XẤU HỔ


Sở Khê đóng cửa vừa quay đầu lại đã nhìn thấy anh họ của mình.
 
Bố cô có tổng cộng 6 anh chị em, Sở Hà là con trai của bác hai cô, vì điều kiện bản thân tốt, từ nhỏ đã là người nổi bật trong thế hệ này của nhà họ Sở, cũng chính là đại biểu điển hình mà bố mẹ cô lấy làm tấm gương tốt lúc phê bình chị em cô.
 
Đương nhiên, tất cả những điều này chủ yếu xảy ra trước khi người này lên đại học 
... ...
 
Còn bây giờ, đừng nói bác trai và bác gái cô, bất kì một trưởng bối nào trong họ hàng khi nhắc đến người anh họ này ngữ khí đều đau lòng và bất lực. Chung qui, anh có một người mẹ ngồi ở chức vị lãnh đạo ở cục dân chính và một người bố giỏi giang ở quê nhà, mức độ quan hệ rộng khắp, được xem như là số một trong những người trẻ tuổi xung quanh họ.
 
Từ bỏ công việc tốt để chạy đi sáng tác văn học mạng không phổ biến, trong mắt của phụ huynh, những điều này chính là không lo làm ăn đàng hoàng.
 
Trước mắt, người anh họ “không lo làm ăn đàng hoàng” này đại khái vừa tắm xong, trên người mặc một bộ đồ đá bóng màu trắng viền xanh. Chiếc áo rộng che đậy dáng người cao gầy của anh, khiến cho chiều cao hơn 1.8 mét của anh càng thon dài hơn, cũng làm nổi bật lên đôi mắt điềm tĩnh đó, hăng hái thêm mấy phần, ngẩng mặt liếc nhìn cô một cách tùy ý, đôi mắt trầm lắng khiến người ta vô cớ nảy sinh ra một loại áp lực.
 
Sở Ngâm tính cách vô tư, chẳng mấy chốc đổi lỗi cho việc hai người đã mấy năm không gặp, cúi đầu thay giày, tùy ý cười hỏi: “Anh, chuyển phát nhanh của em anh đã nhận cho em chưa?” 
 
“Trên tủ giày.”
 
Sở Hà đáp một câu, đi đến trước máy nước, dùng cốc thủy tinh lấy nước uống.

 
Sở Khê là khuê nữ của chú út anh, sang năm thi đại học, vì từ nhỏ ham chơi ham náo nhiệt nên thành tích không tốt thế nào được, giáo viên kiến nghị ghi danh vào lĩnh vực nghệ thuật, chuyên ngành biên đạo phát thanh truyền hình chính quy. Trước mắt nghỉ hè, cô và mấy người  bạn trong trường cùng ghi danh vào một trung tâm bồi dưỡng môn học chuyên ngành ở An Thành, đến đây hoạc tập.
 
Chú của anh là người làm kinh doanh, từ nhỏ đã cưng chiều khuê nữ, Sở Khuê không muốn sống ở kí túc xá tập thể của trường bồi dưỡng, sau khi mấy trưởng bối trong nhà bàn bạc, đẩy đến chỗ anh ở nhờ mấy tháng. Trước mắt đến đây chưa được mấy ngày, chuyển phát nhanh gửi đến cũng không ít.
 
Nhưng mà, thân là huynh trưởng lớn hơn cô 8 tuổi, Sở Hà không đến mức vì giúp đỡ nhận bưu kiện một việc nhỏ nhặt như thế mà nảy sinh thành kiến, cũng chính vào lúc uống nước đột nhiên nhớ đến đã hơn 9 giờ, bèn thuận miệng hỏi một câu: “Không phải 5h30 đã học xong? Muộn như vậy mới về?”
 
“Hi hi, cùng mấy người bạn học đi ăn.”
 
Sở Khê bóc hộp chuyển phát nhanh ném ở cửa, cười hi hi trả lời xong, vừa quyến luyến không rời lật xem cuốn tiếu thuyết trong tay, vừa hỏi: “Đúng rồi, anh. Người sống ở sát vách là ai, anh quen không?”
 
“... ... quản lí cửa hàng chuyển phát nhanh ở tầng 3.”
 
Sở Hà suy nghĩ trả lời.
 
Anh viết sách mấy năm liền, cho dù có thầm lặng, độc giả, biên kịch, tác giả cũng quen biết một số người, vì phân bố rải rác ở trời nam đất bắc, thỉnh thoảng sẽ tặng sách xuất bản cho nhau, lễ vật, thậm chí là gửi một số đặc sản. Những việc này, anh thường đến tiệm chuyển phát nhanh lân cận để gửi, thời gian dài liền quen biết nhau, hiển nhiên biết được hai người con trai đó gần đây chuyển đến ở sát vách. Nhưng quan hệ cũng giống như người lạ quen mặt, tính anh lạnh nhạt lại không muốn làm phiền người khác, việc gửi nhận chuyển phát nhanh này vẫn là đi đến tiệm để làm.
 
Sở Khê lại rõ ràng không giống với anh, nghe vậy ngẩn ra một lát, “a” một tiếng rồi cười, “như vậy sau này nhận chuyển phát nhanh rất thuận tiện, anh sao không nói sớm!”
 
“Không quen với họ.”
 
“……”
 
Sở Khê nghẹn họng một lát, lại nhớ đến một màn lúc nãy ở trong thang máy rồi thở dài, thay đổi chủ đề, “anh năm nay cũng 26 tuổi rồi, sao vẫn chưa tìm bạn gái? Người con trai ở sát vách, tướng mạo không bằng anh, hôm trước lúc em ở dưới lầu nhìn thấy mang theo một cô gái rất tây, hôm nay lại đổi rồi, cô này còn đẹp hơn cả cô kia, cảm giác như không lớn hơn em, trắng trẻo, giống như một chú thỏ.”
 
Sở Hà đặt cốc nước xuống, như là bị từ hình dung sau cùng của cô chọc cười, “khưa” một tiếng, rồi không tiếp lời nữa, cất bước đi đến phòng ăn, kéo một cái ghế ra ngồi.
 
Sở Khê mò ra một trái táo trong túi nilon ở trên bàn, vô ý nhìn lướt qua màn hình điện thoại sáng lên của anh, mở miệng nói: “Lại ăn thức ăn nhanh!”
 
Cô đến đây tuy chưa lâu, nhưng thường mỗi lần cô ở nhà, người này ăn đều là thức ăn nhanh, từ trước đến nay chưa từng mở bếp. Mà lúc này, ngữ khí không tán đồng cùng với sự kinh ngạc của cô ảnh hưởng đến Sở Hà, anh chạm ngón tay lên màn hình sau đó ngẩng đầu, hỏi một câu: “Em ăn nữa không?”
 
“Được thôi!”
 
Sở Khê gật gật đầu, chậm chạp nói, “ra ngoài ăn?”
 

“Ừ, muốn ăn gì?”
 
“Em thì tùy ý. Tóm lại đã ăn một bữa rồi.”
 
Hai anh em thay giày đi ra ngoài, lúc đi ra khỏi tiểu khu đã là 10 giờ.
 
Tiểu khu mà họ sống nằm ngoài đường vành đai, lân cận rải rác những tòa nhà ở cao ngất, vào ban đêm, dòng người còn đông đúc hơn ban ngày.
 
Có chút gió, không mát mẻ, thổi vào mặt mang theo hơi nóng.
 
Thời gian có hơi muộn, tiệm ăn phần lớn đều đóng cửa, hai người đi bộ ven theo con đường 5 phút, cuối cùng quyết định đi ăn đồ nướng.
 
Trong tiệm nướng, điều hòa không biết mệt mỏi phát ra hơi mát, tiếng chuyển động vù vù của hai chiếc quạt điện trên tường, Sử Hà vừa ngồi xuống cầm lấy thực đơn, bèn nghe thấy cách một chỗ ngồi tiếng cười nói quen thuộc của người đàn ông.
 
Sở Khê cũng phát hiện, trừng lớn mắt, nén lại ngờ vực cùng anh họ chọn món xong mới nhỏ tiếng nói: “Em hình như nhầm lẫn rồi, thỏ con không phải là bạn gái mới của người con trai đó.” 
 
Cách họ một chỗ ngồi, bốn người cùng nhau ăn cơm chính là Tô Mạt,Tô Dương, Trương Vũ Vi và Hứa Thiếu Huy. Hai người một hàng, một tay của Hứa Thiếu Huy vẫn vòng qua đặt trên eo của Trương Vũ Vi, phơi bày rõ mối quan hệ. Còn Tô Dương và Tô Mạt, không có hành động thân mật nào, nhưng vừa nhìn cũng là quan hệ cực kì gần gũi. Sở Khê âm thầm liếc nhìn, thì thầm nói: “Không đúng.”
 
“……”
 
Sở Hà cũng không nghe rõ, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.
 
Sở Khê lần trước đã nhầm lẫn một lần, vì vậy mà không tiện nói với anh: Dựa vào trực giác của nữ sinh như cô, người con trai đã gặp 2 lần (Hứa Thiếu Huy), đại khái là cặn bã. Lúc trở về nhà gặp ở trong thang máy, ngoài cô ra còn có Hứa Thiếu Huy và Tô Mạt, ánh mắt người con trai nhìn người khác và tư thế, ngữ khí rõ ràng là bộc lộ sự hứng thú đối với nữ sinh.
 
Nhưng mà, cảm giác nhiều chuyện này càng thêm sâu hơn, nói ra thì thành thị phi.Vì vậy mà cho đến khi kết thúc bữa ăn, Sở Khê cũng không nói thêm gì.
 
Bốn người Tô Mạt đến sớm hơn họ, rời đi cũng sớm hơn, lúc đi qua chỗ ngồi của họ, Tô Dương hướng về phía Sở Hà cười một cách khách sáo, chào hỏi nói: “Đi trước nhé.”
 
“Ừ.”
 
Sở Hà cũng cười gật đầu.
 
Một màn này khiến cho Tô Mạt có hơi bất ngờ, sau khi định thần đi theo ra ngoài, cô liền nghe thấy Hứa Thiếu Huy trêu Tô Dương: “Người ta đi vào không hỏi chúng ta, chào hỏi gì chứ.”
 
Tô Dương mỉm cười, “tốt xấu gì cũng là hàng xóm, không cần thiết phải phân biệt thân phận.”

 
“Ha, người ta gửi một bưu kiện còn đặc biệt chạy đến cửa hàng, cũng không có ý muốn làm thân với chúng ta, Thiếu Huy nói đúng, loại người này không cần thiết phải qua lại.”
 
“Tác giả mà, hướng nội lạnh lùng một chút cũng rất bình thường.”
 
Câu này của Tô Dương lọt vào bên tai, Tô Mạt lại ngẩn ra một lát, không nén được nhỏ giọng hỏi: “Tác giả?”
 
Từ này thay thế cho nghề nghiệp, đối với cô mà nói, thực sự quá mức xa vời và đồ sộ, đến nỗi ngữ khí hỏi chuyện của cô cũng vô thức mà mang theo mấy phần tôn sùng.
 
Ở một bên, tâm trạng của Hứa Thiếu Huy đột nhiên có hơi không cảm thụ.
 
Bản thân anh và Sở Hà không có mâu thuẫn gì. Cũng chỉ là lúc trước khi chuyển nhà thì gặp mặt ở dưới lầu, Trương Vũ Vi si mê khen người khác đẹp trai như thường lệ, giống như là thần tượng nam chính trong phim; vừa khen người khác trắng, da đẹp, có khí chất, vừa nhìn đã biết có điều kiện và xuất thân tốt; lại thêm việc anh ta một mình sống ở căn hộ bốn phòng rộng 160 mét vuông, còn thêm mấy phần bí ẩn.
 
Ba người nhàn nhã nói về Sở Hà, Tô Dương dựa vào các đầu mối để suy đoán, người này có lẽ là một người làm việc giấy tờ, kiểu người làm việc tự do ở nhà, một trong những bằng chứng đó là: Anh ta rất nhiều lần gửi những cuốn sách giống nhau đến nhiều nơi, mà bao của số sách đó đều bị bóc ra một nửa, anh hiếu kì mở ra xem thử, phát hiện bên trong đều có chữ kí. 
 
Nhiều chuyện là tính cách của phụ nữ ... ...
 
Trương Vũ Vi bèn lên mạng tìm kiếm bút danh đó: “Sở Tam.”
 
Kết quả nghĩ cũng biết được, ba người họ đều biết đại thần thế giới văn học sống ở sát vách. Đương nhiên, trong ngành đó, Sở Hà không tính là đỉnh của kim tự tháp, nhưng đối với những người học hành không tốt vừa nhìn thấy sách đã đau đầu như họ, người có thể viết ra mấy cuốn tiểu thuyết bán chạy chính là sự tồn tại cực kì lợi hại!
 
Từ đó, Sở Tam trở thành “bạn trai của người khác chỉ lớn hơn bạn trai mình vài tuổi nhưng ưu tú gấp n lần” trong miệng của Trương Vũ Vi.
 
Đối với một chàng trai có thể diện mà nói, kiểu so sánh này, quả thật là một sự hổ thẹn chí mạng, chỉ sợ Trương Vũ Vi chỉ là thỉnh thoảng nói mà thôi, Hứa Thiếu Huy cũng không thể dửng dưng được.
 
 
  ------Ngoài lề------
Một năm này, A Cẩm và thức ăn nhanh, chuyển phát nhanh nên duyên mà không thể giải thích được, nhiều suy nghĩ khác nhau, bèn muốn viết một tác phẩm nhỏ ngọt ngào ấm áp, cách hành văn có thể sẽ rất gần gũi với cuộc sống thường ngày, nhưng nguyên mẫu thì chắc chắn không có, haha. Chỉ có thể nói cuộc sống của tam công tử, chính là trạng thái của nam thần trong tưởng tượng của tôi: Đơn thân quý tộc, sống một mình, tính cách lạnh lùng, nhận một bưu kiện cũng tự mình đi nhận, siêu đẹp trai! n_n)
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi