XIN CHÀO, DỊU DÀNG

Thứ sáu, Hạng Vãng đi ngang qua Lãng Nguyên, đến thăm Từ Tán.

Từ Tán cười hỏi: “Sao hôm nay đến chỗ anh? Rất chán à?”

“Hơi hơi.” Hạng Vãng bò lên cửa sổ bằng kính, trông như một con hổ được nuôi trong lồng kính, mắt nhìn chằm chằm thế giới bên ngoài: “Không có hứng gì cả.”

Từ Tán nhìn lớp kính, cũng may có tạp vụ thường xuyên lau, vẫn khá sạch.

“Vậy thì bỏ chút tiền, làm từ thiện, thế là cậu lại có hứng thôi.” Đi thăm vào người cực khổ hơn mình, rồi so sánh, tự nhiên sẽ thấy bản thân hạnh phúc. Tuy phương thức này có vẻ như tự đặt mình ở vị thế cao hơn người khác, nhưng hạnh phúc của đa số con người đến từ việc cảm thấy mình hơn người.

Hạng Vãng quay lại nhìn Từ Tán: “Em cũng muốn làm thế, nhưng Lão Triệu bận lắm, em bảo anh ta đi hỗ trợ pháp luật mà cũng không có thời gian.”

Từ Tánlắc đầu: “Cậu làm từ thiện thì phải tự làm, gọi anh ta làm gì, cái này là ép buộc đạo đức.”

“Không có, anh ta nói rất thích mà.” Hạng Vãng thấy Từ Tán không hiểu mình đang ám chỉ cái gì, đành phải nói thẳng: “Tại anh giao nhiều việc cho anh ta đó, bây giờ anh ta không còn thời gian đi với em nữa!”

Từ Tán phì cười: “Anh cũng tăng thêm tiền cho anh ta mà.” Anh vỗ vai Hạng Vãng: “Biết anh ta đang cố gắng làm việc, anh rất yên tâm.”

“…Anh đúng là đồ tư bản!”

“Cũng chỉ một thời gian này thôi.” Anh thầm nhủ, chờ ông cậu kia lên ngôi thành công, mọi người đều có thể nghỉ ngơi. Nghĩ đến đây, anh hỏi: “Cậu họ của cậu dạo này thế nào?”

“Chẳng biết, vẫn thế thôi.” Hạng Vãng không biết Từ Tán có mối quan hệ nhất định với Nhạc Trĩ, vì chẳng ai nói cho hắn biết cả.

Hắn chuyển sang đề tài mà mình quan tâm: “Anh, ngày mai thứ bảy, sinh nhật của Hươu Mập, có một bữa tiệc, anh nói xem bọn Vương Đình, Tôn Triết có đi không? Hay là em dẫn Lão Triệu đến đó dạo một vòng? Thăm dò tin tức?”

“Cậu muốn gọi Lão Triệu đi chơi chứ gì?” Từ Tán cười: “Anh có ép Lão Triệu tăng ca 24/7 đâu, thời gian của anh ta là do tự sắp xếp, cậu muốn anh ta làm cái gì thì phải tự đi thuyết phục.”

Hạng Vãng liếc anh: “Em đương nhiên có thể thuyết phục, em chỉ sợ anh bất ngờ nhét thêm việc thôi.”

“Được, anh biết rồi, ngày mai anh không tìm người là được.”

Từ Tán thầm nghĩ, ngày mai anh cũng không rảnh tìm ai khác, vì ngày mai anh sẽ đến Sơn Thủy Điền Viên với Lam Thiên Nhiên.



Sáng thứ bảy, hai chiếc xe du lịch lớn chở đầy nhân viên của Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng, tiến về phía núi Phúc Vân.

Nếu nhìn từ trên cao, vùng núi quanh đỉnh Phúc Vân là một dải khá bằng phẳng nằm bò trên mặt đất, không có gì đặc biệt. Nhưng khi đứng dưới đất nhìn lên thì rất đẹp, non xanh nước biếc, đập vào mắt người là một mảng xanh rì, khiến lòng người thanh thản.

Sơn Thủy Điền Viên ở đây được xây dựng tựa lưng vào núi, bên cạnh sông, phòng ốc xây theo kiểu  giản dị hòa vào non nước thành một thể. Bước chân vào đây, người ta sẽ có cảm giác vừa đến được một tiên cảnh. Diện tích nơi này rất rộng, muốn di chuyển từ khu vực này sang khu vực khác, ngồi xe ngắm cảnh cũng mất 10 phút, đi bộ thì 30 phút. Vừa đi vừa dừng, dọc đường ăn uống, khách đến đây sẽ mất một ngày mới dạo hết cả khuôn viên khách sạn, rất thích hợp cho ngày cuối tuần.

Từ Tán cùng đồng nghiệp ăn cơm trưa xong thì rời khỏi đội, anh đi tìm Lam Thiên Nhiên.

Lam Thiên Nhiên ở nơi sâu nhất bên trong Sơn Thủy Điền Viên, Từ Tán đi xe đến đó mất khoảng 15 phút.

Đến nơi, một nhân viên nữa khoảng trên dưới 40 tuổi tươi ra cười đón: “Cậu Từ, rất vui được gặp cậu, mời theo tôi.”

Từ Tán hơi giật mình, người này cười quá mức nhiệt tình, là muốn tạo cảm giác khách đến chơi như được về nhà sao? Nhưng người nhà của anh chắc chắn không làm như vậy bao giờ.

Hai người đi xuyên qua một rừng cây, đến trước căn nhà sơn màu trắng giản dị. Mỗi lần Lam Thiên Nhiên đến Sơn Thủy Điền Viên đều ở đúng nơi này.

Người phụ nữ nói: “Cậu Lam bây giờ hẳn là không ở trong nhà, giờ này thường là ở bên sông phía sau núi.”

Từ Tán vào nhà xem thử, đúng là không có ai, bèn hỏi: “Chị cho hỏi, ra sau núi đi sao đây?”

“Tôi dẫn cậu đi.”

Đường núi được xây sửa rất bằng phẳng, Từ Tán vừa đi vừa ngắm cảnh, vừa trò chuyện với người kia.

Chị ta cảm thán: “Các cậu bao năm nay vẫn là bạn thân, tốt thật đấy.”

Từ Tán hơi sửng sốt, người này hình như có quen anh?

Anh bèn nói: “Chị cho hỏi, tôi thấy chị cũng quen mặt, trước kia chúng ta từng gặp nhau sao? Ngại quá, trí nhớ tôi hơi kém.”

Chị kia cười nói: “Không phải do trí nhớ cậu kém, mà là chuyện từ nhiều năm trước lắm rồi, hồi ấy các cậu còn học đại học…”

Chị này từng là đồng nghiệp của Từ Tán, làm trong câu lạc bộ của nhà Vương Đình. Khi đó chị ta là nhân viên quét dọn, Lam Thiên Nhiên tìm chị ta nhờ chú ý đến Từ Tán một chút, không cần làm gì nhiều, chỉ là nếu có vấn đề thì báo cho anh biết.

“Cậu Lam nói cậu là bạn thân, cậu ấy lo cậu làm việc ở đó sẽ gặp rắc rối, dù sao thì chỗ đó cũng không yên bình gì.”

Từ Tán im lặng chốc lát, hỏi: “Vậy có phải chị từng thấy tôi đánh người không?”

“Chuyện đánh người không phải lỗi của cậu, tôi nghe thấy hết mà, bọn nó đòi bỏ thuốc cậu trước.” Chị ta kể lại: “Sau khi ra ngoài, tôi đã báo ngay cho cậu Lam, rồi cậu Lam đến đó luôn đấy chứ…”



Đến sau núi, ở đây có một dòng sông nhỏ quanh co, với rừng trúc um tùm bên bờ sông.

Lam Thiên Nhiên đang ngồi trong đình bên bờ, uống trà đọc sách, phía đối diện rừng trước có người đang gảy đàn tranh, tiếng nhạc du dương truyền khắp bốn phía.

Từ Tán vào đình, ngồi xuống cạnh Lam Thiên Nhiên, dựa vào bàn nhìn người kia.

Lam Thiên Nhiên ngước lên, đánh giá Từ Tán một lúc, cảm thấy người kia hơi là lạ, nửa như vui mừng nửa lại đau buồn, anh bèn hỏi: “Làm sao thế?”

Từ Tán hỏi: “Việc tôi đánh Vương Đình, có phải cậu biết từ đầu đến cuối không?”

Lam Thiên Nhiên rời mắt đi, nhìn về phía rừng trúc bên ngoài, lát sau mới nói: “Về cơ bản là biết.”

Từ Tán: “Tôi đánh hắn rồi, cậu giải quyết hiện trường?”

Lam Thiên Nhiên gật đầu, đúng là anh đã chỉ huy nhân viên ở đó quét dọn, riêng cái chai mà Từ Tán dùng để đánh Vương Đình là do tự tay anh xử lý.

Từ Tán: “Cho nên, nhà họ Vương không báo cảnh sát là vì cậu đã dọn dẹp hiện trường, xử lý công cụ gây án cho tôi?”

Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Vì trong đó có người cắn thuốc.”

Trong câu lạc bộ có người phạm pháp, nếu không muốn bị phạt, bọn họ chỉ có thể che giấu.

Lam Thiên Nhiên quen với nhà Vương Đình, lại là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, sau khi Vương Đình gục xuống, người bên dưới không biết phải làm sao, nên tất cả đều nghe lời anh. Sau đó, không một ai cảm thấy khác lạ, vì nếu khi ấy gọi cảnh sát thì chắc chắn cả quán cũng sẽ bị liên lụy vì không sạch sẽ. Nếu vậy, chẳng những quán phải đóng cửa, mà danh tiếng của nhà họ Vương cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, có báo án cũng chỉ là lợi dụng cảnh sát để trừng phạt Từ Tán, còn không báo thì có thể tự mình làm. Nhà họ Vương tự cho rằng bản thân họ có thể làm được như vậy, nhưng chẳng ai ngờ Từ Tán đã chạy mất.

Từ Tán chống tay lên để đỡ cằm, hai mắt nhìn vào Lam Thiên Nhiên đang quay đi nơi khác, cười nói: “Nhiên, cậu có biết tôi vẫn luôn lo lắng Vương Đình sẽ kiện tôi tội cố ý gây thương tích không?”

Anh hoàn toàn không biết ngay từ đầu Vương Đình đã không thể làm được điều này. Ầy, lo lắng bao nhiêu năm hóa ra là uổng phí.

Lam Thiên Nhiên: “Xin lỗi.”

Từ Tán phì cười: “Cậu giúp tôi rồi, sao còn xin lỗi?”

Lam Thiên Nhiên: “Tôi làm chưa đủ tốt.”

Từ Tán cười lớn. Mắt anh cay cay, nên phải dùng tay dụi lên, anh nói: “Không, tôi mới phải xin lỗi, xin lỗi, tôi làm sai nhưng lại bắt cậu thay tôi dọn dẹp.”

Lam Thiên Nhiên cuối cùng cũng quay lại nhìn Từ Tán, anh thấy trong mắt Từ Tán có ánh nước, mới giật mình, vội vàng đứng dậy ôm lấy người kia, vừa xoa đầu vừa vuốt lưng an ủi: “Không sao nữa rồi…”

Từ Tán rất hưởng thụ, nhưng vẫn thấy Lam Thiên Nhiên đang dỗ mình như dỗ mèo, bèn đùa: “Có phải cậu cũng từng làm thế này với con mèo đó không?”

Mặt của anh bị ấn vào bụng Lam Thiên Nhiên, nên giọng nói hơi nghèn nghẹn.

Mèo? Lam Thiên Nhiên hồi tưởng lại, nhớ ra một tình huống tương tự: “Có lần tôi giẫm phải đuôi của nó, nó rất tức giận cũng rất buồn, tôi xoa nó rất lâu, nó mới chịu chơi với tôi.”

Từ Tán: “…”

Lam Thiên Nhiên cảm thấy anh đang vừa giận vừa buồn à? Có thể là anh hơi giận thật, nhưng là giận bản thân; đau lòng cũng có một chút, là vì thương cảm cho quá khứ. Nhưng quãng đời còn lại sẽ chỉ còn những cảm xúc tích cực, nhưng vui vẻ và cảm động, còn đau đớn sẽ dần chìm xuống, lắng đọng lại thành bình yên.

Từ Tán bây giờ đang rất yên tâm. Tất cả mọi thứ đều mềm mại, ấm áp, cơ thể anh bắt đầu thèm ngủ, còn linh hồn chưa bao giờ ngơi nghỉ đã ngáp một cái lười biếng.



Tiệc sinh nhật của Lộ Hướng Cao bắt đầu từ buổi chiều. Nhưng người đến dự sớm đa số là thanh niên, còn người lớn tuổi có địa vị sẽ chỉ lộ diện trong tiệc tối.

Hạng Vãng và Triệu Hồng đến không sớm cũng không trễ, hai người loanh quanh giữa đám đông, nghe người ta trò chuyện, thỉnh thoảng dãn dắt chủ đề, hy vọng nghe ngóng được thêm cái gì đó.

Trễ hơn chút nữa, Lý Minh Ân bất ngờ xuất hiện, còn dẫn theo Tôn Triết.

Hạng Vãng và Triệu Hồng vội vàng khiêm tốn hẳn đi, nấp vào chỗ tối. Cũng như họ biết đến đối phương, biết đâu chừng bên kia cũng biết mặt họ, tốt nhất là không nên thu hút chú ý quá nhiều.

Lý Minh Ân thay Tôn Triết nói vài lời với Lộ Hướng Cao.

Lộ Hướng Cao cũng nể mặt lão, bắt tay với Tôn Triết, coi như bỏ qua chuyện cũ.

Hai người khách sáo hàn huyên vài câu, Lộ Hướng Cao đánh giá đằng sau Tôn Triết: “Cô thư ký xinh đẹp của anh hôm nay không đến?”

Tôn Triết không vui lắm, nhưng ngoài mặt vẫn cười: “Cô ấy không khỏe.”

Lý Minh Ân quan tâm hỏi: “Vậy cậu cho cô ấy nghỉ ngơi vài ngày cho lại sức đi chứ.”

“…” Tôn Triết cười đáp: “Tôi biết ạ, ông quan tâm đén nhân viên quá.”

Lý Minh Ân không ở lại lâu, chỉ nói vài câu với nhà họ Lộ, sau đó chào hỏi với nhà họ Vương, rồi đi luôn.

Người của nhà họ Vương đến hôm nay là Vương Đình và Vương Chương. Lý Minh Ân hỏi han Vương Đình mấy câu như thể con cháu trong nhà, sau đó quay sang trò chuyện về hạng mục trường học của Vương Chương, có vẻ rất hứng thú với nó.

Lý Minh Ân và Tôn Triết đi rồi, Ưng Tài Tuấn mới hỏi Vương Chương: “Ông Lý này có ý đầu tư vào hạng mục của chúng ta à?”

Vương Chương: “Có thể.”

Hắn mừng thầm vì cá lớn cắn câu, một khi Lý Minh Ân tỏ ra thích thú với hạng mục này, thì Vương Tông sẽ càng có hứng thú hơn, nghe nói lão đã bắt đầu thuyết phục ông già ở nhà, đòi đến tiếp quản hạng mục này rồi.

Vương Đình cũng đi rất sớm, vì Khổng Hi Thần hỏi gã có nhà không, cậu ta muốn đến lấy túi xách.

Gã lập tức trả lời là rảnh. Tiệc sinh nhật thì có gì hay, sức hút của Khổng Hi Thần bây giờ lớn hơn nhiều!

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi