XIN CHÀO, CHU TIÊN SINH!

Editor: An Trà

Một ngày nọ, Chu Tu Lâm đi công tác một tuần, buổi tiệc cuối cùng tối hôm qua cũng kết thúc, đêm đó anh lập tức đặt một chuyến bay trở về nhà. Dù anh có ở đâu, mỗi lần hết bận công việc, suy nghĩ sâu sắc nhất trong đáy lòng anh chỉ là muốn được gặp cô và con trai.

Sáng ngày hôm sau, Khương Hiểu mơ mơ màng màng nghe được tiếng động trong phòng khách. Chẳng qua là tối hôm qua cô xử lý scandal tai tiếng của một nghệ sĩ trong công ty, bận rộn đến gần rạng sáng, bây giờ buồn ngủ đến mức không thể mở mắt.

Chu Tu Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, thì thấy cô nằm cong người ở trên giường. Anh vừa đi vừa cởi áo khoác, đi đến mép giường, ngồi xuống. Phân nửa mặt của cô vùi trong chăn, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc của cô. Cúi đầu, đến gần cổ của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Bà Chu, bảy giờ rồi."

Khương Hiểu mở mắt ra, "Anh về rồi à! Em rất buồn ngủ!" Cô giơ tay lên vòng qua cổ anh.

Chu Tu Lâm cười cười, "Dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp."

"Để cho em ngủ thêm nửa tiếng nữa." Khương Hiểu mềm giọng nũng nịu.

Tất nhiên Chu Tu Lâm sẽ không đồng ý, hôn lên tai cô, từ từ trượt tay vào trong váy cô. "Có thể. anh ngủ với em. Vừa đúng lúc anh ngồi mấy tiếng trên máy bay, cần hoạt động gân cốt."

Khương Hiểu phát hiện có gì đó không đúng, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, dùng sức kéo tay anh ra, cô thở hổn hển nhắc nhở anh, "Buổi chiều còn phải dẫn Mộ Mộ đi bơi."

Chu Tu Lâm cười mấy tiếng, dừng động tác lại, vỗ vỗ lưng cô, ôn hòa nói: "Dậy đi."

Hai người cùng xuống bếp làm bữa sáng, ngoài cửa sổ, chú chim nhỏ trên cành cây kêu líu ríu. Khương Hiểu giúp anh một tay, nhìn anh chiên trứng rất thuần thục. Lúc Tiểu Đậu Nha còn học lớp chồi, cô cũng thường dùng khuôn chiên trứng hình trái tim cho cậu. Nhưng mà bây giờ Tiểu Đậu Nha lên lớp lá, thay đổi không bình thường.

Chu gia mời riêng gia sư ngoại ngữ cho cậu bé, bây giờ, trình độ nói của cậu, nói chuyện với người nước ngoài hoàn toàn không bị trở ngại. Khương Hiểu và Chu Tu Lâm cũng bắt đầu nghiêm túc giáo dục Tiểu Đậu Nha, nhưng mà, Tiểu Đậu Nha hoàn toàn không cần bọn họ quan tâm. So với các đứa bé trong cùng độ tuổi, cậu thật sự rất nổi bật. Lúc học lớp lá, cậu còn đạt được giải vô địch anh ngữ nhí toàn quốc.

Chu Tu Lâm và Khương Hiểu cũng đến xem cuộc thi. Lúc đó Chu Tư Mộ hoàn toàn không có một chút căng thẳng.

Khương Hiểu chuẩn bị những lời khích lệ cũng không có cơ hội để nói ra. Ngược lại, Chu Tư Mộ còn an ủi cô, "Mẹ, mẹ không cần khẩn trương như vậy. Không phải cha đã nói, tập trung vào cuộc thi, có đoạt được giải nhất hay không không quan trọng."

"Vậy con có muốn được giải nhất không?"

"Muốn chứ, cũng không khó lắm."

Khương Hiểu: "..."

Chu Tu Lâm ôm eo cô, "Được rồi, tâm lý của con trai em tốt hơn em rất nhiều."

Khương Hiểu nghĩ đến Tiểu Đậu Nha, khóe miệng hiện lên vui vẻ.

Buổi chiều, hai vợ chồng đến Chu gia đón Tiểu Đậu Nha. Buổi tối thứ sáu, mẹ Chu dẫn Tiểu Đậu Nha đi tham gia tiệc từ thiện, buổi tối, cậu ở lại với ông bà nội một đêm.

Hằng năm Chu Tu Lâm đều làm các hoạt động từ thiện, anh nói với Chu Tư Mộ, trên thế giới vẫn còn có rất nhiều đứa trẻ ăn không no, không được đến lớp. Chu Tư Mộ nói đợi cậu lớn lên, cậu muốn cùng cha đi trợ giúp những người bạn nhỏ như vậy.

Cho nên mẹ Chu nói muốn dẫn cậu đi dạ hội từ thiện, cậu lập tức đồng ý.

Gặp Lương Nguyệt, trên mặt mẹ Chu cũng không có nhiều thay đổi.

Hai người đơn giản là lên tiếng chào hỏi.

Lương Nguyệt cúi người xuống, ánh mắt nhìn Tiểu Đậu Nha: "Mộ Mộ, con còn nhớ bà không?"

Chu Tư Mộ mặc một bộ tây trang nhỏ, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, cậu nhìn bà, gật đầu một cái, "Chào bà bà."

Lương Nguyệt nâng khóe miệng, giơ tay sờ sờ đầu cậu, "Chào con. Lâu rồi không gặp, con lại cao hơn rồi."

"Đúng vậy. Bây giờ quần áo con mặc cũng phải lớn hơn một số, mẹ con nói, lớn lên phải cao giống như ba."

Lương Nguyệt híp mắt, "Tất nhiên. Bà đã xem cuộc thi anh ngữ của con, con rất lợi hại."

Chu Tư Mộ mím môi cười, "Cảm ơn bà bà, con sẽ tiếp tục cố gắng, lớn lên phải lợi hại giống như cha."

"Tại sao lại muốn giống như cha con vậy?"

"Bởi vì mẹ nói cha là người tốt nhất, mẹ thích cha nhất. Lớn lên Mộ Mộ cũng muốn chăm sóc mẹ. Mỗi người đều có mẹ, nhưng từ nhỏ mẹ con đã không có mẹ, trước kia mẹ con rất đáng thương."

Lương Nguyệt trầm mặc.

Mẹ Chu vội vàng kéo tay Chu Tư Mộ lại, "Mộ Mộ, không phải là con muốn ăn điểm tâm sao? Ở đằng trước đó, con tự đi lấy đi."

"Vâng." Cậu lại nhìn Lương Nguyệt một cái, "Bà bà, tạm biệt."

Lương Nguyệt nhìn bóng dáng của cậu thật sâu, "Bọn họ dạy dỗ Mộ Mộ rất tốt."

Mẹ Chu cười nhạt một chút, "Không biết hôm nay bà cũng đến."

Ánh mắt Lương Nguyệt nhìn sang nơi khác, "Bà yên tâm, tôi có cẩn thận."

"Vậy thì tốt. Bà cũng biết Hiểu Hiểu muốn có một cuộc sống yên tĩnh, thật ra thì tính tình của đứa nhỏ Mộ Mộ rất giống Khương Hiểu, bọn nó đều rất lương thiện. Chúng tôi không hy vọng, sau này sẽ xuất hiện những tin tức lộn xộn."

Sắc mặt Lương Nguyệt nhợt nhạt. Trong hai năm qua, Có rất nhiều trường hợp bà có thể bà sẽ gặp được Chu Tu Lâm, nhưng chưa từng tạm biệt với Khương Hiểu một lần nào.

Khương Hiểu muốn triệt để cắt đứt liên hệ với bà.

"Cha mẹ, hôm qua con gặp được mẹ của dì nhỏ Thù Ngôn. Bà bà khen con."

Khương Hiểu sờ sờ đầu cậu, sắc mặt nhàn nhạt, khóe miệng hiện lên vui vẻ, "Vậy con cũng không được kiêu ngạo."

"Nhưng mà, cuối cùng con cảm thấy bà bà có một chút kì lạ."

"Thế nào?"

"Mỗi lần bà ấy nhìn con, hình như có một chút đau lòng."

"Không phải. Bởi vì bà bà lớn tuổi, nhìn thấy con, nghĩ đến chuyện lúc còn trẻ của bà ấy, không phải là đau lòng, chẳng qua là xúc động."

Tiểu Đậu Nha có cái hiểu cái không.

Không phải là tất cả tiếc nuối, đều có thể bù đắp được.

Một nhà ba người đến một khách sạn ngoài thành phố, cách xa khu đô thị, khung cảnh ở đó rất thoải mái, là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi vào ngày chủ nhật. Nơi này có rất nhiều sân chơi thể thao. Nhưng mà bởi vì lệ phí rất cao, nên bình thường cũng không có quá nhiều người.

Hôm này vẫn chưa có người nào đến hồ bơi.

Chu Tu Lâm và Tiểu Đậu Nha thay đồ xong, xuống nước trước. Tiểu Đậu Nha bơi cùng với Chu Tu Lâm, khung cảnh như một bức tranh.

Khương Hiểu khoác khăn lông, ngồi ở mép hồ ngâm chân, nước lành lạnh, xua đi sự nóng nực.

Cuộc sống như thế này thật an tĩnh.

Cô híp mắt nhìn Chu Tu Lâm, anh chỉ mặc quần bơi, vai rộng hông hẹp, vóc người không thể nào chê được. Bắp thịt chắc bền, không có một chút thịt thừa. Anh luyện tập hằng ngày, không uổng phí chút nào.

Khương Hiểu lại nhìn lại cơ thể mình, bụng mập hơn một chút so với trước kia, ngực.... cũng lớn hơn một chút.

Hôm nay cô mang theo một bộ đồ bơi gồm ba món, vốn có một cái khăn choàng bên ngoài, không biết đã bị Tiểu Đậu Nha quăng đi đâu rồi. Tính tình của cô bảo thủ, cũng không dám mặt như vậy đi xuống hồ bơi.

Chu Tu Lâm đi đến bên cạnh cô, "Bơi với anh hai vòng?"

Khương Hiểu lắc đầu một cái, "Em không bơi kịp anh."

Chu Tu Lâm biết cô không nhiệt tình với các hoạt động thể thao, có lẽ là vấn đề chung của các cô gái. Anh không nói lời nào, đưa tay kéo cô xuống. Tiện tay vứt khăn lông của cô lên ghế. 

Khương Hiểu hét lên một tiếng, khẩn trương ôm lấy anh.

Chu Tu Lâm nâng cánh tay cô lên, mặt của anh đã bị nước làm ướt, từng giọt nước trên khuôn mặt chậm rãi lăn xuống. "Còn sợ?"

Khương Hiểu căng thẳng gật đầu không ngừng.

Chu Tu Lâm ôm chặt cô, da thịt hai người chạm vào nhau.

Có anh ở đây, cả người của cô lập tức buông lỏng, chuẩn bị bơi, lại bị anh kéo lại. Ánh mắt của anh rơi lên ngực cô, ở đó có có vài chấm đỏ nhỏ.

Khương Hiểu trợn mắt nhìn anh một cái, "Em lên bờ ngồi một lát, anh tự bơi đi."

Anh cười, ôm cô không buông, "Gần đây mập lên rồi."

Khương Hiểu bĩu môi.

"Nhưng mà anh vẫn có thể ôm em."

Vừa nói, anh vừa từ từ nâng người cô lên, nửa người Khương Hiểu nổi lên mặt nước.

"Chu Tu Lâm!"

Hai vợ chồng thừa dịp bốn bề vắng lặng, tính trẻ con bắt đầu nổi lên.

Tiểu Đậu Nha cũng chậm rãi bơi đến, "Cha, con cũng muốn được bế lên thật cao. A---- mẹ, có phải mẹ bị dị ứng không? Ở đó hơi đỏ."

Khương Hiểu: "...." Cô nhìn chằm chằm Chu Tu Lâm.

Chu Tu Lâm nhún nhún vai cố nén cười, "Một lát nữa cha đi mua thuốc bôi lên là được rồi."

Tiểu Đậu Nha ngây thơ gật đầu một cái.

Chu Tu Lâm hôn lên gò má cô một cái, "Bà Chu, bơi hai vòng, nếu em thắng, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của em." Anh vươn tay vuốt lại mái tóc ướt nhẹp của cô, vẻ mặt hiện lên cưng chiều.

Cuối cùng Khương Hiểu cũng bơi đua với anh, chung quy là nhờ ăn vạ nên thắng được anh một lần.

Sau này, cô đăng một tấm hình lên weibo. Khoảng cách so với lần trước cô cập nhật weibo đã là nửa tháng.

Hồ bơi đầy bọt nước, Chu Tu Lâm nghiêng người đỡ tay Tiểu Đậu Nha, chỉnh sửa động tác của cậu bé. Tiểu Đậu Nha nằm ở đó, vểnh cái mông nhỏ mập mạp, cái quần bơi siêu nhân màu đỏ rất bắt mắt.

Cô viết: Hy vọng những năm tháng sau này vẫn đẹp như vậy, vào lúc già đi. Em và anh, cuộc sống như thấy này là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi