XIN CHÀO, THỊ TRƯỞNG

Mùi hương nơi cánh mũi yên tĩnh tường hòa như chủ nhân của nó,khiến người ta không khỏi an tâm.

Tề Ninh cúi đầu nhìn mười đầu ngón tay,hình ảnh Lý Phong khi chết chợt lóe qua,mười năm trước, cậu mười bảy tuổi.

Lúc đó, cậu đã nhận thức Âu Dương Duệ,tuy chưa từng chân chính gặp mặt hay trò chuyện cùng nhau. Vị thị trưởng trẻ tuổi vừa hai mươi lăm thường thấy trên báo chí TV cứ như vậy xa xa, cao cao không thể với tới. Không biết thời điểm Âu Dương Duệ hay tin em họ Lý Phong của mình bị giết sẽ có biểu tình như thế nào?

Phẫn nộ hay trấn tĩnh?

Hẳn là phẫn nộ rồi,dù sao,Tạ Đông từng nói Lý Phong là em họ duy nhất của ngài ấy.

Mặc dù chỉ là quan hệ thân thích,huyết thống còn nhạt hơn nước trà bị ngâm vô số lần,nhưng,Âu Dương Duệ chắc chắn sao có thể vì một người ngoài như cậu mà làm khó Lý Phong?

Nghĩ đến đây, Tề Ninh vô lực cười cười,đột nhiên phát hiện bản thân lại rối rắm vì một chuyện đã không có khả năng phát sinh.

Quả nhiên, cậu càng ngày càng quái dị.

Trong lòng không ngừng tự giễu, Tề Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ. Biển quảng cáo nhiều màu rực rỡ đã đi xa, để lại một mảnh ảm đạm u ám. Cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến cậu không khỏi giật mình,đến nơi rồi sao?

Xe ngừng,không gian yên ắng làm Tề Ninh có chút không được tự nhiên,Âu Dương Duệ bên cạnh tắt máy, rút chìa khóa cầm trong tay “Không định mời tôi vào nhà ngồi à?

Tề Ninh ngơ ngác nhìn anh,phảng phất như chưa kịp tiêu hóa những lời ấy,một lát sau mới đáp “Được.”

Nói xong Tề Ninh liền đẩy cửa xuống xe. Cửa chính tứ hợp viện to lớn sừng sững, có chút điệu thấp, dấu vết loang lố thuyết minh tuổi của nó không hề nhỏ. Tề Ninh đứng nhìn Âu Dương Duệ khóa xe, từng bước đến gần,chỉ một quãng ngắn ngủi,nhưng trong mắt Tề Ninh lại mạc danh kì diệu không có điểm dừng. Cậu theo bản năng mím môi,bỗng xuất hiện một ý niệm mơ hồ,mạnh mẽ chui lên từ lòng đất.

_”Đã trễ thế này, quầy rầy em gái cậu không?” Thanh âm của Âu Dương Duệ gần ngay trước mặt,ôn nhu mềm mại như bầu trời đêm.

_”Con bé hẳn còn đang xem TV.” Tề Ninh xoay người đút chìa khóa vào ổ,nhẹ nhàng chuyển động một vòng, cánh cửa liền bật ra. Phát hiện ngọn đèn mỏng manh trong phòng,Tề Ninh không ngờ Âu Dương Duệ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy,chỉ nghĩ hiện tại không phải đã quá muộn sao? Ngài thị trưởng đích thân ghé thăm hàn xá không biết vì chuyện gì?

Âu Dương Duệ theo chân Tề Ninh vào trong,nương ánh sáng mờ nhạt đánh giá cảnh vật trong viện. Tầm mắt chợt dừng nơi cây cổ thụ không lồ giữa sân,sau đó làm như không có việc gì đi theo Tề Ninh vào nhà. TV đang hát,một thân ảnh cuộn tròn trên sôpha,Tề Ninh cầm điều khiển giảm nhỏ âm lượng,thật cẩn thận ôm Tề Hạ ngủ say vào phòng. Thời điểm đi ra, bắt gặp Âu Dương Duệ đang ngồi trên sôpha xem TV.

Tư thế kia hệt như em bé trong trường mẫu giáo, đoan đoan chính chính.

Tề Ninh đột nhiên cảm thấy buồn cười, người đàn ông này nghiêm túc đến mức khiến người ta giận sôi.

_”Tôi đi pha tách trà cho ngài.”Tề Ninh nhẹ giọng, xoay người vào bếp

Lấy hộp trà trong tủ ra, lá trà là do Tạ Đông mang đến lúc chuyển nhà. Nói cái gì sợ có khách không tìm thấy trà, mở tủ ra mới biết quên chuẩn bị. Bình thường trong nhà chỉ có cậu và Tề Hạ,trừ bỏ Tạ Đông thỉnh thoảng đến cọ cơm cũng không còn ai khác,cho nên trong nhà chỉ có ba cái ly,nhất thời tìm không thấy ấm pha trà. Tề Ninh suy nghĩ một chút,cầm ly thủy tinh màu đen,đổ lá trà vào, thêm nước sôi. Lá trà héo khô dường như được rót vào chất lỏng sinh mệnh,chậm rãi sống lại,quay cuồng trong nước.

Cuối cùng rót cho mình một ly nước sôi, Tề Ninh mới cầm hai cốc nước ra ngoài.

Âu Dương Duệ còn đang chăm chú xem TV,Tề Ninh đặt ly trà lên bàn,liếc mắt nhìn màn hình TV, nhịn không được cười khẽ.

_”Cậu không thích xem cái này?” Âu Dương Duệ quay đầu hỏi Tề Ninh,quang mang trong con ngươi đen láy không ngừng biến ảo vô chừng.

Tề Ninh lắc đầu, cười nói “Tôi thích xem mấy tiết mục phỏng vấn tiêu điểm, trò chuyện linh tinh, về phần loại này…À, giải trí thường rất ít xem.”

Âu Dương Duệ gật đầu, vươn tay cầm ly nước sôi,nước trong ly đã nguội một chút vừa lúc uống. Tề Ninh nhìn anh từng ngụm từng ngụm uống cạn lăng lăng không nói một lời. Thị trưởng đại nhân uống nước xong mới phát hiện thiếu niên đang nhìn mắt không chuyển mắt chiếc ly trong tay mình “Làm sao vậy?”

_”Không…không có gì.” Tề Ninh thì thào,hai má dần dần nóng rực khiến cậu không khỏi ảo não.

Rõ ràng đã đặt ly trà đến trước mặt anh,vì cái gì còn muốn lấy ly nước trước mặt cậu. Vừa nghĩ tới Âu Dương Duệ uống ly nước của mình, Tề Ninh lập tức cảm thấy hít thở không thông.

Âu Dương Duệ lại không biết ý tưởng trong lòng Tề Ninh, thả ly rỗng xuống, cười nói “Trước khi ngủ, có thể lẳng lặng uống một ly nước, thật sự là điều hạnh phúc.”

Tề Ninh mở to hai mắt, không dám tin nói “Ngài không uống nước buổi tối sao?”

_Uống a,nhưng bình thường đều là cà phê.

_Cà phê uống nhiều không tốt.

Âu Dương Duệ gật đầu cười nói “Tôi biết,chính là không có biện pháp,nếu không uống cà phê chỉ sợ làm được nửa chừng đã ngủ gục.”

Chức vị thị trưởng này quả thật không phải người làm!

Không đúng, một thị trưởng nghiêm túc trong công việc,có trách nhiệm như Âu Dương Duệ đây mới mệt sống mệt chết như thế, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đều ngồi chờ nhận lì xì.

_”Chuyện không quá quan trọng có thể để ngày mai làm.” Tề Ninh nôn nóng nói,bắt gặp tầm mắt của Âu Dương Duệ không khỏi ảo não chính mình lắm miệng, loại chuyện này hẳn không đến phiên cậu bận tâm. Dù sao,Âu Dương Duệ là người đàn ông thành thục,ngài ấy có nguyên tắc riêng của mình,vô luận làm gì đều đã cân nhắc trước sau,không mệt người khác chỉ trỏ hay nhắc nhở.

_”Đối với tôi mà nói,chỉ cần có liên quan đến nhân dân,bất cứ chuyện gì cũng quan trọng như nhau.” Âu Dương Duệ thản nhiên mở miệng, dưới sự phụ trợ của tiếng nhạc xập xình trong TV, giọng nói kia  càng thêm trầm thấp uyển chuyển. Tề Ninh nhìn mặt nghiêng tuấn mỹ của anh,đột nhiên cảm thấy đau lòng,người này quá khắt khe với bản thân,xa xa còn tàn nhẫn hơn bất luận kẻ nào.

Y theo hành động làm việc điên cuồng không muốn sống của Âu Dương Duệ, ba mươi hai tuổi lao lực đến chết cũng không lạ.

_”Chuyện gì đều có thứ tự trước sau,nếu đường đường là một thị trưởng lại vì công tác vất vả mà sinh bệnh, này không phải phúc của quần chúng nhân dân.  Vì vậy,thị trưởng Âu Dương vẫn phải chú trọng sức khỏe, thân thể là tiền vốn cách mạng, nền móng đã không tốt,lại lấy cái gì cam đoan với dân chúng?” Tề Ninh nhìn người nọ cười nhạt,thật cẩn thận châm chước mở miệng nói,Âu Dương Duệ nghe xong quay đầu nhìn cậu, thật lâu sau mới sung sướng ừ một tiếng.

Khóe môi mỏng khẽ nhếch dưới ánh sáng mờ ảo, ra vẻ ấm áp thâm tình.

Tề Ninh giật mình, bối rối dời tầm mắt.

Lại ngồi trong chốc lát, Âu Dương Duệ đứng dậy cáo từ. Tề Ninh tiễn anh ra cửa,Âu Dương Duệ đi ở phía trước đột nhiên dừng lại,xoay người nói với cậu “Vô luận như thế nào,tôi cảm thấy cậu không nên vì cái lợi trước mắt mà buông tha cơ hội tốt như vậy,tôi nghĩ em gái cậu khẳng định cũng có cùng ý tưởng như tôi.” Anh nói xong liền lên xe,nhấc chân đạp ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Tề Ninh.

Tề Ninh kinh ngạc đứng bên cửa,gió đêm nhè nhẹ lướt qua,đùa giỡn lọn tóc đen trên trán cậu. Quyết tâm một đời chậm rãi bị phá vỡ,chỉ vì vài câu nói của Âu Dương Duệ liền dễ dàng tan rã. Sự thật này khiến Cố Ngang không khỏi sửng sốt,đôi mắt đen như mực dưới ánh đèn đường càng thêm u tĩnh.

Cách ngày một tháng chín càng lúc càng gần, Tề Hạ thật sự nóng vội. Kế hoạch nhõng nhẽo lạc mềm buộc chặt mà cô đặt ra hoàn toàn không có tác dụng với Tề Ninh, vô luận cô khuyên can như thế nào,anh trai vĩnh viễn chỉ cho cô một loại phản ứng —- Mặt lạnh như tiền.

Cô cảm thấy muốn thúc đẩy anh trai học ở Bắc Đại hơn phân nửa đã không thành. Chính là,trong lúc phiền chán không thôi, Tạ Động đột nhiên tìm đến cửa,phía sau y còn dẫn theo một thanh niên thanh tú.

Người nọ mặc áo thun có mũ trùm đầu,quần bò tẩy trắng bệch. Đôi giày thể thao màu trắng phảng phất như không hề lây nhiễm một hạt bụi. Tề Hạ vừa thấy lập tức cao hứng hô to “Sư phụ! Sao ngài lại tới đây!”

_”Làm sư phụ của trò lâu như vậy, tự nhiên muốn xem nhà của đồ đệ như thế nào a.” Thanh niên được Tề Hạ gọi bằng sư phụ nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, ý cười trên mặt tinh thuần tựa như trời xanh không mây.

_”Này, em gái, không được như vậy a, có sư phụ liền quên anh Đông!” Bị bỏ qua một bên, Tạ Đông có chút bất mãn. Tề Hạ lập tức một tay kéo y,một tay kéo sư phụ mình vào nhà.

_”Anh hai không ở nhà sao?” Tạ Đông miễn cưỡng ngồi trên sôpha, không phát hiện thân ảnh Tề Ninh

Tề Hạ rót trà đi ra “Vâng, anh hai đi làm rồi,hẳn sắp trở lại, anh ấy gần đây nhận dạy thêm.”

_Ừ.

Mấy người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Tề Hạ vội vàng chạy ra, quả nhiên bắt gặp Tề Ninh đang tiến vào,trong tay còn cầm theo một túi to.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi