XẤU HỔ


Hai người nói chuyện xong, Tô Mạt thu lại ý nghĩ bán hàng trên vỉa hè.
 
Trương Vũ Vi và Hứa Thiếu Huy vào phòng ngủ, một lúc cũng chưa ra. Tô Dương nằm trên sô pha xem phim. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tô Mạt bèn đi tắm trước.
 
Đợi đến lúc cô tắm xong quay ra đã gần 11 giờ.

 
Tô Dương thấy cô giặc váy sơ mi phơi trên ban công, tạm thời cho tivi ngừng phát, gọi một tiếng: “Mạt Mạt.”
 
“Anh Dương Dương.”
 
Tô Mạt từ nhỏ đã gọi anh như vậy, nghe thấy liền đáp một tiếng.
 
Tô Dương ngẩng cằm lên chỉ về phía phòng cô, nói: “Lấy điện thoại ra đây. Anh đăng kí wechat cho em, kết bạn với mọi người trong tiểu khu của chúng ta.”
 

“Vâng.”
 
Tô Mạt làm theo, rất nhanh liền cầm điện thoại ra.
 
Tô Dương cầm điện thoại cô loay hoay một lúc, đăng kí cho cô một tài khoản wechat, đồng thời kiên nhẫn giải thích: “Nhóm này là nhóm phục vụ của siêu thị ở tầng 3. Trong nhóm rất nhiều người, có thương nhân cũng có chủ sở hữu. Em xem có thể phân biệt tên nhóm. Anh chú thích tên nhóm thành “chuyển phát nhanh tầng 3” cho em, nếu có người hỏi riêng em về chuyện chuyển phát, tốt nhất nên trả lời liền.
 

“Vâng vâng.”
 
Cúi đầu nhìn anh làm, Tô Mạt gật đầu liên tục.
 
Tô Dương lại đem một số cách thức trong wechat nói tỉ mỉ với cô, thấy đã qua 11 giờ bèn ngừng lại.
 
Tô Mạt cầm điện thoại lên, có hơi chóng mặt quay về phòng.
 
Nhưng mà, những thứ đồ như điện thoại, tiếp xúc mấy ngày người bình thường đều sẽ biết dùng, cơ bản không cần dạy. Wechat cũng giống như vậy. Cô tuy từ nhỏ tầm mắt hạn hẹp, nhưng đầu óc lại không ngốc, về phòng nghiên cứu chỉ mấy phút mà thôi, cảm giác choáng ngợp khi bỗng nhiên tiếp xúc với sự vật mới đã giảm đi, bắt đầu mở nhóm phục vụ siêu thị ra xem.
 
Qui mô của tiểu khu mà mấy người Tô Dương thuê rất lớn, có mấy chục tòa nhà cao hơn 30 tầng, mỗi tòa nhà đều có 2 nhánh, mỗi nhánh đều có 2 thang máy và 4 căn hộ, tính ra, số lượng người sở hữu cực kì lớn.
 
Siêu thị ở tầng 13 vốn không phải là siêu thị duy nhất của tiểu khu, nói một cách tương đối, là một siêu thị qui mô lớn nhất trong tiểu khu, những vật dụng thường ngày ở trong đó đều có, mỗi ngày còn cung ứng rau củ, trái cây, sữa, bánh mì, mì sợi, thực phẩm đã nấu chín tươi ngon. Ngoài ra, bên dưới còn có cửa hàng chuyển phát nhanh, tiệm photo, cửa hàng bán đồ sơ sinh, tiệm thuốc, tiệm may, tiệm giặt là, địa điểm cung cấp nước sạch. 
 
Tô Dương thêm cô vào nhóm phục vụ siêu thị này thành viên gần 500 người, cô lướt xem, phát hiện những tên nhóm đa dạng như “đèn gia dụng”, “nail đẹp tầng 5”, “cắt tóc tầng 9”, “giáo dục chuyên ngành cho trẻ em”, “quản lí ánh sáng tầng 2”, “mở khóa đổi khóa”, “tổ chức huấn luyện bơi lội”, ... đều có, lời ít ý nhiều.
 
Vì những tên nhóm này, tâm tư lúc trước của cô lại bắt đầu lung lay.
 
Nhưng——
 
Nhât thời cô lại thực sự không chú ý.

 
Bản thân có thể làm gì đây?
 
Ôm tâm tư có hơi cam chịu này, Tô Mạt thở dài rồi đi ngủ. Tiếp sau đó, liên tiếp trrai qua mấy ngày vô vị mà bận rộn, cho đến sáng thứ 6, vì Tô Dương thực hiện lời hứa cho cô một tuần nghỉ ngơi hai ngày, cô có nhiều hơn hai ngày nghỉ ngơi.
 
Nhưng thời tiết thực sự rất nóng, hơn 6 giờ sáng, cửa sổ phòng cô chiếu đầy ánh sáng mặt trời, vốn cũng không thích ngủ nướng, Tô Mạt bèn thức dậy.
 
Thời gian vẫn còn sớm, hai người con trai vẫn chưa dậy, cô đóng cửa nhà bếp lại, chân tay nhẹ nhàng chuẩn bị bữa sáng: Cháo táo đỏ, bánh mì kẹp thịt, một dĩa khoai tay sốt cà chua.
 
Đáp lại câu những đứa trẻ nghèo sớm lo liệu việc nhà, cô chưa tốt nghiệp tiểu học đã trở thành một người lo liệu việc nhà, tất cả những việc mà một người phụ nữ thông thường trong gia đình đều có thể làm, cô cơ bản đều biết, mà còn có thể làm tốt hơn. Ở một mức độ nào đó mà nói, mợ luôn khoan dung việc cậu nuôi cô, cũng có lí do này bên trong.
 
Nhưng mà, cô thức dậy thực sự quá sớm, đợi cô ăn hết phần ăncủa mình, cũng mới chỉ gần 8 giờ. Tô Dương và Hứa Thiếu Huy vẫn chưa dậy.
 
Nhanh chóng thu dọn nhà bếp, lúc cô về đén phòng, phát hiện trong nhóm wechat có người hỏi một câu: “Vị hàng xóm nào có số điện thoại của dịch vụ dọn dẹp nhà?”
 
Nhóm wechat này do siêu thị dẫn đầu thành lạp, quan hệ giữa các thành viên cũng khá phức tạp, người hỏi vừa nói xong, liền có người quen hỏi anh ta: “Công tác về rồi?”
 
“Có thể không, nửa tháng không ở nhà, trong nhà chỗ nào cũng là bụi bẩn.”
 
“Điện thoại của dịch vụ dọn nhà tôi không có, nhưng cách đây không lâu tôi có mời. Hay là tôi hỏi giúp bạn? Chính là kiểu 1 tiếng đúng không?”
 
“Tôi có điện thoại, một tiếng 40 tệ, ít nhấmột người khác lại nói xen vào.t là 4 tiếng, cần không?” Khi hai người đang nói chuyện, 
 
Câu này khiến trước mắt Tô Mạt sáng lên.
 
Một tiếng 40 tệ?
 
Có lẽ là cái giá của công việc hàng giờ này khiế cô kinh ngạc nói không nên lời, rất nhanh, cô làm một hành động mà đến bản thân cô cũng cảm thấy vừa to gan vừa liều lĩnh.

 
Khi gửi lời mời thêm bạn với người đó, cô trực tiếp ghi chú một câu: “Dọn dẹp nhà.”
 
Buồn ngủ liền có ngừơi tặng gối, lại cùng trong một nhóm. Người đó hôm qua công tác về còn đến nhận chuyển phát nhanh, thấy cô thêm bạn rất nhanh liền thông qua, còn chủ động hỏi một câu: “Cô là cô gái mới đến tiệm chuyển phát nhanh sống ở tầng 3?”
 
Đối phương mở miệng trước cô, ngữ khí còn ôn hòa, nó phần lớn xóa đi sự ngờ vực và do dự sau khi gửi lời mời kết bạn đi của Tô Mạt, cô định thần lại, nhân cơ hội trả lời một câu: “Đúng vậy. Tôi dọn dẹp vệ sinh không thành vấn đề, bảo đảm nhanh gọn sạch sẽ. Nếu như anhđồng ý, 1 tiếng 30 tệ cũng được.”
 
“Ha ha.”
 
Đối phương trả lời hai chữ như vậy.
 
Tô Mạt cắn môi, rơi vào sự rối loạn ngắn ngủi.
 
Cô hiển nhiên không hiểu anh ta gửi “ha ha” là ý gì. Nhưng mà vì bản thân ở trong nhóm, cho nên cô cũng không lo ngại về vấn đề an toàn, phiền não suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục tranh thủ nói: “Tôi đến đây làm thêm kiếm tiền học phí. Hôm nay đúng lúc nghỉ ngơi, cho nên muốn làm chút việc khác. An lo lắng tôi không đủ chuyên nghiệp phải không?”
 
Mùa xuân năm nay một trận mưa đá đã tàn phá phần lớn vườn trái cây ở quê nhà, trong thôn rất nhiều người vào thành phố làm thuê, thường hay làm nhất đó là việc nhà. Nói thẳng ra không phải là làm vệ sinh sao? Tô Mạt cảm thấy việc này thực sự không cần kĩ thuật gì, cô hoàn toàn có thể làm được.
 
“Cô mấy giờ có thế đến?”
 
Chính vào lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, người đó liền hỏi.
 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi