XẤU HỔ


“Em nghĩ nhiều quá rồi.”
 
Rất lâu, Sở Hà khuôn mặt không chút biểu cảm nói một câu, bưng cốc nước đi vào phòng sách.
 
Anh mỗi buổi tối đều cố định cập nhật hai chương, nội dung 6000 chữ, hầu hết đều viết xong trước thời hạn, thời gian đăng tải cố định lúc 9 giờ ngày hôm sau. Vì vậy, hôm nay viết chính là nội dung cập nhật của ngày mai, so với kiểu tùy ý viết và cập nhật tùy lúc càng linh hoạt và thoải mái hơn.

 
Ngồi trước máy tính viết một lúc, trong thời gian ngừng lại, anh lấy điện thoại ra liếc nhìn wechat.
 
Trong khung trò chuyện lấy tên là “vệ sinh nhà cửa, một tiếng 30 tệ”vốn không có tin nhắn mới, khiến anh có hơi bất ngờ.
 
Việc muốn mua chậu xương rồng trả lại cho anh, Tô Mạt tuy từ đầu đến cuối không nói, nhưng anh tâm tư nhạy bén, hiển nhiên sớm đã hiểu được: Tô Mạt nói muốn mua xương rồng, thực sự là muốn mua chậu hoa trả cho anh. Nhưng vì bốn người đi cùng nhau, cô không tiện mua một cái chậu không, cho nên chỉ có thể từ bỏ ý định.

 
Như vậy, cô đương nhiên không có cơ hội trả chậu hoa cho anh, lại có thêm một chậu hoa của anh, nghĩ thế nào cũng sẽ thông qua wechat giải thích hoặc cảm ơn anh.
Nhưng, đã nửa tiếng rồi, lời giải thích này vẫn chưa đến.
 
Sở Hà nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, đầu ngón tay chạm nhẹ lên phía trên, sửa ghi chú thành hai chữ “Tô Mạt”
 
Sau khi sửa ghi chú xong thì cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, anh lại mở khung trò chuyện của hai người ra liếc nhìn một cái, bất tri bất giác tự hỏi bản thân: Mình đang làm gì vậy?
 
Nghĩ đến đây, động tác của anh ngừng lại, sau đó thoát ra khỏi wechat.

 
Lời của Sở Khê anh không đặt ở trong lòng, tóm lại, trong suy nghĩ của anh, bản thân sẽ không thể thích một cô gái vừa mới lên đại học. Sau cùng, anh đem hành vi và sự lơ là của bản thân giải thích thành: Chỉ là cảm thấy có hơi bất ngờ cho nên suy nghĩ nhiều mà thôi.
 
Trên thực tế, anh thực sự không tiếp tục nghĩ nhiều ... ...
 
Tô Mạt về đến nhà, sau khi đặt xương rồng và hoa nhài xuống, vốn muốn gửi tin nhắn cho anh. Nhưng trong lúc suy nghĩ nên nhắn gì, Hứa Thiếu Huy hỏi cô buổi tối ăn gì?
 
Trước khi Tô Mạt đến, họ về cơ bản buổi sáng, buổi trưa đều gọi thức ăn ngoài, buổi tối ra ngoài ăn. Thời gian dài, sớm đã chán thức ăn bên ngoài, gọi cái gì cũng không muốn ăn. Nhưng không muốn ăn thì còn cách nào? Hai người đàn ông lại thêm Trương Vũ Vi, ba người đều không biết nấu ăn, chung qui vẫn không thể bị đói chết?
 
Trước mắt thì ổn rồi, Tô Mạt biết nấu ăn, đợi sau khi cô ra tay, anh và Tô Dương đều thấy cám ơn trời đất, cuối cùng cũng không cần phải ngày ngày ăn thức ăn ở bên ngoài nữa.
 
Nghe thấy anh hỏi, Tô Mạt hiển nhiên đặt điện thoại xuống, rất nhanh liền đi ra khỏi phòng.
 
Trong nhà bếp có thức ăn mua lúc trước, cô xem lại một lúc, lại trưng cầu  ý kiến của Hứa Thiếu Huy, quyết định buổi tối nấu cháo, sẵn tiện nấu 2 món ăn nhẹ. Nhưng vì thời gian vẫn còn sớm, Trương Vũ Vi tan làm cũng quay về ăn cơm, mà cô ấy lại thích ăn cháo vừa mới nấu xong, cho nên hai người cần phải đợi cô ấy một lúc, Tô Mạt dưới sự nhờ vả của Hứa Thiếu Huy, quyết định xào thịt trước.

 
Bánh bao kẹp thịt được xem là món ăn vặt đặc biệt nổi tiếng của An Thành, là món ăn được ưa chuộng. Bánh bao nhân thịt mà Tô Mạt làm không giống với bên ngoài bán, so sánh mà nói thì không phức tạp như vậy. Nhưng vì là ở nhà làm, sạch sẽ vệ sinh khiến người khác yên tâm, cho nên ăn vào cũng có mùi có vị.
 
Qúa trình xào thịt đương nhiên rất phiền phức. Trước hết cần phải rửa sạch thịt, sau đó cắt bỏ da, đem cả miếng thịt cắt thành từng miếng mỏng, sau khi đun sôi nước, chuẩn bị nguyên liệu đi kèm như ớt, gừng, gia vị, từ lúc chuẩn bị cho đến lúc nấu ăn, cả quá trình gần một tiếng đồng hồ.
 
Trong nhà bếp không có điều hòa, Hứa Thiếu Huy mở điều hòa của phòng khách, nhưng vì lúc xào thịt cần phải đóng cửa nhà bếp, cho dù có mở máy hút dầu mỡ, Tô Mạt cũng bị ngạt đến mức ra mồ hôi, tóc mái trước trán cũng bị ướt, dính bết lại một chỗ, ngứa ngáy, khiến người rất khó chịu.
 
Một tay cô cầm cán chảo, một tay cầm xẻng cơm, mở nắp trộn đều hai lần, cảm thấy gần chín rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đang nhấc khủy tay lên chùi mồ hôi thì Hứa Thiếu Huy đi vào.
 
“Đã chín chưa?”
 
Cửa lùa của nhà bếp không cách âm cũng không ngăn mùi, anh ngồi trên sô pha ở phòng khách, cách nhà bếp mấy mét, ngửi thấy mùi thức ăn sớm đã không nhịn được, chỉ cảm thấy đói, vừa đi vào liền cảm thấy bụng sôi ùng ục, không nói hai lời, trực tiếp cầm một miếng thịt lên cho vào miệng.
 
Con trai đều không chú ý như vậy, lúc Tô Mạt ở nhà xào thịt, em họ cũng từng làm động tác như vậy, vì vậy cô chỉ ngẩn ra một lúc, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cười nói: “Có đói không? Thịt đã nấu xong rồi, hay là anh lót bụng trước.”
 
Hai người đi chợ mua hoa về đến nhà đã gần 7 giờ, bây giờ đã 8 giờ, đói bụng cũng phải, đừng nói Hứa Thiếu Huy, cô ngửi thấy mùi thịt cũng đói, vì vậy không kiềm chế được mà bật cười.
 
Ánh sáng trong nhà bếp không tốt, Hứa Thiếu Huy vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt cong cong của cô, khóe miệng lúc nói chuyện vểnh lên, trong lòng như bị thứ gì đó cào, thất thần mấy giây liền.
 
Anh đến An Thành đã mấy năm, làm thêm kinh doanh, mấy năm gần đây vừa bận vừa mệt, sớm đã quen với cảm giác dốc hết sức vật lộn. Hoàn cảnh gia đình như vậy, oán trách ai đây, muốn lưu lại An Thành thì phải dựa vào sự nổ lực của bản thân, vận khí anh tương đối tốt, kiếm được tiền còn tìm được bạn gái, trước mắt đã mua được xe còn chuẩn bị mở cửa hàng, thường ngày mọi người thường đùa gọi anh là Hứa tổng, góp nhặt từng ngày, anh cảm thấy vì tất cả những điều này, có khổ hơn mệt hơn cũng được.
 
Bạn gái thích mua sắm thích trang điểm, lương của bản thân lại không đủ tiêu, thường muốn anh trợ cấp, anh nhận thấy, thời đại đã thay đổi rồi, con gái mà, phải trang điểm xinh đẹp, sống trong nhung lụa, đàn ông có bản lĩnh mới có thể khiến cho người phụ nữ hưởng phúc như vậy, người ta không được hưởng phúc, dựa vào cái gì để theo mình đây, tương lai còn sinh con cho mình?
 
Nhưng lúc này, dưới ánh đèn vàng trong nhà bếp, miếng thịt mỏng sôi sùng sục trong nồi nước tương, trên mặt có thể tiếp xúc với hơi nóng đó, mũi có thể ngửi được hương vị đó, anh vừa quay đầu thì nhìn thấy một cô gái như vậy, cô không thoa phấn, cũng không kẻ mày, tô son, trước trán còn đọng lại những giọt mồ hôi lấp lánh, mồ hôi làm ướt đẫm tóc mái của cô, lông mi của cô cũng bị thấm ướt, lúc mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh nước, khiến anh như muốn cuốn vào trong đó, được bao bọc trong sự ấm áp.

 
Cưới vợ, thực sự nên cưới người như vậy?
 
Hứa Thiếu Huy thất thần, tâm tư bay xa, hồn cũng không biết đã chạy đến nơi nào, cũng không nghe thấy âm thanh vang lên truyền đến từ bên ngoài.
 
Tô Mạt bị anh nhìn chằm chằm một cách cổ quái, đang muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập này thì nghe thấy một giọng nữ không vui, “hai người đang làm gì?”


 
------Ngoài lề------
A A A, A Cẩm đến muộn rồi.
Xin lỗi mọi người, thực sự chương này tối qua sớm đã viết xong, tôi cũng nghĩ mình đã sớm đăng tải. Lúc nãy Thất Thất gọi điện hỏi mới giật mình, rất xin lỗi, nhận lỗi với mọi người.
 
Sau đó, lúc tôi viết tác phẩm này, cách nghĩ và dự tính ban đầu rất đơn giản, cho nên nó không dài, cũng rất tầm thường, thậm chí khiến tôi cảm thấy thiếu hụt điều kiện thiết yếu của một cuốn tiểu thuyết hay (ví dụ như những tình tiết đảo ngược, từ ngữ trau chuốt), nói thẳng ra, thực ra tôi không thực sự có nhiều lòng tin có thể khiến cho tác phẩm này được mọi người coi trọng. Vậy mà vẫn có người nói thể loại tác phẩm hay, thực sự rất vui mừng cảm động.
 
Cám ơn mọi người, tiện thể cũng xin lỗi vì hôm nay cập nhật muộn, các tiểu đáng yêu bình luận trước khi cập nhật tiểu thuyết vào ngày mai, một người gửi hồng bao 8 tệ đấy :-*
 
Lần nữa cám ơn mọi người, cảm ơn sự bao dung đối với A Cẩm.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi