ăn.

Nếu món kim châm cũng đã lạnh thì tức là đã đến quá trễ.

"Rau kim châm đều lạnh" : Cường điệu chờ đợi thời gian quá lâu, người tới quá muộn.

Đây là một cách nói so sánh.
Lúc này Lý lão gia tử không ngừng cảm thấy đau lòng, ngay cả đầu cũng phát đau!
Hứa Thanh đang làm cơm chiều, Đoàn Đoàn lúc này đã ngủ rồi, cậu cũng vừa lúc có thể nhẹ nhàng làm chuyện khác trong chốc lát, mới vừa đem đồ ăn bưng lên bàn, Lý Trường Phong mang theo một thân gió tuyết đã trở lại.
"Sớm biết ngươi sẽ là dáng vẻ này, nhanh, trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn nước ấm tắm rửa cho ngươi rồi, mau đi tắm rửa, ta đi nhìn hài tử."
Lý Trường Phong cúi xuống hôn lên đầu Hứa Thanh, "Tức phụ nhi thật tốt."
"Bớt dẻo miệng" Hứa Thanh cười nói, vươn tay vỗ vỗ bột tuyết trên người Lý Trường Phong, sau đó liền đi vào trong phòng, hài tử lúc này cũng nên tỉnh rồi.
Sau bữa tối, xoa bóp thân thể cho Đoàn Đoàn xong hai người mới nằm xuống giường.
Đoàn Đoàn thì ngủ ở trong nôi được dựa gần giường lớn, một mình nằm ở đó ê ê a a, cũng không khóc nháo, trong phòng có giường sưởi nên cũng không sợ Đoàn Đoàn bị lạnh, thình thoảng nhìn qua một chút, giúp hắn kéo lại chăn nhỏ là được.
"Cho nên ngươi không cần đưa phí phụng dưỡng nữa?" Hứa Thanh nghe Lý Trường Phong kể lại chuyện phát sinh buổi chiều hôm nay xong, đưa ra kết luận.
"Đúng là như thế, tiếp theo, ngươi nên cao hứng chính là chúng ta không cần đi chúc tết, ít nhất năm nay chúng ta có thể không đi." Lý Trường Phong ôm Hứa Thanh nói, người bên kia nhiều, ầm ĩ không nói, Hứa Thanh mang theo hài tử, hôm nay lại có tuyết rơi, còn không phải là bị lăn qua lộn lại sao.
"Tâm ngươi thật lớn, cứ như vậy liền theo họ của ta?" Hứa Thanh nằm lên trên người Lý Trường Phong, hôn hôn lên râu của hắn, cười hỏi.
Lý Trường Phong sờ sờ vòng eo Hứa Thanh, ánh mắt sâu thẳm nói: "Ta vốn dĩ chính là tức phụ nhi ngươi cưới vào cửa."
Hứa Thanh bắt lấy bàn tay to của Lý Trường Phong đang không ngừng đi xuống, ý vị thâm trường hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
Lý Trường Phong đem Hứa Thanh lật lại đè ở trên giường, cắn lỗ tai cậu rồi nhẹ giọng tà mị nói: "Làm ngươi."
Hứa Thanh nghe xong cơ thể liền nóng lên, mấy ngày nay bọn họ cực ít thân thiết, không phải bị tiếng khóc hài tử quấy rầy, thì cũng là cậu quá mệt nhọc, căn bản không có tâm tư làm gì cả, nhưng Lý Trường Phong lại nghĩ Hứa Thanh là thường xuyên không để ý tới hắn.
"Hài tử còn chưa ngủ đâu!"
Hứa Thanh ngăn cản Lý Trường Phong cúi đầu thân mật, Lý Trường Phong cũng không ngẩng đầu lên lẩm bẩm: "Ngủ rồi."
Hứa Thanh không tin, Lý Trường Phong đành phải đem cậu kéo lên, để cậu tự mình nhìn cho rõ, Hứa Thanh nhìn qua, Đoàn Đoàn đúng là ngủ rồi, "Tin chưa?" Lý Trường Phong lại đẩy ngã Hứa Thanh xuống giường, xoay người bao phủ lên.
Sau một thời gian dài không làm, hai người đều có chút vội vàng, chỉ trong chốc lát Hứa Thanh liền trơn bóng nằm ở dưới thân Lý Trường Phong, trong mắt tất cả đều là mê ly, chỉ có thể thuận theo cảm giác chi phối cơ thể.
Hứa Thanh đặt hai tay lên vai Lý Trường Phong, hai chân tự nhiên vòng qua eo hắn, ôm phía sau lưng hắn.
Lý Trường Phong làm đủ màn dạo đầu, cảm nhận được cơ thể nhiệt tình của Hứa Thanh, sau khi chuẩn bị tốt hắn mới trầm ổn tiến vào, bắt đầu luận động, đồng thời cúi đầu hôn sâu cùng Hứa Thanh.
Lưỡi Lý Trường Phong linh hoạt cuốn lấy lưỡi Hứa Thanh, không ngừng công lược thành trì của Hứa Thanh, cảm nhận được sự ràng buộc cùng nụ hôn thân mật nhất giữa hai người, thân thể Hứa Thanh không ngừng run rẩy bởi những cử động không ngừng của Lý Trường Phong.

Hứa Thanh không chịu nổi nụ hôn sâu kéo dài, cậu cảm thấy mình rất nhanh đã hít thở không thông, Lý Trường Phong đương nhiên biết thói quen của cậu, chờ Lý Trường Phong cảm thấy đủ rồi mới thành toàn tâm nguyện của Hứa Thanh, rút lui ra ngoài, Hứa Thanh từng ngụm từng ngụm hít thở không khí trong lành mát lạnh, toàn thân đều bị Lý Trường Phong làm cho không có sức lực.
Đầu và thân thể đều vô lực ngả về phía sau, cho đến khi hoàn toàn dựa vào trên giường Hứa Thanh mới cảm thấy mình có chỗ dựa để chống đỡ, mà vòng eo vẫn đang không ngừng nhấp nhô theo động tác kịch liệt của Lý Trường Phong.
Ngoài cửa sổ tầng tầng tuyết trắng làm cho đêm đen cũng sáng bừng lên rất nhiều, nhưng hết thảy mọi thứ đều đã trở nên không rõ ràng, chỉ còn lại xúc cảm của Lý Trường Phong ở trong thân thể cậu, thân thể hai người kết hợp vô cùng thân mật, cũng mang đến sự gắn bó kết hợp giữa tâm hồn và linh hồn.
Ngày hôm sau Hứa Thanh lại ngủ một giấc đến khi trời sáng choang mới bò dậy, Đoàn Đoàn đã uống bột xong, đang ở trong xe nôi duỗi thân thể tay chân.

Trên bàn lớn đặt trước cổng cũng chỉ còn lại một ít bánh kẹo và đồ ăn vặt, đó là đồ được chuẩn bị sẵn cho lũ trẻ trong thôn tới cửa chúc tết.
Nói một lời cát tường, liền lấy một nắm kẹo đã được chuẩn bị sẵn cho bọn hắn, cũng là lấy chút không khí vui mừng, Hứa Thanh cảm thấy có chút đói bụng, liền đi đến phòng bếp.
Lý Trường Phong mới vừa giết gà ăn tết xong, lúc này cũng đã thu thập gần xong, thấy tư thế đi tới của Hứa Thanh có chút biệt nữu, "Còn đau?"
Hứa Thanh lắc đầu, "Không phải đau, mà là rất đau, ngươi vất vả rồi, ta thấy mọi thứ trên ban thần ở nhà chính đều đã chuẩn bị tốt, bọn nhỏ cũng đã tới."
"Này có cái gì, nào, trong nồi có cháo chuẩn bị cho ngươi đó, ăn thanh đạm một chút thì tốt hơn, trên tay ta có mùi tanh, ngươi tự mình lấy đi." Lý Trường Phong rửa sạch nội tạng gà, đem tới cho Tiểu Bảo đang ngồi xổm bên cạnh ăn.
Hứa Thanh bưng cháo lên thổi thổi hơi nóng rồi chậm rãi uống vào, tức khắc cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều, "Đúng rồi, còn chưa dán câu đối phải không?"
"Còn chưa có đâu, một lát ta liền đi dán." Lý Trường Phong cầm lấy dao phay, nhấc tay chém xuống vài cái, liền đem một con gà hoàn chỉnh chặt thành từng miếng nhỏ.
"Ta có thể làm, ngươi dùng nước ấm rửa tay cho kỹ, bằng không Đoàn Đoàn lại ghét bỏ mùi trên tay ngươi." Hứa Thanh rửa xong chén, lấy một chút hồ nhão liền đi ra ngoài cổng chuẩn bị dán câu đối.
Trong nhà tuy rằng chỉ có hai người Hứa Thanh và Lý Trường Phong, nhưng chuẩn bị ăn tết cũng không nhỏ, gà, vịt, thịt heo, còn có một ít đậu hũ, đồ ăn kèm, trên bàn cũng đã gần như đầy ắp.
Vừa đến thời điểm ăn cơm trưa, Lý Trường Phong liền đốt vang pháo treo ở ngoài cổng, người một nhà đứng ở cửa nhà chính nhìn bông tuyết bay lả tả đầy trời, nghe tiếng pháo vang vọng như tiếng sấm, Hứa Thanh và Lý Trường Phong nhìn nhau cười, đây là năm đầu tiên ăn tết của bọn họ, cũng là cái tết đoàn viên đầu tiên của một nhà ba người.
Khi ăn cơm trưa, Lý Trường Phong cố ý gắp một miếng thịt mỡ thật nhỏ đưa vào trong miệng Đoàn Đoàn, ý nghĩa Đoàn Đoàn đã bắt đầu ăn thịt, về sau không có việc gì đều có thể cho ăn một ít thịt băm.
Sau khi ăn trưa là lúc người dân trong thôn có thể đi lại khắp nơi, Lý Trường Phong và Hứa Thanh không muốn mang theo hài tử ra cửa, nên đã chuẩn bị sẵn một số đồ ăn nhẹ chờ người khác đến.
Ban đầu tới nhà đều là tiểu hài tử, dần dần người lớn trong thôn cũng tới chúc tết, Hứa Thanh bọn họ cũng đều nhiệt tình chiêu đãi, tâm sự sang năm trồng cái gì, khi nào trồng thì tốt nhất, cũng có người nhắc đến chuyện Lý Trường Phong làm xe nôi, Hứa Thanh cũng nhân cơ hội giảm giá xuống một chút, ăn tết có ưu đãi, khiến nhiều bà tử đặt hàng ngay tại chỗ, thậm chí có người còn đặt giúp thân thích nhà mình.
Thẳng đến chiều muộn, người tới nhà Hứa Thanh bọn họ mới hết, Tạ thẩm cùng Tạ ca nhi vào lúc này mới đến chúc tết, Lâm lão đại phu không còn nữa, Lâm Phương Lương cảm thấy ở trong nhà cũng không có không khí đón năm mới, liền đưa Tạ ca nhi trở lại Tạ gia ăn tết.
Tạ ca nhi hoài thân cũng đã gần bốn tháng, trải qua nhiều ngày bồi dưỡng thân thể đã tốt lên rất nhiều, người cũng mập mạp hơn một chút, nhìn vừa đầy đặn lại nho nhã.
"Nào, để ta đến nhìn Đoàn Đoàn đáng yêu một chút." Tạ ca nhi mặc một thân y phục màu tím, khi cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn, tóc đen bên tai liền rơi xuống trên vai, sau lưng vừa lúc đối diện với cổng sân, khung cảnh tuyết trắng ở phía sau, Hứa Thanh nhìn mà ngốc lăng một lúc lâu, quả thật là một mỹ nam!
Mỹ nam ôm Đoàn Đoàn nhẹ nhàng dỗ dành, trêu chọc, vừa dịu dàng lại quyến rũ khiến nội tâm Hứa Thanh không khỏi bồi hồi xao động, một mặt tốt đẹp như vậy, nếu có máy ảnh ở đây cậu đã sớm chụp lại từ lâu rồi! Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!
"Nhìn đủ chưa?"
Đang lúc Hứa Thanh nhìn đến si mê, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nói âm trầm.
Tác giả có lời muốn nói: Lý Trường Phong: Ta muốn giết Tạ ca nhi, phải làm sao đây!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi