XẤU HỔ


Nhìn thấy tin nhắn, Tô Mạt bị sốc.
 
Tuy nói cô đã xác định không ở cùng với mấy người Tô Dương nữa, cũng đã hứa miệng dọn đến nhà bên cạnh sống cùng với anh em nhà họ Sở, nhưng trên thực tế, trong cả buổi sáng đi tìm việc, cô luôn suy nghĩ về việc này, trong lòng vẫn có chút khó chịu kì lạ, lo lắng bản thân sẽ làm phiền người khác. 
 
Cô thậm chí còn nghĩ, sau khi mua mỹ phẩm xong sé đi xem nhà, nếu có thể tìm được chỗ ở thích hợp, thì sẽ từ chối ý tốt của Sở Khê, lí do cũng đã nghĩ xong, cứ nói mình sống ở bên ngoài thì không cần mua giường. Nhưng trước mắt, hành động của người ta còn nhanh hơn cả mình. 

 
Có thể thấy, Sở Khê thật lòng muốn kết giao bạn bè với cô ... ...
 
Nghĩ đến đây, cô không kiềm được sự hổ thẹn, cảm thấy so với tính cách trượng nghĩa ngay thẳng của Sở Khê, cô thực sự là quá cẩn thận dè dặt, không phóng khoáng.   
 
“Đúng rồi, cậu có phải là đi tìm việc rồi? Tình hình thế nào rồi?” 
 
Trong khung trò chuyện, Sở Khê lại hỏi một câu.
 
Tô Mạt trả lời: “Tìm được rồi, ngày mai bắt đầu kiêm chức ở cửa hàng KFC. Nhưng mà đi làm cần phải mua mỹ phẩm và áo quần, cậu biết gần đây chỗ nào có thể mua không? Loại vừa rẻ lại vừa sử dụng được.” 
 
“Gần đây không có, nhưng có thể ngồi tàu điện ngầm đến phố Đông Đại mua, trung tâm mua sắm bên đó đồ rất rẻ, có nhiều lựa chọn, buổi chiều mình có thời gian, có thể đi cùng cậu.”

 
Câu trả lời này của Sở Khê cũng xem như là bất ngờ.
 

Tô Mạt trong lúc cảm thấy cảm kích lại càng thoải mái hơn, nói với cô mấy câu, hẹn là về dọn dẹp đồ đạc, sau buổi chiều cùng nhau đi dạo phố.


 
“Ừ ừ, cậu đi đường cẩn thận.” 
 
“Biết rồi.” 
 
Cúi đầu trả lời một dòng tin nhắn, lúc Sở Khê thoát ra khỏi khung trò chuyện của hai người, phát hiện trong nhóm có người nhắc tên cô. Mở ra xem, là một nhóm bạn có tên là “ủy thác ánh mặt trời” gửi tin nhắn nói: “Phụ đạo hè học sinh tiểu học, cấp hai, hàng xóm nào quan tâm thì có thể inbox cụ thể.” 
Cô lướt xuống bên dưới đọc, phát hiện những người có ý định này vẫn không ít, sau khi được @ nhắc đến liền bắt đầu bàn luận về chủ đề cho con phụ đạo ở trong nhóm, chị một câu tôi một câu, rất náo nhiệt.
 
Cứ nhìn cứ nhìn, tốc độ đi bộ của cô cũng trở nên chậm hơn, sau cùng dừng lại, tìm được “ủy thác ánh mặt trời”, thêm bạn vào nhóm.
 
Buổi chiều, 1 giờ 30 phút.
 
Nhân viên lắp vật dụng gia đình đã rời đi.
 
Sở Khê vùi trên sô pha chơi game một lúc, cảm giác đói bụng vô cùng, bèn đi về phía phòng sách nói một câu: “Anh, em đói rồi.”
 
Từ xa đã nghe thấy được, động tác đánh chữ của Sở Hà ngừng lại, liếc mắt nhìn thời gian ở góc bên phải màn hình.
 
Nhanh như vậy đã hơn một giờ?
 
Tay phải của anh kích đúp chuột lưu lại văn bản, tay trái thuận thế cầm điện thoại lên, mở wechat ra xem, phát hiện Tô Mạt vốn không gửi tin nhắn nào cho anh, lặng lẽ chau mày, đứng dậy đi ra ngoài, “em muốn ăn gì?”
 
“Ngực dính với lưng, ăn gì cũng được - -“
 
Sở Khê nhìn anh, khuôn mặt tủi thân tố cáo.
 
Cô nghỉ hè liền đến đây để bồi dưỡng, Sở Hà thân là anh trưởng, ngoài việc cung cấp chỗ ở, đối với những việc khác của cô anh hoàn toàn không để ý. Anh không quan tâm đã đành, còn thường xuyên nhàn nhã hưởng thụ sự chăm sóc của em gái. Thực vật ở trong phòng là Sở Khê mua; mỹ phẩm bảo vệ da cũng là cô chọn; hàng loạt vật dựng hằng ngày, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, túi đựng rác đều là Sở Khê mua thêm; thậm chí đến cả việc ăn cơm cũng là Sở Khê đói bụng gọi bên ngoài về, anh luôn tiện ăn cùng một miếng ... ... 
 

Lúc này, thấy nét mặt em gái đầy giận dữ, Sở đại thần như là đã ý thức được bản thân thường ngày đã quá mức lười biếng, từ bi nói: “Anh buổi chiều không bận, đưa em ra ngoài ăn, ăn xong thì đi dạo một vòng trung tâm mua sắm, em xem trong nhà còn cần thêm thứ gì thì liệt kê ra.”
 
“... ... Thật sao?!”
 
Ngẩn ra một lúc, Sở Khê có chút không dám tin hỏi ngược lại.
 
“Ha~”
 
Khóe môi Sở Hà nhếch lên, giống như là rất bất ngờ, bản thân có quá đáng với em họ? Đưa nó ra ngoài đi dạo ăn cơm, còn phải bị chất vấn? 
 
Anh không lên tiếng, Sở Khê lại “a” một tiếng rồi nhảy cẫng lên, vừa chạy vào phòng thay áo quần,vừa cằn nhằn nói: “Thật sự là mặt trời mặt ở phía Tây, anh còn biết là trên thế giới có sự tồn tại của trung tâm mua sắm này! Nhưng mà nói thật, anh mà cứ tiếp tục ở trong nhà, sẽ có một ngày bị mốc đấy!” 
 
Sở Hà:“……”
 
Anh hết lời để nói, cất bước đi đến cửa phòng ngủ thứ.
 
Phòng này không lớn, đặt một chiếc giường đơn một mét hai, một chiếc tủ đặt ở đầu giường, ngược lại không hề có cảm giác chật chội. Cửa sổ đang mở lớn, thấy rèm cửa sổ màu tím nhạt khẽ động, có chút cảm giác nhàn nhã tự tại.
 
“Kỳ lại, cô ấy một tiếng trước nói là muốn về, sao bây giờ vẫn chưa về đến. Khoảng cách cũng không xa.” Nhanh chóng thay xong áo quần, Sở khê đi ra từ phía sau lưng anh, lúc đứng ở phòng ngủ thứ, bỗng nhiên nhớ đến việc lúc nãy cô nói với Tô Mạt ở trên wechat.
 
Sở Hà nhìn qua, “vậy thì gọi một cuộc điện thoại hỏi xem.”
 
“Ừ ha, nếu không cậu ấy quay về mà không có chúng ta thì không tốt lắm.”
 
Trong lúc nói, Sở Khê móc điện thoại ra, gọi đi một cuộc liền được nối máy, tiếng xin lỗi của Tô Mạt truyền đến, “mình đã về đến dưới lầu rồi.”
 
Sau khi nói hai ba câu, Sở Khê tắt máy, mở cửa đợi Tô Mạt lên.
 
Ăn không ngồi rồi, đưa mắt nhìn Sở Hà, nhất thời lại không bình tĩnh: “Không đúng chứ, anh lại trắng hơn em!”
 
Cô vốn cũng không đen, tuổi trẻ da đẹp, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, xưa nay đã giống như một tiểu tiên nữ, nhưng lúc này, sự thật đã được vạch trần trước mắt, khiến cô cảm thấy bản thân quả thật đã mù mắt, lúc trước không phát hiện người anh họ này lại trắng hơn cả cô!
 
Rõ ràng hằng ngày đều ngồi trước máy tính, ngược lại da lại vô cùng đẹp!
 
“Ding - -“

 
Lúc cửa thang máy mở ra, Tô Mạt đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy.
 
Cánh cửa chống trộm ở phía bên phải mở ra, Sở Hà nghiêng người dựa vào bức tường ở phía trong cánh cửa, Sở Khê cả người đều ở trong lòng anh, tư thế rất cổ quái, một cánh tay đặt ở phía trước người anh, tay nắm thành quyền, nắm chặt lấy cổ áo của anh. 
 
“……”
 
Sự việc xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Mạt cả người đều ngẩn ra.
 
“Suýt nữa thì ngã rồi khưa khưa khưa ~”
 
Đối diện với ánh mắt của cô, Sở Khê đầu tiên đứng thẳng người, vừa cười vừa giải thích: “Đôi giày xăng đan này có hơi cao, đứng không vững lắm.”
 
Vừa nói, cô dùng ánh mắt tức giận liếc nhìn Sở Hà. 
 
Làm gì vậy chứ! 
 
Cô chỉ nhất thời phấn khích nghĩ đến cảm giác lúc véo má anh, người này, xem cô là mãnh thú sao?
 
Còn lùi lại phía sau, lùi cái gì chứ?! 
 
Nào có giống với người làm anh?!


 
------Ngoài lề------
 
Chào buổi sáng, các tiểu đáng yêu (^。^)
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi