Dương Quang vui vẻ khoa tay múa chân, miệng ngọt như phết mật, đặc biệt là cánh tay mập mạp làm hình trái tim về phía Biên Duyên, khiến người lớn trẻ nhỏ xung quanh đều bật cười.
Dương Húc thấy Dương Quang vui như vậy, trong mắt cũng đầy ý cười, bánh nhân thịt, lúc đó nhất định sẽ có cả phần của cậu bé.
Nghĩ đến mùi thơm đồ ăn dì Biên làm, Dương Húc lập tức cảm thấy bánh nhân thịt trong tay càng khó ăn hơn, bánh nhân thịt một tinh hạch một cái ăn thực sự chỉ có mùi của tiền.
“Xùy, vừa nhìn đã biết là đám nhà quê đến từ ngoài thành, trông thật nghèo khó.
” Lúc mấy nhóc con đang nghĩ đến vị ngon của đồ ăn, một tiếng cười khẩy không hay ho vang lên sau lưng.
“Cậu nói ai là đám nhà quê?” Dương Húc nghe thấy mày nhướng lên, bàn tay nhỏ vỗ lên bàn tức giận nhìn đứa trẻ nói chuyện.
“Tôi nói mấy người đấy, đứng ở đây ô nhiễm không khí, cái loại bánh nhân thịt thối tha một tinh hạch một cái cũng chỉ có đám nghèo khó mấy người mới ăn.
” Người nói chuyện là một tiểu thiếu gia khoảng mười tuổi mặc vest tóc vuốt bóng lộn, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý, khóe miệng cong lên đầy chê bai, vừa nhìn đã biết là loại người được người nhà chiều quen không được giáo dục tử tế.
“Bạn nhỏ, cháu nói đồ bọn cô ăn là thịt thối, người ăn loại thịt thối đứng ở đây ô nhiểm không khí?” Biên Duyên híp mắt kéo tay Dương Húc an ủi xong cười như không cười nhìn tiểu thiếu gia kia.
“Tiểu thiếu gia, lão gia đã chuẩn bị cho cậu đồ chơi mới trong tiệm rồi, chúng ta đi thôi.
” Lúc Biên Duyên hỏi câu này, quản gia luôn đứng bên cạnh tiểu thiếu gia cười không nói chuyện vội vàng chen lời, người phụ nữ đối diện nói như vậy ông ta lập tức nhận được không ít ánh mắt không thân thiện từ xung quanh.
“Cút sang bên cạnh đứng đi, lời bản thiếu gia còn chưa nói hết, một đám nhà…”Tiểu thiếu gia còn chưa nói hết quản gia vội vàng tiến lên bịt miệng cậu ta bế dậy bước nhanh, hôm nay tiểu thiếu gia ra ngoài kiên quyết không cho mang theo bảo tiêu, chốc nữa chọc vào tiến hóa giả tính tình không tốt, ông ta lo lắng hai người sẽ không về nổi biệt thự, vì vậy chỉ có thể mạo hiểm ôm người đi.
“Ha, một đứng trẻ nào có dám nói ra lời như vậy, chỉ sợ là người lớn trong nhà nói quá nhiều, nó từng nghe thấy mới nhớ, người nhà họ Lộ này thật sự khiến người ta nhìn bằng con mắt khác.
”.