XIN DÂNG CÁ MUỐI CHO SƯ TỔ

Lịch Tân tinh năm 451, Liêu Đình Nhạn cùng đi theo người nhà từ hành tinh H-2 ở trung bộ dọn tới hành tinh A là Thủ Đô.

Bởi vì phụ thân nàng thăng quan, từ sĩ quan lên tới trung úy, còn đại ca nàng cũng đạt được quân công, cho nên người một nhà rốt cuộc có tư cách dời đến Hành Tinh Thủ Đô.

Liêu gia bảy người, Liêu phụ, Liêu mẫu, điển hình ghép đôi AO, bọn họ sinh hạ năm đứa con, bao gồm Liêu Đình Nhạn, tất cả đều là A. Liêu Đình Nhạn trên có anh trai, chị gái, dưới có em trai, em gái, anh chị em năm người đứng chung một chỗ, nàng đứng thứ ba, không so được với anh trai, chị gái đĩnh bạt cường tráng, cũng không so được với em trai, em gái kiêu ngạo hoạt bát. Cho nên Liêu phụ và Liêu mẫu thường thở dài với nàng: “Lão tam a, thoạt nhìn con không giống A, càng giống B hoặc là O mà.”

Cái gọi là A, B, O, chỉ ba loại hệ thống giới tính lớn hiện giờ. A chỉ một bộ phận người có sức chiến đấu và tinh thần lực vượt xa người bình thường, chỉ cần là A, dù nam hay nữ đều là con người rắn rỏi trong con người rắn rỏi. O lại hoàn toàn tương phản với A, thể lực, sức chiến đấu đều không cao, còn bình thường đều mẫn cảm mà ôn nhu, thể chất trời sinh thích hợp sinh dục, cùng với A sẽ bởi vì tin tức tố mà sinh ra tình cảm, tin tức tố càng tương dung cao, tình cảm hai bên sẽ càng tốt.

Còn B là người thường còn lại, không có chỗ siêu phàm, cũng không có tin tức tố, loại này hiện giờ chiếm đại bộ phận trong tổng nhân số.

May mắn là một A có tố chất cao hơn người bình thường, Liêu Đình Nhạn vốn nên là ‘siêu nhân’ giống chị gái yêu thích tranh đấu, vĩnh viễn không chịu thua, dũng cảm mà cứng cỏi. Đáng tiếc, không biết có phải bởi vì thân thể này có linh hồn là khách nhân đến từ địa cầu xa xôi hay không, cho nên tính cách của nàng hoàn toàn không A.

Tóm lại những năm gần đây, nhóm anh chị em này đều lấy nàng làm hổ thẹn, cảm thấy nàng nhược kê như vậy là nhục cho thanh danh cao lớn của quần thể A.

Liêu Đình Nhạn: Cứ việc, ta không sao cả.

Các nàng tới thủ đô không bao lâu, Liêu phụ đi bái phỏng thủ trưởng, tiến hành xã giao cơ bản. một buổi tối, mang theo con trai lớn tham gia xong một yến hội trở về, Liêu phụ dị thường hưng phấn, gọi mấy đứa con mình tới, “Có một sự kiện rất quan trọng muốn nói cho các con!”

Liêu phụ nói, Thái Tử đế quốc tới tuổi thích hợp kết hôn, nhưng mà ở giai tầng thượng lưu, hắn không tìm thấy một đối tượng có mức độ xứng đôi hơn 60% để kết hôn. không có cách nào, mắt thấy Thái Tử đã sắp tới 24 tuổi còn không tìm được nhân tuyển thích hợp để kết hôn, hoàng đế chỉ có thể hạ thấp yêu cầu, hài tử từ gia đình cấp bậc sĩ quan cấp uý cũng có thể có cơ hội trúng cử nhân tuyển để kết hôn với Thái Tử.

Liêu phụ hưng phấn như vậy là bởi vì năm đứa con nhà ông, song bào thai nhỏ nhất mới vừa đầy mười tám, trưởng tử mới hai mươi lăm, năm người đều có cơ hội trở thành Thái Tử Phi.

À, đúng, Thái Tử đế quốc Tư Mã Tiêu là O, cho nên hắn phải tìm A.

Liêu Đình Nhạn nhìn người một nhà hưng phấn nói chuyện với nhau, mẫu thân nói phải làm y phục mới, cảm thấy cảnh tượng mạc danh có vẻ như là 《 cô bé lọ lem 》.

Liêu Đình Nhạn tiêu cực lãn công việc này, nàng là một A hoàn toàn không giống A, dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện tại của nhóm O, dù sao khẳng định nàng sẽ không trúng cử.

Mang theo ý tưởng đi xem thêm kiến thức nhân tiện ăn bữa ngon, Liêu Đình Nhạn vào nửa tháng sau theo người nhà cùng nhau đi vào cái sảnh yến hội hoàng gia xa hoa rộng lớn. Nơi này là sảnh yến hội hoàng gia nổi danh ở hành tinh Thủ Đô, có thể chứa mấy vạn người cùng tiến hành yến hội. Vừa đi vào, Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa bị quang mang chói mắt lóa cho mù mắt.

trên trăm dãy đèn treo thủy tinh dài mấy chục mét siêu xa hoa, đỉnh khung pha lê hình hoa phức tạp, sáng đến độ có thể soi bóng người lên sàn nhà kim sắc. âm nhạc du dương, đám người áo mũ chỉnh tề, binh lính đĩnh bạt đứng thẳng hai bên mặc chế phục hai màu kim hồng, còn có người hầu ưu nhã xuyên qua đám khách khứa. Vừa vặn tới đúng giờ, suối âm nhạc phun trào trong tiếng mọi người tán thưởng, tạo ra cầu vồng trong nhà.

Liêu Đình Nhạn:…… Đây cũng quá khoa trương đi.

Hôm nay nàng mặc một bộ lễ phục mới, bởi vì là nữ A, không lựa chọn váy mà là lễ phục quần dài càng giống với nam tử, nhưng ưu nhã nhẹ nhàng hơn, quen mặc áo thun rộng thùng thình, Liêu Đình Nhạn dù sao cũng cảm thấy không quen, eo siết thật chặt.

Nàng cho rằng hôm nay tại yến hội có thể nhìn thấy vai chính Thái Tử Tư Mã Tiêu trong truyền thuyết của đế quốc, nhưng đến khi yến hội sắp kết thúc, nhân vật chính này cũng không xuất hiện. Liêu Đình Nhạn nghe những người khác khe khẽ nói nhỏ một chút tin tức bát quái nho nhỏ, nghe nói vị Thái Tử đó rất bất mãn cách thức tìm bạn trăm năm hoành tráng này, cho nên không muốn tới.

Tin tức hoàng thất rất khó truyền ra, đến bây giờ nàng mới nghe nói Thái Tử điện hạ hình như không phải rất giống O truyền thống.

Các anh chị em đều đã cùng từng bằng hữu mới quen lửa nóng bàn chuyện, chỉ có Liêu Đình Nhạn là lạc lại một mình, nàng bị tiếng ong ong trong nhà ồn ào đến đau đầu, muốn tìm cái góc không có ai ngồi trong chốc lát.

“Em đi đâu?” Đại ca phi thường nhạy bén quay đầu lại đưa một tầm mắt.

Liêu Đình Nhạn dùng gương mặt thành thật nói: “Giải quyết vấn đề sinh lý.”

Đại ca: “Nhanh trở về, không cần chạy loạn!”

Tuy rằng người trong nhà đều cảm thấy nàng là A rất không ra gì, làm cho bọn họ mất mặt, nhưng đi ra ngoài vẫn sẽ gắt gao nhìn nàng, miễn cho nàng bị người khác khi dễ —— ở mức độ rất lớn, những A đó nhà nàng có ý muốn bảo hộ tăng mạng, đều coi nàng trở thành B hoặc là O để đối đãi.

Chuồn ra khỏi tầm mắt người nhà, Liêu Đình Nhạn ngồi ở trên đá tảng chỗ cái cửa bên ngoài sảnh yến hội, nơi này tương đối hẻo lánh còn an tĩnh, nàng rốt cuộc có thể tang tang ngồi xuống thở dài một hơi, thuận tiện tháo lỏng một chút cái eo bị siết chặt.

Đúng lúc này, nàng phát hiện bên kia cột đá có cái bóng, ở cách nàng năm bước xa, lẳng lặng đứng một người, khuôn mặt mơ hồ, vóc dáng rất cao, hẳn cũng tới tham gia yến hội thân cận a. hắn hình như từ sớm đã ở chỗ này, đầy người tối tăm mà nhìn bụi hoa bên cạnh. Hoa rất đẹp, nguyệt quý phu nhân này màu hồng nhạt, ngửi còn đặc biệt thơm.

Ừm, trừ hương nguyệt quý, còn có một mùi thơm đặc biệt là hương thịt, chính là cái loại rải thì là nướng trên giá cháy xèo xèo tỏa mùi thơm.

Liêu Đình Nhạn nhìn nhìn trái phải, đầy đầu dấu chấm hỏi, nơi này có người đang nướng thịt? Nàng giật giật cái mũi, cảm thấy trong nháy mắt mình siêu đói, ai có thể nghĩ đến tiệc tối này thế nhưng chỉ cung cấp rượu mà không có đồ ăn, mệt cho nàng bụng rỗng đi tới, hiện giờ ngửi hương vị này, càng ngửi càng đói.

“anh có ngửi được mùi thịt nướng rất thơm sao?” Liêu Đình Nhạn ý đồ bắt lời với bằng hữu bên cạnh cũng đang tránh quấy rầy.

Người nọ đứng ở trong bóng tối, không rõ dung mạo, nghe vậy thấp thấp nói một câu: “…… Thịt nướng?”

Nghe vào không phải rất cao hứng, có thể là không thích bị người xa lạ bắt lời. Liêu Đình Nhạn đành phải ngậm miệng, nhưng người nọ quay đầu nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên thấp thấp xì một tiếng, vứt cho nàng một thứ. Liêu Đình Nhạn cúi đầu nhìn, phát hiện là một đóa hoa màu đỏ, nàng chưa bao giờ gặp loại hoa này, hoa giống như là một ngọn lửa đang thiêu đốt, mùi hương nhàn nhạt làm người ta vui vẻ thoải mái.

Nàng lại ngẩng đầu, bóng người đã không còn nữa.

Liêu Đình Nhạn cảm thấy đóa hoa đặc biệt đẹp, cầm ở trong tay không vứt đi, vẫn luôn cầm về sảnh yến hội, kết quả một đường đều có người kinh ngạc nhìn nàng.

Đến các thân nhân nhìn thấy nàng cơ hồ đều trừng đôi mắt ra ngoài.

Liêu Đình Nhạn: “……?” Ta vừa rồi buông đai lưng ra quên thắt lại, lộ ra quần lót bên trong? Vì sao đều nhìn ta? Nàng mịt mờ chú ý một chút quần của mình kéo khóa chưa.

“Con làm thế nào, làm thế nào bắt được đóa hoa lửa?” Liêu phụ hỏi.

Vừa rồi lúc nàng trốn ra ngoài, đại tổng quản hoàng cung xuất hiện, thay thế Thái Tử điện hạ chọn một trăm người tiến vào thi vòng hai, mà mỗi người bọn họ đều có một đóa hoa lửa. Trong tay Liêu Đình Nhạn chính là đóa thứ một trăm linh một.

Liêu Đình Nhạn trợn tròn mắt, vị lão tổng quản kia đã đi tới, dò hỏi hoa trong tay nàng từ đâu tới, trong mắt tràn đầy hoài nghi.

Liêu Đình Nhạn: “Vừa rồi ở bên ngoài bụi hoa, một người tuổi trẻ cho ta.” Khả năng đối phương cũng là thiên chi kiêu tử được lựa chọn, nhưng mà hắn không muốn làm Thái Tử Phi, vì thế tùy tay ném hoa này cho nàng.

nói thế này tư cách tới đây là không “được” rồi?

Nhưng lão tổng quản nhìn kỹ hoa trong tay nàng, bỗng nhiên cười, hắn hơi hơi khom lưng, nháy mắt biến sắc mặt, hòa ái dễ gần nói: “Vị tiểu thư này, ba ngày sau, làm ơn để chúng ta đón ngài đến hoàng cung dự tiệc.”

Cứ như vậy Liêu Đình Nhạn không thể hiểu được lăn lộn đến thi vòng hai, dưới ánh mắt phức tạp của anh chị em và cha mẹ, lại vào hoàng cung.

Nàng khả năng đi muộn, lúc đến đã nhìn thấy một đám A đang hỗn chiến, bọn họ không biết vì sao đánh lên, đánh đến phi thường kịch liệt.

Ở giữa vòng chiến chính là nam tử cao gầy dị thường, tóc đen mắt đen, trên mặt mang theo cười trào phúng, lệ khí đầy người, một tay đập những người nhào tới ngã xuống đất.

Liêu Đình Nhạn rời xa vòng chiến, nghe bên kia tiếng vang lớn thịch thịch thịch, kinh hồn táng đảm nhìn một lát, thầm nghĩ, đây mẹ nó mới thật sự là A mà, quả thực là cự A trong A! Đời này cũng chưa từng gặp nam A nào A như vậy, khí thế này quá tuyệt.

Nàng trơ mắt nhìn vị cự A đó đánh ngã tất cả mọi người, sau đó vặn vặn cổ tay, sắc mặt âm trầm nhìn về phía nàng duy nhất một mình đứng giữa sân. Liêu Đình Nhạn nhanh chóng lui về phía sau hai bước: “Ta nhận thua, đừng động thủ.”

Đây có thể là hiện trường Thái Tử Phi luận võ chiêu thân, hiện tại vị tuyển thủ này đã lấy ưu thế tuyệt đối chiếm cứ đệ nhất luận võ, xem ra vị trí Thái Tử Phi phi hắn đã nắm chắc, nàng một kẻ tới góp đủ số, vẫn trực tiếp đầu hàng thì tương đối sáng suốt.

Vị bằng hữu kia nghe mà như không nghe thấy, đi tới chỗ nàng.

Liêu Đình Nhạn theo hắn đi tới, ngửi thấy một mùi hương trà chanh mật ong bạc hà, nàng tức khắc cảm thấy có chút khát, hôm nay nàng ăn no đi tới, dọc đường đi bởi vì phơi thái dương, phi thường muốn uống chút đồ uống mát lạnh.

Cự A ghé sát vào nàng, hỏi: “Muốn ăn thịt nướng sao?”

Liêu Đình Nhạn nghe ra thanh âm này, là bằng hữu buổi tối ngày đó ném hoa cho nàng!

Liêu Đình Nhạn: “…… không muốn ăn thịt nướng, muốn uống trà chanh mật ong bạc hà, có phải anh mới vừa uống không, tôi ngửi được hương vị.” Nàng rất có dục vọng cầu sinh, biểu hiện ra mình hữu hảo.

Cự A trầm mặc một lát, nắm cổ tay nàng, lôi nàng đi về một cánh cửa, “Vậy đi thôi, đi uống cái trà gì kia.”

Liêu Đình Nhạn: “?” Chờ đã?

Nhóm người hầu mặt mang mỉm cười kéo cửa ra cho bọn họ, phía sau cửa, lão quản gia chờ đợi sẵn nói với bằng hữu cự A: “Thái Tử điện hạ, ngài đã tuyển xong rồi sao?”

Bằng hữu cự A chậm chạp mà không kiên nhẫn kéo kéo nàng, “Chính là nàng.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Chờ đã, Thái Tử điện hạ, hắn là Thái Tử?

Cự A kinh thiên, lại là một O.

Liêu Đình Nhạn không khỏi hoảng sợ mà quay đầu nhìn nhìn một phòng nhóm A phía sau kia bị đánh bay, bọn họ là A giả sao? Nàng lại quay đầu nhìn Thái Tử Tư Mã Tiêu so với mình cao hơn nhiều, không, bên này có thể là O giả.

Toàn bộ hành trình nàng giống như mộng du cùng Thái Tử điện hạ uống trà chanh mật ong bạc hà, Thái Tử điện hạ uống trà này, trên mặt tất cả đều là ghét bỏ, “Cái hương vị gì vậy, nàng có phẩm vị gì?” nói là nói vậy, một ly thật lớn vẫn uống xong hơn nửa.

Liêu Đình Nhạn lại được người đưa về nhà, lão quản gia hòa ái dễ gần nói cho nàng, chỉ cần nàng và Thái Tử điện hạ có độ xứng đôi từ 60% trở lên, nàng chính là Thái Tử Phi.

Vào ban đêm, nàng thu được tin tức, nàng và Thái Tử điện hạ có độ xứng đôi là 100%.

Mẹ của Liêu Đình Nhạn, người luôn đa sầu đa cảm lại ôn nhu như nước, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Liêu Đình Nhạn:…… Dọa sợ mẹ ta.

Cái độ xứng đôi thần kỳ này không chỉ dọa người Liêu gia sợ ngây người, càng kinh động cả nước trên dưới. Hoàng thất đã 300 năm chưa xuất hiện độ xứng đôi cao như vậy. Độ xứng đôi cao đến trình độ này, đại biểu cho hai người bọn họ phi thường thích hợp, chỉ cần tương ngộ, chính là loại hình nhất kiến chung tình, nhị tái khuynh tâm, tam sinh duyên định.

Liêu Đình Nhạn: “……” Á, có sao? Ta và Thái Tử điện hạ đầy mặt táo bạo kia có phát sinh tình huống thiên lôi câu động địa hỏa gì sao?

Nàng mộng bức mà hồi tưởng một chút hai lần tương ngộ với Tư Mã Tiêu điện hạ, hậu tri hậu giác phát hiện, lần đầu tiên mình ngửi thấy mùi thịt nướng, và lần thứ hai ngửi được vị trà chanh mật ong bạc hà, là hương vị tin tức tố của điện hạ. không phải, hương vị tin tức tố nhà ai còn thay đổi a?

Lần thứ ba gặp lại, Liêu Đình Nhạn ngửi thấy hương vị tin tức tố của Thái Tử điện hạ là bánh quy cookie bơ nhỏ. Khả năng là bởi vì bọn họ gặp mặt và buổi trà chiều, lúc này nàng không đói cũng không khát, chỉ muốn ăn bánh quy nhỏ, mới có thể ngửi được tin tức tố như vậy.

Nàng không biết là vấn đề của mình hay là của Tư Mã Tiêu, cũng có thể cả hai bọn họ đều có vấn đề, tựa như nàng không ngửi được hương vị tin tức tố của O khác.

Tư Mã Tiêu ngồi ở đối diện nàng, đang phê một chồng công văn chính vụ, trang giấy ở dưới ngòi bút hắn chịu gánh nặng phát ra tiếng kèn kẹt, giống như đang bị cắt.

“Ăn cái gì.” hắn cũng không nâng đầu, hình như thuận miệng hỏi.

Liêu Đình Nhạn trả lời từ tâm: “Bánh quy cookie bơ nhỏ.”

Hôm nay là hương vị này? Tư Mã Tiêu dừng bút, “Sao nàng chỉ nghĩ đến ăn?”

Vẫn gọi cho nàng bánh quy nhỏ, thật sự đặc biệt ngon, nàng ăn một buổi trưa, ăn no còn ở đó ngủ trưa.

Liêu Đình Nhạn rất tò mò tin tức tố của mình ở nơi Tư Mã Tiêu là hương vị gì, sau đó bọn họ kết hôn, đi hành tinh Y-2 hưởng tuần trăng mật, Tư Mã Tiêu mới trả lời vấn đề này cho nàng.

“Là khí vị của gó.”

Gió cũng có khí vị sao?

hắn ôm nàng ngồi ở trước cửa sổ, nhìn sao trời cuồn cuộn bên ngoài, “Tối nay gió mang theo mùi hoa.”

Đây là câu trả lời thực lãng mạn, lãng mạn rất không giống Thái Tử bạo lực ngày thường.

Sau đó Liêu Đình Nhạn nói: “Đêm nay chàng có hương vị tôm hùm đất cay.”

Tư Mã Tiêu: “……”

hắn mở ra nội tuyến, mặt vô biểu tình phân phó xuống: “Đưa tôm hùm đất cay lại đây cho Thái Tử Phi.”

Tôm hùm đất đưa tới, Tư Mã Tiêu chỉ vào bồn tôm hùm đất hương khí bốn phía: “Nhìn thấy bồn tôm hùm đất này sao?”

Liêu Đình Nhạn: “Nhìn đến thủng!”

Tư Mã Tiêu: “Đổ hết, đều không cho nàng ăn.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Chúng ta độ xứng đôi thực sự là 100% sao? Có phải máy móc xảy ra trục trặc, thí nghiệm sai rồi hay không?

Sau đó Liêu Đình Nhạn ở trên giường vẫn luôn không thể chuyên tâm, chảy nước miếng với hắn, Tư Mã Tiêu thiếu chút nữa hoài nghi mình là con tôm hùm đất cay to bự, hắn đen mặt khoác quần áo ngồi dậy, “đi ăn tôm hùm đất của nàng!”

Cuối cùng Thái Tử điện hạ nổ mạnh bên cạnh này vẫn cùng nàng ngồi ăn hai bồn tôm hùm đất mới nguôi giận.

Liêu Đình Nhạn cảm giác ở bên Thái Tử điện hạ, chính mình không giống A, càng giống O, nói thật, nàng cảm thấy trên thế giới này có lẽ không có O nào so với Thái Tử điện hạ càng A hơn, chính là A so với hắn càng A hơn nói không chừng còn không có.

không chỉ nàng cảm thấy như vậy, chính ở trong hoàng cung, mọi người đều vẫn luôn đối đãi với Thái Tử điện hạ như là A, trong yến hội thường xuyên xuất hiện nhóm A không tự giác gom lại quanh lãnh tụ Thái Tử điện hạ, phát ra từ nội tâm mà nguyện ý phục tùng Thái Tử điện hạ cường thế này. Còn một đám các thái thái O đều ôn hòa tự nhiên vậy quanh Liêu Đình Nhạn nói chuyện nhà.

Chờ đến khi Thái Tử điện hạ đen mặt tới mang nàng từ trong một đám O đi ra, mọi người mới phản ứng lại …… A, đúng vậy, O chúng ta không phải hẳn nên ở cùng Thái Tử điện hạ sao?

Tính tình ôn nhu lại thích chiếu cố người, nhóm O nhìn Thái Tử mặt đen: không dám, không dám, sợ sợ.

Liêu Đình Nhạn về thăm người nhà, Liêu mẫu lo lắng nắm tay nàng, “Con ta, con gả cho Thái Tử điện hạ đã lâu, con còn không mang thai, phải làm sao bây giờ đây.”

Liêu Đình Nhạn: “……”

Liêu Đình Nhạn: “…… Mẹ, con là A, con không có thai được.”

Liêu mẫu đột nhiên hoàn hồn: “Đúng a! Con mới là A!”

Trở về hoàng cung, Liêu Đình Nhạn ôm một mâm bò khô nói với Tư Mã Tiêu: “Chúng ta nhất định phải sinh người thừa kế sao?”

Tư Mã Tiêu cau mày thực không kiên nhẫn mà đang xử lý chính vụ: “Nàng vội vã mang thai sao.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Được rồi, đến bản thân Thái Tử điện hạ còn không có giác ngộ.

Nàng ăn hai miếng bò khô, Thái Tử điện hạ rốt cuộc phản ứng lại, hắn nhìn nàng, mặt đột nhiên đen đi. Liêu Đình Nhạn ngồi trên ghế xoay giẫm chân, ôm khô bò kẽo kẹt kẽo kẹt cách hắn xa ba mét.

Liêu Đình Nhạn: “chẹp chẹp chẹp.”

Tư Mã Tiêu gọi điện thoại cho viện nghiên cứu khoa học: “Bây giờ, lập tức, lập tức, nghiên cứu chế tạo tử cung nhân tạo!”

Viện nghiên cứu khoa học: “Thái Tử điện hạ, đây không phù hợp với điều lệ 321 của pháp luật chúng ta, hơn nữa chúng tôi là viện nghiên cứu khoa học, cái này hẳn là tìm viện nghiên cứu sinh học……”

“Cạch ——”

hắn gọi cho viện lập pháp: “Ta muốn sửa chữa pháp luật, bỏ điều 321 cho ta!”

Viện lập pháp: “A? Thái Tử điện hạ, thế này không phù hợp quy trình……”

Sau đó, cũng không ai biết, vị độc tài thống trị cả đời kia sửa chữa vô số luật pháp, lúc ban đầu hắn bày ra độc tài, chỉ là bởi vì hắn không muốn sinh con.

Nhiều năm sau có phóng viên may mắn phỏng vấn hoàng thất, Hoàng Hậu duy nhất của hoàng đế độc tài được mời lên tiếng.

“Xin hỏi, toàn bộ các con của ngài đều ra đời thông qua tử cung nhân tạo, ngài có cảm giác gì đây?”

Liêu Đình Nhạn: “Cảm ơn đã mời, ta cảm giác không tồi.”

“Cảm tạ bệ hạ cho người nghiên cứu phát minh ra tử cung nhân tạo, mà không phải A sinh con như thế nào.”

“Như vậy có thể xin hỏi một chút hay không, tin tức tố của đại đế rốt cuộc là khí vị gì? Vấn đề này đã bối rối quảng đại dân chúng rất nhiều năm.”

Liêu Đình Nhạn: “Bất luận khi nào, chỗ nào, đều là hương vị ta yêu nhất.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi