Aaa!!!
Cao Phong gào lớn, mở mắt thì thấy mình vẫn đang ở trong rạp chiếu phim, trước mắt anh là vẻ mặt lo lắng của Phương Vy, những người khác cũng nhìn anh với ánh mắt kì lạ.
Cao Phong ngẩn người ra một chút rồi vội vàng xin lỗi những khán giả trong phòng chiếu phim, bọn họ nghe anh xin lỗi cũng không quan tâm nữa mà tập trung vào bộ phim. Chỉ có một người vẫn nhìn anh với ánh mắt lo lắng, đó là Phương Vy:
“Anh có sao không? Anh đổ nhiều mồ hôi quá...”
Cao Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh nói:
“Anh không sao, em đừng lo. Anh hơi sợ một chút thôi.”
Nhưng anh thực không ổn, bởi vì anh nhận ra rằng những thứ vừa thấy không phải ác mộng mà là kí ức đã mất của anh.
Mọi người trong dòng họ và gia đình anh không phải trước giờ đều đối xử tốt với anh sao lại có thể nói ra những lời tàn độc như vậy? Rốt cuộc anh đã quên mất chuyện gì?
Đúng hơn là anh đã làm ra chuyện gì? Cảm giác mơ hồ này thực sự khó chịu và bức bối.
Nhưng đáng sợ nhất chính là hình ảnh cuối cùng mà anh thấy được, cái chết của ông nội anh.
Vào một đêm khuya, bên trong rừng sâu tăm tối, ông nội anh nằm bất động trong vũng máu, da mặt ông trắng bệch, ngực trái thủng một lỗ lớn, trái tim dường như đã bị ai đó móc ra ngoài.
Và anh lúc đó mới mười tuổi đang đứng trước xác chết ông nội anh, hai tay anh đầy máu, tay trái anh đang cầm một trái tim đã bị bóp nát một nửa.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ông nội anh lại chết? Tại sao anh lại cầm tim của ông nội anh? Không lẽ anh thực sự là người đã gϊếŧ ông nội anh? Không thể nào! Không thể nào!
Rốt cuộc bên trong cơ thể anh đang chứa đựng bí mật đáng sợ nào?
Sắc mặt Cao Phong càng lúc càng tái đi, Phương Vy càng thêm lo lắng, cô nhìn thấy được bàn tay anh đang run lên, cô không nghĩ anh lại sợ mấy cảnh trong phim. Cô nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay phải của anh, từ từ chậm rãi đan năm ngón tay vào nhau.
Bàn tay con trai luôn to lớn và mạnh mẽ như thế này sao? Phương Vy khẽ mỉm cười, anh nhìn bề ngoài khù khờ nhưng cũng thật nam tính.
Cái nắm tay của Phương Vy dường như tiếp thêm sức mạnh cho Cao Phong, nỗi sợ hãi đã vơi bớt một chút. Anh quay sang thì bắt gặp ánh mắt tràn ngập sự quan tâm của cô, trong phút chốc anh như chìm đắm trong ánh mắt đó.
Cao Phong nói:
“Anh có thể ôm em không?”
Ôm ở đây sao? Phương Vy có hơi xấu nhưng cô thấy ánh mắt của Cao Phong, ánh mắt của một đứa trẻ đang cần được che chở và vỗ về. Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cao Phong quay sang ôm chầm cô, hai cơ thể lần đầu tiếp xúc gần như vậy khiến cô ngại ngùng và có chút hồi hộp, tim cô đập như điên nhưng cô có cảm nhận được, cơ thể anh đang run rẩy, chàng trai của cô đang sợ hãi thứ gì đó mà cô không biết, cô muốn hỏi nhưng cô biết anh sẽ không nói.
Việc cô có thể làm bây giờ là đưa tay vỗ về lưng anh, lúc này cô lại muốn mình là người bảo vệ anh chứ không phải là người cần bảo vệ. Những cái vỗ nhẹ của Phương Vy là phương thuốc tốt nhất lúc này, lòng anh đã dần dần bình yên trở lại, nỗi sợ lui xa.
Anh tham lam dụi mặt vào cần cổ trắng ngần của cô, anh thích cô quá, anh thích cô quá rồi.
Phụt!!!
Phòng chiếu phim tối om, đèn đuốc tắt hết, có lẽ là sự cố mất điện. Mọi người la hét ỏm tỏi, họ bật đèn pin điện thoại lên, có người đã đứng dậy muốn rời khỏi.
Màn hình lại sáng lên, mọi người dừng lại, những người đứng dậy lại ngồi xuống, đã đến rồi thì phải xem cho hết phim chứ? Ai cũng có suy nghĩ như vậy nên đành trở lại chỗ ngồi.
Cao Phong đã buông Phương Vy ra, mặt hai người họ đều đỏ lựng.
Nhưng cảnh phim trên màn hình lại không khớp với cảnh trước lúc mất điện, đó là cảnh một phòng chiếu phim, phòng này giống hệt phòng của bọn họ đang ngồi, chẳng khác gì một tấm gương phản chiếu chỉ khác là phòng trên màn hình vắng tanh, không, nhìn kỹ lại thì ở hàng ghế giữa có một người đang ngồi, khung cảnh hơi tối nên không nhìn rõ mặt người này nhưng dựa vào mái tóc dài thì có lẽ là một cô gái.
Cô gái từ từ đứng dậy, bước ra khỏi hàng ghế, mái tóc dài chạm đất như chiếc váy cô dâu mặc trong lễ cưới, khuôn mặt cô ta từ từ hiện rõ...
Aaa!!!
Nhiều người trong rạp phim la hét, Cao Phong nín thở còn sắc mặt của Phương Vy đã tái đi.
Một khuôn mặt trắng bệch như bị bệnh bạch tạng, máu từ trên đầu không ngừng tuôn xuống mặt cô gái tóc dài thành nhiều vệt màu đỏ cùng đôi tròng mắt đỏ ngầu mở to hết cỡ như sắp rớt ra ngoài. Khuôn mặt như ma quỷ áp sáp vào màn hình, hoàn toàn lấp đầy màn hình rộng càng khiến khung cảnh thêm rùng rợn, cô ta dường như muốn chui ra khỏi màn hình.
Cao Phong mím môi kìm nén cảm giác bất an, anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Phương Vy.
“Dù có chuyện gì xảy ra em cũng không được buông tay anh ra, anh... sẽ bảo vệ em!”
“Vâng!”
Phương Vy dựa sát vào người anh, anh có thể cảm nhận được cô đang run rẩy.
Cạch!
Một bàn tay gầy trơ xương thò ra khỏi màn hình chiếu phim, bàn tay của cô gái tóc dài.
Nhiều khán giả sau khi la hét vội vàng chạy ra ngoài, Cao Phong cũng kéo tay Phương Vy chạy đi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Đến lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái tóc dài kia chính là một con ma, nếu còn ở lại thêm nữa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lối ra vào hẹp một lúc chỉ ba người qua được nên nhanh chóng xảy ra ùn tắc, anh chàng soát vé ở cửa ra vào ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, trong khi phim vẫn chưa chiếu hết mọi người đã tranh nhau chạy ra ngoài.
“Mọi người bình tĩnh đi ạ! Mọi người đừng chen lấn có thể gây ra nguy hiểm ạ...”
“Mở cửa! Mở cửa nhanh lên! Ma! Ma kìa!”
“Tránh ra! Có ma! Cái rạp phim chết tiệt này có ma!”
“Em sợ quá anh ơi! Con ma nhìn ghê quá anh ơi!”
“Đừng sợ! Thằng kia ai cho mày chen lấn thế hả?”
“Cút ra!”
“Đằng trước nhanh lên cái coi! Định mệnh con ma sắp chui ra rồi kìa!”
Cạch!
Cánh cửa ra vào phòng chiếu phim mở ra, sáu người đầu tiên chạy ngay ra ngoài nhưng...
Aaa!!!
Bên ngoài không phải lối đi trước đây mà một vực sâu đầy dung nham đang sôi sục tựa như địa ngục, sáu người xấu số kia rơi xuống vực sâu rồi nhanh chóng bị dung nham nuốt chửng, trong phòng vẫn còn vang vọng tiếng la thảm của bọn họ.
Đám đông khán giả sợ hãi vội vàng dừng lại, hơi nóng phả vào mặt bọn họ như hơi thở của cái chết. Anh soát vé khuôn mặt ngơ ngác đột nhiên nở nụ cười rợn tóc gáy, khuôn mặt của anh ta cũng biến đổi, da mặt trắng bệch, máu chảy đầy mặt và hai mắt đỏ ngầu.
Mọi người sợ hãi lùi lại, anh ta từ từ tiến tới trước:
“Nào nào quý khách, mọi người lúc nãy không phải chen lấn muốn chạy ra ngoài sao giờ lại không chen nữa? Nào mọi người hãy...”
“...xuống địa ngục hết đi lũ khốn nạn hách dịch chết tiệt!” Anh ta đột nhiên gào lớn, máu đỏ tươi bắn ra như mưa, nhiều khán giả sợ hãi chỉ biết ôm đầu la hét.
Anh soát vé là ma? Không! Cao Phong thấy không giống, anh ta giống bị ma nhập hơn, anh nhìn về phía sau thì thấy ma nữ tóc dài đã hoàn toàn chui ra khỏi màn hình, cô ta từ từ đứng dậy, hành động có vẻ cứng nhắc không được tự nhiên, đầu cô ta tựa như bị đứt khỏi cổ nghiêng sát vào vai phải, càng nhìn càng khiến người ta rợn tóc tóc gáy.
Trước sau đều có, Cao Phong tặc lưỡi, cũng không còn cách nào khác, anh vứt lá bùa “Đinh” xuống mặt sàn, hai bàn tay kết ấn, miệng lầm rầm niệm chú:
“Cha trời mẹ đất,
Thần linh ba tấc,
Tường thành phía bắc, cánh cổng phía tây,
Bay về chín tầng mây, cầu vồng đậu bên gác tía,
Im lặng như đất mẹ, vững chãi như ngọn núi,
Nhân danh sứ giả của nhà trời, ta ra lệnh cho Bất Động Minh Vương...”
“Bảo vệ ta!”
Bùa Đinh toả ra ánh sáng nhẹ dịu, từ lá bùa lan ra một quầng sáng xanh lam trong suốt và mỏng tựa như tấm kính, ánh sáng xanh lam lan ra bốn phía đến khi đủ chứa toàn bộ khán giả thì đột nhiên phóng thẳng lên trên thành bốn bức tường, khi bốn bức tường cao khoảng hai mét lại từ bốn phía lan về trung tâm tạo thành một khối hình hộp chữ nhật trong suốt bao bọc toàn bộ khán giả có mặt ở đó.
Đinh là một lá bùa “Kết”.
“Cái này là cái gì vậy? Ai đó làm ơn nói cho tao biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”
“Cái này giống như một tấm kính vậy, nó cứng quá...”
“Hình như thứ này đang bảo vệ chúng ta nhưng thế này khác gì chúng ta đang bị giam cầm đâu?”
Ma nữ tóc dài lao tới nhưng nó bị kết giới chặn lại, nó nghiêng đầu qua trái rồi lại nghiêng qua phải rồi chạy xung quanh như đang tìm kiếm ai đó, đến khi ánh mắt của cô ta dừng lại ở chỗ Cao Phong và Phương Vy thì khuôn mặt của cô ta đột nhiên biến đổi càng đáng sợ hơn, khuôn mặt nhăn nhúm, miệng mở lớn lộ hai hàm răng nhọn lởm chởm, cô ta gào lớn:
“Chết... Chết đi! Chết! Chết đi! Mày... chết đi! Chết đi! Chết đi!...”
Bên kia là giọng của anh chàng soát vé đang gào thét:
“Nào, nào! Quý khách hãy ra về vui vẻ nào! Quý khách! Quý khách!...”
Cao Phong lúc này đối mặt với ma nữ tóc dài mới nhận ra gương mặt này có chút quen thuộc.
Và anh cũng lờ mờ nhìn được trên cổ ma nữ tóc dài có một vết hằn sâu giống như từng bị thứ gì đó như dây thừng trói.
“Cô ta! Chính là cô ta!”
Một anh chàng đứng sau Cao Phong đột nhiên hét lên rồi ngã huỵch xuống sàn, bộ dạng cực kỳ hoảng loạn, anh ta quen biết ma nữ tóc dài?