XIN DÂNG CÁ MUỐI CHO SƯ TỔ

Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu đi trên tháp cao ở Tam Thánh Sơn, khi đó tựa hồ tuổi hắn cũng không lớn, bởi vì trên khuôn mặt còn mang theo một chút trẻ con, một mình hắn lượn quanh tháp cao một vòng lại một vòng, đi xuống một tầng lại một tầng, đi đến đáy, lại từ thang lầu bên kia đi lên, không biết mệt mỏi, cô đơn chiếc bóng. Chung quanh thực an tĩnh, tiếng gió cũng không có, có loại bức người hít thở không thông.

Nàng còn thấy một mình hắn đi trong Nhật Nguyệt U Đàm, một gốc Nhật Nguyệt U Đàm chỉ nở một đóa hoa, vĩnh viễn không héo tàn, nhưng bẻ đóa hoa xuống cả cây sẽ khô héo. hắn đứng ở nơi đó nhìn những đóa hoa, duỗi tay bẻ rất nhiều, bẻ xong thì phiền chán vứt trên mặt đất, mặc kệ cho khô héo.

Đây đều là chút mảnh nhỏ ký ức trong một góc, trước đây khi Liêu Đình Nhạn vào tư duy của Tư Mã Tiêu, đón được rất nhiều mảnh nhỏ thần hồn của hắn, đại khái là bởi vì nguyên nhân này, về sau, ngẫu nhiên lúc nàng nghỉ ngơi, sẽ nhìn thấy một ít mảnh nhỏ ký ức về Tư Mã Tiêu, phù quang lược ảnh nhợt nhạt trôi trong giấc ngủ của nàng.

Có đôi khi, thậm chí nàng có thể cảm giác được một chút tâm tình của hắn ngay lúc đó. Tâm tình của hắn luôn không tốt, nàng tỉnh lại rồi hồi tưởng, cảm thấy đại khái mỗi ngày hắn đều không cao hứng. Đương nhiên, nàng cũng có thể lý giải, bị nhốt ở đó ngồi tù như thế, ai mà vui vẻ được.

Trừ di chứng này, tri kỷ với sư tổ đại lão xong, còn có chỗ tốt, chính là tu vi của nàng chậm rãi tăng lên, dù căn bản nàng không tu luyện cũng vẫn cứ tăng lên, cho nên nàng luôn có ảo giác mình giống như đang thải dương bổ âm, thật quá ngượng ngùng.

Tư Mã Tiêu không có nửa điểm ngượng ngùng, trừ biểu hiện của hắn đối với nàng càng thân mật hơn một ít, cũng không có dị thường khác, làm cho Liêu Đình Nhạn cảm thấy thực thả lỏng. Nàng không có cảm giác chân thật gì, khả năng bởi vì xe tri kỷ này quá cao cấp, mà nhân sinh quan của nàng bị đặt ở thế giới khoa học phàm nhân, quan hệ thân mật nhất được định nghĩa là quan hệ thân thể cấp thấp, cho nên ngược lại đối với quan hệ thân mật cấp cao nhất của nhân sĩ tu tiên cũng không thấy chân thật.

Còn Tư Mã Tiêu, hắn sẽ không bởi vì có quan hệ thân mật với người khác mà thay đổi bản thân. Nhưng hắn như vậy, thần kỳ làm Liêu Đình Nhạn càng có thể tiếp thu, cho nên không đến hai ngày, Liêu Đình Nhạn lại giống như trước đây, có thể tự nhiên mà nằm liệt bên hắn.

Bọn họ giả mạo hai công tử tiểu thư của Dạ Du Cung, được hộ tống đi thần học phủ của Canh Thành Tiên Phủ, hiện giờ đã đi được một nửa lộ trình.

Thân phận hiện tại của Liêu Đình Nhạn là đại tiểu thư Vĩnh Lệnh Xuân, Tư Mã Tiêu là “ca ca” nàng, Vĩnh thì Tưu, hai người một không có kỹ thuật diễn, một không thích diễn, khó tránh khỏi không phù hợp với nhân thiết của hai vị tiểu tổ tông trước, Dạ Du Cung phái hai tu sĩ Nguyên anh tới bảo hộ hai bọn họ đương nhiên cũng hoài nghi, nhưng mà bọn họ không tìm thấy dị thường, cũng chỉ có thể coi là hài tử tuổi này tính cách cổ quái.

Hai tiểu tổ tông chân chính trở thành hai con gà núi lông xù xù, bị Tư Mã Tiêu ném cho Liêu Đình Nhạn chơi. Liêu Đình Nhạn không thích chơi gà con, nhưng hắc xà bị Tư Mã Tiêu biến thành nhỏ như ngón cái lại thực thích chơi với hai con gà này, thường xuyên ở trên bàn chuyển động vây quanh bọn nó, làm hai con gà con đáng thương kêu chích chích cả ngày.

Khi bọn họ rời Lạc Hà Tiên phường, tu sĩ rắn độc vì lấy lòng bọn họ, còn khen bọn họ nuôi gà núi phi thường có linh tính, hơn nữa tặng cho bọn họ một cái lồng sắt nhỏ chế tạo bằng kim loại hiếm, còn khảm đá quý trân châu, vừa vặn có thể để hai con gà con vào.

Vì thế Liêu Đình Nhạn bị bắt nuôi hai sủng vật. Cũng may không cần nàng cho ăn, hắc xà ngốc tự mình ăn xong sẽ ngậm chút đồ ăn linh tinh vụn vặt đút cho hai con gà con, vô cùng thích thú.

Liêu Đình Nhạn: Được nha, cho ngươi nuôi.

Tuy rằng hai thiếu niên thiếu nữ kiêu ngạo dã tâm bừng bừng biến thành gà con, nhưng mà so với những đại lão lúc trước bị Tư Mã Tiêu thịt hết, bọn họ còn sống tạm đã là phi thường may mắn.

Tư Mã Tiêu gõ gõ lồng sắt, bên trong hai con gà con sợ run bần bật, bọn họ rất sợ Tư Mã Tiêu, nhìn thấy hắn liền run rẩy, lúc nhàm chán Tư Mã Tiêu sẽ chọc chọc gà, nhìn bọn họ run thành một cục.

Bất quá phần nhiều thời gian hắn không để ý tới hai vật nhỏ đó, hắn càng thích đến ôm Liêu Đình Nhạn, sau đó ngủ.

Giấc ngủ này, không phải thao tác bình thường, bởi vì thần hồn hắn còn chưa khôi phục, cho nên hắn thích đi vào bên trong tư duy của nàng để ngủ.

Đây là cái dạng thao tác gì? Phải so sánh mà nói, đại khái chính là nhà hắn hoàn cảnh quá ác liệt, hắn nghỉ ngơi không tốt, nhưng nhà Liêu Đình Nhạn khí hậu hợp lòng người, thực thích hợp để ngủ, vì thế hắn liền vào nhà nàng ngủ. Thần hồn hắn đi đến tư duy của nàng, chỉ cần không cố ý dây dưa thần hồn nàng, thì sẽ không có cảm giác kỳ quái gì.

Tuy rằng thần hồn Tư Mã Tiêu chỉ lẳng lặng nằm ở trong tư duy của nàng, vẫn rất có cảm giác tồn tại, làm cho Liêu Đình Nhạn đã hai ngày không ngủ ngon, nhưng Liêu Đình Nhạn có năng lực thích ứng rất mạnh, một khi xác định Tư Mã Tiêu không có động tác khác, liền mặc kệ hắn ở đó, nàng vẫn ngủ của mình.

Đối với Tư Mã Tiêu mà nói, ngủ trở thành một loại thể nghiệm mới lạ.

hắn trước kia rất khó lý giải Liêu Đình Nhạn nhiệt tình yêu thương giấc ngủ, cho tới bây giờ, thần hồn hắn chạy vào trong thần hồn Liêu Đình Nhạn nghỉ ngơi, đã không có mùi máu tươi và cảm giác hít thở không thông, đã không có ngọn lửa làm đất đai khô cằn, chỉ có mùi hoa và gió, thư hoãn đầy người…… Tư Mã Tiêu lần đầu tiên trong cuộc đời có được giấc ngủ ngon lành.

Từ đó về sau là một lần không thể vãn hồi, chỉ cần Liêu Đình Nhạn nằm liệt bắt đầu nghỉ ngơi, bên cạnh sẽ mọc ra thêm Tư Mã Tiêu. Muốn ngủ thì cùng nhau ngủ, không chỉ đoạt một nửa giường của nàng, còn đoạt địa bàn tư duy của nàng.

không biết có phải bởi vì gần đây được nghỉ ngơi đầy đủ hay không, Liêu Đình Nhạn cảm thấy tính tình Tư Mã Tiêu tốt hơn trước, bọn họ đi đường được nửa tháng, thế nhưng hắn cũng chưa giết một người nào.

Nàng còn tưởng rằng hắn thay đổi áo choàng, là muốn tiếp tục đại sát đặc giết.

Nhưng có thể nói hắn quy củ làm những việc phù hợp với thân phận trước mắt, đi tới ngoại phủ Mộc gia của Canh Thành Tiên Phủ. Ngoại phủ Mộc gia, cùng với nội phủ Mộc gia quan hệ thân mật, mà nội phủ Mộc gia lại cùng tộc chưởng môn Sư thị có nhiều năm liên hôn, cho nên bên ngoài phủ, Mộc gia này cũng có thế lực không nhỏ. Ngoại tổ Vĩnh Lệnh Xuân và Vĩnh thì Tưu là một vị trưởng lão Mộc gia, vì mẫu thân hai người trong đám con cái còn tính là được sủng, vị trưởng lão đó tự mình tiếp kiến hai người.

Nếu lúc đầu mới xuyên qua, một cửa quan trọng như đi gặp đại gia trưởng này, Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình phỏng chừng không chịu nổi, nhưng hiện tại nàng giống như người chơi mãn cấp chơi lại từ đầu, đến đại lão Tư Mã Tiêu đứng đầu chuỗi thức ăn Canh Thần Tiên Phủ còn ngủ được, thì sợ gì những người khác, dù Mộc gia quy củ có lớn, người lại đông, nàng cũng có thể bình tĩnh đi theo Tư Mã Tiêu xem náo nhiệt.

Có đại lão mang theo thăng cấp chính là sảng như vậy.

Trưởng lão “Ngoại tổ” có vẻ thực trẻ, nhìn qua ước chừng tựa như bậc cha chú bọn họ, nhưng khí thế thực đủ, hiển nhiên là nhân vật đã quen ở địa vị cao, cho dù có chút hảo cảm với hai tiểu bối, nói chuyện vẫn mang theo vài phần hu tôn hàng quý.

Ở trong mắt Mộc trưởng lão, cháu trai và cháu gái ngoại ngoan ngoãn thỉnh an vấn an hắn, nhưng trên thực tế Liêu Đình Nhạn từ lúc tiến vào, đã bị Tư Mã Tiêu mang theo ngồi ở ghế trên, nhìn Mộc trưởng lão biểu diễn với không khí trước mặt.

Thủ thuật che mắt, lợi hại!

Liêu Đình Nhạn đã từng hỏi Tư Mã Tiêu, các loại kỹ năng này học như thế nào, kết quả đại lão kinh ngạc nói: Cái này còn phải học sao, không phải tự nhiên đã biết.

Liêu Đình Nhạn: Cáo từ.

Đây đại khái chính là chênh lệch bẩm sinh.

Gặp xong Mộc trưởng lão, hai người lại được quản sự Mộc gia mang vào thần học phủ ghi danh, bọn họ về sau giống các đệ tử gia tộc ngoại phủ khác, ở trong thần học phủ, đến khi thành tích tốt nghiệp ưu dị được thu vào học phủ nội phủ tiến hành giáo dục lại, hoặc là học không thành cái gì, về nhà tìm đường ra khác.

“Cho nên…… Tổ tông người là mang ta tới đặt nền móng học tập……?” Liêu Đình Nhạn nhìn chằm chằm học phủ chính là đại học bản thế giới huyền huyễn, có vẻ không ổn lắm. Nàng hoài nghi là mình biểu hiện ra hiếu học, cho nên mới bị đưa tới nơi này, tức khắc cảm thấy phi thường hối hận. Kỳ thật, nàng cũng không phải rất muốn học tập, kỹ năng gì đó, biết thì biết, không biết thì thôi, nàng thật sự không muốn bắt buộc.

đi học tập gần hai mươi năm ở thế giới cũ, nhân sinh cơ hồ tiêu phí thời gian mười bảy mười tám năm, thật vất vả xuyên qua có một kì nghỉ phép, kết quả còn phải học, vậy không bằng chết đi thôi.

Tư Mã Tiêu: “Học cái gì, ta tới giết người.”

Liêu Đình Nhạn: “Ta đây yên tâm rồi…… không phải, ngài còn muốn giết ai?”

Tư Mã Tiêu mặt trầm xuống, “Giết gia tộc có quan hệ mật thiết với tộc Sư thị.”

Liêu Đình Nhạn phản ứng đầu tiên thế nhưng là, còn may tổ tông này không chuẩn bị giết mọi người Canh Thần Tiên Phủ, nếu không nhiều người như vậy, làm sao giết hết được.

Tư Mã Tiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nói: “Ta đã xem ở mặt mũi nàng, buông tha những người khác, nhưng Sư thị ta nhất định sẽ giết sạch, nàng không cần nghĩ gì khác.”

Liêu Đình Nhạn: “???”

Ta nghĩ cái gì? Xem ở mặt mũi ta buông tha những người khác? Ta có mặt mũi lớn như vậy sao? không phải, vì cái gì phải xem ở mặt mũi ta, ta có từng khuyên ngươi đừng giết người lung tung? Liêu Đình Nhạn tâm nói vì cái gì Tư Mã Tiêu biểu hiện giống như nàng thổi gió bên gối với hắn, tổ tông này có phải suy diễn quá nhiều hay không.

Tư Mã Tiêu cười như không cười, một ngón tay ấn trán nàng: “Có phải nàng không biết không, lúc tri kỷ ta có thể nhìn thấy một ít suy nghĩ của nàng.”

Cho nên tuy rằng nàng chưa nói, nhưng kháng cự đối với chuyện giết người này là phi thường rõ ràng. hắn nguyện ý thoáng nhân nhượng nàng một chút, dù lúc trước căn bản hắn không nghĩ mình sẽ nguyện ý nhân nhượng người khác cái gì.

thật bá, phá đảo.

Ở đây thời điểm này, Liêu Đình Nhạn không tự chủ được nghĩ đến, lần sau nếu lại tri kỷ nữa, trong đầu ngàn vạn không thể nghĩ loạn cái gì…… Ta vì cái gì phải suy xét lần sau? không thể nghĩ, nghĩ chính là thận mệt.

Bọn họ được phân tới ban chữ thiên của thần học phủ, ở biệt thự học sinh cao cấp —— một tòa đại viện tử riêng biệt, có thể ở lại bao gồm hai người bọn họ cùng với một đoàn người hầu và bảo tiêu. Ở chỗ này đi học là những người ở các nơi có liên quan nhất định, đó cơ hồ đều sắp xếp theo tiêu chuẩn như vậy, có vẻ phá lệ thoát tục, chỉ thiếu không đưa cha mẹ tới đây.

Học phủ trừ bọn họ, các công tử tiểu thư của những nhà có liên quan, còn có đệ tử tầng dưới chót vì thiên phú hơn người được chọn lựa ra. Bởi vì địa vực của Canh Thần Tiên Phủ quá rộng, người quá đông, mỗi năm tuyển nhận đệ tử ở trong thành là có thể nhận đủ, không cần giống môn phái cỡ trung cỡ nhỏ khác, còn phải khắp nơi tìm kiếm hạt giống tu tiên tốt.

Ngày đầu tiên tiến vào học phủ học tập, tiếng chuông xa xưa của học phủ vang lên lần một, Liêu Đình Nhạn từ trên giường thẳng tắp ngồi dậy. Vốn dĩ sét đánh bất động, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, một khi ngủ là rất khó tỉnh, Liêu Đình Nhạn hôm nay phá lệ dậy sớm, hơn nữa rối rắm ngồi ở trên giường, ngủ không nổi nữa.

Tư Mã Tiêu mở to mắt, “Làm sao?”

Liêu Đình Nhạn biểu tình không quá mỹ diệu, con người nàng, từ trước khi đi học phổ thông, phần lớn thời gian đều tuân thủ quy củ, cho nên nàng xem như là một học sinh tốt, không đến muộn, không trốn học. Dù có thay đổi thế giới, vẫn trở thành như vậy, nghe tiếng chuông trường học, vẫn có chứng cưỡng bách muốn lên lớp nghe giảng bài. Nếu không thì lương tâm bất an, ngủ không an ổn, giáo dục hiện đại quá độc hại, quả thực giống như là dạy chó.

Liêu Đình Nhạn nhìn tổ tông bên cạnh bị mình làm cho trở nên yêu ngủ nướng, nàng kéo hắn dậy.

Tư Mã Tiêu: “Hử?”

Liêu Đình Nhạn lôi kéo hắn đi học.

“đi học?” Tư Mã Tiêu dùng ánh mắt ‘đầu óc nàng có phải hỏng hẳn hay không’ mà quan tâm nàng.

Sau đó một đường vẫn duy trì ánh mắt này, đi tới cửa lớp học. đã bắt đầu giờ học, một tu sĩ Nguyên anh đang giảng thuật ngũ hành, các loại thuật pháp khác nhau, vận chuyển linh lực và ảnh hưởng của linh căn.

Liêu Đình Nhạn lôi kéo tay áo Tư Mã Tiêu, “Tổ tông, làm thủ thuật che mắt, chúng ta lặng lẽ đi vào.”

Tư Mã Tiêu: “……”

một lát sau, Liêu Đình Nhạn lôi kéo tổ tông tâm tình không tốt lắm, từ dưới mí mắt lão sư vào phòng học, tìm cái góc ngồi xuống.

Liêu Đình Nhạn ngồi xuống rồi, nhìn các bạn học chung quanh, thả lỏng mà ngáp một cái, “Tốt, chúng ta bây giờ có thể tiếp tục ngủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi