XÂY DỰNG VƯƠNG TỌA

Thành Minh Châu.

Tin tức Lạc Đặc thất bại thảm hại dưới tay của thành Uyên Lưu trở về đến phủ thành chủ cùng với hai nghìn tàn binh bại tướng.

Tám nghìn kỵ sĩ, thất thoát mất ba phần tư, trọng thương nguyên khí, liên quân tam thành trong một cái đảo mắt lại trở thành trạng thái khói bụi tro tàn, thành Nam Tế đầu hàng, thành Bắc Tế thì tự bảo vệ mình còn khó, lung lay sắp đổ trong cái khe nứt nhỏ giữa thành Nam Tế và thành Uyên Lưu.

Sau khi lão thành chủ hôn mê mất ba ngày ba đêm, dưới sự nỗ lực của các y bác sĩ, khó khăn lắm lão mới hồi phục lại được một chút ý thức, thình lình nghe được tin dữ này, cảm xúc kích động, tình hình nhất thời có chuyển biến bất ngờ, trong chớp mắt, lòng tin của lão vào thành Minh Châu bị dao động.

Đế Á không ngừng phái người đi dò tìm tung tích của Lạc Đặc, thế nhưng cứ luôn không tìm thấy được gì. Các binh lính quay về đều nói rằng Lạc Đặc đã một mình rời đi, thế nhưng hắn đã đi đâu thì chẳng ai biết cả.

Cùng với đó, pháp sư cao cấp nhất của thành Minh Châu là Sách Pháp cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Đế Á ngồi trên tấm thảm trải bằng lông cáo xa xỉ trong phòng sách, một tay hắn chống lên má, sắc mặt không yên lòng:

"Em trai giỏi giang của ta rốt cuộc đã chạy đến nơi nào rồi?"

Hắc Ưng đứng bên cạnh dâng trà cho hắn:

"Thuộc hạ sẽ không ngừng cho người đi tìm ngài ấy."

Đế Á thở dài:

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Hắc Ưng không hiểu, hắn nhíu mày:

"Ngài ấy không quay về, có lẽ là do ngài ấy hiểu, rằng bản thân không phải là đối thủ của người, thế nên ngài ấy mới mai danh ẩn tích rồi từ đó cao chạy xa bay. Lạc Đặc cũng vốn chẳng có bản lĩnh gì, người hà tất phải luôn lo lắng trong lòng ạ?"

Đế Á lắc đầu:

"Nếu hắn đã đi cùng với Sách Pháp thì ắt là đang âm thầm lên cái kế hoạch mưu ma chước quỷ gì đó, ma thuật của Sách Pháp từ trước đến nay luôn sở trường về sự gian trá và tàn nhẫn, và hắn càng có nhiều thủ đoạn để bảo vệ tính mạng của mình hơn, không thấy được thi thể, ta vẫn không thể yên lòng được."

Hắc Ưng giúp hắn khoác thêm một tấm áo choàng mỏng lên rồi trầm giọng nói:

"Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ cố hết sức, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ cho ngài."

Đế Á không lên tiếng, cười cười:

"Còn về thành Uyên Lưu bên đó thì, ta lại cảm thấy việc cắt đứt việc buôn bán với họ lại là không thỏa đáng, việc này chỉ sẽ tạo điều kiện thuận lợi hơn cho mấy tay buôn hàng nhái trên chợ đen mà thôi."

Hắc Ưng khó xử nói:

"Đây là ý muốn của nhóm đại quý tộc, việc làm ăn buôn bán với thành Uyên Lưu quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lợi của chúng ta, nếu không thế thì bọn họ ban đầu cũng đã không hỗ trợ toàn bộ lực lượng để Lạc Đặc phát động đội kỵ binh đâu ạ."

"Lão thành chủ hãy còn tại thế, ngài vốn cũng chưa được vững vàng, không nên trở mặt với hội quý tộc đâu ạ."

Sắc mặt trắng nhợt của Đế Á chớp mắt trầm xuống:

"Một đám phế vật thiển cận thiếu hiểu biết! Bị người sau đạp đổ, cưỡi lên đầu cũng đáng!"

Mắng xong một câu, hắn lại cười khổ, nói:

"Có lắm lúc ta thật ngưỡng mộ thành Uyên Lưu, nến ta dám xuống tay với đám quý tộc đó thì e rằng, kẻ mà đầu một nơi còn thân một ngã lại chính là chúng ta mất."

Ánh mắt của hắn hơi động, lộ ra chút sắc thái tò mò:

"Không biết gã Trầm Khinh Trạch đó rốt cuộc là làm thế nào mà làm được?"

Đế Á ngừng lại, rồi lại nói tiếp:

"Ngươi có từng nghe qua một tin đồn, rằng nghe nói, Trầm Khinh Trạch và thành chủ của thành Uyên Lưu không hợp, do hai bên đương tranh giành quyền lực với nhau nên vị trí thành chủ của thành Nam Tế vẫn đang treo đấy mà chưa được quyết định không."

Hắc Ưng biểu thị rằng mình không biết. Chuyện này thì có liên quan gì đến hắn cơ?

Đế Á cong môi, cười một cái:

"Ngươi nói thử xem, nếu ta tung một cành ô liu cho Trầm Khinh Trạch (ý muốn hợp tác với Trạch), thậm chí là cho hắn làm phó thành chủ của thành Minh Châu thì hắn có đồng ý đến giúp chúng ta không?"

Hắc Ưng sững sờ, trong lòng hắn cảm thấy có hơi không đúng, thế nhưng mong muốn của Đế Á đại nhân cũng chính là mong muốn của hắn.

"Chỉ cần đại nhân muốn ạ."

※ ※ ※

Từ sau khi thành Uyên Lưu được xây dựng thêm, vào thời điểm mở rộng đường xá, Trầm Khinh Trạch vẫn không quên tiện thể mà làm luôn một số công việc xanh hóa môi trường xung quanh.

Hai bên đường chính được lên kế hoạch xây lối đi bộ, chính giữa hai con đường cho xe chạy được trồng đầy những cây bạch quả, còn trong vườn hoa của phủ thành chủ thì trồng rất nhiều những cây hoa anh đào.

Lúc này đương là mùa hoa anh đào nở rộ, hoa đào trắng tinh rơi đầy xung quanh các bức tường gạch cổ kính của phủ thành chủ, theo gió bay vào cửa sổ mở trong phòng.

Cùng với sự phát triển không ngừng của xưởng thủy tinh, những sản phẩm thủy tinh trong vắt hiện đã được phổ biến lan tràn khắp mỗi một góc phố trong thành Uyên Lưu.

Không chỉ có chén rượu, dụng cụ ăn uống hay là đồ chứa để luyện kim, cửa sổ thủy tinh đã thành công thay thế được bình hoa thủy tinh, trở thành thứ để tầng lớp giàu có dùng để khoe khoang của cải của mình.

Không giống với thủy tinh mờ có màu sắc đục ngầu cùng với độ xuyên thấu ánh sáng kém, cửa sổ thủy tinh mà thành Uyên Lưu sản xuất trong veo, độ xuyên sáng rất tốt, không nhìn kỹ thì thậm chí còn khiến cho người ta nhìn lầm rằng cửa sổ trống không, không có vật chắn.

Vừa ra mắt, nó đã nhanh chóng trở thành vật được yêu thích trên thị trường, cho dù thành Minh Châu có hoàn toàn trở mặt với thành Uyên Lưu, không buôn bán các loại hàng hóa của thành Uyên Lưu trong thành nữa thì những mẫu thủy tinh đã được mua đi bán lại vẫn rất đắt hàng trên thị trường chợ đen.

Cũng không phải không có các công xưởng khác có ý đồ muốn bắt chước làm theo, thế nhưng hoặc là độ trong hoàn toàn không đủ, hoặc là giá thành quá cao, mà sản lượng lại thấp, nên tình hình vẫn như cũ, không phải là đối thủ của thành Uyên Lưu.

Phủ thành chủ của thành Uyên Lưu là tòa nhà đầu tiên nhất sử dụng cửa sổ bằng thủy tinh, ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, cửa sổ nghênh đón ở phía tây, chiếu thành một ánh sáng màu vàng lóa mắt, tựa như mặt trời màu vàng rơi xuống nhân gian, khiến cho người dân qua lại tấm tắc lấy làm kinh ngạc.

Phòng ngủ của chủ tế trên lầu ba của phủ thành chủ.

Đồng hồ đếm ngược thời gian suy yếu khi đang trong trạng thái hồi phục vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, Trầm Khinh Trạch vùi mình trên cái giường lớn mềm mại, toàn thân y được chiếc chăn đơn màu trắng bao bọc lấy kín mít, chỉ để lộ ra một cái đầu, hệt như một con nhộng xuân, ngủ cực kỳ say.

Từ lúc đến thành Uyên Lưu đến nay, y rất hiếm khi có thời gian để cắt tóc, hiện tại, phần dài nhất cũng đã dài quá đầu vai, lúc y ngủ, mái tóc đen phủ kín gối đầu.

Đồng hồ sinh học của Nhan Túy đúng giờ mà gọi cậu dậy, cậu rón ra rón rén mà ngồi dậy từ trên giường, để trần thân trên, duỗi cái eo lười một cái, từ phần thắt lưng trở xuống là một cái quần ngủ đơn giản màu trắng --- đấy là quần ngủ của Trầm Khinh Trạch.

Thành chủ đại nhân bị Trầm Khinh Trạch cưỡng chế yêu cầu không cho phép ngủ trần cực kỳ khó chịu, cậu cuối đầu nhìn cái quần ngủ dài đến gót chân đó một cái, rồi quay đầu lại nhìn nhìn thanh niên đang ngủ say sưa kia.

Từng mảnh y phục của bộ quân trang mặc hôm qua kia rơi đầy trên thảm trải sàn, cậu lười đi nhặt lên, chỉ dứt khoát mở tủ quần áo của Trầm Khinh Trạch ra, bên trong có treo mấy bộ áo bào được đo đạc may theo số đo của y, một bộ đồ nông giản dị, còn có một cái áo sơ mi trắng và một cái quần jean.

Nhan Túy nhớ rằng, lần đầu tiên gặp Trầm Khinh Trạch, y đang mặc bộ quần áo này, kiểu dáng và chất liệu đều là những thứ mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Cậu có hơi tò mò mà cầm chiếc áo sơ mi lên, xúc cảm sờ lên tay rất mềm mại, mang theo một mùi hương sạch sẽ.

Lúc Trầm Khinh Trạch mặc nó lên, trông y vừa văn nhã lại trắng nõn, tựa như một thiếu gia quý tộc hào hoa phong nhã vậy.

Chủ tế của cậu, người cũng đã thuộc về cậu rồi thì quần áo đương nhiên cũng thế.

Thế là cậu đúng lý hợp tình mà mặc cái áo sơ mi đó của Trầm Khinh Trạch vào, thanh niên kia cao hơn cậu một cái đầu, quần áo thì có thể miễn cưỡng mặc được, chỉ là hơi rộng một chút.

Nhan Túy đổi sang quần áo hiện đại càng làm hiện rõ vóc dáng tay dài chân dài của mình. Không có dây thắt lưng, cậu cũng không biết dùng khóa kéo, cứ thế không thèm quan tâm đến nó nữa.

Người hầu đã đưa bữa sáng đến, để ở bàn ăn bên ngoài, Nhan Túy bưng cốc sữa bò lên nhấp một ngụm, khóe miệng còn sót lại vài giọt bọt trắng, cậu lấy ngón cái nhẹ nhàng lau chúng đi.

Nhan Túy bưng cốc sữa bò lên, nhẹ nàng không một tiếng động mà đến ngồi bên giường của Trầm Khinh Trạch, thanh niên vẫn đang ngủ say, đầu mày y khi thì nhăn lại khi thì giãn ra, cũng chẳng biết là y đang mơ thấy cái gì.

Nhan Túy nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán của y, ngón tay cậu cách một khoảng không, trượt theo đường nét trên mặt của đối phương.

Nửa bên mặt của Trầm Khinh Trạch vùi trong gối đầu, để lộ ra sống mũi cao thẳng, quai hàm thon gầy, khóe môi hơi hạ, biểu lộ ra vài phần lãnh đạm khiến người ta cảm thấy khó gần.

Làn da của y rất trắng, được ánh sáng mờ của tia nắng ban mai phủ lên một tầng sắc màu ấm áp, cái cổ bị tấm chăn che khuất, chỉ thoáng để lộ ra nửa cái dấu hôn màu đỏ.

Đó là kiệt tác mà cậu để lại vào tối hôm qua. Nhan Túy ngắm đến mức trong lòng ngứa ngáy, có chút đứng núi này trông núi nọ.

Chẳng biết là cậu có bị lỗi giác hay không mà cậu luôn cảm thấy gã Trầm Khinh Trạch này càng đẹp trai hơn so với lần đầu gặp mặt, lúc thường ngày chạy đôn chạy đáo khắp nơi để giải quyết công việc, luôn có vài ánh mắt ngưỡng mộ dán lên người y.

Từ trước đã bị những ánh mắt như thế bao quanh nên Nhan Túy đã sớm quen với nó, cậu không để tâm, thế nhưng khi đổi lại thành Trầm Khinh Trạch thì toàn thân Nhan Túy cứ như bị đâm chích rất khó chịu.

Nghĩ đến đấy, Nhan Túy đột nhiên cảm thấy cái tên này thường ngày vẫn là đừng nên cười thì tốt hơn.

Sữa bò trong cốc sắp nguội đi rồi, thế nhưng Trầm Khinh Trạch vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong lòng Nhan Túy hơi dao động, cậu cong cong khóe miệng lên, ngón tay chấm lên một ít sữa, nhẹ nhàng quệt lên mặt của đối phương, chủ yếu là quét lên môi, cậu chơi đến mức cực kỳ vui vẻ.

Nhan Túy quệt hết khuôn mặt của y xong, tán thưởng một hồi, rồi lại nhớ đến toàn thân mình đang được bọc lại trong chiếc áo sơ mi của y, bị mùi hương của y ôm lấy, yết hầu càng lúc càng khô, cơn tức mà tối qua bị ép buộc kềm chế xuống đó chớp mắt lại bắt đầu rục rịch.

Cậu nhướng nhướng mày, khẽ mò đến xốc một góc chăn lên, thò tay vào trong...

"Em đang làm gì đấy?"

Giọng nói khàn khàn của Trầm Khinh Trạch mang đầy sự mơ hồ của trạng thái vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên vang lên từ phía sau.

Nhan Túy đương làm chuyện xấu sợ run lên một cái, làm nghiêng cái cốc, sữa bò chớp mắt bị vẩy ra từ bên trong, khéo thế nào lại đổ lên nơi chính giữa của cái quần jean.

Trầm Khinh Trạch chống người ngồi dậy từ đầu giường, lười biếng ngáp một cái, y cứ luôn cảm thấy trên mặt mình có hơi dinh dính nên tiện tay đưa lên chùi một cái --- sờ ra được cái thứ chất lỏng không rõ màu trắng ngà đầy cả tay.

Trầm Khinh Trạch: "..."

Y nheo mắt lại, ánh mắt lại rơi lên khuôn mặt với thần sắc khác thường của Nhan Túy.

Đối phương dường như là vừa ngủ dậy, mái tóc dài đen như mực được vén tùy ý trên đầu vai, đang mặc chiếc áo sơ mi của mình, vạt áo phanh lớn, chẳng có chiếc cúc nào được cài cho đúng, làn da từ vùng ngực đến dưới bụng đều được để lộ ra.

Trầm Khinh Trạch mím chặt môi, ánh mắt không tự chủ được mà thuận theo đường cong của thắt lưng mà di chuyển xuống dưới, cơ bắp đường vân cá của đối phương được giấu trong chiếc quần jean rộng rãi, dây kéo cũng chưa kéo lên, ống quần quá dài nên chỉ để lộ ra được nửa cái gót chân, chân trần mà giẫm lên thảm trải sàn.

Cũng không thể không nói, vóc dáng tay dài chân dài mặc đồ công sở rộng rãi của Nhan Túy quả thực rất hợp...nhưng đó là nếu như không có cái thứ chất lỏng kỳ lạ kia.

Nhìn nhìn cái vết ẩm màu trắng ngà đáng ngờ đó trên quần, vẻ mặt của Trầm Khinh Trạch một lời khó nói hết:

"Em vừa làm cái gì thế?"

Nhan Túy xấu hổ mà hé hé môi:

"Không cẩn thận làm bẩn quần của anh rồi..."

Kết hợp với cái thứ dinh dính trên mặt, sắc mặt của Trầm Khinh Trạch trầm xuống, cũng chẳng biết là chữ nào trong câu nói đó châm lên ngọn lửa trong y, y một phát túm lấy cổ tay của Nhan Túy, dùng sức kéo vào trong lòng, rồi xoay người đè phịch lên giường, phủ lên đôi môi kia.

Nhan Túy kêu lên một tiếng nhỏ, ôm lấy cổ của y, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự chủ động hiếm thấy của đối phương.

Trầm Khinh Trạch chống tay lên hai bên, giọng nói khàn khàn:

"Thành chủ đại nhân. Mặc đồ của tôi mà làm loại chuyện này. Sự dè dặt của cậu đâu rồi?"

Cậu đương muốn nói rằng mình còn chưa làm được cái gì hết, lời còn chưa vuột được khỏi môi, đầu lưỡi lướt qua răng, rồi lại tiến đến bên tai của đối phương, hé hé môi, nhẹ nhàng nói gì đó.

Vành tay của Trầm Khinh Trạch đột nhiên đỏ rực lên, bên dưới chăn nóng đến hoảng:

"Nhan, Túy!"

"Ơi?"

Nhan Túy lười nhác đáp lại một tiếng, ngón tay lau lên vệt sữa bò trên má của đối phương, rồi lại đưa lên miệng mình, liếm mất.

Nhan Túy ngồi bên giường, vừa chậm rãi cởi bỏ cái quần jean bị bẩn ra, đổi sang bộ quân phục, vừa lắng tai nghe ngóng âm thanh thấp thoáng truyền đến từ trong phòng tắm.

Hồi lâu sau, vẫn chưa có động tĩnh.

Nhan Túy đi đến cạnh cửa, gõ nhẹ lên:

"Trầm Khinh Trạch?"

Két một tiếng, cánh cửa chỉ khép hờ, đẩy một cái là mở.

Nhan Túy:

"Này..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi