Đoạn video tua ngược lại nhanh chóng, một giọng nói của ai đó bên ngoài màn hình vang lên: “Tiểu Ngôn đáng yêu vậy mà, chắc chắn có nhiều người theo đuổi hả?”
Một giọng khác vang lên: “Đương nhiên rồi, cậu ấy có bạn trai.”
“Anh ta là người thế nào? Lọt vào mắt xanh của Tiểu Ngôn chúng ta, chắc là phải xuất sắc lắm rồi?”
Tạ Khai Ngôn ngại ngùng đáp: “Không có, chỉ là một người bình thường, rất bình thường thôi, nhưng đối xử với em tốt lắm.”
“Em thích anh ta không?”
Tạ Khai Ngôn chần chừ: “Cũng không hẳn là thích, giữa chúng em không có lãng mạn hay cảm xúc mãnh liệt nào cả, chỉ là sống chung vậy thôi.”
“Em còn nhỏ thế này mà đã không tin tình yêu rồi à?” Vương Đình ngồi bên cạnh vươn tay ra khoác vai Tạ Khai Ngôn.
“Tình yêu thật sự tồn tại sao?” Tạ Khai Ngôn mơ màng ngoan ngoãn dựa lên người Vương Đình.
“Đương nhiên là có, chỉ cần em chịu đi tìm.” Vương Đình ôm lấy Tạ Khai Ngôn chặt hơn như thể muốn an ủi, hai tay cùng ra trận như muốn ôm hẳn cậu ta vào lòng.
Xem xong đoạn video, Từ Tán phát hiện đám người này thật ra đang kể về chiến tích tình yêu của mình, không có lời nào vượt quá giới hạn, cũng không đề cập đến bí mật nào cả.
Hạng Vãng quản lý câu lạc bộ này thành chính quy quá đáng rồi.
Từ Tán chụp lại màn hình, khoanh tròn Tạ Khai Ngôn trên đó rồi gửi cho Hạng Vãng: Đây là ai?
Hạng Vãng: Nhân viên mới của em, sinh viên, trông cũng thanh tú nhỉ? Chẳng qua là hơi lùn, Lão Vương nhìn trúng cậu ta rồi, không biết mất bao lâu thì câu được.
Lão Vương, Lão Vương nhà hàng xóm* hả? Mí mắt Từ Tán giật giật.
* Lão Vương nhà hàng xóm: chuyện về vợ của một người đã ngoại tình với ông hàng xóm họ Vương, tạo thành một cách nói lóng thông dụng.
Từ Tán: Hôm nay họ mới quen nhau à?
Hạng Vãng: Đúng rồi, lần đầu gặp, nhưng quen thân nhanh lắm, Lão Vương dù sao cũng rành ngón nghề câu trai mà.
Từ Tán: Cậu sinh viên này có nói vì sao đến chỗ cậu làm thêm không?
Hạng Vãng: Thiếu tiền chứ gì, còn tại sao nữa.
Từ Tán đặt điện thoại xuống, chậm rãi thở ra một hơi dài.
Anh quen Tạ Khai Ngôn trong một chuyến du lịch vào năm năm trước.
Khi ấy anh còn đang ở trong giai đoạn mấu chốt: phải suy nghĩ xem có nên chấm dứt quãng đời hành nghề vớt tiền của mình hay không.
Nhã Châu được mệnh danh là “chậu châu báu”, nhưng cứ ở lại đó thì không thể suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này được, thế là anh đi du lịch.
Trên đường, anh đi ngang qua một huyện, bước chân vào khách sạn.
Sảnh chờ đang mở tivi, trên đó chiếu một chương trình về tài chính.
Anh ngẩng đầu lên nhìn một cái, thế là thấy ảnh của Lam Thiên Nhiên trong tivi, cũng nghe thấy MC đang đọc tên Lam Thiên Nhiên, kể rằng người này là một doanh nhân nổi tiếng, thanh niên khởi nghiệp kiệt xuất của thời đại internet.
Hình ảnh này tạo ra một cú sốc rất lớn cho Từ Tán.
Có thể nói rằng trong giây phút ấy, cả thế giới như đã biến mất, chỉ còn lại chiếc tivi đó trước mắt anh.
Họ là bạn học, từng đứng chung với nhau trên một xuất phát điểm, nhưng bây giờ người ta đang làm gì, còn anh thì là cái gì.
Dòng máu nóng gột rửa linh hồn anh, truyền cho anh sức mạnh, tưởng chừng như được hồi sinh.
Anh chính thức ra quyết định phải làm lại từ đầu.
Tạ Khai Ngôn là nhân viên phục vụ trong khách sạn này, vì nhà nghèo nên chưa học xong cấp ba đã phải đi làm.
Từ Tán đang chuẩn bị khởi đầu lại, nghe vậy thì tiện tay giúp Tạ Khai Ngôn: trả tiền học cho cậu ta, cho cậu ta cơ hội bắt đầu lại.
Cũng là người cực khổ như nhau mà.
Sau đó, Từ Tán về Nhã Châu xử lý những dấu vết còn sót lại của quá trình hành nghề vớt tiền, tiếp đó lén trở về Minh.
Lúc này cách thời gian nhà họ Vương phá sản chừng một năm, vậy nên anh phải giữ mình thật cẩn thận.
Hai năm sau, Từ Tán mở công ty của mình, còn Tạ Khai Ngôn thi đậu đại học ở Minh.
Hai người xem như đều thành công tiến vào một chương mới của cuộc đời.
Tạ Khai Ngôn lên năm hai, Từ Tán đi làm việc chuyện ở gần đại học Tự nhiên Minh, nhớ ra cậu ta đang học ở đấy nên gọi đi ăn một bữa cơm.
Biết cậu ta nghèo, nên anh mời một bữa thật ngon.
Trong bữa ăn, Tạ Khai Ngôn kể chuyện mình đang làm thêm ở hai nơi, thời gian mỗi ngày như không đủ dùng.
Cậu ta có trợ cấp sinh viên nghèo, nhưng vẫn không đủ để dùng, nên buộc phải đi làm.
Từ Tán khuyên cậu ta nên coi trọng việc học hơn.
“Em không đi làm thì lấy gì mà sống, anh nuôi em à?” Tạ Khai Ngôn nói như đùa.
Từ Tán nhìn lại.
Tạ Khai Ngôn càng lúc càng ngượng, mặt đỏ bừng lên.
Từ Tán nhớ về quãng đời sinh viên của mình, rất ngắn mà còn rất cực khổ.
Khi ấy anh cũng đi làm thêm ở nhiều nơi cùng lúc.
Từ Tán nhìn Tạ Khai Ngôn bằng ánh mắt thương cảm, cứ như đang thấy được mình trong quá khứ: “Cũng được.”
Thế là hai người ở chung với nhau.
Bây giờ nhớ lại, chuyện này cũng chỉ mới xảy ra hồi năm ngoái.
Từ Tán cảm thấy mình đồng ý như thế quá qua loa, hoặc có thể nói là quá cảm tính, thế nên mới đưa ra một quyết sách sai lầm.
Tạ Khai Ngôn cần tiền, cách làm đúng đắn phải là: cho cậu ta thêm tiền.
Trước đây, Từ Tán chỉ trả học phí cho Tạ Khai Ngôn.
Anh cho rằng làm từ thiện cũng nên vừa phải thôi, nơi cần giúp thì giúp, chứ nuôi ăn nuôi ở luôn thì quá đáng rồi.
Hơn nữa, anh cảm thấy Tạ Khai Ngôn có thể cố gắng học tập để lấy học bổng mà sống.
Kinh tế tại Minh phát triển, các trường đại học cũng cho học bổng khá cao.
Bản thân Từ Tán thời đi học cũng giành suất học bổng cao nhất trường.
Từ thời trung học anh đã có học bổng, tự lo cho cuộc sống của mình thì không thành vấn đề, nhưng khi lên đại học, cha anh mắc “bệnh nặng”, gia đình thiếu tiền, nên anh mới phải đi làm thêm.
Tạ Khai Ngôn thì khác, khác về mọi mặt.
Từ Tán thôi nghĩ về quá khứ, bắt đầu tính toán chuyện sau này.
Đầu tiên, chắc chắn phải giải quyết việc của Vương Đình; tiếp theo, phải chia tay với Tạ Khai Ngôn.
Cả căn nhà này, anh cũng không còn muốn ở tiếp nữa, thôi thì cho thuê vậy.
Từ Tán nhìn lên trần nhà, đột nhiên thấy lòng buồn bực; không, hôm nay cũng không muốn ở đây nữa, anh ngồi dậy khỏi sô pha, đi thu dọn đồ đạc.
Từ Tán đi thuê phòng khách sạn, mà còn chọn một cái năm sao, thế nhưng anh vẫn không ngủ yên, toàn nằm mơ thấy đủ chuyện lung tung.
Đến sáng soi gương, anh thấy mình giống hệt như một con ma vừa bò từ dưới đất lên, mắt giăng đầy tơ máu, cả người toát ra hơi thở xui xẻo.
Đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác này.
Như vậy không được.
Anh đi tắm, rồi cạo sạch râu, sấy khô tóc.
Tóc dài quá rồi, tối nay phải đi cắt, bây giờ đi hỏi lễ tân có dây thun để cột tạm không vậy.
Thế là khá hơn nhiều.
“Chào.” Từ Tán bước vào công ty.
“Anh Tán?” Cô lễ tân công ty Tiểu Nguyên thấy Từ Tán thì choáng cả người: “Sao hôm nay anh đẹp trai thế! Không phải là bình thường không đẹp, mà là hôm nay siêu siêu siêu đẹp luôn!”
La Tiểu Duệ nhìn về phía bên này, sau đó trợn trừng mắt: “Anh thật quá đáng, anh thế này là không cho đàn ông khác con đường sống rồi biết không!”
“Tiểu Duệ, đừng hẹp hòi thế, cậu phải cho phép một vài người được đẹp trai trước chứ.” Từ Tán đi về phía bàn làm việc của mình.
“Đúng rồi, có trước mới có sau mà, phải để các đồng bào của công ty chúng ta đều trở nên đẹp trai chứ.” Tiểu Nguyên đánh giá La Tiểu Duệ: “Anh Duệ, việc đầu tiên anh cần làm là thay cái áo sơ-mi ca-rô ngàn năm không đổi của anh đi.”
La Tiểu Duệ: “…” Sơ-mi ca-rô có gì không tốt chứ?
Từ Tán ngồi vào chỗ của mình, mở đủ các loại phần mềm lên.
Trên ứng dụng trò chuyện có vài dòng tin nhắn, anh mở ra xem hết, sau đó lại nhìn xuống hình đại diện của Tạ Khai Ngôn.
Anh nhấp chuột vào khung chat, gõ: Chúng ta chia tay đi. Rồi nhấn gửi.
Sáng hôm nay Tạ Khai Ngôn không có tiết học, không đi tự học.
Cậu ta đang ở chỗ Chu Vĩnh Dật chơi, điện thoại rung lên, cậu ta nhìn vào tin nhắn vừa hiện lên.
…Chia tay? Trái tim cậu ta như vọt lên tận cổ họng, đây là của Từ Tán gửi sao? Hay là bị hack tài khoản rồi?
Cậu ta gửi tin nhắn thoại sang: “Anh Từ? Là anh à?”
Từ Tán đứng dậy rời khỏi văn phòng, xuống lầu gọi điện thoại: “Khai Ngôn, là anh.”
“Anh Từ…”
“Bây giờ em đang làm thêm ở câu lạc bộ Gypsophila nhỉ?”
“Em, em…”
“Em thiếu tiền sao?”
“Không có… không thiếu…”
“Em đi làm thêm ở đâu anh không có ý kiến, tối qua em nói giữa chúng ta không có tình yêu, anh cũng đồng ý.
Cho nên, chia tay thôi.
Mấy ngày này anh không ở nhà, em tranh thủ thời gian đến thu dọn đồ của mình đi.
Còn học phí của năm sau, lát nữa anh sẽ chuyển cho em.”
Học phí là việc anh đã hứa từ trước, nên vẫn phải cho, còn nhiều hơn thì thôi đi, tiền của anh cũng không phải là hái trên cây.
“Anh Từ, em không có ý đó…”
“Nhưng anh có ý đó, anh không muốn tiếp tục nữa.
Nhớ đến dọn đồ của em, mấy ngày này anh không có ở nhà, em cứ yên tâm.
Vậy đi, anh phải đi làm.” Từ Tán cúp điện thoại.
Tạ Khai Ngôn sững sờ buông điện thoại xuống, rồi lại ngơ ngác nhìn Chu Vĩnh Dật: “Anh ấy biết rồi, anh ấy muốn chia tay với mình…”
“Cái gì?” Chu Vĩnh Dật lại gần hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, cau mày nói: “Sao anh ta lại biết cậu làm thêm ở Gypsophila? Không đúng, anh ta làm sao biết chỗ đó được? Anh ta hẳn là chưa từng đến đó chứ?”
Chu Vĩnh Dật đã làm tại Gypsophila một năm rồi, trong ấn tượng của cậu ta thì chưa hề gặp Từ Tán.
Tạ Khai Ngôn lắc đầu: “Không biết nữa…”
“Anh ta thật quá đáng! Chỉ là giấu anh ta đi làm thêm thôi, chẳng qua là không yêu anh ta đến mức chết đi sống lại thôi mà, cậu cũng không ngoại tình, anh ta có lý do gì để chia tay!” Với Chu Vĩnh Dật, trong vấn đề tình cảm không có gì là chuyện lớn, trừ ngoại tình.
Tạ Khai Ngôn không đáp.
“Bây giờ cậu định thế nào?” Chu Vĩnh Dật hỏi: “Dù sao thì cậu cũng không thích anh ta lắm, chia tay thì chia tay thôi?”
“Mình không biết nữa, bây giờ mình rối lắm…”
–
Người bên Hằng Thịnh đến Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng, thấy hình ảnh mới của Từ Tán thì rất kinh ngạc.
Người này trước kia trông cứ như nghệ thuật gia phóng khoáng, sao hôm nay lại đột nhiên đổi phong cách? Nhưng họ cũng khá lịch sự, không thể hiện rõ ràng mà chỉ khen: “Anh Từ hôm nay có vẻ tràn đầy tinh thần nhỉ.”
“Anh ấy nói muốn dùng sức của bản thân để nâng cao điểm ngoại hình cho công ty chúng tôi.” La Tiểu Duệ nhìn Từ Tán rồi lại nhìn Lam Thiên Nhiên, hỏi: “Hai anh là bạn học đúng không, ai là hot boy của lớp thế?”
“Cậu ấy là hot boy trường.” Lam Thiên Nhiên nhìn chằm chằm túm tóc nhỏ sau gáy Từ Tán: “Vì cậu ấy biết đá bóng.”
Từ Tán chú ý đến ánh mắt của anh, bèn kín đáo điều chỉnh tư thế ngồi, giấu mất cái đuôi nhỏ sau đầu.
“Thì ra là hot boy trường à?” La Tiểu Duệ cố ý làm như ngạc nhiên đánh giá Từ Tán: “Thế ra em đánh giá thấp anh rồi!”
Từ Tán cười đáp: “Cậu tin thật à? Người ta nói bừa thôi.”
Nhưng mọi người lại tin lời Lam Thiên Nhiên, vì anh không có sở trường nói đùa.
Có người mời: “Anh Từ, hôm nào đi đá bóng đi?”
“Thôi bỏ đi, đã bao nhiêu năm không đá rồi.”
Nếu như theo đúng tiến trình mà tốt nghiệp đại học rồi đi làm, có lẽ Từ Tán cũng không khác gì những người làm công ăn lương khác, mỗi cuối tuần lại tụ tập đi đá bóng, hoặc là chơi những môn thể thao khác.
Nhưng cuộc sống của anh lại quá khác với những người khác, nên thói quen vận động của anh cũng khác người.
Thời còn ở Nhã Châu, anh thường ghé võ quán, nhưng khi về Minh thì cũng ít đi hơn.
Tan làm, Từ Tán đi cắt tóc trước, sau đó hẹn Triệu Hồng đi ăn cơm.
Hai người đến nhà hàng của Từ Tán, nói chính xác hơn thì là của anh và Hạng Vãng hợp tác mở.
Triệu Hồng là một luật sư rất chú trọng ngoại hình, tóc được chải gọn gàng đến từng sợi, đeo một cặp kính rất nho nhã, trời nóng như điên lại đóng bộ Âu phục với cà vạt thắt chỉnh tề, trên người luôn thoang thoảng mùi nước hoa.
Anh ta rất anh tuấn, khí chất điềm tĩnh, nhưng khi Từ Tán gặp anh ta thì chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là: Nóng.
Từ Tán lập tức cho người mang nước đá lên.
“Tai nạn lần trước không sao chứ?” Triệu Hồng ngồi xuống rồi hỏi.
“Không sao.
Hôm nay tôi tìm anh là vì chuyện khác.” Từ Tán rót nước, đẩy đến trước mặt Triệu Hồng: “Thời hạn truy tố tội cố ý gây thương tích là bao lâu?”
“Nếu tỷ lệ thương tật thấp thì thời hạn truy tố là năm năm, thương tật cao thì mười năm.”
Từ Tán tự rót nước cho mình, uống xong một hớp mới hỏi: “Anh còn nhớ Vương Khắc Cửu không?”
“Còn.
Cậu ấm nhà họ Vương từng bị người ta dùng chai rượu đập vỡ đầu, suýt nữa thành người thực vật.”
Luật sư đúng là biết nói chuyện, biết rõ rành rành người đánh Vương Khắc Cửu là Từ Tán, nhưng anh ta lại không nhắc đến một chữ nào.
Thật ra, Triệu Hồng biết rõ đầu đuôi câu chuyện năm đó, hơn nữa, cũng chính anh ta đã giúp Từ Tán trốn khỏi Minh.
Nếu không có anh ta, Từ Tán đã bị người nhà họ Vương bắt được, vậy thì sẽ rất thảm.
Từ Tán từng hỏi Triệu Hồng vì sao lại giúp mình.
Triệu Hồng nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Từ Tán: “Mười năm trước, Vương Khắc Cửu bị người ta đánh trong chính hộp đêm của nhà họ Vương, sau đó lập tức được đưa vào bệnh viện, bên hộp đêm lại kiểm soát hoàn toàn hiện trường vì nguyên nhân nào đó, không báo cảnh sát.
Những vật chứng ở hiện trường chắc là do hộp đêm thu thập rồi, cũng có nghĩa là vật chứng nằm trong tay nhà họ Vương.
Về phần nhân chứng, ở đó có rất nhiều người có thể làm nhân chứng.”
Vật chứng và nhân chứng đều có đủ, chuyện này rất phiền toái.
Triệu Hồng tính thời gian: “Còn năm tháng nữa là tròn mười năm.
Cậu cho rằng trong năm tháng này, nhà họ Vương có thể sẽ gây chuyện?”
Từ Tán: “Vương Khắc Cửu gần đây đã về nước, bây giờ hắn đổi tên là Vương Đình.”.