XE BÁNH RÁN

Hoàng Hải đẩy Lục Lộ vào phòng ngủ: “Nhanh, cậu trốn tạm trong tủ quần áo trước đã!”

Lục Lộ nghiêng mắt nhìn cậu: “Vì sao tớ phải trốn?”

“Cậu xem cái mỏ của cậu kìa, ngộ nhỡ anh ấy tưởng tớ làm, tớ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”

Lục Lộ thử sờ bờ môi bị Doãn Lương hôn sưng của mình, cảm thấy cậu nói có chút đạo lí, ỡm ờ chui vô tủ quần áo.

Hoàng Hải xoay người đi mở cửa, Địa Tạng bước vào, mặc quần áo săn bắn, ngón giữa tay phải đeo món đồ nọ làm bằng nửa cao su nửa kim loại, tháo bốt ngắn trực tiếp tiến vào, có một loại bá đạo ngang ngược.

“Trong nhà có người?” Gã hỏi, “Vừa rồi nghe thấy tiếng nói chuyện.”

“Đâu, đâu có.” Hoàng Hải vô ý thức sợ sệt, “Anh… Anh tới làm gì?”

“Muốn gặp em.” Địa Tạng nói, giọng điệu lại không hề dịu dàng, “Nhớ đến chuyện em nói cái gì mà quá cởi mở, tới hỏi thử em, tôi cởi mở chỗ nào?”

Hoàng Hải sợ gã nhắc về vụ này nhất, nhanh chóng thay đổi đề tài: “Úi, anh đeo thứ gì trên tay thế?”

Địa Tạng khẽ lắc đồ vật trên tay: “Găng bảo vệ ngón tay Cordova mông ngựa, tôi vừa bắn cung xong, bắn hơn bảy mươi phát cũng không thể trúng hồng tâm, chưa kịp gỡ trang bị đã đến thẳng đây.”

Đệt, này là đang tích lũy cơn giận rồi, Hoàng Hải lùi lại theo bản năng: “Vậy anh… Anh ngồi đi, tôi lấy nước uống cho anh.”

Địa Tạng lập tức tóm được cậu: “Không cần bày vẽ, tới.”

Khuôn mặt Hoàng Hải thoắt cái đỏ lên.

Địa Tạng kéo cậu qua, chẳng hề có động tác dư thừa nào, bắt đầu tự giới thiệu: “Ksitigarbharaja, năm nay hai mươi bốn tuổi, từng quen hai người bạn gái, chưa từng quen bạn trai, không có sở thích đặc biệt, thân thể khỏe mạnh, tính cách lạc quan, không bị bệnh lậu không bị HIV-Aids không bị mụn cóc sinh dục, chiều cao một mét chín mốt, cân nặng bảy mươi lăm kí, đảm bảo đủ hai mươi centimet, vẫn chưa đo, nếu như em nghi ngờ, có thể đo kiểm chứng tại đây.”

Hoàng Hải bị gã nói đến ngơ ngác, sững sờ nhìn gã, mặt càng ngày càng đỏ, nhịp tim càng lúc càng nhanh, đầu lưỡi run rẩy bắp chân chuột rút: “Anh, anh vếu bự…”

“Ừ?”

“Í lộn lộn, anh Tàng.” Hoàng Hải ngắm nghía cơ ngực lực lưỡng gần trong gang tấc ấy, nuốt ngụm nước bọt, “Anh xem em nè, em còn nhỏ, sức đề kháng yếu, chiều cao cân nặng lẫn số centimet đều có khoảng cách với anh, anh đừng dụ dỗ em nữa, được không?”

Bất thình lình một tiếng lạch cạch vang lên, phòng ngủ đối diện có âm thanh, Địa Tạng khẽ chau mày, liếc nhìn Hoàng Hải, đi qua.

Nội tâm Hoàng Hải hoảng sợ, đuổi theo gã, thấy gã xông vào phòng chuẩn bị mở tủ quần áo, vội vàng hô: “Anh Tàng!”

Kẻ ngu cũng biết trong tủ quần áo có người, Địa Tạng chớp đôi mắt xanh, nhìn về phía cậu: “Không thích tôi cứ việc nói thẳng, mẹ kiếp đừng đùa giỡn với tôi.”

Dứt lời hắn rời đi.

Đầu óc Hoàng Hải trống rỗng, vội vàng ngăn cản gã, rầm một tiếng, chặn kín cánh cửa phòng ngủ sau lưng: “Nhầm rồi, anh vếu bự, em thích anh, chính vì em thích anh mới sợ anh!”

Nghe được cái tên “Anh vếu bự” lần thứ hai, Địa Tạng khẽ nở một nụ cười ác ý đầy khêu gợi: “Em thích ngực của tôi à?”

“Ai rảnh quan tâm thích cái mẹ gì chứ.” Hoàng Hải chả thèm đếm xỉa, “Anh tướng tá bảnh bao, chụp hình đẹp, đối xử với em cũng tốt, chỉ là…”

Hoàng Hải xấu hổ ngại nói, Địa Tạng kéo cậu, lôi cậu trở về, cố ý nhấn lên cái tủ quần áo đang giấu người kia, lấy lồng ngực hùng vĩ ghìm chặt cậu: “Chỉ là sao? Không thích người ngoại quốc? Tôi là con lai, nếu có cống hiến đặc biệt sẽ xin được quốc tịch Trung Quốc.”

“Một mafia hổ báo cáo chồn như anh, quốc gia bị mù mới cần anh…” Hoàng Hải lẩm bẩm, tiếp theo cực kì vô liêm sỉ nói, “Em sợ chẳng thể ngăn cản nổi sự hấp dẫn của anh, phát triển quá nhanh, vậy thì… Éc ——”

Lục Lộ núp trong ngăn tủ suýt chút phun ra cả búng máu, lén nhìn bên ngoài từ khe hở nho nhỏ, Địa Tạng muốn nhan sắc có nhan sắc muốn vóc dáng có vóc dáng, công nhận ngực cũng rất lớn, cơ mà ánh mắt nhìn Hoàng Hải ấy, giống hệt như đói khát suốt tám trăm năm vậy, muốn bốc cháy hừng hực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi