XIN CHÀO, CHU TIÊN SINH!

Editor: Gà

Mặt Khương Hiểu đỏ tới mang tai, yếu ớt mắng hai từ: "Lưu manh!"

Chu Tu Lâm chỉ muốn cùng cô trò chuyện, hai ngày nay ở thành phố B cô không hề thoải mái hơn anh: "Sáng mai đi họp, em cùng đi với Tưởng Cần."

"Em cũng phải đi? Nhưng công ty có quy định, không có phận sự không được bàn chuyện." Khương Hiểu nháy mắt vài cái, trong mắt lóe lên sự vui vẻ.

Chu Tu Lâm buông cô ra, đưa cho cô một ly nước, hài hước hỏi: "Em là người khác sao?"

Khương Hiểu cười: "Tối nay em gặp được một ca sĩ, cảm thấy cũng không tệ lắm, em đã bảo cậu ta liên lạc với Tiếu Ny rồi."

Chu Tu Lâm gật đầu một cái, vài năm nay nền kinh tế âm nhạc đã sớm bị đình trệ, so ra kém với diễn viên, có thể gặp được mấy thanh niên thật lòng muốn làm âm nhạc thật không dễ dàng. Đây cũng là một đặc thù của thời kỳ này. "Ngày mai đạo diễn Tấn cũng sẽ ở đây."

Sắc mặt Khương Hiểu không đổi, cô đã xem qua rất nhiều bài báo về đạo diễn Tấn. Đạo diễn Tấn này là một người làm điện ảnh thuần túy, trừ công việc, thì chính là gia đình. Tuần san Nam Phương đã từng phỏng vấn ông và Lương Nguyệt, tình yêu của hai người có thể nói là hình mẫu lý tưởng trong giới này rồi.

Chu Tu Lâm tiếp tục nói: "Buổi tối anh nghe nói, thân thể đạo diễn Tấn xuất hiện một vấn đề nhỏ."

"Vấn đề gì?"

"Bệnh nhẹ thôi, ông ấy đẩy toàn bộ công việc của tháng năm đi, phải làm một tiểu phẫu."

Khương Hiểu đáp: "Lớn tuổi, sẽ có nhiều vấn đề." Cô tựa vào vai anh: "Được rồi, em xuống đây."

Chu Tu Lâm nhếch khóe môi: "Sáng mai anh gọi em."

Sáng ngày thứ hai, Chu Tu Lâm thức dậy sớm, đi bơi lội trước, anh nhắn tin cho Khương Hiểu, bảo cô tỉnh lại thì đến tìm anh.

Chu Tu Lâm này bất kể hôm trước bận đến mấy giờ, sáng sớm ngày hôm sau cũng có thể rời giường đúng lúc. Mỗi ngày anh còn có thời gian rèn luyện cố định. Hai năm qua, anh vẫn dẫn theo Khương Hiểu tham gia, cũng có ít tác dụng.

Khương Hiểu xuống lầu thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Triệu Hân Nhiên và Mạc Dĩ Hằng.

Triệu Hân Nhiên kéo tay Mạc Dĩ Hằng, gương mặt tươi cười. So với vài ngày trước đó, bọn họ gặp mặt thì hoàn toàn như hai người khác nhau. Nhìn dáng vẻ, hai người này lại ở cùng nhau lần nữa. Cô đoán không ra Triệu Hân Nhiên làm như vậy rốt cuộc vì cái gì?

Trong lòng Khương Hiểu lộp bộp.

Ở cạnh bể bơi, cô tìm được Chu Tu Lâm thì tâm trạng của cô rất không tốt.

Chu Tu Lâm bơi mấy qua bơi lại mới lên bờ. Khương Hiểu đưa khăn lông cho anh: "Mấy giờ anh dậy?"

"Hơn sáu giờ."

Khương Hiểu chưa từng thấy người có tinh thần tốt như vậy, mỗi ngày ngủ sáu tiếng, tinh thần sáng láng. Lúc cô đọc sách, thức một đêm ngày hôm sau hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng sinh con xong, thân thể như bị đổi linh kiện, rất dễ mệt mỏi.

Chu Tu Lâm cười: "Chờ Tư Mộ lớn thêm chút nữa, anh sẽ dạy nó bơi."

Khương Hiểu nghĩ đến Tiểu Đậu Nha thì tâm trạng đã khá hơn nhiều.

"Chờ anh một chút, anh đi tắm lại. Ở đây đợi anh."

Khương Hiểu ở phía xa chờ anh. Lúc này, có người đi đến. Là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao lớn tuấn lãng. Anh ta chỉ mặc quần bơi, vai rộng mông hẹp.

Khương Hiểu giữ khoảng cách, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông này là Hạ tổng của Tinh Thần, khóe mắt nhìn lướt qua Khương Hiểu, thoáng dừng lại chốc lát, rồi đi tập luyện.

Chỉ chốc lát sau, Chu Tu Lâm thay quần áo xong, Khương Hiểu rời đi cùng anh.

Hạ Tử Hạo trồi lên mặt nước, tựa vào bờ, lau nước trên mặt. Ánh mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, khóe môi chứa ý cười.

Ai dô, Chu tổng còn rất thương hương tiếc ngọc.

Dĩ nhiên Hạ Tử Hạo nhận ra thân phận Khương Hiểu, anh ta đã sớm biết, Khương Hiểu có người phía sau. Một người phụ nữ lên quá nhanh, hoặc nhiều hoặc ít có chút mờ ám.

Một lát nữa anh ta cũng muốn xem thử người đại diện đứng đầu Hoa Hạ này, rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Khương Hiểu và Chu Tu Lâm đi đến phòng ăn dưới lầu, hai người ngồi ở một góc.

Khương Hiểu do dự, cuối cùng vẫn nói cảnh vừa nhìn thấy cho anh biết. "Hân Nhiên và Mạc tổng lại ở cùng nhau."

Chu Tu Lâm không tỏ vẻ bất ngờ gì. "Lần đầu tiên Dĩ Hằng quay đầu lại." Hơn nữa còn dưới tình trạng đã đính hôn. "Nhà họ Hàn cũng không phải chỗ Triệu Hân Nhiên có thể chọc vào, nếu không cẩn thận, cô ấy sẽ hai bàn tay trắng."

Khương Hiểu nhíu mày: "Cô ấy biết rõ Mạc Dĩ Hằng đã đính hôn, còn..."

Chu Tu Lâm An an ủi cô: "Em ở đây nhiều năm như vậy cũng nên quen thôi."

Khương Hiểu bĩu môi: "Đó không phải là quen." Cô giận dữ nói: "Mạc tổng này không đúng, đã có vị hôn thê, còn trêu chọc Hân Nhiên. Quan hệ của bọn họ nếu như bị đưa ra ánh sáng, sự nghiệp của Hân Nhiên xong rồi."

Chu Tu Lâm khẽ mỉm cười: "Được rồi, ăn sáng trước đi. À, hôm nay Dĩ Hằng cũng sẽ tham dự."

Khương Hiểu suy nghĩ một chút, bất kể anh gặp phải cái gì, vẫn có thể bình tĩnh, rốt cuộc mình không bằng nửa điểm.

Hội nghị buổi sáng, hai người Chu Tu Lâm xuất hiện. Khương Hiểu mặc một bộ tây trang thỏa đáng, rất có phong phạm của phụ nữ làm kinh doanh.

Hội nghị ngồi bàn tròn, trợ lý và bí thư ngồi sau lưng các BOSS.

Hội nghị như vậy với Khương Hiểu mà nói, có chút nhàm chán. Cô mở bản ghi chép ra, cầm bút giả vờ một chút. Nửa tiếng sau, đã không nghe lọt nổi rồi. Những con số kia quá mức xa lạ với cô.

Khương Hiểu bắt đầu âm thầm quan sát người ở đây. Thứ nhất chính là đạo diễn Tấn đối diện.

Dường như nếu cô tiếp tục làm việc này, không tránh được phải giao thiệp với cả nhà bọn họ. Khương Hiểu càng ngày càng hiểu, ban đầu tại sao ba lại kiên trì không cho cô vào giới giải trí rồi.

Cách sự thật càng gần, thật sự càng đau khổ.

Trong lúc giật mình, Khương Hiểu phát hiện đối diện có một ánh mắt quan sát, cô truy tìm, phát hiện người đó chính là người đàn ông buổi sáng gặp cạnh bể bơi.

Người đàn ông nhếch khóe môi, khẽ vuốt cằm với cô.

Khương Hiểu ngẩn ra, lễ phép gật đầu một cái. Ánh mắt quét qua danh thiếp trước bàn anh ta, điện ảnh và truyền hình Tinh Thần, Hạ Tử Hạo.

Đợi đến khi Chu Tu Lâm lên tiếng thì cô lập tức tỉnh táo hẳn. Chu Tu Lâm nói chuyện nhất quán đâu vào đấy, giọng nói ấm áp lễ độ. Mấy năm nay Hoa Hạ vẫn lấy kịch truyền hình, phim điện ảnh làm vui, mấy năm trước khai thác mảng giải trí, sau khi điện ảnh và truyền hình Đồi Nam chính thức kinh doanh, không chỉ hấp dẫn không ít tổ phim, hơn nữa gần đây lượng du khách trước mắt cũng tương đối khả quan. Tương lai, Hoa Hạ sẽ tiếp tục khai thác mảng giải trí, hạng mục dự tính ký hợp đồng ba năm sẽ đạt đến mười.

Khương Hiểu nhìn bóng lưng của anh, đáy mắt không che giấu được tự hào. Đây chính là người đàn ông của cô!

Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Chu Tu Lâm bị vài người giữ lại, hai công ty kinh tế lớn muốn nhập cổ phần vào Hoa Hạ. Thừa dịp có cơ hội, muốn thảo luận với Chu Tu Lâm một chút.

Ba ngày nay, cuối cùng Khương Hiểu đã thấy được hiệu suất công việc của Chu Tu Lâm. Anh và Tinh Mỹ ký hợp đồng, tháng 8 năm sau sẽ phát triển Ảnh Thị Thành ở thành phố Y.

Mà Khương Hiểu nắm thời gian, một bộ phim khá quan trọng giúp quyết định con đường diễn viên của Tần Nhất Lộ và Dịch Hàn——《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》, do đạo diễn mới nổi danh trong nước Tôn Mông chỉ đạo.

Sau khi hợp đồng được ký kết, xế chiều hôm đó, trên Weibo phía chính phủ tuôn ra tuyên truyền.

Bộ phim do điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ quay, Tần Nhất Lộ đảm nhiệm vai nữ chính Triệu Mẫn, Dịch Hàn đảm nhiệm vai Trương Vô Kỵ. Dự định khai máy trước cuối năm, hai người mới bắt đầu truyền ra, chính thức công bố.

Chuyến đi đến thành phố B lần này của Khương Hiểu đã viên mãn.

Hai người này hoàn toàn là người mới, nên không dẫn đến quá nhiều sức chú ý.

Đạo diễn và nhà sản xuất đều nói không sao, chỉ cần quay tốt, thì vàng sẽ sáng lên.

Ngày cuối cùng, chờ hết bận, mọi người mới được thanh tĩnh lại.

Khương Hiểu đã có ba ngày không gặp được Tiểu Đậu Nha, rất rất nhớ con trai.

Tiểu Đậu Nha đi học ở nhà trẻ nói cho bạn mình biết, ba mẹ cậu đi công tác rồi.

Đóa Đóa thiện lương an ủi cậu: "Không sao đâu, mấy ngày nữa bọn họ sẽ trở về thôi."

Tiểu Đậu Nha thần bí nói: "Đóa Đóa, gần đây tớ đang chơi một trò chơi rất được, là một con ếch dễ thương, nó sẽ rời nhà trốn đi."

Đóa Đóa chớp đôi mắt xinh đẹp: "Cậu chơi ở đâu?"

"Điện thoại di động của cô tớ, do cô tớ nuôi. Cô chơi lâu rồi, tớ học được."

"Tư Mộ, cậu thật lợi hại."

Chu Tư Mộ dùng từ ngữ phong phú trau chuốt của cậu miêu tả câu chuyện của một con ếch rời nhà trốn đi. "Ếch xanh nhỏ gặp được công chúa bươm buớm ở trên đường, sau đó, hai người kết hôn, sau đó thì có rất nhiều ếch xanh con và bươm bướm con."

Trong lớp cô giáo yên lặng đi qua, nghĩ thầm, sao trí tưởng tượng của con nít bây giờ lại phong phú như vậy! Trong trò chơi làm gì như thế!

Kết quả, có thể là buổi sáng cậu nói chuyện với Đóa Đóa quá hưng phấn, lúc ngủ trưa bạn học Chu Tư Mộ đã đái dầm rồi.

Sau khi cô giáo thay quần sạch sẽ cho cậu, cu cậu không nói tiếng nào. Chờ cậu trở về chỗ ngồi, Dương Dương hỏi: "Tư Mộ, sao cậu còn đái dầm vậy?"

Chu Tư Mộ đỏ mặt: "Tớ ngủ thiếp đi, không biết."

Người bạn nhỏ Dương Dương vỗ vai cậu: "Được rồi, lần sau không nên như vậy nữa."

Chu Tư Mộ ngượng ngùng nhìn Đóa Đóa, nhỏ giọng nói: "Ừ, lần sau tớ sẽ không đái dầm nữa."

Nhưng mà cậu nhóc cảm thấy mất mặt.

Chạng vạng tan học về nhà, dọc theo đường đi cũng không nói gì. Cha Chu nghĩ rằng cậu nhớ ba mẹ. "Ngày mai ba mẹ con sẽ trở về."

Chu Tư Mộ nhìn sang một bên, bĩu môi. Chỉ có con nít mới đái dầm, hu hu hu, thật mất mặt!

Mặt Cha Chu như đưa đám, vì dụ không dỗ được cháu nội ba tuổi.

Buổi tối, Chu Nhất Nghiên thấy cháu trai buồn bực không vui, cho phép cậu chơi trò chơi một lát, kết quả cậu nhóc không hề nhúc nhích.

Thật kỳ lạ.

Chu Nhất Nghiên âm thầm hỏi cha mẹ: "Có phải Mộ Mộ bị bắt nạt ở trường không?"

Mẹ Chu: "Bạn nhỏ ở lớp nó rất tốt, không nghe cô giáo nói gì với cha con hết."

Cha Chu lắc đầu: "Đứa nhỏ này và anh con khi còn bé giống y chang nhau, cái gì cũng giấu trong lòng."

Chu Nhất Nghiên đi tìm Tống Văn Dịch, hỏi anh có cách nào để dỗ trẻ nhỏ hay không.

Tống Văn Dịch biết cô rất quý đứa cháu này, xuất vài chiêu: "Quà vặt, đồ chơi."

Chu Nhất Nghiên thở dài: "Chỉ số thông minh và cảm xúc của người nhà em hơi cao, mấy cái đó thật sự không dụ dỗ được."

Tống Văn Dịch cười: "Nhân tạo tạo ra được trẻ con thông minh vậy à?"

Khó mắt Chu Nhất Nghiên bắn thẳng đến: "... Có nhà anh mới nhân tạo ấy!" Nói xong lại nhận ra có vẻ không đúng.

Tống Văn Dịch cố nén ý cười: "Em và anh đi làm nhân tạo."

Chu Nhất Nghiên tức giận mắng: "Xuống địa ngục đi! Tự em có thể sinh cần gì phải nhân tạo! Đúng ra phải nói bạn nhỏ nhà em không phải nhân tạo! Anh em và vợ anh ấy sinh ra bé."

Tống Văn Dịch chưa bao giờ hỏi nhiều về chuyện nhà họ Chu: "Em thích trẻ con như vậy, nếu không chúng ta kết hôn sớm một chút, mình sinh một đứa."

Chu Nhất Nghiên nghĩ đến chuyện Khương Hiểu mang thai, lòng e sợ: "Chờ một thời gian đi. Bây giờ anh đang chuyển mình, nếu kết hôn sinh con, sẽ bất lợi với phát triển sự nghiệp của anh."

"Chu tiểu thư, anh luôn luôn chuẩn bị sẵn."

Chu Nhất Nghiên thẹn thùng cười: "Anh đi đi. Em lại đi dỗ người bạn nhỏ."

Tống Văn Dịch đột nhiên nói một câu: "Nhất Nghiên, dành thời gian đi gặp cha mẹ anh đi."

Rơi vào im lặng.

Hơi thở Chu Nhất Nghiên chợt loạn, quả thật cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Tống Văn Dịch cười yếu ớt: "Sao vậy? Bị hù ngã rồi hả?"

Chu Nhất Nghiên không mắng anh: "Văn Dịch, chờ một thời gian nữa được không?"

"Được." Tống Văn Dịch thích người thẳng thắn như vậy, không giống dám phụ nữ vây xung quanh anh, quá nhỏ mọn.

Cúp điện thoại, Chu Nhất Nghiên thở ra một hơi, đi tìm Tiểu Đậu Nha, trút bỏ tâm sự.

Một mình Tiểu Đậu Nha ở trong phòng ngủ của Chu Tu Lâm, cửa phòng khép. Chu Nhất Nghiên vừa muốn đẩy cửa đã nghe đến bên trong truyền ra tiếng nói.

"Nhưng mà mẹ, chuyện con tiểu trên giường bị bạn học trong lớp biết hết rồi." Nói xong, cậu lại nức nở: "Buổi trưa canh ngon quá, nên con húp hai chén."

"Ô ô ô ——Đóa Đóa phát hiện giường con ướt, Đóa Đóa nói trên giường của con có nhiều hơn một ông mặt trời."

Chu Nhất Nghiên nghẹn cười, xuống lầu báo cáo tình hình với cha Chu. Cô nghĩ Khương Hiểu nhất định có thể dụ được con trai của mình.

Khương Hiểu nhìn con trai gạt lệ, cố nén cười. "Bạn nhỏ cũng sẽ đái dầm. Qua một khoảng thời gian nhóm Đóa Đóa sẽ quên mất. Mộ Mộ à, đây không phải là chuyện mất mặt, chỉ là một hiện tượng bình thường thôi."

Tiểu Đậu Nha đỏ mắt nức nở, vẻ mặt tủi thân.

Khương Hiểu cắn răng: "Lúc trước ba con còn đái dầm nhiều hơn con."

Tiểu Đậu Nha trợn to hai mắt: "Thật ạ?"

"Thật chứ. Đây là bí mật giữa chúng ta, con không thể nói cho ba biết, nếu không ba cũng sẽ xấu hổ."

"Ba cũng đái dầm ạ!"

Khương Hiểu vì muốn an ủi con trai chỉ có thể hãm hại chồng mình thôi. "Ngày mai ba mẹ sẽ về, tối nay con ngoan ngoãn nha."

Chu Tư Mộ lau nước mắt nước mũi, non nớt nói: "Tư Mộ là em bé ngoan. Mẹ ơi, nhớ mẹ lắm, còn có ba nữa."

Lòng Khương Hiểu cũng mềm xuống. Ngày mai còn ở lại thành phố B chơi bời gì nữa, về nhà sớm một chút.

Cô đi lên tìm Chu Tu Lâm thì đã là mười một giờ đêm rồi. Lúc này, còn thấy Tấn Thù Ngôn đang lẩn quẩn đứng ở hành lang, Khương Hiểu nhức đầu.

Ánh mắt Tấn Thù Ngôn hơi hồng, dường như đã khóc.

Cô và Khương Hiểu bốn mắt nhìn nhau có chút lúng túng. "Chị Khương, có phải anh Chu bảo chị lên không?"

Khương Hiểu nhắm mắt gật đầu: "Sao vậy?"

"Không có gì." Tấn Thù Ngôn nói xong thì lại khóc rồi.

Trong tay Khương Hiểu cũng không có khăn giấy.

Tấn Thù Ngôn đè thấp giọng khóc trong chốc lát, Khương Hiểu đứng ở một bên. Chuyện này khẳng định có liên quan đến Chu Tu Lâm, từ trước đến nay anh Chu luôn ấm áp sao có thể làm một người bị tổn thương thành như vậy?

Một lát sau, có người vội vã đi đến, bước chân vội vàng.

"Ngôn Ngôn ——"Mặt đạo diễn Tấn nóng nảy.

"Ba——" Tấn Thù Ngôn nhào vào lòng ba.

Đạo diễn Tấn vỗ lưng cô: "Được rồi, đừng khóc. Về nhà với ba, mẹ con cũng đến rồi. Có gì chúng ta về nhà rồi nói." Ông liếc thấy Khương Hiểu, nhíu mày.

Khương Hiểu vẫn đứng tại chỗ: "Đạo diễn Tấn —— "

Đạo diễn Tấn trầm giọng nói: "Thật ngượng quá, Ngôn Ngôn đã làm phiền các người rồi. Chúng tôi đi trước, ngày khác tôi sẽ đến nhận lỗi với Tu Lâm."

Khương Hiểu thản nhiên, lẳng lặng nhìn cha con họ Tấn rời đi, cô sâu kín thở dài một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi