XE BUS MA

Trói Đăng Khoa là phương án tốt nhất nhưng vẫn còn phương án dự phòng là đánh ngất anh ta.

Nướƈ ŧıểυ đồng tử là át chủ bài trừ tà tuy nhiên Cao Phong vẫn còn một phương án dự phòng khác.

Hàm răng của mèo ma cắm sâu vào da thịt, đau đớn xộc thẳng lên não, Cao Phong mơ hồ thấy được đầu trâu mặt ngựa đang đứng trước mặt.

Muốn đưa tao đi? Nằm mơ đi!

Cao Phong xoè bàn tay phải, trong tay anh xuất hiện một lá bùa màu vàng, trên đó vẽ ngoằn nghèo hình đầu một con chó, anh ta liền ấn lá bùa vào trước trán mèo ma.

Mèo ma ré lên một tiếng rồi nhả cổ Cao Phong ra, nó đau đớn muốn xé nát lá bùa nhưng sức lực của nó bỗng nhiên biến mất hết, muốn cựa quậy cũng khó khăn.

Có nhiều cách để trừ tà và phổ biến nhất là dùng bùa chú, muốn thi triển bùa chú cần có một lá bùa, thần chú và linh lực của người sử dụng bùa. Bùa mà Cao Phong đang sử dụng có tên là Thiên Can Địa Chi hay gọi tắt là bùa Can Chi.

Thiên Can Địa Chi hay còn gọi là Thập Can Thập Nhị Chi, dùng để chỉ phương hướng, bốn mùa, ngày, tháng, năm được sử dụng ở nhiều nước Á Đông trong đó có Việt Nam.

Thiên Can gồm: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý còn Địa Chi lấy từ mười hai con giáp gồm: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.

Theo trí nhớ ít ỏi của Cao Phong thì bùa Can Chi do ông nội anh tặng cho anh lúc nhỏ, có tổng cộng hai mươi lá bùa tương ứng với mười can và mười hai chi, không hiểu tại sao đến giờ chỉ còn mười lá. Thực ra cũng chỉ hôm qua anh mới nhớ ra mình có mấy lá bùa này.

Lá bùa Cao Phong vừa sử dụng là “Tuất” trong Địa Chi, ngày xưa người ta dựa vào hoạt động của động vật mà đặt tên cho giờ, giờ Tuất tương ứng với 7 giờ đến 9 giờ tối, lúc này là lúc chó nhà sủa nhiều nhất. Ngoài ra Tuất còn đại diện cho diệt, vạn vật bị diệt vong.

Bùa chú nếu không có linh lực của người sử dụng bùa sẽ không thi triển được nhưng bùa Can Chi mà ông nội Cao Phong tặng cho anh lại khá đặc biệt vì nó đã được ông nội anh yểm sẵn một lượng lớn linh lực, dù anh không có linh lực vẫn sử dụng được. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ được câu thần chú mà ông nội anh dạy cho anh năm mười tuổi.

“Phong à, ông tặng cho cháu hai mươi hai lá bùa Thiên Can Địa Chi này để phòng thân. Cháu hãy nhớ khi sử dụng bùa này phải đọc thần chú thì mới linh nghiệm, thần chú là...”

Cao Phong nhân lúc mèo ma bị bùa Tuất làm suy yếu liền cắn đứt ngón tay cái, miệng đọc lớn thần chú:

“Cha trời mẹ đất,

Thần linh ba tấc,

Ma quỷ sau lưng

Xuân hạ thu đông,

Đông tây nam bắc

Tam hợp tam hội,

Lục hợp lục xung,

Nhân danh sứ giả của âm phủ, ta ra lệnh cho thần khuyển...”

Ngón tay dính máu ấn vào giữa lá bùa trên trán mèo ma.

“Thanh tẩy!”

Lá bùa phát sáng, dòng mực trên lá bùa phóng ra ngoài hoá thành một con chó có hình tướng dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, bộ lông màu xám như tro tàn. Con chó xám há miệng táp lấy mèo ma, đôi vuốt sắc xé toạc cơ thể mèo ma ra làm bốn.

Con chó xám biến mất, lá bùa và cơ thể mèo ma cũng từ từ tan biến.

Cao Phong cuối cùng cũng thở phào được, anh ngồi phịch xuống sàn nhà. Cao Phong nhìn sang cơ thể bất động của Đăng Khoa, mèo ma đã bị trừ nhưng anh ta sẽ ra sao đây? Sống hay chết? Đành xem số mạng anh ta thế nào thôi.

“Thì ra ngươi là một thầy trừ tà? Tại sao ngươi lại đi giúp tên khốn khiếp đó chứ...”

Mèo ma đột nhiên cất tiếng, đôi mắt đầy tà khí của nó đã có phần trong trẻo hơn nhưng oán hận trong đó vẫn chưa tắt.

Cao Phong ngạc nhiên:

“Mày biết nói? Tại sao ư? Mày chiếm đoạt cơ thể của anh Khoa rồi dùng anh ta để đi gϊếŧ hại người khác. Hành động của mày là sai trái, đương nhiên phải bị diệt trừ...”

Mèo ma đột nhiên bật cười:

“Ha ha ha! Sai? Ta sai? Cái gọi là đúng sai chẳng qua là do con người bọn ngươi tự đặt ra, các ngươi có trí tuệ nhưng không phải toàn tri, đúng sai của con người ngươi dám chắc chắn nó đúng hoàn toàn? Ta gϊếŧ người là sai vậy các ngươi gϊếŧ heo gà ăn thịt thì là đúng sao? Không phải con người các ngươi có nhắc đến cái gì hệ sinh thái sao? Trong hệ sinh thái kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, làm gì có đúng sai? Ta mạnh hơn hắn thì ta ăn thịt hắn, ngươi mạnh hơn ta nên ngươi gϊếŧ được ta, không phải sao?”

Cao Phong không ngờ một con mèo ma lại có thể nói lý lẽ, hơn nữa anh cũng không biết phải phản bác lại thế nào nên đành im lặng.

Mèo ma lại nói:

“Ngươi có tên kia đã làm gì ta không? Hắn cùng mấy tên bạn của hắn vì thích ăn thịt mèo mà bắt trộm ta sau đó dùng gạch đập vào đầu ta đến chết rồi sau đó... sau đó... Hắn ta bị như thế cũng là quả báo của hắn! Đáng đời! Ha ha ha! Xui xẻo là ta gặp phải ngươi...”

Cao Phong mỉm cười, anh nhích lại gần mèo ma. Anh đặt tay mình lên đầu mèo ma xoa nhè nhẹ, mèo ma im lặng không nói gì.

“Mày nói đúng, cái đúng sai cũng chỉ là đúng sai của con người bọn tao nhưng nếu không có cái gọi là đúng sai đó xã hội bây giờ, luân thường đạo lý sẽ loạn hết cả lên. Tao phải bảo vệ đồng loại của mình, người thân của mình, có lẽ mày nói đúng... ngươi xui xẻo khi gặp phải tao. Yên nghỉ đi. Hy vọng kiếp sau mày sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Mèo ma nhắm mắt tận hưởng cái xoa đầu của Cao Phong, nó nhớ rất rõ cảm giác dễ chịu này, lúc nó còn sống nó cũng thường được cô chủ xoa đầu thế này.

Cô chủ, em xin lỗi.

Em đi trước cô chủ một bước đây.

Mèo ma lúc này tan biến chỉ còn lại nửa cái đầu, giọng của nó lại vang lên:

“Nếu ngươi muốn cứu tên kia thì tốt nhất nên gọi cấp cứu sớm đi, hắn không còn sống được bao lâu nữa đâu...”

Mèo ma tan biến hoàn toàn, để lại trong không trung một câu nói cuối cùng:

“À ta thấy ấn đường ngươi tối đen, e rằng khó qua con trăng (tháng) này...”

Cao Phong thở dài, anh ta trừ được mèo ma nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. Cái cảm giác khó chịu này là gì đây?

Cao Phong lấy điện thoại gọi cấp cứu sau đó thu dọn bãi chiến trường rồi trở về phòng băng bó vết thương, vết thương ở cổ vẫn rướm máu nhưng không quá nghiêm trọng.

Rất nhanh sau đó xe cấp cứu đến đưa Đăng Khoa vào bệnh viện Chợ Rẫy, anh ta được chuẩn đoán là ngộ độc thực phẩm. Không may ba tiếng sau anh ta đã không qua khỏi.

Có lẽ mèo ma nói đúng, đấy là quả báo của anh ta.

***

Buổi sáng đẹp trời.

Hai cô gái đang cười đùa với nhau trước trạm chờ xe bus. Họ là Phương Vy và Khánh Linh.

Một chiếc xe bus dừng ở trước mặt hai người họ, xe bus 66.

Phương Vy và Khánh Linh bước lên xe bus, cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe bus nặng nề lăn bánh.

Trên xe có khá nhiều hành khách, già trẻ lớn bé đủ cả có người còn đang ngủ.

Hai cô gái vừa ngồi xuống ghế, hành khách đột nhiên biến thành những cái bóng trắng cùng nụ cười máu ghê rợn.

Phương Vy và Khánh Linh thấy vậy sợ hãi định bỏ chạy thì từ ghế và tay cầm phóng ra những xúc tu màu đỏ rực trói chặt tay, chân và miệng của họ.

Cơ thể của họ từ từ bị chiếc ghế là vô số những thớ thịt nuốt chửng...

Không!!!

Hộc!!! Hộc!!!

Cao Phong gào lớn, choàng tỉnh trong đêm.

Trán anh đầm đìa mồ hôi, trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ sự sợ hãi trên khuôn mặt của anh ta.

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng đó có thực sự chỉ là một cơn ác mộng? Hay là một điềm báo?

Điều đáng sợ là trong cơn ác mộng đó, lúc Phương Vy và Khánh Linh bị ghế thịt nuốt chửng Cao Phong còn nhìn thấy một người đang đứng nhìn họ, người này anh không nhìn rõ mặt nhưng trên mặt hắn nở một nụ cười rợn tóc gáy.

Hắn ta là ai? Không lẽ là hiện thân của xe bus ma?

Tại sao mình lại có linh cảm không chỉ mình Phương Vy mà ngay cả Khánh Linh cũng gặp nguy hiểm?

Mình phải làm sao đây? Mình phải làm sao để bảo vệ bọn họ đây? Khoan đã...

Cao Phong mở điện thoại gọi cho một người, người này là chị gái đang định cư ở Úc của anh.

Giọng ngái ngủ của chị anh vang lên:

“Chàng trai của tôi, em có chuyện gì mà gọi trễ thế này hả?”

Cao Phong nở nụ cười, mỗi lần nghe thấy giọng nói này anh đều thấy thật ấm áp và vui vẻ.

“Ừm thì em nhớ chị nên gọi hỏi thăm... hơn nữa chắc chị vẫn còn giữ bùa Lông Vũ Phụng Hoàng đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi