XÍ HOANG NGHI THƯỢNG

Sau cuộc điện thoại ngày hôm đó, Hồng Kỳ vẫn mong đợi Phó Liên ghé thăm, nhưng chờ hoài chờ mãi mà vẫn chẳng thấy cô đâu. Hồng Kỳ thấy lạ, bèn chủ động gọi điện cho cô.

Điện thoại đổ mấy hồi chuông Phó Liên mới tiếp. Cô im lặng một lúc lâu, sau đó hẹn Hồng Kỳ ra ngoài, thời gian và địa điểm cô sẽ gửi bằng tin nhắn. Chẳng biết có phải là do Hồng Kỳ quá nhạy cảm hay không, hắn nhận thấy ngữ khí của Phó Liên hơi bất thường, có chút... lạnh nhạt?

Mấy ngày sau, vào một buổi chiều, sau khi tiễn Phổ Thông đi làm,Hồng Kỳ khóa cửa, đến quán trà đã hẹn để gặp Phó Liên.

Quán trà này có hai tầng, Hồng Kỳ vừa lên lầu đã bắt gặp khuôn mặt đầy ưu tư và đôi mày nhíu chặt của Phó Liên. Lẽ nào nhà chị họ xảy ra chuyện rồi? Hồng Kỳ nghĩ thầm, lặng lẽ đi qua.

Phó Liên gọi hai cốc trà xanh, từ lúc Hồng Kỳ đến, cô chưa từng nhìn hắn một lần nào, chỉ lơ đãng nhìn ra ngoài như đang rối rắm vấn đề gì đó. Hồng Kỳ kiên nhẫn đợi một lát, thấy cô không có ý định mở lời, hắn bèn nói trước, "Chị họ, chị khỏe không?"

Phó Liên gật đầu theo phản xạ, suy nghĩ bị cắt đứt, cô đành phải quay sang đối mặt với Hồng Kỳ. Tuy cô đã nhanh chóng giấu đi ánh mắt phức tạp, nhưng với sự nhạy bén của mình, Hồng Kỳ vẫn phát hiện được.

"Chị có việc gì cần em giúp ạ?" Hồng Kỳ cảm thấy Phó Liên có chuyện giấu trong lòng, bèn ướm lời.

"Đúng là có việc, nhưng không phải của chị. Việc này liên quan đến em."

"Em?" Hồng Kỳ sờ cổ, hắn sống rất tốt, ăn no ngủ kỹ, có việc gì xảy ra đâu chứ?

"Tối hôm đó..." Phó Liên ngập ngừng.

"Dạ?" Hồng Kỳ mở to mắt chờ chị họ nói tiếp.

"Tối hôm đó, chị có qua tìm em."

Hồng Kỳ chẳng hiểu gì hết. Tối nào cơ? Từ sau khi trận địa chấn kết thúc, hắn có thấy Phó Liên lần nào đâu?

"Hôm đó, tuy các em có khóa cửa chính, nhưng cửa sổ thì không đóng kỹ... Chị thấy hết rồi!" Phó Liên hạ giọng. Hồng Kỳ dường như đã nghe hiểu những lời Phó Liên nói, chỉ thấy mặt hắn thoáng chốc trở nên xám nghoét, môi run run, ngón tay bấu chặt cốc trà đến trắng bệch.

"Em với Phổ Thông, không phải là loại quan hệ kia đâu, phải không?" Âm cuối của Phó Liên rất nhẹ, mặc dù đã mắt thấy tai nghe, nhưng cô vẫn không dám tin đó là sự thật. Chỉ cần Hồng Kỳ phủ nhận thôi, chỉ cần thằng em cô bảo rằng tất cả chỉ là hiểu lầm...

Hồng Kỳ sao lại không biết suy nghĩ lừa mình dối người của Phó Liên chứ. Hắn cúi gằm mặt, lí nhí, "Em... Em không biết là chị đã ở đó."

"Là thật?" Phó Liên ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi Hồng Kỳ.

"Là thật. Em với Phổ Thông vốn là một đôi."

Tia hi vọng cuối cùng đã tan thành mây khói. Chợt Phó Liên cảm thấy quá đỗi thất vọng, cô đã dồn biết bao tâm sức cho đứa em họ này, thế mà bây giờ...

"Nếu như, chị nói chị muốn em chia tay cậu ta, em có làm được không?" Phó Liên nhìn chằm chằm Hồng Kỳ, vấn đề này cô đã băn khoăn suốt mấy ngày nay.

"Em làm không được." Hồng Kỳ thành thật trả lời. Hắn đã quen với cuộc sống có Phổ Thông rồi, giờ bảo hắn chia tay với y, hắn sẽ chết mất.

Phó Liên híp mắt, ngón tay thon dài vuốt dọc theo hoa văn khắc trên cốc, "Em có chắc cậu ta cũng si tình như em? Nếu chị..."

"Chị họ, chị đừng nói nữa. Em biết chị sẽ không nỡ làm thế đâu." Hồng Kỳ biết, nếu để Phó Liên nói tiếp, thì không chỉ hắn, cả Phó Liên cũng chẳng vui vẻ gì.

"Em cứ trở về suy nghĩ thật kỹ. Em là một người bình thường, đừng vì một thằng đàn ông mà đi vào con đường sai trái." Phó Liên thở dài, nói xong thì rời đi luôn.

Hồng Kỳ ngơ ngẩn suốt quãng đường về. Đến nhà, hắn cứ ngồi thừ ra, xoắn xuýt mãi có nên nói với Phổ Thông hay không. Mặc dù hắn biết một cái đầu nghĩ cách không thể bằng hai cái đầu cùng nghĩ cách, nhưng hắn không muốn làm Phổ Thông đau lòng.

Đến khi Phổ Thông về, Hồng Kỳ vẫn tập làm tượng như thế, quên nấu cơm tối luôn. Nếu Phổ Thông không lay hắn tỉnh, có lẽ hắn sẽ ngồi mãi đến tận khuya.

Cũng trễ rồi, Hồng Kỳ chỉ nấu mấy món đơn giản, là hai bát mì ăn kèm ba quả trứng gà, một dĩa rau luộc và mấy quả cà chua. Phổ Thông nhìn thức ăn đạm bạc trên bàn, tự dưng cười cười.

"Sao?" Hồng Kỳ đưa đũa cho Phổ Thông.

"Tự nhiên nhớ tới bữa cơm đầu tiên anh làm cho em."

Hồng Kỳ cũng nhớ ra rồi. Một buổi tối rất lâu về trước, hắn cưu mang Phổ Thông bấy giờ vẫn không chốn đi về, còn nấu cho y một bát mì, luộc ba quả trứng, Phổ Thông hai quả, hắn một quả, hai người nên duyên từ đây.

Phổ Thông bùi ngùi đặt bát xuống bàn, quay sang ôm Hồng Kỳ, "Anh thật tốt!" Y sụt sịt. Nếu như không gặp được Hồng Kỳ, có lẽ giờ y vẫn chỉ là thằng lượm đồng nát khố rách áo ôm, thậm chí còn có thể đã chết đói chết rét trong cái xó xỉnh nào rồi.

Một đôi đũa gõ lên đầu Phổ Thông, đánh gãy trí tưởng tượng phong phú của y, "Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì. Trên đời này không có chuyện "nếu như". Chỉ cần biết em đang sống cùng với anh, vậy là đủ rồi." Hồng Kỳ nói với Phổ Thông cũng là nói với chính mình. Hắn biết Phó Liên muốn tốt cho hắn, nhưng hắn đành phụ lòng tốt của cô. Suy cho cùng cô không ở trong hoàn cảnh như hắn, con đường cô cho là tốt nhất lại không phải là con đường hắn muốn đi.

Hồng Kỳ tin rằng, một ngày nào đó Phó Liên sẽ hiểu cho nỗi lòng của hắn. Phổ Thông vừa ăn vừa quan sát người yêu, thấy sắc mặt hắn tốt hơn, y mới thoáng yên lòng. Hồng Kỳ hiểu y, y cũng rành hắn hơn bất kì ai khác, lúc nãy về nhà, chỉ cần liếc mắt là y biết ngay Hồng Kỳ đang có tâm sự giấu trong lòng rồi.

Tối, hai người lại làm cái chuyện mà ai cũng biết kia. Làm xong, Hồng Kỳ rúc vào lòng Phổ Thông, do dự một lát, cuối cùng cũng nói chuyện của chị họ cho Phổ Thông.

"Sao chị họ biết được?" Phổ Thông ngạc nhiên, sau đó thấy hơi lo, không biết chị họ có làm khó dễ Hồng Kỳ hay không? Y tuyệt không nghĩ đến chuyện Hồng Kỳ thay lòng đổi dạ, bởi y biết hắn là một người bướng bỉnh, một khi đã quyết làm cái gì thì sẽ làm cho đến cùng.

Hai người thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định sẽ để thời gian chứng minh tất cả. Vì lẽ đó, mấy ngày gần đây hai người sẽ cố gắng làm em ngoan, không kiếm chuyện chọc cho chị họ nổi sùng lên nữa.

Quyết thì quyết như thế, Hồng Kỳ vẫn rầu muốn chết, hắn vẫn không quên được vẻ mặt thất vọng của Phó Liên lúc đó. Hắn không hi vọng cô sẽ ủng hộ, chỉ cần không phản đối thôi là tốt lắm rồi. Có điều... Haizz....

Hai người đều ngủ không ngon giấc. Phổ Thông vẫn là người dậy sớm hơn. Y tranh thủ nấu đồ ăn sáng, ăn xong phần mình thì ngồi ngắm Hồng Kỳ một chốc, sau đó mới đẩy xe đi làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi