XIN ĐỪNG TRÈO CAO


Thật ra Thư Thanh Nhân không có ngủ, cô chỉ là khóc mệt rồi, vừa rồi lúc đi vệ sinh, cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của bản thân trong gương, cho nên sau khi trở về phòng nghỉ, không muốn bật đèn lên.
Như vậy sẽ không có ai thấy được cô khóc.
Cô nằm trên ghế sô pha, từ từ nhắm mắt lại, mặc dù có hơi mệt mỏi, nhưng cô ngủ không được.
 
Mở mắt ra trong phòng nghỉ đều là một mảng tối om, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi.
Lúc ý thức dần dần mê man, lại có người bước đến gần chỗ cô, Thư Thanh Nhân giả vờ như không nghe thấy, vì bất kể là ai đến, sắc mặt của cô cũng sẽ không quá tốt.
Có lẽ cũng sẽ giống người kia cùng cô gây gổ, cuối cùng lại bị cô làm cho tức giận bỏ đi.
Cô đã quen rồi.
Quen với việc bị người khác bỏ rơi, sau đó đờ đẫn ngây người ở đó, trong lòng bắt đầu nhẩm đếm, kết quả là vài giây thôi sao cô cảm thấy dường như dài dằng dặc, dài đến mức cô không muốn đếm nữa, cũng không có người nào trở lại.
Thư Thanh Nhân từ từ nhắm mắt, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Giọng nói trầm thấp nặng nề, mát lạnh lại dịu dàng.
 
"Đồ ngốc."
Cô nhíu mày, người này trở lại để mắng mình à?
"Bắn ngược lại."
Thẩm Tư Ngạn có chút đờ người ra nhìn Thư Thanh Nhân một phút trước còn đang không động đậy nằm trên ghế sô pha bỗng chống người ngồi dậy, cúi đầy nhìn anh đang ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, dùng giọng điệu cao ngạo của người bậc trên nói với anh.
Anh có hơi lúng túng há hốc miệng, cuối cùng sửng sốt nói: "Cô không ngủ."
"Nếu như tôi ngủ thiếp đi, có phải sẽ không nghe thấy được anh mắng tôi, đúng không?" Thư Thanh Nhân trợn mắt nghẹn giọng nói với anh, "Anh nghĩ hay lắm."
Thái độ của cô thật sự rất kém, anh có lòng tốt quay lại tìm cô, kết quả cô lại dùng dáng vẻ không biết tốt xấu này nói chuyện với anh.
Lý trí của Thẩm Tư Ngạn nói anh nên tức giận, nhưng trong lòng lại mềm thành một vũng nước, không còn cách nào khác chỉ có thể nở nụ cười.
"Sao anh quay lại?" Thư Thanh Nhân cúi thấp đầu, giọng điệu có hơi không được tự nhiên: "Không phải anh đang giận tôi sao?"
Thẩm Tư Ngạn đứng thẳng người lên, tay đút ở trong túi quần, cúi đầu nhìn cô, "Biết tại sao tôi tức giận không?"
"Tôi thúc giục anh ký hợp đồng, anh không kiên nhẫn nghe nữa nên bỏ đi," Cô bĩu môi, giọng nói càng lúc càng thấp, "Tôi không thúc giục anh nữa, chúng ta cứ dựa theo thời gian ban đầu tiến hành, vừa rồi là tôi thái độ không tốt, thật sự xin lỗi."
Bốn chữ thật sự xin lỗi, cô dường như nói qua khẽ răng, âm thiết cuối cùng còn không thành tiếng, vẫn là do Thẩm Tư Ngạn tự đoán được.
Thẩm Tư Ngạn thở dài, quân lính trong lòng tan rã.
"Thật sự xin lỗi, không nên để cô một mình ở đây," Anh ngồi xuống bên cạnh cô, "Sao cô không bật đèn lên? Không sợ tối à?"
Thư Thanh Nhân không ngờ anh sẽ nói xin lỗi với mình.

Cô kiêu căng, trước đây nói xin lỗi là chuyện rất khó khăn với cô, thật ra không phải cô không biết tính tình của cô không tốt.

Lúc còn nhỏ khi bốc đồng lên, cô cãi nhau với bạn, hay cãi nhau với người nhà, nói những lời khiến đối phương tức giận nói không thành lời, khi đó cô còn cảm thấy rất vui, cảm giác bản thân thắng rồi."
Sau khi trưởng thành, người khác cố kỵ thân phận của cô, đều không dám cãi nhau với cô, chỉ là bạn bè bên cạnh ngày càng ít.

Thư Thanh Nhân cũng dần dần nhận ra tính tình khó chịu này của mình.
Thật ra không phải cô không nghĩ đến việc nói xin lỗi, nếu như người đó kiên nhẫn chịu chờ để lắng nghe.
Cô sẽ nói, thật sự xin lỗi.
Không ai cho cô cơ hội này, ngay cả Tống Tuấn Hành cũng không để cho cô có cơ hội nói xin lỗi.
Cô cũng biết là do cô không dứt khoát, nhất định phải đợi đến khi đối phương bị cô tổn thương tới tận trái tim, cô mới nhận thức lỗi lầm của mình.
Có một lần khi cô còn nhỏ, cô không muốn học dương cầm, len lén trốn học theo bạn đi công viên chơi, chơi xong trời đã sẩm tối, cô không nhớ đường về nhà, chỉ có thể ngồi bên cạnh bập bênh khóc.
Bảo mẫu tìm không thấy cô, chỉ có thể gọi điện cho bố mẹ cô đang đi công tác.
Lúc tìm được cô, người mẹ vẫn luôn nghiêm túc lần đầu tiên khóc đau lòng như vậy, vừa mắng cô vừ giơ tay lên làm bộ muốn đánh cô.
Bố cô không nói gì, chỉ đứng bên cạnh chờ mẹ cô bình tĩnh.
Cô được đưa về nhà, khuôn mặt bố đầy mệt mỏi, ông hỏi cô, “Nhân Nhân, con biết sai chưa?"
Tiểu Thanh Nhân vẫn cố cứng miệng nói, con không muốn học dương cầm.
Bố cô lại hỏi, mẹ con rất lo lắng cho con, không phải con nên nói xin lỗi với mẹ sao?
Tiểu Thanh Nhân vẫn cố biện hộ cho bản thân, là tại mẹ, nếu mẹ không bắt con học dương cầm con sẽ không thế.
Cô nghe thấy bố cô nặng nề thở dài một tiếng, Nhân Nhân, con khiến bố và mẹ rất thất vọng.
Ông nói xong rời khỏi phòng ngủ của cô, trước khi đi vẫn giúp cô tắt đèn.
Đây là lần đầu tiên bố cô dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, Tiểu Thanh Nhân có hơi luống cuống, cô sợ sau này bố sẽ không yêu cô nữa.
Nhưng cô học dương cầm thật sự rất mệt, chỉ cần thấy người to xác kia đến nhà cô, cô đều muốn tìm một chỗ nào đó trốn đi, cô sợ giáo viên dạy đàn trách mắng, sợ hãi từng tiếng nhịp đàn tình tang kia.
Cô ý thức được bản thân sai rồi, nhưng cô cũng cảm thấy rất ấm ức.
Tiểu Thanh Nhân cuộn người lại trong chăn, nước mắt làm ướt cả một mảng lớn trên gối, cô sợ ngủ một mình, nhưng cô lại không có dũng khí chạy qua bên phòng bố mẹ đòi ngủ chung.
Trẻ con hơn nửa đêm thường sẽ buồn ngủ, nhưng đã qua mười hai giờ, cô vẫn không buồn ngủ.
Một lúc sau cửa phòng cô lặng lẽ mở ra, ánh sáng theo khe cửa chiếu vào trong phòng.
Mẹ cô nói, con bé ngủ chưa?
Bố cô trả lời, không biết.

Mẹ nói, đứa nhỏ này quá tùy hứng, hôm nay phải phạt con bé thật nặng mới được, cho con bé ngủ một mình.
Bố nói, Nhân Nhân sợ tối, cũng không phải em không biết.
Mẹ cô hừ một cái, không nói gì.
Bố cười hai tiếng, em nói muốn phạt con bé, nhưng lại không yên lòng con bé ngủ một mình, vẫn cùng anh qua đây không phải sao, Từ nữ sĩ, em đúng thật là không thẳng thắn chút nào.
Mẹ phản bác, trẻ con ban đêm không ngủ được, sau này sẽ không cao.
Trong giọng của bố cô có chút bất đắc dĩ, Nhân Nhân thật sự rất giống em.
Tiểu Thanh Nhân nghe bố mẹ đứng ở cửa phòng nói chuyện, cô không nhịn được nữa, hất chăn ra một mạch chạy xuống giường, ôm đùi bố cô khóc lớn.
Bố mẹ cô đều bị cô khóc lớn hù dọa.
Tiểu Thanh Nhân vừa khóc vừa nói, bố ơi mẹ ơi, thật sự xin lỗi, con sai rồi.
Mẹ cô không nặng không nhẹ gõ đầu cô một cái, con bé cố chấp này, xin lỗi sớm một chút là ổn rồi không phải sao.
Bố cô ôm cô lên dịu dàng giúp cô lau nước mắt.
Nhân Nhân ngoan, bố cũng xin lỗi con, biết con sợ ngủ một mình mà vẫn nhẫn tâm phạt con ngủ một mình.
Buổi tối hôm đó, một nhà ba người bọn họ là vui vẻ như bình thường, từ đó trở đi, Tiểu Thanh Nhân cũng không trốn giờ học dương cầm nữa.
Mặc kệ Thẩm Tư Ngạn vì sao trở lại, nhưng ít nhất anh cũng quay về tìm cô.
Thư Thanh Nhân đột nhiên cảm thấy tính xấu này của mình còn có thể cứu được.
Cô lắc đầu, "Đã không còn sợ rồi."
Thẩm Tư Ngạn nghe ra được chút ý gì trong lời nói của cô, giọng điệu chế nhạo, "Trước kia sợ à?"
Thư Thanh Nhân mím môi, xem như ngầm thừa nhận.
"Cô nhỏ của tôi vẫn là một cô gái nhỏ," Thẩm Tư Ngạn nói xong, lại suy đoán nói, "Đã sợ tối, vậy thì có phải cũng sợ ngủ một mình đúng không?"
Thư Thanh Nhân bị anh đoán trúng, trái tim đập mạnh một cái, lại lắc đầu, "Tôi cũng đã sớm không sợ rồi."
Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, "Đúng vậy, có người ngủ cùng cô, tất nhiên cô không sợ rồi."
Trước đó anh có từng nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của cô rồi, lúc ngủ cô thích ôm cái gì đó, điển hình cho kiểu người thiếu cảm giác an toàn.
Những điều trước đó cô lo sợ, vì kết hôn rồi, những nỗi sợ đó có lẽ cũng trở nên chẳng đáng gì đi.
Dù sao mỗi đêm, chồng của cô sẽ ở bên cạnh cô, cho cô vòng tay ấm áp.
Có lẽ cô đã từng cuộn người trong ngực của chồng cô, cứ như vậy trải qua một đêm dài đằng đẵng.
Tống Tuấn Hành hẳn là cũng nhận ra được nỗi sợ của cô, sẽ dùng cánh tay ôm lấy cô, hôn lên trán cô, dỗ dành cô chìm vào giấc ngủ.
Cho nên bây giờ cô không còn sợ, mà nguồn sức mạnh này là Tống Tuấn Hành cho cô.

Thẩm Tư Ngạn nhắm mắt, hơi thở trở nên có chút đè nén.
Lòng tự trọng cao ngạo của người đàn ông khiến anh không muốn thừa nhận rằng giờ phút này anh đang ghen tỵ với chồng của cô.
Anh đang chìm trong im lặng, lại nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh đã quay lại tìm tôi."
Thẩm Tư Ngạn không kịp phản ứng.
"Tôi nghĩ ngoại trừ bố tôi sẽ không còn ai có đủ kiên nhẫn đợi tôi xin lỗi họ," Thư Thanh Nhân vân vê ngón tay, nghiêng đầu nhìn một bên mặt đẹp trai của anh, trong giọng nói có chút vui vẻ, "Thẩm Tư Ngạn, anh là người thứ hai."
Thẩm Tư Ngạn nghe thấy cô nhắc đến bố cô, anh nhớ đến những lời Mạnh Thời nói lúc nãy, cô vì bố của mình mà sa thải một nhân viên.
Thẩm Tư Ngạn đột nhiên hỏi cô: "Cô nhỏ, có phải cô rất thích bố của cô không?"
Thư Thanh Nhân dường như không chút do dự khẽ gật đầu.
Có lúc cô dứt khoát đến đáng sợ.
"Tôi nói cho anh biết, anh không được cười tôi ngây thơ đâu đó," Thư Thanh Nhân nói trước không cho anh cười cô, sau đó mới cong môi cười nói, "Trên đời này, người đàn ông tôi thích nhất là bố của tôi."
Cô nói thích nhất.
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, giọng nói có chút mập mờ, "Vậy Tống Tuấn Hành thì sao?"
Thư Thanh Nhân lắc đầu, giọng điệu rất tệ, "Anh ta là cái thá gì chứ."
".

.

." Mặc dù lý trí bảo anh không nên đồng tình với Tống Tuấn Hành, nhưng anh vẫn cảm thấy Tống Tuấn Hành có hơi thảm.
"Vậy những người đàn ông khác thì sao? Không có bất kỳ người nào có thể thay thế vị trí của bố cô trong lòng cô à?"
Thư Thanh Nhân hừ một tiếng, "Trên đời này không có người đàn ông nào hơn được bố tôi, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có."
Nếu như bố của Thư Thanh Nhân còn sống, có thể đoán được lúc này ông sẽ cười không khép miệng lại được.
Thẩm Tư Ngạn bị giọng điệu kiên quyết này của cô khiến cho anh hơi phiền muộn, cũng không biết là đang tức giận ai đây.
"Rốt cuộc thì bố cô đối tốt với cô đến mức nào?"
Thư Thanh Nhân suy nghĩ một cách ví von ẩn dụ khá phổ biến thậm chí có hơi lỗ thời, "Nếu tôi muốn mặt trăng trên bầu trời, có lẽ ông ấy sẽ tìm cách hái nó xuống cho tôi."
Thẩm Tư Ngạn "Xùy" một tiếng, "Hái mặt trăng xuống à."
Thư Thanh Nhân giải thích, "Chỉ là ví von thôi, cũng không phải thật sự hái mặt trăng."
Người đàn ông không nói chuyện, đột nhiên đứng dậy, thuận miệng nói với cô, "Nào, cô lại đây."
Thư Thanh Nhân ngây ngốc đi theo anh đến bên cửa sổ.
Thẩm Tư Ngạn cách lớp cửa kính chỉ tay lên mặt mặt trăng, "Nhìn thấy vầng trăng kia không? Có muốn nó không?"
Từ góc độ của Thư Thanh Nhân nhìn về phía anh, thực sự giống như anh đang nắm lấy mặt trong bàn tay anh.
"Nào, đưa tay ra, tôi tặng cho cô mặt trăng."
Thư Thanh Nhân đưa tay ra, muốn biết anh có thể làm ra cái trò gì.

Trong lòng bàn tay cô bỗng chạm phải một vật lạnh buốt, đáy lòng cô như có gì khẽ rục rịch, lúc tay của anh rời đi, cô nhìn xuống lòng bàn tay của mình.
Dưới ánh trắng, trong lòng bàn tay cô có một cái đồng hồ đeo tay.
Thư Thanh Nhân không nghiên cứu nhiều về đồng hồ, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy những chiếc đồng hồ nổi tiếng.
Đây là chiếc đồng hồ cơ khí đặc biệt do Patek Philippe sản xuất dành riêng cho Thẩm Tư Ngạn.

Các góc và bộ chuyển động được đánh bóng bằng tay đều được chế tác tinh xảo, ngay cả dưới lớp vỏ, bộ máy bên trong cực kỳ phức tạp đề cao nguyên tắc tối thượng của Patek Philippe dành cho đồng hồ.
"Dưới vẻ ngoài đơn giản nhất, là một cấu hình đồng hồ phức tạp nhất."
Nhà thiết kế không chỉ mang đến cho chiếc đồng hồ này một vẻ ngoài đẹp đẽ mà còn lắp đặt nhiều chức năng khác nhau mà đồng hồ có thể có được.
Tháng, ngày, thời gian hoàng hôn và mặt trời mọc, và thậm chí là biểu đồ của các vì sao và mặt trăng vào bất kỳ đêm nào ở trên múi giờ +08:00.
Giống như tên của bộ sưu tập này, Sun Moon and Stars.
Thẩm Tư Ngạn trầm giọng, chậm rãi nói: "Cô nhìn xem, cô muốn mặt trăng.

Đây không chỉ riêng mặt trăng, mà ngay cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao tôi đều tặng cho cô."
Thư Thanh Nhân ngẩng đầu nhìn anh.
Đột nhiên cô cảm thấy so với cái đồng hồ đeo tay này, anh càng giống mặt trăng hơn.
Đôi mắt màu hổ phách sáng đẹp của người đàn ông giống như bầu trời đầy sao lúc nửa đêm thanh mát, ấm áp mà mềm mại.
Trên bầu trời đêm mùa đông, vầng trăng không có những vì sao vây quanh, nhưng trong đôi mắt như nước của anh, lại có hàng vạn vì sao ẩn hiện trong đó.
Lúc tuổi còn nhỏ cô ngây thơ không biết gì, từng năn nỉ bố, nói cô muốn vâng trăng dịu dàng trên bầu trời kia.
Sau này khi lớn lên, cô nhận ra mặt trăng chỉ thuộc về bầu trời của nó, không thuộc về một người như cô.

Những ước mơ của tuổi thơ đã dần trở thành những ký ức tuổi thơ trong sáng.
Cho đến ngày hôm nay, có một người lần nữa muốn đưa mặt trăng cho cô, anh còn nói tặng cô cả mặt trời và những vì sao.
"Cô nhỏ," Thẩm Tư Ngạn khẽ nói, "Cô phải nhớ kỹ, ngoại trừ bố của cô.

.

.

Tôi đối với cô cũng rất tốt."
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi