XEM CHIM KHÔNG ANH

Edit: Ame — Beta: Chicho

*****

Ôn Thừa Thư tháo kính xuống, mái tóc xịt keo tạo kiểu tử tế cũng bị anh tiện tay vò rối. Anh hơi nghiêng người, đặt điện thoại lên cái giá đỡ chôm được trong phòng Ôn Nghi Niên để trên tủ đầu giường, rồi kéo cái giá đỡ đó đến trước mặt, để màn hình hướng về phía khuôn mặt cùng lồng ngực đã lộ ra hơn nửa của mình.

Hình ảnh được phóng to trên điện thoại di động thực ra hơi tối nhưng vẫn thấy được cổ tay mảnh khảnh cùng xương cánh tay rõ ràng của Hình Dã. Ngón tay thon nhỏ của cậu buông vạt áo đang che đậy da thịt xuống rồi lần xuống dưới vạt áo đó. Cái áo sơ mi phủ trên tay cậu rung động rất nhẹ.

Khung cảnh phía sau Hình Dã chỉ thuần một màu đen u ám. Cằm cậu hơi ngẩng lên, cần cổ nhỏ nhắn cong nhẹ tạo thành một đường cong quyến rũ. Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, trong mắt đong đầy tình yêu và tình dục. Đôi môi vốn khô khốc thi thoảng lại được đầu lưỡi cậu liếm qua, trở nên đỏ thẫm.

Ánh mắt Ôn Thừa Thư đọng lại trên màn hình, anh lấy bao thuốc lá trên tủ đầu giường, rút ra một điếu, ngậm vào miệng. Nhẹ nhàng tựa vào phần đệm da êm ái ở đầu giường, anh phun ra một làn khói trắng mờ ảo, mắt hơi nhướn lên: “Tay, cho anh xem nào.”

Nghe vậy, Hình Dã bỗng nhiên ngừng lại, một tay cậu cầm điện thoại di động, tay kia thì đang… Thực sự không còn tay nào để kéo áo lên cả. Cậu bối rối cắn môi, ngượng ngùng kéo vạt áo lên ngậm trong miệng, thân thể non nớt ngây ngô lộ ra dưới ánh mắt nóng bỏng của người yêu. Sắc đỏ vừa mới nhạt đi một chút, lúc này lại hồng lên nhìn thật ngon miệng, nhất là khi bàn tay cậu đảo qua hai điểm nhỏ trên lồng ngực.

Hơi thở của Ôn Thừa Thư rõ ràng đã trở nên nặng nề hơn. Anh ngậm lấy điếu thuốc vốn đang kẹp giữa hai ngón tay, hít mạnh một hơi, mặc cho khói thuốc lượn lờ trước mặt. Giọng anh khàn khàn, nhuốm màu dục vọng không chút che giấu: “Tiếp tục.”

Nhịp thở của Hình Dã cũng trở nên không ổn, cậu rất nghe lời đưa tay sờ lên lồng ngực lần nữa, vụng về lúng túng dùng lòng bàn tay kích thích đầu v* đang đứng thẳng của mình. Đôi môi không khép lại được do đang ngậm áo vô thức tràn ra tiếng những thở gấp hổn hển.

Ôn Thừa Thư gõ rơi tàn thuốc vào cái gạt tàn trong tay, lại ngậm điếu thuốc còn chưa cháy hết vào miệng. Ánh mắt anh sâu hun hút nhìn núm vú nhỏ đang run rẩy dưới những ngón tay Hình Dã.

Dưới lớp quần tây mềm mại, cây gậy th*t của anh đã sớm đứng lên cứng ngắc, chọc lên lớp vải quần như muốn thoát khỏi trói buộc. Anh vươn tay cởi thắt lưng, thả tự do cho cây gậy th*t đang cương cứng của mình. Tay anh nắm lấy nó chậm rãi di chuyển lên xuống, giọng càng thêm khàn: “Bóp nó đi.”

Giọng điệu của Ôn Thừa Thư không quá tự nhiên, động tác trên tay dù không lộ ra dưới ống kính, nhưng cùng là đàn ông, sao Hình Dã có thể không hiểu. Trong người như được đốt lên một ngọn đuốc, khiến cơ thể cậu càng thêm khô nóng, miệng cậu khô khốc, ngay cả động tác nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn. Rõ ràng là đang cực kì xấu hổ, nhưng cậu lại cứ chăm chú nhìn vào đôi mắt đang hơi híp lại sau làn khói thuốc của anh, không thể dời mắt.

Muốn làm theo mọi điều Ôn Thừa Thư nói, muốn anh đạt đến khoái cảm từ thân thể của mình, muốn anh thích thú đến không thể dừng lại được.

Môi bị vạt áo cọ xát đến đỏ lên, dưới tầm mắt của người kia, hai ngón tay Hình Dã gần như lấy lòng mà không ngừng khoa bóp, vân vê đầu v*. Cậu chỉ mới được nếm thử trái cấm, vẫn còn cảm thấy xa lạ với chuyện xuất hiện khoái cảm khi chơi đùa núm vú. Dưới sự xoa nắn nhẹ nhàng của bàn tay, kéo theo phản ứng rõ ràng trên thân thể, cảm giác tê dại từ đầu v* nhạy cảm khiến thân thể cậu bất giác trở nên căng thẳng, lông mi mảnh dài khẽ run lên. Tiếng rên rỉ bị cậu đè nén trong miệng, rặng đỏ lại không chịu thua kém, lan tới tận vùng cổ trắng nõn mịn màng của cậu, nhìn rất rõ ràng.

Bụng dưới của Ôn Thừa Thư căng chặt. Dưới sự mê hoặc của cậu nhóc ngây thơ, cây gậy th*t của anh trở nên cứng đến phát đau, chỉ là động tác trên tay anh vẫn rất chậm rãi.

Hình Dã đã cương lên từ sớm. Ban đầu là trạng thái nửa tỉnh nửa mê không chịu nổi kích thích, sau đó không chịu nổi sự khiêu khích mãnh liệt của Ôn Thừa Thư, cây gậy th*t dưới lớp quần lót của cậu cứng đến khó chịu. Không thể lấy tay an ủi, cậu chỉ đành khép chặt đôi chân dài trần trụi dưới chăn, đầu gối nhấp nhô lên xuống, dùng gốc đùi mềm mại cọ xát thân gậy để giảm bớt sự khó chịu đang dằn vặt bản thân.

Lòng bàn tay cọ vào đỉnh núm vú mẫn cảm nhất, Hình Dã sắp bị khoái cảm dục vọng tra tấn đến phát điên. Mắt cậu tràn ra một làn nước mắt thật mỏng, chóp mũi ửng hồng, hơi nhíu mày. Vẻ mặt cậu như đang phải chịu rất nhiều ấm ức, cái miệng đang ngậm vạt áo tràn ra những tiếng rên rỉ không nên lời.

Ôn Thừa Thư thả điếu thuốc đã cháy gần hết trong tay xuống, nghiền vào cái gạt tàn. Anh phun ra một làn sương mù trắng xóa, ngước mắt nhìn Hình Dã: “Khó chịu sao?”

Hình Dã còn đang ngoan ngoãn ngậm áo không đáp lại được, cậu tủi thân nhìn anh, mắt ngấn nước lấp lánh, giống như một chú mèo con tội nghiệp: “Ưm…”

Ôn Thừa Thư nhìn dáng vẻ này của cậu, ý nghĩ muốn cậu mở miệng đột nhiên thay đổi. Anh chợt nảy sinh ham muốn tiếp tục bắt nạt cậu: “Em muốn sờ sao?”

Hình Dã chớp chớp mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo khao khát, cậu mơ hồ hừ một tiếng: “Vâng…”

“Tôi không cho phép.”

Hình Dã hạ mắt, đôi con ngươi ướt nhẹp nhìn chằm chằm vào anh, rì rầm làm nũng.

“Chơi núm vú,” Ánh mắt Ôn Thừa Thư tỏ ra hơi nghiêm khắc: “Bên kia.”

Dường như bản năng của Hình Dã không có sự chống đối với mệnh lệnh của Ôn Thừa Thư. Nghe anh nói vậy, cậu không thể làm gì khác, đành bĩu môi đi sờ đầu v* bên kia. Thân thể cậu vốn thiếu thốn kinh nghiệm tình ái nên cực kỳ mẫn cảm, hô hấp lập tức trở nên loạn nhịp.

Ôn Thừa Thư nghe tiếng cậu thở dốc mất trật tự, động tác trên tay cũng dần nhanh hơn. Nhìn hình ảnh đang rung rung trên điện thoại, anh đơn giản nói: “Bảo bối, chuyển camera ra phía sau đi.”

Hình Dã bị dục vọng hành hạ tới mức không thể suy xét đến ý nghĩa trong lời nói của anh, chỉ mong anh bằng lòng buông tha mình. Cái miệng đang ngậm vạt áo chợt thả lỏng ra, cậu thè lưỡi liếm làn môi bị vạt áo mài đến sưng đỏ rồi mới đột nhiên ngẩn ra. Khẽ nhúc nhích, cậu chậm rãi kéo cái chăn đang phủ trên người mình xuống, lại chuyển điện thoại ra phía sau.

Trong màn hình lắc lư, Ôn Thừa Thư nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài trắng nõn vừa xuất hiện. Đầu gối Hình Dã hơi co lại, có thể thấy được vị trí bị đè xuống giường hơi ửng hồng. Sau khi ổn định, màn hình hiện rõ hình ảnh cây gậy th*t đang gồ lên dưới lớp vải quần lót mỏng manh của cậu.

Ngón tay thon dài kẹp lấy mép quần lót kéo xuống. Cây gậy th*t nhạt màu của cậu chậm rãi nhô ra, lỗ nhỏ đo đỏ trên đỉnh gậy đã sớm ánh lên sắc nước trong suốt. Bàn tay trong màn hình gần như muốn chạm vào cây gậy nhỏ ấy ngay lập tức, nhưng vừa mới đụng vào, cậu đã bị Ôn Thừa Thư ngăn lại.

“Không được chạm vào.”

Hai bắp đùi Hình Dã cọ xát qua lại, giọng nói của cậu mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh, em muốn bắn…”

Ôn Thừa Thư nhìn con chim nhỏ run run vì không được vuốt ve của cậu, giọng nói bị dục vọng trong cơ thể thiêu đốt, trở nên khàn khàn trầm thấp đầy dụ hoặc: “Nghe lời, ngoan, sờ ngực đi.”

“Hức…”

Điện thoại của Hình Dã lại di chuyển tới trước ngực, tiếng mu bàn tay ma sát với áo sơ mi sột soạt lẫn với từng tiếng rên rỉ, truyền vào lỗ tai Ôn Thừa Thư.

Trong màn hình, lỗ nhỏ trên đỉnh gậy th*t của cậu không ngừng chảy nước, dịch nhờn bóng loáng chảy theo thân trụ non nớt, khiến đám cỏ thưa thớt ở gốc cây gậy ướt nhẹp. Ôn Thừa Thư thở hổn hển vuốt ve gậy th*t của mình, cố ý kích thích khiến cậu xấu hổ, lời nói thô tục không ngừng tuôn ra: “Bảo bối thật lẳng lơ mà, sao lại nhiều nước đến vậy chứ.”

Theo lời của anh, đôi chân trắng nõn của Hình Dã bỗng dưng căng chặt, hai đầu gối kẹp chặt vào nhau khiến cậu kêu lên một tiếng đau đớn. Cây gậy th*t không được đụng vào nhưng vẫn run rẩy bắn ra từng đợt tinh dịch trắng đục, tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ mà nức nở của cậu truyền qua điện thoại: “Anh, anh…”

Động tác trong tay Ôn Thừa Thư cũng nhanh hơn, giọng nói của anh mang theo những tiếng thở dốc run run: “Có thích anh không?”

“Thích, rất thích…” Dư vị cao trào chưa qua, ý thức của Hình Dã vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, âm thanh cũng mềm nhũn ngọt ngào: “Thích Ôn Thừa Thư, thích anh nhất…”

“Ừ…” Ôn Thừa Thư ngửa đầu, từng giọt mồ hôi chảy dọc qua yết hầu khêu gợi, trong tiếng tâm tình ngọt ngào của cậu, anh thở gấp, bắn ra một lượng tinh dịch lớn.

Trong đêm khuya, một cuộc gọi video hoang đường truyền tải cả tình yêu và tình dục, hai người ở hai đầu dây từ từ bình tĩnh lại sau một hồi thở gấp. Sau khi nhịp tim trở lại bình thường, cảm xúc xấu hổ trong lòng Hình Dã cũng trở lại theo, rặng đỏ trên gương mặt vừa mới rút đi đã vội trở lại rất nhanh, nhiệt độ nóng bỏng khiến làn da từ cổ đến hai bên tai của cậu bị thiêu đốt đến đỏ bừng.

Cậu rút mấy tờ khăn ướt, qua quýt lau đi dịch trắng còn dính trên đùi. Điện thoại đặt trên gối hiển thị cuộc gọi video vẫn đang tiếp tục, hai người im lặng một lúc, không ai nói gì. Ở đầu bên kia điện thoại, hơi thở của Ôn Thừa Thư cũng đều đều trở lại.

Mặt Hình Dã nóng lên, cậu mím môi, do dự nhỏ giọng hỏi: “Anh, có phải anh say rồi không?”

“Ừ.” Hô hấp của Ôn Thừa Thư bình tĩnh lại. Anh dừng lại vài giây, thở dài một tiếng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng như ngày thường: “Tôi hơi say một chút. Có phải đã dọa đến em rồi không?”

“Không đâu.” Hình Dã nhẹ hít mũi.

Trong điện thoại vang lên tiếng động hơi ồn, Hình Dã thẹn thùng không dám cầm điện thoại lên nhìn. Nhắm mắt cậu cũng đoán được, Ôn Thừa Thư đang dọn dẹp sản phẩm vừa rồi. Áo anh mở rộng, ngồi tựa ở đầu giường hút thuốc, lồng ngực trần trụi trắng trẻo. Dáng vẻ anh hơi híp mắt nhìn vào màn hình điện thoại sau màn khói thuốc mờ mịt đột nhiên lại hiện lên trong đầu cậu, khiến hô hấp vừa mới bình tĩnh lại của cậu vô thức trở nên rối loạn.

“Tôi không tốt như em nghĩ đâu.” Ôn Thừa Thư trầm giọng nói, giọng anh hòa với âm thanh dọn dẹp loạt xoạt.

“Anh có.” Hình Dã lập tức phản bác, “Anh cực kì tốt, điểm nào cũng tốt!”

Ôn Thừa Thư cười rộ lên: “Em ở cùng tôi thêm một thời gian, cái tốt ấy sẽ biến mất dần thôi.”

Nghe được câu “ở cùng anh thêm một thời gian” từ miệng Ôn Thừa Thư, Hình Dã hơi vui vẻ. Cậu mím môi âm thầm cười một lúc rồi nhẹ nhàng sờ mũi, nghiêm túc hỏi: “Anh có thấy thoải mái không?”

“Hửm?”

“Ở với em, anh có thoải mái không?”

Ôn Thừa Thư im lặng lại vài giây, thành thật trả lời: “Rất thoải mái.”

“Em cũng rất thoải mái.” Nói xong, Hình Dã chợt im lặng, rồi cậu đột nhiên xoay người nằm xuống giường, vùi gương mặt nóng bừng vào gối, chỉ để lộ vành tai đỏ rực, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Anh, anh thật háo sắc… Em thích lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi