XẤU HỔ


“Không phải anh đang tìm đây sao?” 
 
Tô Dương không vui nói một câu, lúc cầm điện thoại lên gọi điện, bỗng nhiên nghĩ đến, điện thoại của Tô Mạt đang ở trạng thái tắt máy. 
 
Thời gian cô đến An Thành không dài, về cơ bản không hề ra ngoài một mình, bây giờ đã muộn như vậy vẫn chưa về, anh cũng bắt đầu lo lắng. 

 
Thở ra một hơi, Tô Dương cau chặt mày lại.
 
“Khưa~”
 
Ở bên cạnh, Trương Vũ Vi cười lạnh một tiếng, cất bước đi đến ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn cách đó không xa, ngữ điệu không thiện chí tiếp tục nói, “muộn như vậy vẫn chưa về, có lẽ là làm việc xấu nên có tật giật mình không dám quay về? Người xưa nói đúng, biết người biết mặt khó biết lòng. Anh thấy cô ta ngoan ngoãn khéo léo, nói không chừng tâm địa xấu xa. Hai người nói xem cô ta vừa vào ở em liền bị mất dây chuyền, em không nghi ngờ cô ta thì nghi ngờ ai.” 
 
“ ... ... có người vô duyên vô cớ đổ lỗi cho người khác như em không?”
 
“Sao lại vô duyên vô cớ!”
 

Trương Vũ Vi bỗng đứng dậy, nhìn chằm chằm Tô Dương, hổn hển nói, “anh bị điếc sao? Em nói mất dây chuyền anh không nghe rõ à!”
 
“Em nói mất thì mất sao? Em nói là cô ấy thì là cô ấy sao?”
 

“Không phải cô ta lẽ nào là anh sao? Được thôi, anh lấy dây chuyền ra dây cho em, việc này hai chúng ta tính toán, em nói cho anh biết, sợi dây chuyền đó của em mua mất 4000 tệ!”
 
“Thì em ... ...”
 
“Được rồi!”
 
Lắng nghe cả buổi, Hứa Thiếu Huy chỉ cảm thấy đầu ngày càng to lên, xen ngang vào một câu liền nhìn Tô Dương, khuyên nhủ, “cậu với cô ấy tranh luận những việc này làm gì, cô ấy cũng không cần thiết phải lấy việc này ra để kiếm chuyện, đợi Tô Mạt về rồi hỏi không được sao? Đúng rồi, muộn như vậy, cô ấy có xảy ra chuyện gì không?”
 
Tô Dương không vui, “chắc không đến nỗi. Có thể là điện thoại hết pin. Em họ cô ấy gặp tai nạn, cả ngày hôm nay cô ấy đều ở bệnh viện ... ...”
 
Nói đến đây, anh bỗng nhiên nghĩ đến 3000 tệ, âm cuối bỗng nhiên im bặt.
 
Hôm nay Trương Vũ Vi vẫn đi làm, sáng sớm đã đi rồi. Anh và Hứa Thiếu Huy đều có việc, trước 8 giờ đã ra khỏi nhà, lúc họ ra ngoài, trong phòng của Tô Mạt vẫn không có động tĩnh gì. Như thường lệ, họ nhất định tin tưởng cô, nhưng trong lòng anh rõ ràng, trên người Tô Mạt chỉ có mấy trăm tệ. 3000 tệ trong lời cậu Kiến Dân, chỉ có thể thông qua Tô Mạt chuyển giao ... ...
 
Sự việc xảy ra gấp rút, cho nên có lẽ là sai lầm của cô? 
 
Tâm tư trong đầu xoay chuyển, Tô Dương có hơi trầm mặc, lại nghe thấy Trương Vũ Vi hừ nhẹ một tiếng, “em họ xảy ra tai nạn? Cho nên nhất thời lo lắng lấy dây chuyền của em đi đổi thành tiền? Cái này cũng không khác biệt gì với làm việc sai trái? Đồ của em sau này còn có sự bảo đảm hay không?”
 
“ ... ... Đợi cô ấy về rồi hỏi thử đã.”
 
Hứa Thiếu Huy nhìn cô ta một cái, thở ra rồi nói.
 
“Kẹt——”
 
Cửa chống trộm vẫn chưa đóng truyền đến một tiếng, Tô Mạt cất bước đi vào liền đối diện với 3 đôi mắt, ngẩn ra một lúc rồi nói: “Sao lại đứng ở đây cả vậy?”  
 
“Tiểu Lượng không sao chứ?”
 
Trước khi Trương Vũ Vi lên tiếng, Tô Dương đã hỏi một câu.

 
Tô Mạt thở ra nhẹ nhõm, “làm phẫu thuật rồi, đã qua cơn nguy kịch. Cậu và mợ em đang chăm sóc.”
 
“Vậy thì tốt.”
 
Tô Mạt gật gật đầu, vẫn chưa nghĩ ra được sau đó nên nói thế nào, liền nghe thấy Trương Vũ Vi hỏi với ngữ điệu lạnh nhạt, “về đúng lúc lắm, dây chuyền để ở đầu nàm của tôi có phải do cô lấy không?”
 
“ ... ... Cái gì?”
 
Cả đầu mơ hồ, Tô Mạt thốt ra một tiếng.
 
Dây chuyền đấy, giả ngốc gì vậy?”
 
Trương Vũ Vi không kiên nhẫn giải thích, “chính là sợi dây chuyền có hình điêu khắc cá vàng. Tôi luôn đặt ở đầu giường, mấy ngày trước còn nhìn thấy, hôm nay lại bỗng nhiên biến mất.
 
“……”
 
Trương Vũ Vi nói xong, bầu không khí trong phòng im lặng khiến người ta nghẹt thở, Tô Mạt mở miệng muốn giải thích, lời đến bên miệng, bất giác ý thức được: Tô Dương và Hứa Thiếu Huy đều không nói chuyện.
 
Khuôn mặt cô ngỡ ngàng nhìn Tô Dương, rồi lại lắc đầu với Trương Vũ Vi, “tôi không lấy. Tôi chưa từng bước vào phòng cô.” 
 
“Em họ cô không phải xảy ra chuyện sao?”
 
Hứa Thiếu Huy ngượng ngùng cười một cái, nhắc nhỏ nói, “em nhớ kĩ lại, có phải là nghe tin quá sốt ruột, cho nên tạm thời lấy dây chuyền đi đáp ứng nhu cầu bức thiết? Ở đây cũng chỉ có 4 người chúng ta, lấy rồi thì thôi, sau này nghĩ cách chuộc lại, việc này cứ cho qua đi.” 
 
“Em không lấy!”
 
Nét mặt căng chặt nhìn anh, Tô Mạt ra sức đưa cao giọng mình.
 
Hứa Thiếu Huy bị dọa sợ, đưa mắt nhìn Tô Dương.
 
Tô Dương hít sâu một hơi, như là có hơi lúng túng, mãi hồi lâu cũng không nói ra câu nào. Thấy khuôn mặt chấn kinh của Tô Mạt nhìn mình chăm chú, chỉ có thể nặn ra một nụ cười an ủi, thấp giọng nói: “Em muốn dùng tiền trực tiếp tìm anh là được rồi, có phải là gấp gáp quá không?”
 
Một câu nói đầy sự an ủi và lí giải, bỗng nhiên khiến hốc mắt Tô Mạt đỏ ửng.

 
Cô thiếu tiền, sốt ruột, nhưng vì như thế, tất cả mọi thứ đồ không thấy nữa thì là do cô trộm? Cô tuy nghèo, nhưng cũng có giới hạn có nguyên tắc, sẽ không làm chuyện xấu xa. Nhưng ba người này thật tốt, anh một câu tôi một câu, vừa mềm vừa cứng, định tội cho cô?
 
“Không có.”
 
Hít sâu một hơi, Tô Mạt nhìn Tô Dương nghiêm túc lắc đầu, lại nhìn về phía Hứa Thiếu Huy và Trương Vũ Vi, nói từng chữ một, “dù em có gặp phải chuyện gì, cũng không làm việc xấu, các người đừng vu oan cho người khác!” 
 
Nói xong, cô bặm chặt môi, cúi đầu quay người đi ra ngoài cửa.
 
“Tô Mạt!”
 
Ba người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Tô Dương đuổi theo ra ngoài.


 
Nhưng thang máy vừa dừng ở tầng 1, lúc anh đuổi theo ra ngoài, Tô Mạt đã đi xuống. Phiền muộn thở ra một hơi, anh vội vàng ấn thang máy khác ở một bên. 


 
------Ngoài lề------
 
Cuối tuần vui vẻ, mọi người thử đoán một vấn đề.
 
Sợi dây chuyền của Trương Vũ Vi, rốt cuộc là thế nào? 
 
 
Lựa chọn một trong ba, thống nhất tiểu đáng yêu nào chọn đúng thưởng 20 đồng tiền Tiêu Tương  :-*(^。^)
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi