XIN CHÀO, DỊU DÀNG

Tối hôm đó, Tôn Triết gọi về nhà, cãi một trận với mẹ của gã, và thua.

Mẹ gã vô cùng ngang ngược:

“Ai bảo chúng nó đứng sai chỗ, tao cứ ném thì sao, có phạm pháp đâu!”

“Phạm pháp? Mày báo công an đến bắt tao đi!”

“Tao là mẹ mày hay bọn nó là mẹ mày? Mày không giúp tao thì thôi, còn nói, đẻ mày ra đúng là vô ích mà!”

Tóm lại không cần biết là nói gì với bà ta cũng đều vô nghĩa. Bà ta từ chối trao đổi, hoặc là không thể nói nổi, Tôn Triết tức tối gào thét lên. Vậy là mẹ gã bèn khóc, tất nhiên không phải là khóc thật, mà chỉ là mấy chiêu trò đanh đá như khóc, quậy, đòi treo cổ.

Cha của Tôn Triết bắt đầu khuyên cả hai bên, khuyên Tôn Triết: “Mẹ con đã như thế rồi, con đừng nói làm gì, văn hóa không cao thì thế, nhưng vẫn tốt với con còn gì…”

Tôn Triết: “Tốt cái gì?! Lúc con lên đến cấp hai, làm vỡ một cái môi cũng ăn đòn! Nhà ai còn như thế hả?!”

Mẹ gã nghe vậy còn ầm ĩ hơn nữa: “Tôi thiếu văn hóa hả? Tôi làm trâu làm ngựa cho cha con nhà ông để các người quay lại chê bai tôi hả, lẽ ra tôi phải học theo Lữ Băng, bỏ mặc hai cha con ông, tự đi hưởng phúc còn hơn!”

Lữ Băng là mẹ của Từ Tán.

Cha Tôn Triết bắt đầu cao giọng: “Hưởng phúc cái con mẹ nó, bà tưởng cô ta sống tốt hả, đã có năm đời chồng rồi, ai còn để cô ta vào mắt?”

Mẹ Tôn Triết quát lại: “Cần ai để vào mắt?! Có tiền là quan trọng nhất! Bây giờ người ta cưới một ông chủ lớn! Còn ông, cả đời lái xe, kiếm được vài đồng bạc cắc, không thấy xấu hổ à?!”

Cha Tôn Triết muốn đánh, nhưng chưa chạm vào thì bà ta đã la hét thảm thiết, cứ như sắp bị đánh chết.

Tôn Triết cuối cùng cũng nguôi giận, hỏi: “Mẹ của Từ Tán lại tái hôn?”

Giọng nói của hắn truyền ra từ loa ngoài di động, mẹ gã nghe thấy, lại quay sang chửi thằng con: “Mày cũng vô dụng như thằng cha mày thôi! Từ Tán biết tân trang nhà cửa cho cha nó, còn bỏ tiền cho cha nó với mẹ kế đi du lịch, còn mày, mày có gửi về cho nhà này đồng nào chưa?”

Lại bị mang ra so sánh với Từ Tán, lửa giận của Tôn Triết bốc lên đầu theo phản xạ, gã quát: “Tân trang cái gì, nói dễ nghe nhỉ! Là đập nhà, Lão Từ đó sĩ diện mà thôi!”

Rồi gã nói tiếp: “Mẹ muốn so sánh với người ta đúng không? Sao mẹ không so sánh với những người mua nhà mua xe cho con trai mình kìa?! Mẹ có mua cái gì cho con trai chưa hả? Một cái xe đạp cũng không mua!”

Mẹ của Tôn Triết lại bắt đầu gào khóc…

Cãi nhau là truyền thống của gia đình này, mỗi ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn. Khi Tôn Triết còn nhỏ, gã ở thế yếu nhất, nên mỗi lần như vậy đều kết thúc bằng việc gã ăn đòn. Bây giờ gã lớn lên rồi, thì mỗi cuộc cãi vã sẽ đi đến hồi kết là mẹ gã khóc la om sòm.

Tôn Triết nổi giận đùng đùng, cúp máy.

“Nào, uống chút trà cho nguôi giận, uống hết là hết giận.” Hà Văn Vũ bưng một ly trà gồm táo đỏ, hoa cúc và một thứ gì đó trông như rễ cây ra, đặt xuống trước mặt gã.

Tôn Triết cứng người, bây giờ gã mới ý thức được Hà Văn Vũ đã nghe thấy gã gọi điện thoại rồi…

Cô ta thấy gã bất động, bèn nói: “Em nếm thử rồi, không nóng đâu, anh uống đi.”

Tôn Triết không cầm lấy trà, mà nhìn Hà Văn Vũ: “Vừa rồi anh gọi điện về nhà.”

“Ừ.”

“Thật ra, bà thím chửi người ở dưới lầu trong cái video đó là mẹ anh, anh với Từ Tán là đồng hương, ba mẹ anh ở chung một khu nhà với cha hắn.”

“…” Hà Văn Vũ cúi đầu lúng túng, mái tóc dài trượt xuống trước ngực: “Xin lỗi, em không biết đó là…bác gái.” Vừa rồi cô còn nói xấu mẹ của Tôn Triết thì phải?

Tôn Triết lại cười, vuốt ve má cô: “Không sao, mẹ anh là người như vậy đó. Em đừng lo, sau này chúng ta không ở chung với họ.”

Hà Văn Vũ giữ tay Tôn Triết lại, áp mặt vào lòng bàn tay gã, cười đáp: “Sống chung em cũng không lo, dù sao cũng có anh mà, trời sập xuống thì có anh chống.”

“Ừ, có anh chống trời.” Tôn Triết kéo Hà Văn Vũ vào lòng.



Phía cha mẹ ruột thì Tôn Triết có thể chống đỡ, nhưng cha mẹ cơm áo thì gã lực bất tòng tâm.

Ngày hôm sau, Lý Minh Ân gọi đến. Tôn Triết tưởng lão đang quan tâm đến tiến độ công việc, bèn vội vàng báo cáo tình hình hiện tại.

“Tôi đang điều tra vụ Từ Tán sau rượu đánh chết người, hôm nay chắc sẽ có kết quả. Bên phía Lưu Kim, tôi hẹn hắn mấy lần rồi, ban đầu hắn còn kiên quyết không chịu gặp mặt, bây giờ có vẻ dao động.”

Lý Minh Ân không tiếc lời khen: “Cậu làm rất tốt, tôi rất yên tâm.”

Khen xong, lão nói tiếp: “Lát nữa tôi phải đi gặp vài người khác quan trọng, không may là thư ký của tôi nghỉ phép, cậu bảo Tiểu Hà sang đây một chuyến, tôi ứng phó tạm.”

Tôn Triết đau đớn thở dài: “Ầy, nhưng mà Tiểu Hà bây giờ không có ở Minh, lần này tôi đi công tác có rất nhiều việc lặt vặt cần cô ấy làm, nên tôi dẫn theo luôn rồi.”

Lý Minh Ân im lặng một lúc, rồi quay sang bàn công việc với Tôn Triết. Lần này lão bắt bẻ đủ điều, sau đó lạnh nhạt cúp máy. Lý Minh Ân đang tỏ rõ thái độ: Tôi không vui, cậu làm sao thì làm.



Buồi chiều ở thành phố Minh, trời đột nhiên đổ mưa, xe cộ trên đường giảm tốc độ, thế là kẹt xe.

Vương Chương nhìn thời gian, sắp đến giờ hạn rồi, xem ra không thể có mặt kịp lúc.

“Sếp Vương, Từ Tán và Lam Thiên Nhiên hình như rất thân thiết?” Ưng Tài Tuấn hỏi.

Vương Chương chuẩn bị đến gặp Lam Thiên Nhiên, nói là bàn chuyện hợp tác. Ưng Tài Tuấn nghĩ đến việc Từ Tán cảnh cáo y không được làm tổn hại đến lợi ích của Lam Thiên Nhiên.

“Ừ, đúng là thân.” Vương Chương thầm nghĩ đâu chỉ là thân, hôn nhau luôn rồi cơ mà.

Việc này Vương Chương nghe ngóng từ người nhà họ Lam, không phải là Lam Thiên Thanh nói, mà là sau khi truyền đi một vòng mới lọt vào tai hắn. Lát nữa gặp Lam Thiên Nhiên, hắn còn định hỏi thật ra mọi chuyện là như thế nào.

Ưng Tài Tuấn: “Thật ra tôi đã quen biết Từ Tán từ trước rồi, chúng tôi từng gặp nhau ở Nhã Châu.”

“Vậy sao?” Vương Chương ngạc nhiên: “Hai người quen thân sao?”

“Tôi từng hợp tác với công ty của cậu ta.”

“Hợp tác làm gì?” Vương Chương hỏi dồn.

Ưng Tài Tuấn dừng một chút rồi nói: “Vài bản thảo cho rang web của công ty.”

“À.” Vương Chương đã lật xem thử mấy bài viết của Ưng Tài Tuấn, nhưng hắn không có hứng thú, bèn chuyển sang đề tài khác: “Công ty của Từ Tán ở ngay đối diện Hằng Thịnh, nếu hai người là bạn cũ, thì lát nữa tôi vào tìm Thiên Nhiên, anh đi tìm Từ Tán ôn chuyện đi.”



Nửa tiếng sau, Ưng Tài Tuấn có mặt tại Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng. Y đánh giá xung quanh, nói: “Văn phòng của cậu khá thật đấy.”

Từ Tán đưa cho y một chai nước khoáng, coi như là thay trà luôn.

“Cảm ơn.” Ưng Tài Tuấn vặn mở chai nước, uống một hớp rồi nói: “Nghe nói Chấn Hanh sắp lên sàn rồi, cậu có 30% cổ phần, ít nhất cũng đáng giá mười mấy triệu nhỉ, lại còn tính bằng USD.”

Từ Tán cười: “Anh muốn tìm tôi mượn tiền à?”

Ưng Tài Tuấn lắc đầu: “Tôi đang nhắc nhở bản thân, năng lực của cậu càng lúc càng lớn, tôi không nên làm mất lòng cậu.”

Từ Tán: “Có gì cứ nói.”

Ưng Tài Tuấn: “Vương Chương đi gặp Lam Thiên Nhiên rồi.”

Từ Tán nhìn sang phía cao ốc Hằng Thịnh: “Ý của anh là anh ta đang thuyết phục Thiên Nhiên đầu tư vào cái trường đó à?”

“Chúng tôi gọi là Văn Xương Education, trường bồi dưỡng văn hóa với chi nhánh trên toàn quốc, đã thuê một tòa nhà rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ khai trương.” Ưng Tài Tuấn nói: “Nghe Vương Chương nói, Lam Thiên Nhiên đã đồng ý đầu tư, bây giờ họ đang bàn chi tiết.”

Từ Tán nhíu mày, anh đã nhắc nhở Lam Thiên Nhiên rồi, vì sao vẫn còn bỏ tiền?

“Thứ các người làm đáng tin thật không?”

Ưng Tài Tuấn uống nước, đáp: “Tôi chỉ là nhân viên làm thuê, làm sao biết được việc của ông chủ.”

“Anh cũng là một chuyên gia lừa đảo.” Từ Tán nhếch mép: “Vương Chương không thể che giấu anh hoàn toàn được.”

“Lừa đảo…” Ưng Tài Tuấn chép miệng: “Cậu mà nói thế thì còn gì hay ho nữa. Quyển sách đầu tiên của tôi là do cậu viết, những cái bảng hiệu tâng bốc tôi cũng là do cậu dựng lên, sau này đài truyền hình hẹn tôi phỏng vấn cũng là do cậu ủng hộ tôi đi… Chính cậu đã biến tôi thành một chuyên gia, nói là lừa đảo, cũng là cậu lừa chứ.”

“Khi ấy tôi còn nhỏ, chưa đủ hiểu biết.” Từ Tán cười: “Nhớ năm đó anh nói gì với tôi không? Anh nói vợ anh không khỏe, cần có tiền để chăm sóc, làm giáo viên thì quá ít tiền, anh cần một công việc kiếm được nhiều tiền.”

Từ Tán đã từng làm nghề tư vấn, vào khoảng 8-9 năm trước. Khi ấy nghề này chưa phát triển như hiện tại, tạo ra một chuyên gia không phải là việc khó. Đồng nghiệp của anh toàn là “chuyên gia”, mọi người cùng viết ra một bản báo cáo tư vấn thương mại là có thể bán ra vài chục ngàn tệ, mà còn có thể bán nhiều lần, tiền kiếm dễ như bỡn.

Ưng Tài Tuấn vốn là một thầy giáo trong trường nghề, sau khi vào ngành, bởi vì y dám đứng trước đám đông để nói chuyện, nên cho lên tivi sẽ có hiệu quả tốt, sau này được đẩy lên càng ngày càng cao, thế là thành chuyên gia thật.

Ưng Tài Tuấn im lặng một lúc, nói tiếp: “Đúng, cậu có ơn với tôi, nhưng đó không phải là lý do để cậu đập chén cơm của tôi trong lúc này.”

Từ Tán nhìn y: “Anh tưởng tôi nhắc đến vợ anh, là để buộc anh trả ơn à? Anh nghĩ nhiều rồi. Anh và vợ bây giờ vẫn còn sống chung à?”

Ưng Tài Tuấn cau mày: “Đúng.”

“Chúc mừng.” Từ Tán cười nói: “Tôi và Lam Thiên Nhiên cũng thế. Hiểu chưa?”

Ưng Tài Tuấn kinh ngạc.



Trên đường về, Ưng Tài Tuấn giả vờ vô tình hỏi: “Sếp Vương, Từ Tán và Phó tổng Lam có gì đó với nhau phải không?”

Vương Chương ngạc nhiên: “Anh nhìn ra à? Làm sao biết thế?”

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến là do Từ Tán tự nói.

“…” Ưng Tài Tuấn đáp: “Vừa rồi tôi nhắc đến Phó tổng Lam với cậu ta, rồi cậu ta nói nếu có ai dám lừa Phó tổng Lam, cậu ta sẽ liều mạng với kẻ đó.”

Vương Chương không hiểu ra Ưng Tài Tuấn đang ám chỉ đừng có lừa gạt Lam Thiên Nhiên, hắn chỉ cảm thán: “Đúng là si tình, để xem hai người họ duy trì được đến đâu.”

Vừa rồi ở chỗ Lam Thiên Nhiên, hắn đã hỏi: “Tôi nghe Lam Thiên Hoằng nói, cậu và Từ Tán yêu nhau à? Có thật không thế?”

Lam Thiên Nhiên thản nhiên gật đầu, sau đó nói: “Anh thay tôi hỏi xem ai là người truyền ra đầu tiên.”

“Không cần hỏi, là Lam Thiên Thanh.”

Lam Thiên Nhiên nghĩ rồi hỏi: “Làm sao anh ta biết?”

“Nhìn thấy hai người đang…kiss.”

“À.”

Lam Thiên Nhiên chẳng có mấy cảm giác về việc Lam Thiên Thanh lan truyền tin tức này. Anh biết đây là hành vi không tốt, nhưng anh vẫn thấy là bình thường. Anh luôn bị nhà họ Lam bài xích, mấy năm gần đây mới không quá rõ ràng nữa, bây giờ cũng chỉ là quay lại như trước đó mà thôi.

Vương Chương: “Nên lúc trước, cậu nói người bạn đặc biệt chính là Từ Tán?”

Lam Thiên Nhiên gật đầu.

Vương Chương cười: “Khi ấy cậu còn nói là bạn bình thường.”

Lam Thiên Nhiên cũng cười: “Vì tôi còn chưa hiểu.”

Vương Chương thở dài rất kệch cỡm: “Mấy tên họ Vương mà biết chắc sẽ tức chết.”



Một phần họ Vương đã nghe nói việc của Lam Thiên Nhiên và Từ Tán, nhưng Vương Đình thì còn chưa biết. Gã đang bận tập trung tinh thần theo đuổi Khổng Hi Thần. Bởi vì người ta là ngôi sao, nên lại càng có sức hấp dẫn, giống như một món ăn được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ, chỉ nhìn thôi mà Vương Đình đã nhỏ nước miếng tí tách. Khổng Hi Thần muốn câu gã, gặp mặt thì không chịu, điện thoại thỉnh thoảng nghe, nhắn tin trả lời được vài dòng.

Tinh toong. Chuông cửa reo vang, Khổng Hi Thần ra mở cửa, cười nói: “Mời vào trong.”

“Chờ chút.” Ông chủ Đàm đứng ngoài cửa, mở máy quay lên: “Cậu nói lại lần nữa, tôi quay lại làm bằng chứng, chứng minh là cậu mời tôi vào nhà, không phải tôi xâm nhập bất hợp pháp.”

“…” Khổng Hi Thần mặc kệ hắn, cứ thế quay người bỏ đi.

Ông chủ Đàm cầm di động đứng rối rắm một lúc, cuối cùng vẫn vào.

“Đồ mang đến chưa?” Khổng Hi Thần hỏi.

Ông chủ Đàm mở balô của mình, lấy vài món đồ trông như túi linh kiện ra. Những thứ này là các loại camera lỗ kim, máy nghe lén mà Khổng Hi Thần bỏ giá tiền cao mua của công ty hắn. Ông chủ Đàm suy nghĩ rồi quyết định tự mình giao hàng, xem thử người này thật ra định làm gì.

“Nghe nói những thứ này có thể gắn vào bất cứ chỗ nào?” Khổng Hi Thần hỏi.

“Cậu muốn gắn vào đâu?” Ông chủ Đàm hỏi ngược lại.

“Trên gấu bông?” Khổng Hi Thần ôm mấy con gấu bông lại.

“Có thể gắn vào phần mắt, nhưng phải tháo hẳn nó ra, mắt cũng phải sửa lại nữa.”

Khổng Hi Thần nhíu mày: “Nghe phiền toái thật, có cách nào đơn giản hơn không?”

Ông chủ Đàm suy nghĩ: “Có thể gắn vào túi xách, như vậy đỡ rách việc hơn.”

“Tôi đi lấy.” Khổng Hi Thần đi qua đi lại trong nhà mình, mang ra mấy chục cái túi xách, chất hết trên sô pha ngoài phòng khách: “Anh thử tự nhiên, làm hu cũng không sao.”

Ông chủ Đàm chọn một cái túi thích hợp, thử lắp máy quay và máy nghe lén vào trong. Khổng Hi Thần đứng bên cạnh quan sát rất kỹ.

Ông chủ Đàm: “Có thể hỏi cậu định làm gì không?”

Khổng Hi Thần nhìn lại hắn: “Tại sao anh lại làm thám tử tư? Gọi như thế phải không?”

Ông chủ Đàm: “Hồi còn nhỏ thích xem phim kiếm hiệp, có hứng thú với loại nhân vật chuyên đi thu thập tình báo, nhưng làm rồi mới biết là thực tế khác xa phim ảnh.”

“Ồ, tôi cũng thích phim kiếm hiệp.” Khổng Hi Thần nói: “Các hiệp khách có thù tất báo, tôi cũng muốn trả thù.”

Ông chủ Đàm sửng sốt, vội hỏi: “Thù gì cơ?”

Khổng Hi Thần: “Anh quan tâm nhiều thế làm gì?”

Ông chủ Đàm thầm nghĩ đương nhiên phải lo, nếu xảy ra chuyện có khi hắn lại thành đồng lõa thì sao.

“Cậu muốn trả thù thế nào?” Hắn lại hỏi.

Khổng Hi Thần: “Không liên quan đến anh.”

Ông chủ Đàm tiếp tục hỏi.

Khổng Hi Thần mất kiên nhẫn, đổi giọng nói mình chỉ đùa không, không có kẻ thù, lắp máy quay và máy nghe lén là để đảm bảo quyền lợi của bản thân, làng giải trí có đôi khi phải đề phòng như vậy.



Tối hôm đó, Từ Tán nhận được điện thoại từ ông chủ Đàm đang rất lo sợ. Hắn nói có người mua vài món thiết bị của mình, nói muốn trả thù, hắn rất lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

Từ Tán lập tức cho rằng: Tôn Triết mua những thứ đó là để đối phó với anh.

Anh đáp: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

“Hả?” Ông chủ Đàm không hiểu gì, sau đó thì lúng túng: “Không phải đang nhắc nhở anh, việc này không liên quan đến anh, về cơ bản là thế… Tôi chỉ là thấy bất an, không có ai để nói, ầy, xin lỗi, làm phiền anh rồi.”

Từ Tán câm ní, nhưng anh biết vì sao người này tìm mình. Chỉ cần thể hiện ra năng lực của bản thân cùng thái độ thân thiện, thì những người tương đối thông minh sẽ biết cách tới tìm ta khi gặp rắc rối. Nhiều năm nay, anh đã gặp loại người này rất nhiều lần, thông thường, anh sẽ chọn lúc đối phương rơi xuống tận đáy vực rồi sẽ giúp một tay, như người đưa than sưởi ấm giữa mùa đông mới khiến người ta khắc ghi trong lòng.

Như Ưng Tài Tuấn, dù y là kẻ vô tâm, nhưng ít nhiều gì vẫn còn nhớ đến ơn nghĩa trong quá khứ, không gây phiền toái cho anh, lần này còn chủ động đến “nói rõ tình hình”.

Như Lưu Kim, hắn đã gần như xem anh là em trai ruột… Nhắc đến Lưu Kim, anh còn phải nhanh chóng gặp hắn nói chuyện.

Từ Tán: “Không sao, tôi đang rảnh. Có phải anh gặp rắc rối gì không?”

Ông chủ Đàm bèn kể lại chuyện của Khổng Hi Thần. Hắn không nói tên cậu ta, chỉ kể là một thanh niên trên dưới 20 tuổi thế này thế kia: “Tuổi này rất dễ hành động nông nổi, tôi thật sự lo cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó, lòng cứ bất an!”

Từ Tán thầm nhủ bất ăn nhưng vẫn kiếm tiền à? Đương nhiên, ngoài miệng thì anh nói: “Vậy anh canh chừng đi, anh cũng thu được tín hiệu máy nghe lén chứ? Nghe thử xem sao, có gì thì sớm ngăn cản hoặc gọi cảnh sát, không có gì thì mọi người đều yên ổn.”

Ông chủ Đàm cười đáp: “Anh nói đúng, tôi nghe anh.” Rồi hắn hỏi tiếp: “Tôi cảm thấy nên sớm chuyển nghề thì hơn, lần trước anh nói với tôi về chuyện an toàn thông tin ấy, tôi suy nghĩ kỹ rồi, thấy cũng đáng tin, nhưng vấn đề là tôi không có nguồn khác, chắc anh quen biết nhiều ông chủ lớn lắm nhỉ…”

Từ Tán bừng tỉnh, rồi thấy rất buồn cười. Lão Đàm này đúng là tinh ranh, câu chuyện người thanh niên kia chỉ là mồi nhử, mục đích thật sự của hắn là muốn xây dựng quan hệ với anh, để anh đầu tư vào công ty bảo mật an toàn thông tin của mình.



Gọi điện thoại xong, Từ Tán kể lại việc này với Lam Thiên Nhiên, cũng chỉ nói sơ qua, không nhắc đến sự đối đầu giữa anh và ông chủ Đàm trước kia.

Nhưng Lam Thiên Nhiên suy nghĩ nhiều hơn. Anh biết rất nhiều chuyện của Từ Tán, cho nên có thể liên tưởng đến những thứ khác, cũng giống như khi thấy một đứa bé mặc quần áo rách, sẽ nghĩ có khi nào gia đình không đối xử tốt với nó, hoặc là ngược đãi nó…

Lam Thiên Nhiên ôm lấy Từ Tán, sau đó lại hôn anh.

Từ Tán hơi hoang mang. Anh đã quen với những nụ hôn bất ngờ của Lam Thiên Nhiên rồi, nhưng vẫn rất thắc mắc cơ chế kích hoạt của hành vi này là gì. Vừa rồi anh nói chuyện rất bình thường mà, vậy người này hôn anh là muốn biểu đạt điều gì?

Ngoài ra, Từ Tán còn hoang mang về vấn đề đi ngủ. Ban đầu anh còn hơi hồi hộp, cũng rất mong chờ được chung chăn gối với người yêu. Nhưng thì ra là anh nghĩ nhiều, Lam Thiên Nhiên hình như hoàn toàn không nghĩ đến việc này. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, hai người sẽ hôn một lúc trên hành lang, rồi ai về phòng nấy mà ngủ.

Từ Tán không hiểu, lẽ nào Lam Thiên Nhiên cảm thấy yêu nhau là chỉ cần ôm ôm hôn hôn thôi cũng đủ?

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi