XE BUS MA


Cao Phong lúc này đang nằm trên sàn phòng trọ, hai mắt trợn trắng, lồng ngực vẫn nhấp nhô đều đặn, xem ra chỉ bất tỉnh chứ chưa chết.

Đột nhiên hai luồng sáng một vàng một đen từ giữa trán và ngực trái Cao Phong phóng ra ngoài, đáp xuống sàn.
Luồng sáng màu đen hoá thành Trường Giang, ông ta lúc này cơ thể chỉ còn lại phần đầu, khuôn mặt hốt hoảng kinh hoàng tột độ vì vừa đối mặt với cái chết thực sự, ông ta nghiến răng hoá thành một làn khói bay xuyên qua cánh cửa phòng trọ.
Luồng sáng vàng là Trần tướng quân, ông lúc này quỳ bằng một chân, toàn bộ sức nặng cơ thể tựa vào thanh kiếm đang chống xuống sàn.

Trần tướng quân muốn đuổi theo Trường Giang để diệt cỏ tận gốc, hoàn thành di nguyện của ông Phúc nhưng ông đột nhiên phun ra một ngụm máu, mũ giáp toàn thân vỡ nát rơi loảng xoảng.
Kỳ lạ máu của tướng nhà trời lại có màu xanh lam.
Trần tướng quân cũng hứng chịu đòn tấn công như Trường Giang nhưng do thần lực mạnh mẽ nên bị thương không nặng, kẻ đó rốt cuộc là ai tại sao lại đáng sợ như vậy? E rằng chỉ có thượng đẳng thần mới trấn áp được hắn ta mà thôi.
Trần tướng quân nhìn Cao Phong đang nằm bất tỉnh rồi thở dài, ông coi như đã hoàn thành thỉnh cầu của ông Phúc, thuẫn bài đã hết, sau này Cao Phong chỉ có thể dựa vào bản thân mà sống sót.
“Lời nguyền ba mươi tuổi của nhà họ Nguyễn đáng sợ đến vậy sao...”
Đây là lời nói bâng quơ hay có chủ đích của Trần tướng quân? Dù sao thì sau câu nói đó ông cũng biến mất.
Ý niệm tinh thần của Cao Phong hiện tại đang ở bên trong thế giới linh hồn của chính mình.
Ngai vàng xoay lại, Đại Nam đối mặt với Cao Phong, hắn mỉm cười, Cao Phong bất ngờ lên tiếng trước:
“Gặp được cậu thật khó, tớ hôm nay có hai câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Đại Nam vẻ mặt vui mừng khi gặp lại Cao Phong, thái độ hoàn toàn khác so với lúc gặp mặt Trường Giang và Trần tướng quân.

Hắn ta hỏi:
“Ồ, bạn tôi.

Cậu muốn hỏi gì nào?”
“Thiên Ân là gì?”
Câu hỏi này khiến Đại Nam cũng bất ngờ, hắn ta không nghĩ Cao Phong sẽ hỏi câu này.

Đại Nam vỗ trán:
“Cậu đùa tớ đấy à? Cơ thể của cậu là Thiên Ân mà cậu không biết nó là gì?”
Cao Phong gãi đầu, anh ấp úng:

“Cũng không hẳn, chỉ là ký ức về Thiên Ân của tớ vẫn rất mơ hồ...”
Cao Phong vẫn chưa hoàn toàn lấy lại toàn bộ ký ức, anh đoán vẫn còn ba phần ký ức mà anh vẫn chưa nhớ ra được, Thiên Ân có lẽ là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời anh, vậy nên anh rất muốn biết nó là gì.
Thiên Ân là gì mà mọi ma quỷ đều thèm khát chiếm đoạt cho bằng được?
“Ừm xem nào Thiên Ân giống như tên của nó vậy, là ơn huệ của ông Trời.

Cơ thể Thiên Ân là bất hoại, không có bất cứ thứ gì có thể tổn thương trừ vũ khí của ông Trời.

Nhưng cậu chỉ bất hoại thôi chứ không bất tử, tuy nhiên chắc chắn một điều là người sở hữu cơ thể Thiên Ân sẽ sống lâu mấy trăm tuổi, không bị bất kì bệnh tật gì và chỉ chết khi hết dương thọ.

Khi cậu chết, thân xác cậu không bị huỷ hoại, trường tồn với năm tháng.”
Đại Nam ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Tiếp theo mới là điều đặc biệt nhất đây này, khi cậu chết linh hồn cậu sẽ không cần xuống địa ngục mà được đưa thẳng lên trời, dù cậu có phạm bao nhiêu tội lỗi hoặc tội lỗi cậu có lớn đến nhường nào, thậm chí cậu có phỉ báng ông Trời đi chăng nữa thì cậu vẫn được lên trời.

Hài hước hơn là cậu có thể trở thành thần, thần là chức vụ cao quý nhất trên trời, tên thiên tướng kia so với thần cũng như tên đầy tớ so với phú hộ mà thôi.

À nghe nói cậu còn sở hữu năng lực đặc biệt nữa...!mà bỏ đi, cái này cậu phải tự tìm hiểu thôi.”
“Thiên Ân là ơn huệ đồng thời cũng là sự thiên vị của ông Trời!”
Thiên Ân vượt xa tưởng tượng của Cao Phong, ngay cả anh cũng không ngờ tới, anh hỏi:
“Phạm tội vẫn trở thành thần? Như thế không phải quá bất công với những người cả đời làm việc tốt hay sao?”
Đại Nam phì cười, hắn nhún vai:
“Ha ha ha, cậu đúng là ngây thơ, Thiên Ân đúng là thiên vị nhưng ông Trời cho đi ơn huệ thì cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào.

Những người sở hữu Thiên Ân đều là người có tâm hồn vô cùng trong sáng và thiện lương, ngàn năm có một nhưng cũng có vài kẻ khi biết mình có được đặc ân liền trở nên tha hoá, giam dâm giết người, làm đủ mọi chuyện độc ác.

Cậu biết kết quả của bọn sa đoạ đó là gì không? Bọn chúng chưa hết dương thọ đã bị đày xuống địa ngục Vô Gián.

Bạn tôi ơi, Thiên Ân là ơn huệ, là thiên vị bất công cũng có thể là một thử thách lương tâm của con người mà biết đâu lại là cái bẫy của ông Trời.”
Cao Phong nhăn mặt, Thiên Ân vẫn còn nhiều điều ẩn khuất mà anh chưa biết, anh nói:

“Là thử thách cũng được, là bẫy cũng được, chỉ cần sống lương thiện, không trái với lương tâm thì việc gì phải sợ?”
Đại Nam cười thật to, thật giòn giã, cũng không biết là hắn ta đang tán thưởng câu trả lời của Cao Phong hay là đang chế nhạo anh nữa.
“Đúng là bạn tôi! Gút chóp ờ mây ding! Thiên Ân là vậy đó, còn câu hỏi thứ hai là gì đây?”
“Tớ phải làm gì để trở nên mạnh hơn đây?”
So với Thiên Ân thì câu hỏi này lại càng khiến Đại Nam bất ngờ hơn, hắn chưa từng nghĩ là Cao Phong sẽ hỏi mình câu này.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Mùa xuân đến với bạn tôi rồi, có vẻ cậu đã tìm được thứ cần phải bảo vệ rồi nhỉ? Ừm để xem, cậu chỉ có một nhược điểm là...!quá yếu! Yếu đến mức không thể yếu hơn! Yếu còn hơn cả con mèo nhà hàng xóm! Linh lực yếu, cơ thể cũng yếu.

Thông thường người sở hữu Thiên Ân không chỉ cơ thể bất hoại mà linh lực cũng rất lớn vậy mà cậu cơ thể thì dễ bị tổn thương, linh lưc thì...!Nhiều lúc tớ cũng thắc mắc cậu thực sự sở hữu Thiên Ân không đấy?”
Cao Phong cười gượng, Đại Nam nói không sai, anh quá yếu, anh sống được đến giờ có lẽ là nhờ may mắn và những người xung quanh.

Anh nói cho qua chuyện:
“Tớ biết tớ yếu rồi, cậu đừng có lặp đi lặp lại rồi xát muối vào tim tớ được không?”
Đại Nam vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Theo tớ đoán thì có lẽ cậu còn có một loại sức mạnh nào đó đủ mạnh để áp chế đi sức mạnh của Thiên Ân, có lẽ nào là do lời nguyền ba mươi tuổi...”
Cao Phong bất ngờ trừng mắt, bộ dạng không còn hiền hoà như lúc nãy, Đại Nam nụ cười trở nên gượng gạo:
“Được rồi, tớ không nói về cái đó nữa.

Thật ra thì cậu linh lực yếu cũng không sao, tớ có thể cho cậu mượn sức mạnh của tớ nhưng vấn đề là cơ thể cậu quá yếu nên không chịu nổi sức mạnh của tớ...”
Cao Phong vội vàng cắt ngang lời nói của Đại Nam:
“Hiện tại...!tớ có thể nhận được bao nhiêu sức mạnh của cậu?”
Đại Nam gãi đầu, lần đầu Cao Phong thấy hắn gãi đầu, có lẽ có chỗ khó xử.

Đại Nam lúng túng một lúc lâu rồi giơ lên một ngón tay, Cao Phong hỏi:
“Một? Một phần mười? Hay một phần một trăm?”
Đại Nam lắc đầu:

“Tất cả đều không phải, là một cái móng tay, cậu hiện tại chỉ có thể nhận sức mạnh bằng một cái móng tay của tớ mà thôi! Nếu cậu tiếp nhận nhiều hơn thì cơ thể sẽ nổ tung mà chết, nhiều lúc cậu gặp nguy hiểm tớ muốn giúp nhưng chẳng làm gì được cả vì tớ tặng cậu sức mạnh dù ít đến đâu thì cậu vẫn không chịu nổi.

Mặc dù càng lớn thì cơ thể cậu cũng mạnh hơn chút nhưng vẫn chưa đủ...”
“Chết tiệt! Là tớ quá yếu hay do cậu quá mạnh đây?”
Cao Phong không chịu được mà chửi đổng lên.

Đại Nam mỉm cười:
“Cả hai! Nhưng cậu cũng đừng buồn, trên đời này không có gì là hoàn hảo, bức tường kín mít đến đâu cũng sẽ có kẽ hở, chúng ta có cách để lách luật mà.

Chỉ cần cậu tìm được hoa sen đen.”
Cao Phong kiến thức về yêu ma quỷ quái cũng không ít nhưng chưa từng nghe đến hoa sen đen, anh hỏi:
“Hoa sen đen?”
Đại Nam biết Cao Phong chưa từng nghe đến loại hoa này vì chỉ những ai đã từng đến hoặc ở dưới địa ngục mới biết đến hoa sen trắng.

Hắn nói:
“Đúng vậy, giữa nơi tiếp giáp của trần gian và địa ngục có một ao sen gọi là ao sen âm dương, nửa ao sen thuộc về dương gian có màu trắng, bùn đất trắng, lá sen trắng ngay cả hoa sen cũng màu trắng tinh.

Còn nửa ao sen ở địa phủ có màu đen, bùn đất, lá hay hoa đều một màu đen tuyền.

Sen trắng đại diện cho sự sống nên hoa lá luôn tươi tốt, hoa sen cũng luôn nở rộ.

Sen đen thì ngược lại, đại diện cho cái chết nên hoa lá luôn luôn héo úa, hoa sen đen cũng chưa từng một lần bung nở.

Nhiệm vụ của cậu là đến ao sen âm dương tìm cho bằng được một đoá sen đen nở hoa, sau đó dùng đoá sen đó làm vật chứa sức mạnh của tớ, lúc đó cậu sẽ có sức mạnh rung chuyển cả trời đất này!”
Địa danh ao sen âm dương chưa từng được nhắc đến trong bất kì tài liệu nào nhưng anh tin lời của Đại Nam, anh hỏi:
“Hoa không nở thì tớ tìm bằng cách gì đây?”
Đại Nam không trả lời câu hỏi của Cao Phong, hắn chỉ nói:
“Cậu phải làm được, nếu không cậu không thể bảo vệ nổi bản thân mình chứ đừng nói là người khác! Tớ có thể đưa cậu đến ao sen âm dương nhưng cậu chỉ được ở đó trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu sau một tiếng cậu không trở về thì cậu sẽ chết thực sự!”
Chuyện này khá mạo hiểm nhưng đáng để thử, nếu có sức mạnh của Đại Nam dù chỉ một chút thì việc tiêu diệt ma xe bus 66 sẽ trở nên dễ dàng và chắc chắn hơn rất nhiều.

Anh hỏi:
“Khi nào thì cậu có thể đưa mình đến đó?”

“Ừm chuyện này không đơn giản đâu, nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa.”
Ba ngày? Ngày mai theo dự định là sẽ đi tiêu diệt ma xe bus 66 nhưng vì lời tiên tri của Gia Hân nên anh sẽ dời lại hôm khác, xem ra cứ mượn được sức mạnh của Đại Nam rồi tính tiếp.

Cao Phong nói tiếp:
“Nếu vậy ba ngày sau cậu hãy đưa tớ đến ao sen âm dương, còn bây giờ tớ phải tỉnh lại để dọn dẹp chuyện của anh Hưng đã.”
Nghĩ đến gia đình ba người Trọng Hưng thì lòng Cao Phong lại chùn xuống, chút hy vọng và hứng khởi vừa nhen nhóm liền nhanh chóng bị dập tắt.

Đại Nam không quan tâm chuyện Trọng Hưng cho lắm, hắn ta tươi cười:
“Ai chà bạn tôi đúng là bận rộn, sau này hãy thường xuyên ghé thăm tớ nhé! Ở đây một mình thực sự rất chán đấy!”
“Chắc chắn rồi!”
Cao Phong gật đầu, anh quay lưng bước đi vào trong bóng tối vô tận, Đại Nam nhìn theo với nụ cười nở trên môi.
Đột nhiên Cao Phong quay lại, anh nhìn Đại Nam một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Chúng ta là bạn đúng không?”
“Đương nhiên rồi!”
“Cậu sẽ không làm chuyện gì hại đến tớ phải không?”
“Đương nhiên là không rồi! Chúng ta là bạn, bạn tốt thì sao có thể làm hại nhau được?”
“Vậy thì mình đi đây, hẹn gặp lại.”
Cao Phong khuất bóng, nụ cười trên môi Đại Nam dần dần thay đổi, khuôn mặt nhăn nheo ghê sợ, miệng hắn cười toét tận mang tai, răng nhọn mọc lên ra lởm chởm, hình dáng cứ như biến thành một người hoàn toàn khác, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo:
“Bạn? Ha ha ha! Tao cười chết mất! Con người đúng là sinh vật ngu xuẩn! Nói thế mà cũng tin cho được? Cơ thể Thiên Ân nghe cũng kích thích đấy chứ.”
“Cao Phong à, tao rất mong chờ cho lần gặp nhau tiếp theo đấy!”
Tiếng cười ghê rợn của Đại Nam vang vọng khắp không gian vô tận.
***
Cao Phong tỉnh lại, gần đó là Trọng Hưng đang nằm trên sàn, Cao Phong vội vàng bước đến gần đặt tay lên mũi kiểm tra thì phát hiện anh ta đã tắt thở từ lâu.
Cao Phong thở dài, xem ra linh hồn của Trọng Hưng đã bị Trường Giang nuốt chửng.

Không biết tình hình Trường Giang và Trần tướng quân ra sao rồi? Trần tướng quân là thiên tướng nên chắc không sao, Trường Giang thì...!không hiểu sao Cao Phong có linh cảm ông ta vẫn còn sống.
Đúng là đau đầu.
Sau đó Cao Phong gọi điện báo cứu thương, theo kết luận điều tra của công an thì Trọng Hưng tử vong vì đột quỵ còn Diệu Linh thì được thông báo là mất tích.
Sự tồn tại của Cao Phong vô tình lại xoá bỏ ba sự tồn tại của ba con người khác.
Anh thầm nghĩ có lẽ mình là tai ương, những ai bên cạnh anh đều lần lượt nằm xuống, nói anh giết họ có lẽ hơi nặng lời nhưng không thể phủ nhận bọn họ đều vì anh mà chết.
Lòng Cao Phong nặng trĩu bước trở về phòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi