XIN CHÀO, TÌNH HUỐNG NÀY ĐÃ KÉO DÀI BAO LÂU RỒI?

Phong cảnh thành thị bên ngoài cửa sổ giống như một bức bích họa cuộn tròn, những tòa nhà cao tầng đan xen, những con phố như nước chảy, đồng loạt vút đi về phía sau.

Đoàn tàu bắt đầu giảm tốc độ, càng ngày càng đến gần với tòa kiến trúc tráng lệ phía trước.

Đồng Giai Ninh ngồi ở vị trí cửa sổ, tò mò nhìn ra bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên cô tới Tấn Bắc du lịch, nơi này đâu đâu cũng đẹp, cả tòa thành phố được cây xanh cùng hoa cỏ vờn quanh, không hổ là thành phố du lịch nổi tiếng nhất trong hai năm qua.

Ngoài sự hưng phấn rất nhiều, Đồng Giai Ninh cũng rất khẩn trương, nhịn không được mở túi ra, lại lần nữa xác nhận món quà mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ.

Cô dùng tay chọt chọt bông hoa thược dược đan bằng len, còn có một cây kem đậu xanh bằng len tương xứng, vừa kỳ lạ vừa đáng yêu.

Lại thêm một chút nước hoa mùi cam quýt, ngọt ngào sống động, giống như người bạn sắp gặp mặt để lại ấn tượng cho cô.

Hôm nay là ngày thứ 455 mà Đồng Giai Ninh cùng cô ấy quen biết nhau, hai người kết bạn dưới weibo show ân ái của Hoắc Nhiên, bởi vì sở thích giống nhau và dễ nói chuyện, họ càng ngày càng trở thành những người bạn thân quen của nhau.

Tính theo năm mà nói, bắt đầu hôm nay chính là năm thứ ba, vừa nói như vậy, cứ như đã quen biết từ rất lâu.

Trong quá khứ, dưới vô số câu chuyện chia sẻ du lịch dưới weibo, hai người đã trao đổi một lời hứa rằng họ sẽ cùng nhau đi du lịch trong tương lai.

Mà ngày đầu tiên của năm mới, vào kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán thoải mái, cuối cùng hai cô cũng gặp mặt nhau, tại thành phố Tấn Bắc có thanh danh vang dội nhất gần đây.

May mà bạn tốt đã nhắc cô lấy vé, quảng trường quốc tế Tinh Nguyên ở khu phố mới Tấn Bắc chính thức khai trương vào ngày đầu năm mới này, rất nhiều du khách từ các thành phố lân cận nghe tin mà đến, đếu muốn đến hòa mình vào náo nhiệt, và vé nhanh chóng được bán hết.

Tốc độ của đoàn tàu càng lúc càng chậm, Đồng Giai Ninh không kìm được tâm tình kích động của mình, xách túi xếp hàng trước cửa, chờ đợi xuống xe.

Điện thoại nhận được tin nhắn.

[ Sang năm mới tui lại đáng yêu thêm một chút: Kem ơi tớ đến rồi, đang chờ cậu ở lối ra số 2 á! Người rực rỡ nhất trong đám đông chính là tớ, dễ nhận ra lắm! ]

[ Sang năm mới tui lại đáng yêu thêm một chút: Ra đó có nhiều đồ ăn ngon lắm luôn ~ tức thiệt chớ tớ lai bắt đầu đói bụng rồi!! ]

[ Hai cây kem đậu xanh: Được!! Tớ cũng sắp xuống xe rồi!!! ]

[ Hai cây kem đậu xanh: Tớ mặc áo khoác màu vàng á! Hào hứng quá kích động quá ngây ngất quá đi thôi! ]

Đoàn tàu chạy dưới mái nhà ga màu trắng trông như cánh chim, mấy đường ray có quỹ đạo song song, tầng tầng lớp lớp, bao phủ đường sắt cao tốc, đường sắt liên tỉnh, tàu điện ngầm đô thị...... Nơi này chính là đầu mối then chốt của trung tâm giao thông Tinh Nguyên đã xuất hiện trên các bản tin vô số lần gần đây, là tổ hợp đầu mối giao thông vận tải TOD đầu tiên được chính thức xây dựng và đưa vào sử dụng trong nước.

Và quan trọng hơn, Hoắc Nhiên là một trong những chủ đầu tư của dự án quy mô lớn này, lại là nguyên nhân mà hai người quen biết, cho nên hẹn nhau gặp mặt gần đây càng có một phen tâm tinh kỳ diệu hơn.

Thật tiếc khi từ trước đến nay, Hoắc tổng keo kiệt chưa từng khoe ra ảnh chụp chinh diện của người yêu lập trinh viên, đó là tiếc nuối lớn nhất của các cư dân mạng, những người đã sống chết dưới weibo của hắn trong hai năm qua.

Sau khi Đồng Giai Ninh xuống xe, tâm tinh vẫn luôn duy trì sự ngạc nhiên, tất cả tòa nhà xung quanh đều tràn ngập cảm giác thiết kế, mái vòm màu trắng khổng lồ, kinh trang trí và kim loại mờ, cùng các vật liệu sáng tối xen kẽ kết hợp sức mạnh và vẻ đẹp, mang đến cảm giác không gian dạo chơi, khiến mọi người phảng phất như đang ở trong một thanh phố tương lai.

Cho đến khi lần đầu tiên gặp mặt bạn tốt, sự ngạc nhiên đã lên tới đỉnh điểm.

Nhà ga được kết nối trực tiếp với quảng trường Tinh Nguyên, Đồng Giai Ninh đi ra từ lối ra số 2, quả nhiên liếc mắt một cái là nhận ra "Hoa thược dược" chưa từng gặp mặt.

Một chiếc áo khoác màu đỏ tía sáng sủa, mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu ca cao, gương mặt trắng nõn, chân mày thanh tú, cả người xinh đẹp thoạt nhìn như ánh mặt trời.

Đồng Giai Ninh lập tức bị sắc đẹp mê hồn đầu óc.

Hóa ra đẹp như vậy!!!

Nhưng mà, hình như, có hơi quen quen......

Không chờ cô nghĩ nhiều, cô đã nhìn thấy nụ cười tươi rói trên khuôn mặt của đối phuong: "Ở đây nè!! Kem!!"

Sau khoảng thời gian ngắn ngại ngưng và khiếp đảm, hai người lập tức trở nên thân thiết như lúc ở trên mạng.

Cuối cùng cũng gặp được bạn tốt rồi khoác tay uống trà sữa, ríu rít trò chuyện những tin tức gần đây, Đồng Giai Ninh vui sướng giống như muốn bay lên trời, nửa ngày mới nhớ tới, trong túi vẫn còn món qua chưa tặng.

"Đúng rồi, tớ có mang quà cho cậu......"

Bạn tốt nghe vậy, dường như được nhắc nhở, lập tức nhìn màn hình điện thoại, trên đó còn có mấy tin nhắn chưa đọc.

Cô vội vàng nói nói: "Chờ một chút! Tớ cũng có chuẩn bị, để tớ tặng trước!"

Cô lôi kéo Đồng Giai Ninh, đi vào con phố ăn vặt trong dông người chen chúc xô đẩy, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu hai bên, suy nghĩ gì đó.

Hình như là bánh sữa chiên.

Đồng Giai Ninh hiếu kỳ hỏi: "Cậu muốn ăn bánh sữa chiên sao?"

Bạn tốt lắc đầu đầy bí ẩn, kéo cô đi qua tất cả những người xa lạ bị bao vây bởi cảm giác mới lạ, mùi sữa chiên ngọt ngào dần dần đến gần.

Chảo dầu trong quầy hàng đang sôi xèo xèo, món sữa chiên mới ra lò tỏa hương thơm bốn phía, được thực khách trước mặt duỗi tay nhận lấy.

Người đàn ông cao lớn trẻ tuổi đội mũ, vành nón đè thấp, nửa khuôn mặt bị bóng đen che khuất vẫn tuấn tú như cũ.

Hơn nữa vô cùng quen mắt.

Hắn cầm lấy hộp sữa chiên nóng hổi rồi đưa cho người bên cạnh một cách tự nhiên.

Khí chất của người bên cạnh hoàn toàn bất đồng, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, thoạt nhìn ôn hòa lại yên lặng.

Sau đó hai người sóng vai đi về một hướng khác, vừa đi vừa ăn.

Cho dù xung quanh đám đông ồ ạt, bọn họ vẫn như cũ là là phong cảnh bắt mắt nhất.

Cả người Đồng Giai Ninh đều ngây dại.

Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên rất nhiều những bức ảnh du lịch trên weibo của Hoắc Nhiên.

"Bên kia có phải là...... Hoắc, Hoắc tổng và bạn trai của anh ấy không?!"

Trong một cú sốc thật lớn, cô lại một lần nữa nhớ tới khi gặp mặt bạn tốt, có một sự quen thuộc không thể giải thích được này.

......!!!

Đồng Giai Ninh hoàn toàn sửng sờ không biết làm sao để nhìn sang bên cạnh.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói nhiệt liệt của bạn mình.

"Chúc kem năm mới vui vẻ!" Người bạn gần trong gang tấc nhìn cô mỉm cười, "Năm mới rồi, tất cả nguyện vọng đều phải thực hiện!"

Nơi nhìn đến, tất cả đều là màu đỏ rực rỡ và minh diễm.

Phía trên đám người, những quả bóng bay đủ màu sắc phấp phơi trong không khí đầy vui tươi.

Đào Tri Việt thổi thổi hơi nóng, cẩn thận cắn một miếng sữa chiên, lớp sữa trắng như tuyết dưới lớp vỏ giòn vàng, giống như mây và kẹo bông gòn.

"Ngon lắm, hương vị gần giống như ở đường Nam Sơn vậy."

Hoắc Nhiên cũng dùng xiên que chọc một cái cho vào trong miệng: "Rất thơm, hình như cùng là một ông chủ."

Điện thoại vang lên một âm thanh thông báo, hắn tùy tay mở ra nhìn vào, nhẹ nhàng thở ra nói: "Được, chúng ta tự do."

Đào Tri Việt ngạc nhiên nhìn bốn phía xung quanh: "Tư Hàm ở đây sao?"

"Con bé nói đa nhìn thấy rôi." Hoắc Nhiên thuật lại, "Đang giúp người bạn đang hóa thạch khôi phục lại tâm lý, cho nên sẽ không đến chao hỏi chúng ta."

Đào Tri Việt tưởng tượng ra hình ảnh kia một chút, hiếu kỳ nói: "Là kem đậu xanh đọc hiểu rất xuất sắc kia sao?"

"Đúng vậy, cho em xem ảnh chụp nè."

Hồi báo lại việc làm món quà, Hoắc Tư Hàm cũng gửi tới một tấm ảnh tự sướng.

Chinh giữa bức hình là nụ cười rạng rỡ của cô, cô gái xa lạ bên cạnh có vẻ mặt ngốc manh, mỉm cười có chút ngượng ngùng, trong tay hai người đều cầm một con thú bông bằng len mềm mại, một bông hoa thược dược màu cam và một cây kem màu xanh lục.

Bị lây nhiễm không khí vui vẻ của tấm hình này, Đào Tri Việt cũng cười rộ lên: "Thật đáng yêu, giống như thú bông cặp vậy."

Hoắc Nhiên gật đầu tán thành, lại có chút tiếc nuối nhìn quần áo của hắn và đối phương: "Điều hòa vẫn là không đủ lạnh, tôi muốn cởi áo khoác."

Thử ẩn trong chiếc áo khoác hôm nay không phải là chiếc áo sơ mi trắng với một chú gấu to sặc sỡ trên lưng, mà là một chiếc áo thun trắng hồng với dòng chữ "Tình yêu tất thắng".

"Đừng nghĩ tới chuyện đó, coi chừng bị cảm." Đào Tri Việt đẩy đẩy hắn, "Đi, chúng ta đi mua đồ uống."

"Không thì tôi liên hệ một chút, để công ty này làm ra hoodie và áo len?"

"...... Cũng không phải là không được, nhưng Tiểu Hoàng và Ộp Ộp nhất định sẽ mua, đến lúc đó vào mùa sẽ bị đụng hàng."

"Vậy thì tung ra phiên bản giới hạn, chỉ có hai chiếc."

"Có thể." Đào Tri Việt nghiêm túc suy nghi một chút, "Vậy em không thể mặc nó đến công ty, hai người bọn họ mà nghe tin sẽ không sản xuất nữa thì sẽ bắt đầu phát điên."

Trò chơi giới hạn Giáng sinh về trứng phục sinh do Đào Tri Việt làm vào năm thứ hai quen biết Hoắc Nhiên vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng rất nhiều người chơi khiến họ nhớ mãi không quên, vào mỗi dịp Giáng Sinh lại oanh tạc gấp bội dưới official weibo của trò chơi Nhất Khỏa Thụ.

Mà hôm nay là cái Tết thú tư mà bọn họ cùng nhau trải qua.

Nghe thì có vẻ lâu, nhưng nhìn lại những ngày tháng đã qua, phảng phất như chỉ trong một cái chớp mắt.

"Được, lúc chúng ta ra ngoài chơi thì mặc nó."

Hoắc Nhiên hạ quyết tâm, lập tức thêm chuyện này vào bản ghi nhớ.

"Mặc dù còn chưa được làm ra, nhưng mà cứ đánh số trước đã, trang phục cặp đôi thứ hai mươi sáu, đại phấn cùng đại bạch."

Hoắc Nhiên không chỉ có ham thích với vói việc đặt nick name cho Đào Tri Việt, ma gần đây cái sở thích lập dị này còn mở rộng sang nhiều thứ khác, chẳng hạn như đặt tên và đánh số trang phục cặp đôi, thế cho nên trong cuộc sống sẽ ngẫu nhiên xuất hiện những cuộc đối thoại "Hôm nay mặc đồ gấu đi" "Gấu trắng hay là gấu nâu" khiến cho người ngoài không thể hiểu nổi.

Đào Tri Việt cảm thán nói: "Chúng ta vậy ma có nhiều trang phục cặp đôi vậy rồi, anh thích bộ nào nhất?"

Hoắc Nhiên không chút do dự nói: "Đương nhiên là em."

"......" Đào Tri Việt đã quá quen thuộc với mạch não của hắn, "Đừng có mà hỏi một đằng trả lời một nẻo."

"Tôi không có, phiên bản hoàn chỉnh hẳn là, bộ đồ mà tôi thích nhất chính là người bên cạnh cùng tôi mặc nó, sau khi đơn giản hóa thì tôi thích nhất chính là em, lại đơn giản hoá nữa thì chính là em."

Trong lời nói nghiêm túc của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt đành phải bại trận, gục đầu xuống đẩy hắn: "Nhanh đi về phía trước đi."

Hoắc Nhiên bị đẩy về phía trước quay đầu lại nhìn cậu: "Em xấu hổ sao?"

"Em không có."

"Vậy em ngẩng đầu lên đi."

"Không muốn."

Trong hơn một ngàn ngày bên nhau, sự tồn tại của nhau dẫn dần trở thành thứ dưỡng khí như hình với bóng, sự ngây ngô thẹn thùng chậm rãi rút đi, thỉnh thoảng mới trổi dậy lên như thế.

Nhưng hắn vẫn chân thành cảm thấy đối phương thật đáng yêu.

Hoắc Nhiên không nhìn thấy biểu tình của cậu linh quang lóe lên: "Có phải em đang trốn phía sau rồi cười không?"

Không chờ Đào Tri Việt trả lời, trong đôi mắt hắn đã tràn ngập ý cười.

Bọn họ một trước một sau bước vào quán trà sữa nổi tiếng nhất.

Cốt trà thơm nồng, kem xốp, các loại hạt, gương mặt tươi cười thỏa mãn.

Tay vịn sáng như gương lóng lánh trong quảng trường long trọng, phản chiếu ánh đèn lộng lẫy, cùng với mọi người dần dần qua lại.

Đôi bông tai màu bạc như sao trời rơi xuống.

Cận Thiếu Viễn ném ly trà sữa rỗng vào thùng rác, như suy tư điều gì liếc mắt nhìn tẩng lầu đối diện đang đông người qua lại.

Phương Tư Bạch bên cạnh cầm một ly trà chanh còn lại bảy phần, theo ánh mắt của hắn nhìn qua.

"Đang nhìn gì vậy?"

Cận Thiếu Viễn lắc đầu: "Không có gì."

Trí nhớ Phương Tư Bạch rất tốt: "Có phải là hai người bạn luôn không thể hiểu tại sao mà cứ gặp nhau phải không?"

"...... Đừng có chủ động nhắc tới họ." Cận Thiếu Viễn ủ rũ nói, "Hôm nay người từ khắp nơi ở Tấn Bắc đại khái đều tới đây chơi, hai người bọn họ khẳng định cũng ở đây."

Mặc dù thời gian đã trôi qua thật lâu, nhưng vào mỗi đêm khi sắp chìm vào giấc ngủ, Cận Thiếu Viễn vẫn luôn nhớ tới cái ngày ngã sõng soài ở khu trượt tuyết trước mặt Hoắc Nhiên và Đào Tri Việt, lại nghĩ đến bản thân đã làm nhiều việc rất ấu trĩ nên lập tức xấu hổ đến ngủ không yên.

Phương Tư Bạch nhướn mày, hiển nhiên cũng đang nghĩ giống hắn.

"Lần sau bữa nào đi trượt tuyết đi?"

Cận Thiếu Viễn yên lặng liếc anh một cái: "Không đi."

"Thật sự không đi?"

"Không đi."

"Có muốn đi ăn bạch tuột viên nhỏ không?"

"...... Đi."

Thật ra đi ăn bạch tuột viên nhỏ thì hắn cũng không muốn lắm.

Là do Phương Tư Bạch cười quá đẹp.

Cho nên hắn không có biện pháp từ chối.

Nhìn con phố ăn vặt càng ngày càng gần, Cận Thiếu Viễn ở trong lòng tự thuyết phục mình như thế.

Trên những quả cầu nhỏ tròn vo được rải cá ngừ khô, lại tưới lên nước sốt hoisin sẫm màu khiến ngón trỏ phải cử động.1

Ông chủ với chiếc khăn thấm mồ hôi trên trán thoăn thoắt đưa những viên bạch tuột đầy ắp cho khách.

Quan Vũ Đông nhận lấy, tùy tiện thổi thổi, gấp không chờ nổi mà nhét một viên vào trong miệng.

Tiếp theo, hắn lộ ra biểu tình kinh điển "Nóng quá à cứu với nên nuốt xuống hay là nhả ra đây".

Tiểu Hoàng ở bên cạnh hắn cầm một nắm mực lớn vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên.

"Có phải cậu ngốc hay không đó?"

Cuối cùng cũng ăn xong, Quan Vũ Đông nhìn vết dầu mỡ dính trên quần áo trước ngực Tiểu Hoàng, cũng đồng dạng mỉm cười: "Có phải cậu cũng ngốc hay không?"

Tiểu Hoàng cúi đầu nhìn xuống, lập tức đờ người.

Hắn muốn phản bác, nhưng lại hiểu rõ cái loại tổn thương lẫn nhau này chẳng hề có chừng mực, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng thở dài.

"Cuối cùng tôi là vì cái gì luẩn quẩn trong lòng mà cùng cậu đi dạo phố chứ?"

"Không phải cậu luẩn quẩn trong lòng, là do Tiểu Tống đón năm mới với ba mẹ." Quan Vũ Đông nói có sách mách có chứng, "Cũng không phải tôi luẩn quẩn trong lòng, nếu không phải Gia Gia không cướp được vé xe đến Tấn Bắc, tôi cũng không đến mức phải đi chơi với cậu đâu."

Tiểu Hoàng cường điệu nói: "Hãy chú ý đến ngôn từ của mình."

"Ồ, ngại quá." Quan Vũ Đông nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, cầm lấy một con mực to, thân thiện nói, "Bởi vì mối quan hệ của chúng ta là đồng nghiệp tốt, cho nên cùng nhau vui chơi ngày hội."

"Quả thật." Tiểu Hoàng nhìn hắn nhanh chóng giải quyết xiên tre, thong thả ung dung nói, "Chương trình mà cậu tải lên hồi thứ sáu có bug đó."

"...... Hoàng Đồ cậu không cần ngậm máu phun người! Tôi đã kiểm tra rồi mới tan làm á!!!"

"Tôi vừa nhận được một báo động bất thường trong máy chủ thử nghiệm, không thể không nói, cái bug này có khác độc đáo, chà, tôi nghiên cứu cả một đêm, thế mà đã nghĩ ra một phương án giải quyết tuyệt vời."

Quan Vũ Đông hoàn thành tư tưởng lột xác của mình trong điện quang thạch hỏa.

"Lập trình Hoàng, tiếp theo ngài muốn ăn gì đây?"

"Tôi nghĩ xem, tùy tiện ăn cái gì đắt đắt đi."

Mười phút sau, trong nhóm tưới nước Nhất Khỏa Thụ nhảy ra một bức ảnh Hoàng Ộp ăn cơm, cộng thêm hai tin nhắn văn bản.

[ Là quan chứ không phải ộp: Tôi và lập trình viên Hoàng đang có một buổi gặp gỡ thân mật tại quảng trường Tinh Nguyên mới mở của thành phố, những người khác có tới không? ]

[ Là quan chứ không phải ộp: Sếp ơi, có hơn hai người thuộc nhóm xây dựng của bộ phận không? Có thể chi trả sao? @ Giang Dã ]

[ Giang Dã:? ]

[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng:? ]

[ Đào:? ]

[ Là quan chứ không phải ộp đã thu hồi tin nhắn. ]

[ Là quan chứ không phải ộp: Đã một năm trôi qua kể từ khi xa cách mọi người, năm mới bắt đầu, tôi vô cùng nhung nhớ các đồng nghiệp đáng yêu, không có ý gì khác đâu o(*≧▽≦)ツ]

Nhìn những tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình, trên mặt Giang Dã trên hiện lên ý cười.

Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, nội thất tông màu lạnh được nhuộm ánh nắng vàng cam.

Trong khoảng thời gian thời tiết sáng sủa này, ngày hôm qua làm tổng vệ sinh, quét rác, lau nhà, lau kính, hôm nay thức dậy là có thể nhìn thấy mặt trời sáng ngời nhất.

Hắn đặt điện thoại xuống, một lần nữa cầm bút lên, hoàn thành nốt hình bóng cây đa còn dang dở trên trang ký họa.

Có lẽ trong mắt người ngoài, đây chỉ là một cái cây không hề có sự biến hóa gì, nhưng Giang Dã lại nhớ rõ đến từng biến hóa nhỏ nhặt của nó, nhớ từng chiếc lá rụng cho đến từng ngọn mầm mới.

Mỗi ngày đều không giống nhau, tựa như những ngày mà hắn đang sống.

Những tấm hình của quảng trường Tinh Nguyên che lấp hết màn hình điện thoại, khiến Giang Dã cũng khó có khi nổi lên một chút hứng thú.

Kết hợp với vô số bức ảnh ở các góc độ khác nhau và những nhân vật khác nhau, nơi đó phảng phất như một thế giới mới long trọng.

Hắn muốn đi xem.

Sau khi ký họa xong, Giang Dã đứng dậy đóng kỹ cửa sổ, miễn cho đột nhiên trời mưa, sau đó ra ngoài.

"Tới tối sẽ về."

Hắn nói lời tạm biệt ngắn gọn với cái cây dạt dào ý xanh bên cửa sổ.

Cây đa an tĩnh khẽ đung đưa lá, như thể đáp lại, rồi nhìn hắn rời đi.

Thời tiết hôm nay rất đẹp.

Con đường nhựa dưới ánh nắng ấm áp vào mùa đông đang bừng lên ánh vàng mờ ảo.

Ở Vân Thành xa xôi, một cái hồ nội địa mênh mông vô bờ, trên con đường bên cạnh hồ, có thể nhìn thấy những ngôi nhà dày đặc ở phía bên kia.

Thịnh Huống một chân đạp trên mặt đất, xe máy nghiêng qua, màu sơn loá mắt.

Anh ngoái đầu nhìn lại nhìn người phía sau: "Chuẩn bị xong chưa?"

Thẩm Niệm nghiêm túc thắt chặt dây mũ bảo hiểm của mình, sau đó cẩn thận nắm lấy vạt áo sau lưng anh.

"Xong rồi."

Thịnh Huống xác nhận hắn đã đội mũ bảo hiểm, mới nắm chặt tay lái, tiếng động cơ rung động.

"Đừng sợ."

Dòng khí đột nhiên chạy như bay về phía sau, trong gió hòa với hơi nước, phong cảnh bên hồ gần như là lưu quang ảo ảnh.

Sóng nước mặt hồ lóng lánh, bên kia là bóng cây sông núi, con đường màu xanh xám kéo dài về phía trước, đi đến phương xa không có điểm cuối.

"Buổi tối mình sẽ trở về từ bờ bên kia, cảnh đêm cũng không tồi."

Trong tiếng gió phần phật, Thẩm Niệm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp hai bên, lại nghe thanh âm quen thuộc trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, thật không thể tìm từ nào chính xác để hình dung.

Cho nên hắn buột miệng thốt ra: "Năm mới vui vẻ."

Thật ra không chỉ là năm mới, trong thành phố bốn mùa như xuân này, ngày nào hắn cũng trải qua rất vui vẻ.

Thịnh Huống như đang cười: "Năm mới vui vẻ."

"Bây giờ tôi sẽ mang em đi xem phong cảnh đẹp nhất ở đây."

Đêm đến như đã hẹn.

Trên một tầng nào đó của quảng trường Tinh Nguyên, phần trên của lối đi bên trong trông không nổi bật như ban ngày, ánh đèn bỗng nhiên sáng lên giống như một chiếc cầu vồng lan tỏa màu sắc.

Màn đêm ở hai bên cửa sổ sát đất buông xuống, giống như viên đá quý sâu nhất, khiến trong nhà sáng rọi rạng rỡ.

Những du khách vừa lúc tại chỗ này, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Tiếng nhạc ưu nhã hòa vào không khí ồn ào, đám đông trở nên yên tĩnh, cây xanh hô hấp xanh tươi, bao trùm lên ghế dài bọc nệm, cùng âm thanh và màu sắc lộng lẫy, chạy dài thành một kiểu lãng mạn khác.

Đào Tri Việt đi dạo trong căn nhà như thành phố nửa buổi chiều, lại cưỡi ngựa xem hoa mà đi dạo khu dân cư cùng khu vực sinh hoạt, dọc theo đường đi đều kinh ngạc cảm thán.

Trường học, bệnh viện, nhà ga, thư viện...... Các công trình tại quảng trường khổng lồ này có thể đáp ứng hầu hết mọi nhu cầu đời sống của người dân, giống như một thành phố thu nhỏ tinh xảo và thời thượng, nơi mà hiện đại và tương lai cùng tồn tại.

Hiện tại ngay cả một lối đi nhỏ bình thường cũng giống như một công viên với môi trường tuyệt đẹp.

Tầm mắt Đào Tri Việt đảo quanh bốn phía, cuối cùng rơi xuống người Hoắc Nhiên bên cạnh, tự đáy lòng mà cảm thán: "Thật sự rất tốt."

Mọi thứ mà cậu nhìn thấy ở chỗ này, đều cùng liên quan đến người trước mặt.

"Đây là một khái niệm thiết kế được lưu hành hiện nay, biến một lối đi thuần túy có chức năng thành một không gian công cộng có giá trị nghệ thuật hơn."

Hoắc Nhiên vô cùng nhiệt tình giới thiệu với cậu.

"Nhưng mà theo ý của tôi, chính là làm một nơi cho mọi người để dừng chân và nghỉ ngơi."

Hắn nhìn những tòa kiến trúc khác nhau nối hai đầu lối đi: "Phía trước rất náo nhiệt, phía sau cũng, nhưng ở đây rất yên tĩnh, có thể không cần suy nghĩ điều gì, cũng không cần chọn lựa, chỉ cần ngồi xuống lặng lẽ thưởng thức âm nhạc."

Đào Tri Việt chăm chú nhìn vào biểu cảm tập trung của hắn, ánh mắt chớp động.

Cậu không dời mắt được.

Cầu vồng đổ ra từ mái vòm, lưu động trên những chiếc lá xanh thẳm, hòa vào nhau thành một dải ngân hà tĩnh lặng.

"Phía trước còn có bất ngờ nào khác không?"

"Đương nhiên là có."

"Là cái gì?"

"Đi phía trước đi, là có thể nhìn thấy rồi."

Nghe vậy, Đào Tri Việt nhìn về một nơi xa mà cậu chưa bao giờ đặt chân đến, trong lòng nổi lên một sự tò mò và chờ mong.

Ngân hà cuồn cuộn, cất chứa mỗi một hạt bụi nhỏ vụn bay múa.

Vì thế bọn họ đối mặt với ánh sáng chiếu qua lớp bụi, cùng nhau đi về phía trước.

Thế giới như mơ như ảo, bước chân phía dưới vẫn đi không ngừng.+

—— Toàn văn hoàn ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi