XIN CHÀO! NGUYỄN TỔNG


Kỳ Duyên nắm tay cô, giải thích nói: “Hôm nay là sinh nhật cô Lương.”
Minh Triệu nghiêng đầu, chợt nhớ tới, “Em biết.”
“Em biết?”
“Em xem qua Bách khoa toàn thư mở của cô ấy.

Minh Triệu giải thích nói, “Trước kia em từng ở lại một tổ phim một đoạn thời gian với cô ấy.”
“Lúc nào?”
Minh Triệu nghiêm túc ngẫm lại, “Lần trước đã nói với anh, lần em bị ốm đó, Hân Nhiên vẫn chỉ là nữ hạng N.”
“Trợ lí phải nhớ kĩ rất nhiều ngày, nhất là sinh nhật của minh tinh, ngày sinh nhật của nghệ sĩ khác, chúng em phải nhắc nhở nghệ sĩ nhà mình, đi gửi một lời chúc mừng sinh nhật, như thế quan hệ cũng sẽ gần hơn.”
“Cho nên sinh nhật của Tấn Trọng Bắc năm nay, là em nhắc nhở Triệu Hân Nhiên”
Minh Triệu hé miệng cười, “Là em gửi.

Trước kia Weibo của Hân Nhiên là do em xử lí, tính cách cô ấy có vẻ ngay thẳng, mỗi lần gửi Weibo đều khô khan khẳng khiu.

Về sau chúng em trao đổi, đơn giản là em đến xử lí.

Bây giờ không biết là ai đang quản rồi.”
Hai người vừa nói chuyện, vô tình đi đến đường nhỏ trong núi.
Đèn đường hai bên phát ra ánh sáng màu cam, dưới ánh sáng suy yếu, một mảnh an bình.
Minh Triệu hỏi, “Anh cũng chú ý tới Weibo của nghệ sĩ dưới cờ công ty?”
Kỳ Duyên khẽ cười, “Không phải đâu.”
Minh Triệu cũng cong nụ cười lên, “Ngay từ đầu em cho rằng…”
“Cho rằng cái gì?”
Kỳ Duyên cắn răng, “Em nói anh đừng nóng giận!”
Khóe mắt Kỳ Duyên hơi co rút.
“Em nghĩ đến anh kín đáo nhớ Hân Nhiên.

Tài nguyên của Hân Nhiên không tốt lắm, chợt đột nhiên từ nữ hạng N đến nữ chính, thật sự làm cho người ta rất nghi ngờ.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo tí ti cảm giác mát mẻ.
Kỳ Duyên chỉ cảm thấy thương yêu trong lòng, “Cho nên em thời thời khắc khắc đi theo Triệu Hân Nhiên, là muốn bảo vệ cô ấy?”
Minh Triệu xấu hổ, “Cũng không phải___” Thật ra, cô cũng muốn nhìn anh một chút.
Kỳ Duyên vừa bực mình vừa buồn cười, liếc cô một cái, giọng nói trầm thấp, “Anh cần quy tắc ngầm với người khác sao?”
Minh Triệu quơ quơ tay anh, “ Nguyễn tiên sinh, anh có biết không thể không có tâm phòng bị ở giới này.”
Kỳ Duyên kéo nụ cười, “Trợ lí Phạm, làm sao em biết Triệu Hân Nhiên muốn phòng anh?”
Minh Triệu nghe vậy trừng mắt anh: “….Anh!”
Kỳ Duyên giữ chặt eo của cô, khuôn mặt từ từ dựa vào cô, “Minh Triệu, anh thấy em là có mưu đồ khác với anh.”
Nhịp tim Minh Triệu như đánh trống, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhưng anh nói đều là sự thật.

“Em muốn có mưu đồ với anh, anh sẽ như thế nào?”
Đôi mắt Kỳ Duyên trong trẻo, bỗng nhiên cười, “Vô cùng hoan nghênh.”
Minh Triệu lại yên lặng chốc lát, Kỳ Duyên phát hiện, hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”
“Anh cảm thấy phụ nữ như thế nào mới tính là thành công?”
“Cái này phải xem chính cô ấy nghĩ muốn gì? Có phụ nữ muốn cuộc sống bình an, cho nên với cô ấy mà nói, gia đình mĩ mãn cô ấy liền thành công rồi.

Có người phụ nữ theo đuổi sự nghiệp, với cô ấy mà nói cái khác cũng có thể xem nhẹ.


Sự theo đuổi của mỗi người không giống nhau, người ngoài không có tư cách đặt nhận xét xằng bậy.”
Minh Triệu hơi cong môi một cái, “Ở trong mắt người đời, giống như cô Lương vậy hẳn là kiểu mẫu phụ nữ thành công.

Sự nghiệp, tình yêu, gia đình, cái gì cũng có.

Trong giới không ít nữ nghệ sĩ đều cực kì hâm mộ cô ấy.”
Kỳ Duyên rất ít khi thấy cô sinh lòng xúc động như vậy, chuyện Lương Nguyệt, anh miễn bàn luận.

Cho dù như thế nào, cha Tấn là hai lần kết hôn, còn có một con trai, lúc đó Lương Nguyệt chọn gả cho ông ấy, tới cùng là xuất phát từ loại lí do gì, cũng không có ý nghĩa miệt mài theo đuổi.

Dù sao ví dụ như vậy ở làng giải trí không ít.
Đó là cuộc sống của người khác, hơn nữa, quả thật Lương Nguyệt cái gì cũng có.
Hai người lướt qua hơn bốn mươi phút, mới về phòng.
Khách sạn có đủ loại thiết bị giải trí, bể bơi, rạp chiếu phim, phòng bi da, cái gì cần cũng có.

Vì Minh Triệu mang thai, cũng không thể chơi rất nhiều mục trò chơi.

Vẻ mặt cô lộ vẻ tiếc hận, Kỳ Duyên cười nói, về sau lại đến cùng cô.
Lần sau còn không biết khi nào đâu? Nhưng bây giờ có thể ra ngoài, cô đã rất thỏa mãn rồi.
Kỳ Duyên tắm xong, mặc áo tắm ra ngoài, trên tóc dính giọt nước.
Minh Triệu nằm ở một bên trên ghế quý phi*, đang nghe khúc dương cầm.

Đây là một trong những giờ nhất thiết của mỗi ngày, vì nuôi dưỡng cảm giác vui vẻ của con sau này, lấy từ giáo dục trước khi sinh.
Kỳ Duyên không đả kích cô, nghĩ thầm, chờ sau khi sinh đứa nhỏ, đến tuổi nhất định báo một lớp âm nhạc mới là quan trọng.
Minh Triệu híp mắt nhìn anh, anh chỉ buộc lại đai lưng, lỏng lỏng lẻo lẻo, lờ mờ lộ ra cơ ngực cường tráng.

Cô dời tầm mắt đi, tiếp tục nghe khúc dương cầm.

Trong đầu không nhịn được nổi lên thân hình của anh, vai rộng hông hẹp, dáng người rất đẹp rất tốt.
Kỳ Duyên lau khóc tóc, lên giường, ngồi ở đầu giường, gọi một tiếng, “Minh Triệu____”
“Ừ___”
“Mười giờ rồi.”
“Đợi em nghe xong đoạn này.”
Kỳ Duyên khẽ mỉm cười, anh đến nơi này, lúc này hoàn toàn triệt để không mang theo bất kì công việc gì.

“Buổi sáng ngày mai, chúng ta đi xem mặt trời mọc.”
Trong lòng Minh Triệu vui vẻ, “Em còn chưa xem qua mặt trời mọc.

Vậy thức dậy mấy giờ?”
Kỳ Duyên vỗ vỗ giường,Minh Triệu không rảnh chú ý đến, lên giường.

Kỳ Duyên lấy gối qua đệm lót ở phía sau lưng của cô.
“Năm giờ chúng ta thức dậy, nửa giờ là có thể qua.”
Minh Triệu híp mắt, “Em xem qua nghiên cứu sơ qua ở trên mạng, nói là mặt trời mọc của Cửu Vân Sơn có thể so với mặt trời mọc của Hoàng Sơn*.”
*Hoàng Sơn: ngọn núi phía đông nam tỉnh An Huy, Trung Quốc.
Kỳ Duyên gật đầu.
Minh Triệu cong khóe miệng, tháng tám Hoàng Á hẹn cô đi chơi Hoàng Sơn, lúc đó trong lòng cô từng có chút tiếc hận.


Vài năm nay, thời gian của cô luôn sắp xếp hết, học tập thêm kiêm chức, cô chưa từng dừng lại qua, cũng chưa từng có một lần du lịch cho tốt.
“Nếu như em nói, đây là lần đầu tiên em đi du lịch, anh có thể cười nhạo em không”
Kỳ Duyên sững sờ nhất thời, “Anh đây rất vinh hạnh, đi cùng em lần đầu tiên.”
Khuôn mặt Minh Triệu nóng lên, “Cảm ơn anh.” Cô biết, lần này anh là cô ý ra ngoài cùng cô.
Sáng ngày hôm sau, Minh Triệu bị anh hôn tỉnh.
Phụ nữ có thai thích ngủ, cô cũng không ngoại lệ.
Kỳ Duyên gọi vài lân, cô đều nhắm hai mắt lẩm bẩm “Để em ngủ năm phút đồng hồ nữa, năm phút.”
Kỳ Duyên đợi năm phút, lại gọi cô, cô vẫn như vậy, “Năm phút___”
Anh thật sự hết cách rồi, hôn xuống thật sâu.
Minh Triệu hốt hoảng, khó thở.

Tay của anh đã chui vào trong áo ngủ của cô, di động từ trên xuống dưới.

Cô không có chỗ để trốn, hơi thở dần dần rối loạn.

“Ôi, em dậy, ra thật sự dậy.

Mau dừng tay!” Mỗi lần khi cầu xin tha thứ, tiếng của cô vừa mềm mại vừa đáng yêu, Kỳ Duyên phát hiện chỉ có lúc này, cô mới có thể thu hồi sự nghiêm chỉnh ngày thường.
Kỳ Duyên là cố ý trêu chọc cô, tay dần dần trượt.
Cơ thể Minh Triệu căng thẳng trong nháy mắt, “Này, sao anh như vậy hả!”
Một tiếng “Này” đây lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến anh.

Anh tính toán từng bước đến bây giờ, không ngờ bạch nhãn lang* nhỏ vẫn là bạch nhãn lang nhỏ.

Trong tay không chút do dự chui vào trong.
*Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Bạch nhãn lang là một cách nói hình tượng.

Bởi vì phía trên mắt sói thường có chùm lông trắng, thường thường người TQ hay gọi là Chó bốn mắt, hơn nữa vành mắt khá đen.

Thường thường ở bên ngoài thấy sói, nhìn mắt nó không rõ bằng chùm lông trắng trên mắt, nên tưởng đó mới là mắt, phần nhiều đều cho nó là con Chó bốn mắt.

Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.

Minh Triệu run lên trong nháy mắt, “ Kỳ Duyên___”
Kỳ Duyên cúi người xuống, đôi mắt khóa cô thật chặt, “Anh là ai?”
“ Nguyễn Cao Kỳ Duyên___”
“Không đúng.”
“ Nguyễn tiên sinh___”
“Không đúng____”
“…..

Kỳ Duyên, có đúng ko?”
“Không đúng!” Kỳ Duyên hôn khóe miệng của cô, “Là chồng.”
Minh Triệu không khống chế nổi, cô đâu là đối thủ của anh, kém sáu tuổi, Kỳ Duyên cũng không thể bưng bít rõ ràng như vậy.


“Chồng___” Cô đành phải mềm giọng xin tha.
Một tiếng gọi này, Kỳ Duyên hôn sâu hơn, tình thâm ý động.
Sau đó tới cùng hai người vẫn muộn.
May mà, cũng không có nhiều người xem mặt trời mọc ở Cửu Vân Sơn.
Mặt trời từ từ dâng lên, ánh mặt trời rải từng chút từng chút đầy cả đỉnh núi.
Minh Triệu mở to hai mắt, chuyên chú nhìn phương Đông, bị cảnh tượng trước mặt lay động.
Phạm vi nhìn trông về phía xa rất tuyệt, ngắm nhiều núi nhỏ.

Núi xanh rậm rạp xanh tươi, gió nhẹ từ từ lay động.

Tâm tình cũng buông lỏng theo.
“Du lịch thật sự có thể làm cho người ta thả lỏng.” Cô cảm khái nói, “Khổng Tử lên Đông Sơn mà thấy nước Lỗ nhỏ bé, lên Thái Sơn mà thấy thiên hạ nhỏ bé.

Em trèo lên Cửu Vân Sơn thấy cuộc đời nhỏ bé.”
Kỳ Duyên không ngờ cô còn sẽ có cảm khái như vậy, “Cuộc đời nhỏ bé hả?”
“Cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt, chuyện cũ như khói, không cần quá rối rắm.” Minh Triệu nói nghiêm túc.

Xiềng xích vô hình trên vai kia biến mất trong vô tình.
Kỳ Duyên nhíu mày, “Xem ra sau này đưa em ra ngoài nhiều một chút.”
Minh Triệu không được nói, “Anh có thời gian sao?” Sắp xếp ra hai ngày này cũng đã không dễ dàng.
Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, “Chồng em anh lúc nào cũng có thời gian một hai ngày.”
Minh Triệu: “….” Nhớ đến một đoạn của buổi sáng đó, cô mất tự nhiên quay mắt đi.
Kỳ Duyên thấy mặt cô ửng đỏ, “Chuyện anh muốn làm rất ít, chuyện muốn làm cùng em còn rất nhiều.” Hai mươi mấy năm cuộc đời, một đường trôi chảy thuận lợi suôn sẻ.

Làm cái gì cũng nhẹ nhõm khác thường, anh cho rằng cũng không quá để ý với rất nhiều Minh Triệu di chuyển, ánh mắt lấp lánh.
Bây giờ, với cô mà nói, cùng người trong lòng, xem mặt trời mọc mặt trời lặn cùng nhau, đã là hạnh phúc lớn nhất của đời người rồi.
Hai người qua cuộc sống nhàn vân dã hạc* qua hai ngày ở trên núi, sáng mồng một cùng ngày chạy về nhà.
*Nhàn vân dã hạc: chỉ người sống cuộc sống nhàn tản, xa lánh thế sự, người ko bị câu thúc kiềm kẹp, trở về với tự nhiên.

Có nguồn gốc từ tập sáu Toàn Đường thi thoại (Bàn chuyện thơ Đường) của Vưu Mậu đời Tống.

Cả câu là "Châu diệc nan thiêm, thi diệc nan cải, nhiên nhàn vân cô hạc, hà thiên nhi bất khả phi." Dịch ý thì có nghĩa là, "Châu (huyện) khó mà thêm, thơ cũng khó mà sửa, nhưng mây nhàn hạc đơn, trời nào mà không bay đến được.

Công việc của Kỳ Duyên tồn đọng ba ngày, sau khi trở về, không có một phút rảnh rỗi.
Ngược lại Minh Triệu vui vẻ thoải mái, thừa dịp nghỉ phép, liên lạc hàn gắn tình cảm với mấy người bạn, lại thăm hỏi Lí Lị cũng mang thai.
Đoán chừng Lí Lị cũng cô đơn, nói ra nỗi khổ lớn dấu kín với cô.
Tiểu Mạt Ly: “Đã có thai mới biết được có bao nhiêu vất cả, phụ nữ thật không dễ dàng.

Tại sao đàn ông không thể mang thai chứ?”
Minh Triệu: “Như thế nào rồi?”
Tiểu Mạt Ly: “Hôm trước mình đến công ty anh ấy, thấy anh ấy trò chuyện đến vui vẻ với nữ đồng nghiệp, trong lòng không vui.”
Minh Triệu: “Cậu đừng nghĩ nhiều, chính là liên quan đến công việc mà thôi.”
Tiểu Mạt Ly: “Cậu không hiểu.

Bây giờ mình mang thai, không có cách nào cùng anh ấy…..

Có đôi khi anh ấy cũng muốn, mình không đồng ý.”
Minh Triệu im lặng.
Tiểu Mạt Ly: “Thời kì mang thai chồng rất dễ lạc lối.”
Minh Triệu nghĩ đến Kỳ Duyên, cô cũng không biết phải an ủi Lý Lị như thế nào
Kỳ Duyên đối mặt với nhiều cám dỗ hơn nữa.
Cái giới này bọn họ, dù cho nam nữ đều có thể bị lạc mất chính mình.
Buổi chiều, cô phơi nắng ở ban công, bác sĩ nói, như vậy có thể bổ sung chất can xi.
Khi chuông điện thoại di động vang lên, cô đang ngủ gật, sau một lúc lâu mới cầm lên.


Thấy cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, Minh Triệu kích động thiếu chút nữa nhảy lên.
“Cha___” Cô vội vã nhận nghe điện thoại.
Minh Triệu không chú ý trong nhất thời, “ Trịu Trịu___”
“Cha____”
Hai cha con có yên lặng nhất thời, chỉ là loại im lặng này dễ dàng gạt bỏ đi.
“ Trịu Trịu, bây giờ cha ở Tấn Thành.”
“Bác nói với cha rồi.”
“Xin lỗi, lâu như vậy cha chưa liên lạc với con.”
“Cha, ngài về là tốt rồi.

Cha, bây giờ cha ở đâu? Con đi thăm cha, con có rất nhiều lời muốn nói với cha.”
Khương Ngật thở ra một hơi thật sau, “Được.” Ông báo một cái địa chỉ, lại dặn dò cô, “Dọc đường chú ý an toàn.”
“Cha, cha yên tâm, con cũng không phải trẻ con.”
Ở trong mắt ông, cô luôn là trẻ con.
Cúp điện thoại Minh Triệu hưng phấn chạy đến phòng sách.
" Kỳ Duyên cha em gọi điện thoại đến rồi.” Cô đi vào, vui sướng không che giấu được.

“Bây giờ cha em đang ở đường Thanh Đảo, chúng ta hẹn gặp mặt buổi tối.”
Kỳ Duyên bỏ việc làm xuống, thu hồi vẻ mặt, “Tối nay?”
“Đúng vậy.” Mặt mày Minh Triệu đúng là suиɠ sướиɠ.
Kỳ Duyên thấy cô chân trần, khẽ nhíu mày một cái, “Đến đây___”
Minh Triệu đi qua, anh ôm lấy cô, để cô ngồi ở trên ghế.

“Mặt đất lạnh lắm.”
Minh Triệu le lưỡi, “Quá kích động rồi.”
Kỳ Duyên trầm ngâm nói: “Cần anh đi cùng không?”
Minh Triệu do dự một chút, “Vừa rồi em đã quên nhắc anh với cha rồi.

Chỉ là___chúng ta cùng đi chứ.”
Kỳ Duyên cong khóe môi một cái.
“Em đi thay quần áo.” Cô trượt xuống ghế, như một làn khói mà trở về phòng.
Kỳ Duyên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Động tác của cha vợ đại nhân rất nhanh.
Minh Triệu rối rắm rất lâu, cô muốn để cha nhìn thấy cô sống rất tốt, quần áo là phương thức trực tiếp.

Sau cùng chọn một cái áo len màu vàng nhạt, cổ búp bê, in chữ A, bên hông rộng thùng thình.
Cô thay quần áo xong, Kỳ Duyên cũng đi vào, mở tủ quần áo ra, “Anh mặc cái gì cho thích hợp?Minh Triệu hả một tiếng.
Đầu ngón tay Kỳ Duyên xẹt qua quần áo bên trong đó, “Cha thích phong cách gì?”
Cha___
Minh Triệu kinh ngạc một trận.
“Hả?”
Kỳ Duyên chọn một cái áo sơ mi màu đen, sau khi cài nút áo xong, anh lại chuyển sang trên khuy tay áo.

“Lấy giúp anh một cái cà vạt.”
Minh Triệu mở ngăn kéo ra, tiện tay lấy ra một cái cà vạt màu đỏ.
Kỳ Duyên dừng lại một cái, “Màu đỏ?”
Minh Triệu cầm cà vạt khoa tay múa chân một cái, “Đây không phải là anh mua sao?” Mặc dù có cảm giác giống như khăn quàng đỏ.
Anh thoáng kéo ý cười.
Minh Triệu lại đổi một cái cà vạt màu xanh, suy nghĩ một chút, cô nâng tay, “Không cần ngay ngắn như vậy, tính tình ba em khá tùy ý.

Ông ấy là một người rất đơn giản.”
Kỳ Duyên cười cười, “Được, anh nghe vợ.”
Minh Triệu: “….”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi