XÍCH ĐẠO VÀ SAO BẮC CỰC



“Hôm nay chúng ta chỉ học đến đây thôi, cả lớp nghỉ.”



Thiên Kỳ đặt phấn xuống, quay người đứng về chỗ bục giảng, mỉm cười tuyên bố tan lớp.



“Tạm biệt cô giáo!”



“Tiểu Thiên Thiên bài tập ngày mai em có thể nộp ít một chút không?”



“Cô Thiên ơi, cô có thể bàn với cô chủ nhiệm để cô chủ nhiệm dạy bớt một tiết văn còn cô dạy thêm một tiết toán không?”



“Tiểu Thiên Kỳ…”







Toán, môn học này đối với rất nhiều người là một “thứ thách cực hạn” không thể xem thường. Nhưng sự xuất hiện của Thiên Kỳ – một cô giáo trẻ đẹp dịu dàng như hoa lại khiến tất cả học sinh ở trường trung học phổ thông thành phố A nọ giữa địa ngục trùng trùng cảm thấy được hương sắc mơn man của gió xuân.



Là một cô giáo hai mươi tư tuổi, tuy mới tốt nghiệp đại học nhưng trình độ Toán học của cô lại không thua kém bất cứ một giáo viên có nhiều năm tuổi nghề, kinh nghiệm phong phú. Không chỉ vậy, khi không còn đứng trên bục giảng, cô còn kiêm luôn bạn, cô giáo tâm lí cho học sinh của mình, đưa ra cho chúng những lời chỉ bảo khoan dung và nhân từ.



Tuy mới chỉ đến trường Trung học A hai tháng nhưng tất cả những lớp cô dạy ở đây thành tích Toán của các em đều tiến bộ thấy rõ; hơn nữa, thư tình, sô-cô-la và cả những tin nhắn liên tục được gửi đến điện thoại cô nhiều không kể xiết.



Những học sinh nam trong trường trẻ lại đúng lúc hoóc-môn phát triển mạnh nên đối với một cô gái lớn tuổi hơn nhưng lại xinh đẹp, nhẹ nhàng, nữ tính như cô thì chúng thấy hứng thú hơn những cô bạn cùng tuổi gấp bội. Thậm chí những học sinh lớp 11, 12 còn đồn thổi rằng bàn làm việc của cô hôm nào cũng bị vây chặt đến mức con ruồi cũng khó lọt. Chuyện này khiến tất cả những thầy cô cùng trường và cả hiệu trưởng phải cười trêu cô là ngôi sao của trường.



Khó khăn lắm mới tạm biệt xong những cô cậu học sinh không nỡ rời cô một giây phút để về nhà, Thiên Kỳ đặt túi xuống, thay giày và thuận tiện nhìn vào trong phòng.




“Tân Viên?”



Đèn trong phòng đã bật sáng, cô thay đôi dép đi ở nhà, tiện tay mang một túi quà và sô-cô -la học sinh tặng đi vào phía phòng khách.



Chỉ nhìn thấy ngồi trên sô pha là một chàng trai trẻ, cậu ta ngồi ôm lấy hai chân, một tay nghịch chiếc điều khiển từ xa, mặt không biểu cảm ngồi xem ti vi.



Cậu ta tầm đôi mươi, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt đen như gỗ mun.



“Em về rồi à?” Nghe được tiếng ấy, cậu nghiêng người lành lạnh nhìn cô rồi đứng dậy.



“Em đói không? Chị đi làm cơm ngay đây.” Thiên Kỳ đặt đồ lên bàn và cởi áo khoác ngoài ra: “Tối này ăn trứng xào cà chua, rau muống xào đậu phụ, và cả sườn lợn nữa, được không?”



Tân Viên “ừm” một tiếng rồi đi đến bên bàn ăn, cậu cúi đầu nhìn túi quà to đùng: “Sao hôm nay lại nhiều vậy?”



Thiên Kỳ lúc này đã ở trong phòng bếp, nghe thấy câu nói của cậu, cô đứng trong bếp cười, đáp: “Đúng đó, lại có thể để làm quà vặt ăn cho mấy ngày, hình như chị nhìn thấy hãng sô-cô-la mà em thích ăn đó.”



“Mười mấy phần điểm tâm, vậy chứng tỏ cũng có mười mấy bức thư tình rồi!” Cậu nói lạnh như băng: “Còn chưa tính tin nhắn và Weixin.”



Thiên Kỳ khựng lại, cô đóng vòi nước lại: “Bây giờ có quy tắc rồi, thư tình chị đều trả về hết, tin nhắn và weixin cũng ít hơn trước nhiều rồi, từ mai chị cũng không nhận quà nữa, chị đều nói với chúng xong rồi.”



“Chúng đều là trẻ con, mới mười bảy mười tám tuổi, tình cảm với chị cũng đa phần là rung động nhất thời, không phải là tình cảm nam nữ. Hơn nữa, chị lớn tuổi hơn chúng rất nhiều, những cô gái trẻ đẹp có sức hút hơn chị nhiều chứ…” Cô vừa cẩn thận thái rau, vừa giải thích nhẹ nhàng cho cậu.



Nói xong một hồi lâu mà vẫn không thấy cậu có phản ứng gì, cô đặt dao xuống, cô quay đầu nhìn về hướng phòng khách, lúc ấy mới phát hiện phòng khách không còn ai nữa: “Tân Viên?”



Chẳng lẽ cậu lại không vui rồi? Từ khi cô vào dạy ở trường Trung học A, chỉ cần để cậu nhìn thấy tâm ý của học sinh đối với cô, cậu liền mặt nặng mày nhẹ cả tối.



“Em ở đây.”



Ai ngờ ngay một giây sau, cô liền bị cậu ôm chặt từ phía sau, cậu còn cúi đầu, rúc vào cổ cô, hít một hơi thật sâu.



Sao người này di chuyển không một tiếng động? Lại có thể chuồn từ phòng khách vào đây, lại còn lấp sau lưng, tập kích cô bất ngờ.



Thiên Kỳ giật mình, cũng may cô đã sớm đặt dao xuống rồi, lúc này bị cậu chọc cho đến phát ngại, cô dùng tay đẩy cậu: “Em đừng suốt ngày dọa chị, mau ra ngoài đi, chị còn phải làm cơm, em định nhịn đói hả?”



Cô đỏ mặt, đẩy cậu ra, còn tay của Tân Viên càng ngày càng thít chặt, cậu còn dùng tay vuốt nhè nhẹ, làm ấm bụng cô.



“Tân Viên!” Cuối cùng, cô không kìm được, tách tay cậu ra, còn chuẩn bị quay người lại mắng cậu một trận.



Nhưng khi cô vừa quay người lại, môi cô liền bị cậu đợi thời cơ này từ lâu, lao tới cắn chặt.



Tân Viên một tay ôm chặt eo cô, một tay nâng chặt má cô, sức của một câu trai cao mét tám ba hoàn toàn áp đảo, một cô gái nhỏ xíu như cô hoàn toàn lọt thỏm trong vòng tay cậu.



“Là em đói thật đó, cho nên để cho em ăn chút đồ ngọt trước…” Cậu vừa hôn cô, vừa phả ra giọng nói ma mị, trầm ấm bên khóe môi cô, một tay của cậu đã sục sạo vào nơi trắng nõn nà bên dưới lớp quần áo của cô.



Mỗi lần Thiên Kỳ nghe thấy giọng nói trầm ấm của cậu đều mất hết sức phản kháng, chỉ biết cứ tiếp nhận một cách tự nhiên, lúc này bị cậu hôn đến mức hoang dại, đến cả bản thân họ gì cô cũng chẳng còn biết nữa, chỉ biết thuận theo từng cử động của cậu.




“Ừm, phần còn thừa đợi tối ăn tiếp.”



Mười phút sau, Tân Viên thả cô ra, mãn nguyện hôn vào gò má cô.



Thiên Kỳ bị cậu làm cho mặt đỏ tía tai, quần áo thì xộc xệch, chỉ biết nhìn cậu chằm chằm.



“Chị nhớ này, mười bảy mười tám tuổi không thể gọi là trẻ con nữa rồi!” Cậu vươn tay chỉnh lại quần áo cho cô: “Chúng xốc nổi, trong đầu chúng ngoài hooc-mon ra thì chỉ có tinh trùng, đối với những cậu nhóc này, ngoài tĩnh cảm thầy trò ra, chị không được có bất cứ thứ tình cảm thừa thãi nào, ngay cả sự dịu dàng trong tính cách của chị cũng có thể trở thành ảo tưởng cho chúng.”



“Hai năm trước gặp chị, em cũng mười tám, lúc đó chỉ cần nhìn thấy chị là trong đầu em chỉ có suy nghĩ làm sao có thể lên giường với chị. Tuy sau này em cũng làm vậy rồi… nhưng, em thành công rồi, chị là người của em nên chị càng không thể là ảo tưởng của chúng, cả đời cũng không được, chị hiểu không?”



Nghe lời của cậu, vì những lời sặc mùi dục vọng chiếm hữu của cậu mà cô trong lòng hết sức ấm áp, nhưng cô vẫn không kìm được mà đỏ mặt, liếc xéo cậu một cái, “…Em nghĩ cậu trai mười tám nào cũng như cậu sao?”



Nhớ lại lúc đó, cô đến nhà cậu làm gia sư, kết quả không những phát hiện ra cậu trai mà mọi người gọi là “học sinh kém” sau này là thiên tài thi đỗ vào trường đứng đầu toàn quốc, sau này nữa khi bị cậu bế thốc lên giường ăn sạch sẽ mới nhận thức được cậu còn là một tên âm mưu đen tối có thể “giả lợn ăn hổ”.



Tuy ban đầu cô từ chối cậu rất nhiều vì nguyên nhân tuổi tác nhưng trí tuệ của cậu cơ bản không phải là trí tuệ của một cậu trai mười tám nên có, nói trí tuệ ấy của một người đàn ông ba mươi cũng có người tin. Cuối cùng tất cả đạo lí đều bị phá vỡ, cô chỉ có thể bắt theo nhịp cậu, đợi đến khi cậu thi đỗ đại học liền chính thức sống chung.



“Tin em đi, bản tính của đàn ông đều như nhau cả.” Tân Viên trước khi rời bếp còn vỗ vỗ đầu cô: “Vả lại, có một câu chị nói sai rồi, em thấy chị hấp dẫn hơn những cô nhóc mười bảy mười tám nghìn lần.”







Đêm ấy, Thiên Kỳ như bao đêm trước đó, bị một người nào đó “ăn” đến mức đến chút cặn cũng không còn.



Sáng sớm, cô đau lưng, đứng trong bếp nhìn cậu đi từ phòng ngủ ra, vì vừa ngủ dậy nên lười mặc quần áo, nửa thân trên để trần, cô vừa hâm lại sữa vừa nhìn lén cậu, chỉ cảm thấy tên nhóc này sao thân hình lại có thể ngon nghẻ thế.



Phải biết rằng, tất cả những điểm tâm học sinh tặng cô kết quả vẫn vào bụng cậu cả, nhưng mà cậu ăn mãi cũng không béo… còn cô thì căn bản không được động vào đồ ăn vặt, chỉ cần động vào thì sáng hôm sau sẽ béo lên hẳn một cân mỡ… giữa người với người sao lại có cách biệt lớn đến như thế….



“Nhìn gì đó?” Tân Viên cầm tờ báo lên, cứ như có mắt đằng sau gáy vậy, cậu quay người lại hỏi cô.



“Không có gì!” Thiên Kỳ thu ánh mắt về: “Chỉ là chị nghĩ sao em ăn mãi cũng không béo…”



Cậu nghe xong mắt lim dim, có chút hứng thú đi về phía cô, cậu dựa vào cổ cô, thơm lên má cô: “Không phải năng lượng đó đều dồn lên người chị hết rồi ư? Hử?”



Ban đầu cô còn chưa hiểu, sau hai giây để hiểu được thâm ý trong câu của cậu, cả mặt cô lập tức đỏ ửng: “Tân Viên!”



“Sao nào?” Cậu cười, cả khuôn mặt lạnh băng của cậu lúc này đều là nét dịu dàng ấm áp, “Em đâu có nói sai, chị nên cảm thấy vui mừng vì có một cậu bạn trai có thể lực kinh người.”



Thiên Kỳ làm gì không biết ngại, không biết giới hạn như cậu. Cô đỏ mặt nhìn cậu chòng chọc.



“Kể chuyện cô em gái không ngoan hiền và bạn trai của cô ấy tiến triển sao rồi? Không phải hai ngày trước cứ làm rối lên cả sao?” Cảm giác ôm cô trong vòng tay quá thoải mái, cậu quyết dính chặt lấy cô như keo 502, cô đi đến đâu, cậu lại nhích theo đến đó.



“Em nói Tiểu Thế hả?” Cô pha cà phê cho cậu: “Chiều hôm kia sau khi cúp máy, con bé mãi không chịu trả lời tin nhắn Wechat của chị, chị hơi lo cho con bé, định đợi hôm nào ở trường rảnh thì gọi cho nó.”



“Yên tâm đi, không chết được đâu, nhỏ đó cũng không phải là đèn tiết kiệm dầu, tên nào gặp phải nhỏ đó mới là kẻ xui xẻo đó.”



“Em đừng nói thế, cô gái nào khi gặp phải người mình thích thật sự thì đều trở nên yếu đuối.” Cô đưa cà phê cho cậu: “Chị nhìn ra Tiểu Thế đặc biệt thích cậu nhóc đó, thậm chí vì cậu nhóc đó mà thay đổi rất nhiều.”



“Nhưng tình yêu mà phải gượng ép chịu thì không thể lâu bền được.” Cậu đón lấy cốc cà phê, nhắm mắt uống một ngụm: “Nếu như tên đó không thích bản chất vốn có của Tiểu Thế thì hai người sớm muộn cũng đường ai nấy đi thôi.”




Lời này của Tân Viên nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng nói cũng không phải không có lí.



Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu, nhớ lại những gian khổ ngày đầu bên nhau, đột nhiên trong lòng thấy chua xót khôn nguôi.



Cũng may, bây giờ cô đang ở bên cạnh một người mà cô yêu tất cả những thứ thuộc về người ấy và người ấy cũng yêu cô của “vốn có ban đầu”.



Hôm nay cô chỉ phải dạy các tiết buổi chiều, hai người cùng bên nhau ăn sáng, cùng thay giày, lúc cô đứng dậy thì thấy cậu đang khoanh tay dựa vào tường nhìn cô.



“Về sớm nhé.” Cậu nói.



“Ừm!” Cô gật đầu cười, mở cửa ra: “Tối nay ăn cơm cà ri.”



“Chờ chút!” Nửa thân cô mới vươn qua cửa thì đột nhiên bị cậu từ đằng sau kéo lại.



“Sao thế?” Cô quay đầu, liền nhìn thấy mặt cậu tiến sát, cô cứ ngỡ cậu định hôn cô, nhưng không ngờ rằng câụ dùng tốc độ sấm sét, mút ở cổ cô một miếng.



“Này…” Thiên Kỳ vừa xấu hổ vừa bực, muốn đẩy cậu ra, thì lại bị cậu giữ chặt hơn, làm sao cũng không thoát ra được.



Đúng lúc này, cửa nhà đối diện nhà họ đột nhiên bật mở.



Theo tiếng giày cao gót, một người phụ nữ trẻ ăn mặc thời trang, trang điểm tinh tế bước ra, nếu Thiên Kỳ là vẻ đẹp dịu dàng, nền nã thì cô gái đó là vẻ đẹp của một “hồ li tinh”.



Vừa nhìn thấy hai người, cô gái cười nhếch mép: “Ồ, mới sáng sớm mà đã sung sức thế kia rồi, không hổ là trai trẻ.”



Tân Viên cúi đầu nhìn xuống cổ Thiên Kỳ đã lưu lại thứ mà cậu muốn lưu lại, liền buông cô ra một cách thỏa mãn, điềm tĩnh tiễn cô ra cửa, tiện đó nói với cô gái kia: “Thẩm Trì Hi, mới sáng sớm cố tích chút đức đi, gái già FA đừng đi GATO người ta ân ái.”



Thẩm Trì Hi dừng bước, cố liếc xéo cậu, Tân Viên cười rồi đóng cửa lại.



Thiên Kỳ đỏ mặt cùng đi vào thang máy với Thẩm Trì Hi,Thẩm Trì Hi nhìn cô một lượt, cười nói: “Thiên Kỳ, có tên bạn trai non trẻ vậy, hạnh phúc nhỉ? Cậu đừng hiểu nhầm nhé, không phải là hạnh trong hạnh phúc đâu, là sex đó.”



(Trong tiếng Trung, chữ hạnh phúc được cấu thành từ hai chữ: chữ hạnh và chữ phúc, chữ hạnh này có cùng âm đọc với chữ tính trong từ sex.)



“…”



Mới mấy phút trước đã bị bắt ngay quả tang, Thiên Kỳ cảm thấy bản thân bây giờ không còn lời gì để phản bác nữa, chỉ biết đổi chủ đề sang người Thẩm Trì Hi: “Chị Thẩm Hi, còn chị thì sao? Dạo này sao rồi?”



Lúc này thang máy đã dừng ở tầng trệt, Thẩm Trì Hi hất hất tóc, tự tin rảo bước dài ra khỏi cửa thang máy, rõ ràng là khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ nhưng lại không có chút cảm xúc gì: “Không có gì, cũng chỉ là chơi mấy tên đàn ông.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi