XIN ĐỪNG TRÈO CAO


 
Ngày hôm sau thức dậy, Thư Thanh Nhân phát hiện người ngủ bên cạnh cô không phải Thẩm Tư Ngạn, mà là Từ Thiến Diệp.
Cô dịu mắt ngồi dậy, đẩy Từ Thiến Diệp đang nằm bên cạnh, "Chị, sao cậu lại ngủ ở đây?"
Từ Thiến Diệp bị đánh thức, nhưng lại không muốn mở mắt, cau mày trở người đưa lưng về phía cô.
 
"Cậu và Mạnh Thời làm hòa rồi à?" Cô lại hỏi.
"Không," Từ Thiếp Diệp mơ mơ màng trả lời cô, "Mình và anh ta cũng đâu phải một đôi, ở đâu ra mà làm hoà hay không."
Thư Thanh Nhân nhớ đến tình huống của Mạnh Thời hôm qua Thẩm Tư Ngạn kể cho cô nghe, trong lòng cảm thấy không đành lòng, cuối cùng cô vẫn quyết định nói giúp Mạnh Thời.
"Cậu không thích anh ta à?"
Từ Thiến Diệp tỉnh hẳn, cô ấy lật người lại nhìn cô, chậm rãi nói: "Thích."
Thư Thanh Nhân không nghĩ cô ấy sẽ thừa nhận thoải mái như vậy, ngẩn người rồi mới nói: "Vậy bỏ lỡ anh ta, cậu sẽ không hối hận chứ?"
"Con người sống cả đời này, chuyện hối hận còn ít sao? Chỉ riêng bây giờ mình đếm cho cậu nghe, mình cũng đã không đếm nổi có bao nhiêu chuyện mình hối hận rồi.

Chúng ta không phải là người máy, không thể chuyện nào cũng quyết định một cách chính xác nhất được, sẽ hối hận là chuyện bình thường, nếu không vì sao người ta hay nói thuốc hối hận ngàn vàng khó mua.

Làm người phải luôn nhìn về phía trước, không thể vì tiếc nuối là nhốt bản thân lại ở trong trạng thái tiêu cực được.

Với lại mình không cảm thấy bây giờ mình bỏ lỡ Mạnh Thời, tương lai chưa chắc mình sẽ không gặp được người đàn ông tốt hơn anh ta."
 
Thư Thanh Nhân nghe hiểu ý của Từ Thiến Diệp, nói tóm cô cho rằng phương diện kia không quá quan trọng, nhưng trong mắt Từ Thiến Diệp mà nói thì nó ảnh hưởng đến chuyện hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không.
Từ Thiến Diệp nhìn cô còn muốn nói cái gì đó nhưng không dám nói ra, trong lòng cũng biết cô em họ này của cô chắc là đang không cùng quan điểm với mình rồi.
Cô ấy thở dài, "Cậu không có kinh nghiệm cậu sẽ không hiểu được đâu, chuyện ở trên giường có phù hợp hay không còn quan trọng hơn chuyện ở dưới giường sống với nhau thế nào, cho dù quan hệ của hai người đều tốt, nhưng ở trên giường không hợp, chuyện chia tay chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Lần này Thư Thanh Nhân thật sự không hiểu, Từ Thiến Diệp lại sờ sờ cằm, ra vẻ trầm tư, nói: "Nếu nói cậu và Tống Tuấn Hành đi đến tình trạng như ngày hôm nay, một phần là vì trong lòng của anh ta còn nhớ người cũ, nhưng một phần nguyên nhân khác cũng là vì hai người các cậu chia phòng ngủ, phải không nào?"
Ánh mắt Thư Thanh Nhân phức tạp, "Có sao?"
"Nếu không cậu thử tìm đàn ông thử một chút đi, đợi sau khi cậu có kinh nghiệm rồi sẽ nhận ra lời mình nói có đạo lý." Từ Thiến Diệp gợi ý cho cô.
"Tìm ai?" Thư Thanh Nhân liếc cô, giọng điệu không tốt lắm, rõ ràng rất kháng cự: "Lại đi hội sở?"
Từ Thiến Diệp "Hứ" một tiếng, "Mình nói là tìm bạn trai, bạn trai á."
Trong lòng Thư Thanh Nhân như có cái gì đó rơi lộp bộp, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Bây giờ mình không có tâm trạng đó.

Đúng rồi, Thẩm Tư Ngạn đâu rồi?"
"Anh ta về phòng của mình rồi." Từ Thiến Diệp ngáp một cái, cuối cùng cũng ngồi dậy, duỗi lưng một cái, "Đêm qua lúc đâu mình chăm Mạnh Thời say rượu, sau đó buồn ngủ quá, nằm ngủ ngoài phòng khách, sau đó là Thẩm Tư Ngạn gọi mình dậy, bảo mình qua ngủ với cậu.
Thư Thanh Nhân cũng không biết bản thân vì sao ngủ quên mất, lúc đầu đang suy nghĩ lung tung, kết quả là suy nghĩ kiểu gì ngủ béng mất.
"Nhưng mà cậu cũng yên tâm về anh ta quá nhỉ.

Tốt xấu gì thì Thẩm Tư Ngạn cũng là một người đàn ông bình thường, cậu thế mà có thể cùng một người đàn ông bình thường ở chung trong cùng một phòng rồi ngủ ngon như vậy, buổi tối hôm qua mình gọi thế nào cậu cũng không tình."

"Anh ấy không phải người như vậy."
Từ Thiến Diệp không để ý lời của cô nói, bắt đầu giúp cô thông não, "Trước đó nghe người ta nói, đám công tử kia mời Thẩm Tư Ngạn đến hội sợ tìm thú vui, anh ta chỉ ngồi một góc uống rượu, không hề hứng thú với mấy cô em bên cạnh, mấy người đó cảm thấy ánh mắt của anh ta quá cao, không thích những cô em bọn họ tìm cho anh ta, bây giờ xem ra chuyện này rất kỳ quái.

"
Về suy đoán vô trách nhiệm của Từ Thiến Diệp, Thư Thanh Nhân cảm thấy không nói nên lời, cô không nghĩ Thẩm Tư Ngạn có vấn đề gì.
Chí ít trong lần đầu tiên gặp mặt, lúc hiểu nhầm cô làm nghề đó, anh ta vẫn rất ra dáng một khách làng chơi.
Từ Thiến Diệp càng nói càng thái quá, chỉ thiếu mỗi chưa nói Thẩm Tư Ngạn không được thôi.

Trong lòng cô ẩn ẩn có chút không vui, theo phản xạ cắt ngang phân tích đạo lý của Từ Thiến Diệp.
"Chị à," Thư Thanh Nhân thở dài, "Đừng luôn nghĩ tất cả mọi người đều giống như cậu."
Từ Thiến Diệp nghe cô nói như vậy, tất nhiên là không vui, cao giọng hỏi lại cô: "Mình thì thế nào? Giống như mình là giống thế nào? Thư Thanh Nhân lời này của cậu thật sự là đứng đó nói chuyện không đau eo, mình cá sau này khi cậu gặp người đàn ông cậu thích, chắc chắn cậu sẽ đói khát hơn cả mình."
Thư Thanh Nhân không nhịn được bật cười, "Còn lâu nhé."
Từ Thiến Diệp bị cô chọc giận suýt ngất, gật đầu nói với cô, "Được thôi, nào, cậu giỏi thì đừng để mình bắt được cậu  tìm đàn ông.

Mình mà tóm được cậu chờ đó mà đưa mình căn nhà hoặc là chiếc xe đến hiếu kính mình đi.

Thế này đi, chiếc Porsche 718 kia của cậu đi, cậu lo mà chuẩn bị chìa khóa cho mình đi là vừa rồi đấy."
"Chiếc đó mình mới mua!" Thư Thanh Nhân phản đối.
Từ Thiến Diệp cười lạnh, "Sợ rồi? Không dám cược? Không phải cậu làm gì rồi đó chứ nên mới sợ mất xe như vậy?"
Từ Thiến Diệp làm chị nhiều năm như vậy, cô ấy cực kỳ hiểu rõ tính tình cậy mạnh của Thư Thanh Nhân, đặc biệt là không chịu được chiêu khích tướng.
Đúng như dự đoán, Thư Thanh Nhân cắn rắng, kiên định gật đầu, "Chơi."
Hai người cá cược, mãi đến khi rửa mặt sửa soạn xong, đi ra ngoài xuống dưới lầu ăn sáng, hai người cũng không nói thêm một câu nào, đều chìm vào chiến tranh lạnh trong thời gian ngắn.
Lúc ở trong nhà hàng gặp được Thẩm Tư Ngạn và Mạnh Thời, hai người đàn ông này cũng cảm nhận được hai chị em này có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi hai người chọn đồ ăn sáng xong, lúc chọn bàn, quả nhiên hai người mỗi người một bàn.
Thẩm Tư Ngạn và Mạnh Thời khó xử, không biết nên lựa chọn tiếp tiếp tục ngồi ăn cùng người anh em của mình, hay là đi qua ngồi với người phụ nữ mình thích?
Phân vân khoảng hai giây, hai người đàn ông ăn ý giẫm đạp tình anh em hữu nghị, mỗi người đi về một phía bàn khác nhau.
Thư Thanh Nhân đang nhàm chán chọc chọc xà lách trong đĩa, Thẩm Tư Ngạn bưng đĩa đồ ăn của mình ngồi xuống trước mặt cô.
Cô không để ý đến anh, tiếp tục tra tấn rau xà lách.
Thẩm Tư Ngạn mở miệng trước, anh nhìn bữa sáng trên đĩa của cô với ánh mắt bất đắc dĩ, "Rau xà lách kia có thù với em à? Sắp bị em chọc nát thành rau muối rồi đấy."
Thư Thanh Nhân lấy lại tinh thần, lúc này cô mới ngừng động tác trên tay, buông tha rau xà lách.
Thẩm Tư Ngạn thản nhiên nói, "Cãi nhau với chị em? Hôm nay mỗi người ngồi một bàn."
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sâu kín nhìn anh.

Cũng bởi vì người đàn ông trước mắt này, cô và Từ Thiến Diệp suýt chút nữa là cãi nhau rồi, còn cá cược nữa chứ, cô đã dùng con xe yêu thích nhất gần đây của mình là tiền đặt cược rồi.
Thưu Thanh Nhân nhìn Thẩm Tư Ngạn, càng nhìn cô càng thấy giống bản thân đang nhìn tên đầu sỏ của chuyện này.

Cô cũng mặc kệ lúc đó là bản thân chủ động nói giúp cho Thẩm Tư Ngạn, dù sao cũng là tại người này mà cục cưng yêu dấu của cô bị làm tiền đặt cược.
Cái gì mà không tìm đàn ông, cô đúng là tự đặt cho mình một cái đền thờ làm ni cô, kiểu gì cũng phải thua lỗ chiếc xe này thôi.
Thư Thanh Nhân tỉnh táo lại cô mới giật mình nhận ra bản thân bị Từ Thiến Diệp hố cho vố, nhưng ván đã đóng thuyền, khó sửa lời.
"Vừa rồi là rau xà lách, bây giờ đến lượt tôi rồi à?" Thẩm Tư Ngạn bị cô nhìn chằm chằm đến mức hai tai anh ửng đỏ, nhưng dường như anh cảm nhận được ánh mắt này của cô không phải là tình ý, mà là oán niệm.
Thư Thanh Nhân thu lại ánh mắt, thở dài một tiếng.
"Anh phải nhớ lấy tôi đối với anh có ơn." Cô bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi.
Thẩm Tư Ngạn không hiểu cô đang nói ơn gì.
"Nếu như con xe 718 của tôi không còn, vậy thì cũng là trách nhiệm của anh." Thư Thanh Nhân cắn răng, ngang ngược ra lệnh cho anh, "Anh phải đền cho tôi một chiếc mới."
".

.

.

"
Thư Thanh Nhân làm một chút tính toán nhỏ của mình xong, trong lòng âm thầm vui vẻ hơn thì điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, là Tống Tuấn Hành gửi tin Wechat đến, cho dù là người gửi tin nhắn hay là nội dung tin nhắn gửi đến, đều khiến tâm trạng vui vẻ của cô biến mất trong nháy mắt.
[Bố anh nói mùng bảy, nếu như em không bận, có thể ghé qua một chuyến]
Thư Thanh Nhân nhắm mắt, có chút phiền chán.
Ly hôn chẳng qua chỉ là chuyện ký tên, phân chia tài sản có thể giao cho luật sư làm, những chuyện này rất đơn giản, chỉ duy nhất về phương diện tình nghĩa, cắt không đứt mà còn trở nên loạn hơn.
Cô luôn có một cảm giác, cuộc hôn nhân này chưa hoàn toàn ly hôn được, đây là điều cô sợ nhất.
Bất luận là ở bên cô, hai ở bên Tống thị kia, vẫn cần cô đi qua gặp mặt giải quyết.
Nhưng dù cho thế nào cuộc hôn nhân này cũng không thể giữ được, sau tất cả, cũng chỉ vì muốn phân rõ giới hạn với Tống Tuấn hành.
[Được]
Cô gõ chữ trả lời, sau khi cất điện thoại đi, phần ăn sáng trước mặt cô không nuốt trôi nổi nữa.
Bên bàn của Thư Thanh Nhân bầu không khí không tính là quá ngượng ngùng, hai người có thể miễn cưỡng trò chuyện qua lại đôi câu, nhưng bên bàn của Từ Thiến Diệp khá là lúng túng.
Chuyện này thật ra cũng không thể trách Mạnh Thời, anh ta đã nghĩ đến vô vàn lý do Từ Thiến Diệp có thể từ chối mình, chỉ là nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến lại là cái lý do kia.
Những người đàn ông khác đều là vì không được mà bị phụ nữ đá, anh ta thì vì quá được mà bị phụ nữ đá.
Chuyện này mà nói ra, người ta sẽ cảm thấy anh ta quá tự luyến.
Từ Thiến Diệp còn lấy những người đàn ông khác ra làm ví dụ, nói cô ấy và những người đàn ông kia rất tốt, duy nhất chỉ có ở chỗ của anh ta, cô thật sự chịu không nổi.
Mặc dù xét về phương diện kia thì Từ Thiến Diệp đang khen anh ta, nhưng anh ta cười không nổi.

Cô lấy người đàn ông khác ra so với anh ta, anh ta cảm thấy cô không tim không phổi, ngay cả chuyện này cũng có thể lấy ra để so sánh phân tích.
Sắc mặt Mạnh Thời trầm xuống, càng nghĩ lòng càng loạn.

Từ Thiến Diệp thấy Mạnh Thời lại chỗ mình ngồi, nhưng lại trưng ra cái mặt lạnh một lúc lâu không nói lời nào, lúc đầu cô cũng có chút chột dạ, đành phải tìm chủ đề nói chuyện trước.
"Sao anh biết tôi ở chỗ này của em gái tôi?"
Giọng nói của Mạnh Thời không chút gợn sóng, "Senan nói."
Từ Thiến Diệp không hiểu, "Sao anh ta lại nói cho anh biết?"
Cô không cho rằng tên gian thương giảo hoạt gian trá như Thẩm Tư Ngạn sẽ không có lợi ích gì mà tự nhiên đi làm bà mai giật dây cho mình và Mạnh Thời.
"Cô nói thử xem." Anh uống một ngụm canh, sắc mặt vẫn lạnh tanh.
Từ Thiến Diệp càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, "Tôi vốn là đến đây chơi cùng Nhân Nhân, anh ta gọi anh đến, thì sau đó em gái tôi lại chỉ có một mình.

Mà lúc này anh ta vốn nên ở Hồng Kông mới đúng, nhưng tối 30 tết anh ta lại chạy về đây."
Cô nhìn hai người ngồi bàn phía bên kia, phỏng đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.
"Anh ta sẽ không thật sự thích Nhân Nhân đó chứ." Hai mắt Từ Thiến Diệp mở to, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin được.
Mạnh Thời nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này khó đoán lắm à, vì sao phải ngạc nhiên như vậy.
"Không thể nào, hai người bọn họ rõ ràng, nhìn đối phương không vừa mắt mà." Từ Thiến Diệp bị kích động, lông mày nhíu chặt, "Sao tự dưng lại thành thích rồi."
Hôm qua lúc đầu cô nghe Thư Thanh Nhân nói năm nay Thẩm Tư Ngạn ăn tết ở khách sạn cô đã có chút nghi ngờ rồi.

Nhưng Thư Thanh Nhân không nói gì, cô nghĩ nghĩ thấy có hơi nhảm nhí, nên không tiếp tục suy nghĩ theo hướng kia nữa, chỉ cho rằng có thể Thẩm Tư Ngạn cũng giống như Thư Thanh náo loạn với người trong nhà nên chạy ra ngoài.
Cô lại nhớ đến nửa đêm qua, Thẩm Tư Ngạn gọi cô dậy, bảo cô về ngủ với Thư Thanh Nhân.
Lúc ấy cô vừa mới say giấc nống, bị người khác đánh thức khó tránh có hơi bực bội, giọng điệu không kiễn nhẫn, nói Thư Thanh Nhân lớn như vậy rồi không cần người khác ngủ cùng.
Sắc mặt Thẩm Tư Ngạn cũng buồn ngủ, giọng rất khẽ nói cô ấy sợ ngủ một mình.
Lúc đó Từ Thiến Diệp buồn ngủ quá, đầu óc không minh mẫn, không có cảm thấy câu nói này có vấn đề gì.
Bây giờ suy nghĩ lại mới cảm giác câu nói này quá có vấn đề.

Tống Tuấn Hành kết hôn với em gái cô một năm rồi, cũng không biết con bé thật ra rất sợ ngủ một mình.
Từ Thiến Diệp lấy tay che trán, thầm mắng bản thân thật sự quá ngu ngốc.
Sau khi suy nghĩ một lúc, người trong cuộc là Thư Thanh Nhân còn ngu ngốc hơn cả cô, trong lòng bỗng thấy dễ chịu hơn một chút.
Không lâu sau, Từ Thiến Diệp lại bật cười, cười đến mức nhìn có hơi ghê rợn.
"Chiếc xe 718 kia là của mình rồi."
Sau khi ăn sáng xong, Từ Thiến Diệp tự đi làm hòa với Thư Thanh Nhân, nghĩ đến bản thân sắp có một chiếc xe miễn phí, cô cảm thấy cô em họ này sao mà đáng yêu thế nhỉ.
***
Thư Thanh Nhân làm ổ ở trong khách sạn vài ngày, đến tận ngày nghỉ cuối cùng, Thư Thanh Nhân phát hiện chìa khóa của chiếc xe 718 cô để trên bàn đã không cánh mà bay.
Hôm nay cô đã hẹn với Tống Tuấn Hành đến nhà của anh ta, nói chuyện với người nhà của anh ta về chuyện ly hôn, xem như chấm một dấu chấm hết cho quan hệ của cô và Tống Tuấn Hành.
Nói thế nào thì cũng là đến nhà của chồng trước, dù ly hôn thì Tống thị vẫn là đối tác của Thư thị, Thư Thanh Nhân không thể không cho họ chút mặt mũi này.
Phản ứng đầu tiên của cô chắc chắn là Từ Thiến Diệp lấy đi.
Thư Thanh Nhân lập tức gửi tin qua Wechat cho Từ Thiến Diệp, kết quả bên kia rất thoải mái thừa nhận, xe đúng là do cô ấy lấy đi.
[Lần cá cược này cậu còn chưa thắng đâu, ai cho cậu dũng khí lái đi thế?]
[Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi, mình lấy sớm hay lấy muộn không phải cũng giống nhau sao?]
Thư Thanh Nhân càng tức hơn.
[Bây giờ mình cần xe, mà gần đi mình chỉ có một chiếc này trong để trong bãi đậu xe thôi, cậu nói bây giờ mình phải làm sao đây?]
[Đối diện cậu không phải có một anh giai giàu có sao, cậu mượn anh ta một chiếc đi]
Thư Thanh Nhân gửi cho Từ Thiến Diệp một icon cầm dao, Từ Thiến Diệp gửi lại một cái "Không cần phải cảm ơn trẫm".
Cô thở dài, đành phải đi qua gõ cửa phòng đối diện tìm Thẩm Tư Ngạn mượn xe.

Kỳ nghỉ tết, vị công tử này cũng rất nhàn rỗi, lúc này đang nằm trong phòng xem phim.
Thẩm Tư Ngạn thấy người đến là cô, nụ cười của anh có hơi mập mờ, "Cô nhỏ, đây là lại có chuyện gì thế?"
Anh nói giống như cô hay tìm anh lắm ý, Thư Thanh Nhân nghĩ nghĩ, đúng là như thế thật.
"Mượn một chiếc xe." Cô nói thẳng.
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Xe của em đâu?"
"Bị trộm rồi."
Thẩm Tư Ngạn nhìn mặt mày ủ rũ này của cô, anh có chút tin xe của cô thật sự bị trộm mất rồi.
"Vào lấy chìa khóa đi." Anh nhường đường cho cô đi vào.
Thư Thanh Nhân lấy chìa khóa, định nói cảm ơn với anh, chưa kịp mở miệng đã bị anh tranh hỏi trước, "Hôm nay Hằng Tuấn của các em còn chưa đi làm đúng không? Em định đi đâu thế?"
"Đi qua bên nhà họ Tống."
Cô nói xong, tay cầm chìa khóa vẫy tay với anh, "Cảm ơn nhé, tôi đi đây."
"Em chờ một chút." Người đàn ông ở phía sau gọi cô lại.
Cô quay đầu nhìn anh, "Sao thế?"
"Đưa chìa khóa xe cho tôi." Anh mím môi, giọng điệu cứng ngắc, "Tôi chở em đi."
Thư Thanh Nhân không hiểu, "Vì sao?"
Thẩm Tư Ngạn im lặng một lúc, cuối cùng nói nói ra được một lý do.
"Em lái xe của tôi, tôi không yên tâm," anh dừng một chút, bổ sung thêm, "Tôi nghi ngờ kỹ thuật lái xe của em."
Thư Thanh Nhân hơi ngạc nhiên, "Có phải anh lén điều tra tôi không?"
Thẩm Tư Ngạn: "?"
Thư Thanh Nhân cắn môi, cảm thấy có chút nhục nhã nhìn chằm chằm anh, "Anh biết chuyện tôi thi trượt bằng lái cấp hai à?"
".

.

."
Thẩm Tư Ngạn vốn chỉ tùy tiện lấy đại một cái cớ, bây giờ thì anh thật sự không yên tâm cô lái xe của anh.
Anh lái xe đưa Thư Thanh Nhân đến nhà họ Tống.
Tống Tuấn hành vốn đang đứng ngoài cửa chính đợi người, anh ta thấy có một chiếc xe chạy quả cổng sắt, biết là Thư Thanh Nhân đến rồi.
Đúng là Thư Thanh Nhân, nhưng mà còn có một người khác.
Tống Tuấn Hành thật sự chưa từng thấy một tên nào làm người thứ ba mà mặt dày lại trơ trẽn như này, bình thường hay xuất hiện trước mặt anh ta khiến anh ta khó chịu còn chưa tính.

Bây giờ vợ trước của anh ta đến đàm phán với người nhà anh ta về chuyện sau khi ly hôn, vậy mà tên tiểu tam chưa được thăng chức này lại dám theo đến cùng, chuyện gì thế này trời.
Một lát nữa anh ta phải giới thiệu người này với bố anh ta thế nào đây.
Đầy là tiểu tam chưa được thăng chức của vợ trước của con?
Tống Tuấn Hành tức đến độ sắp bị nhồi máu cơ tim luôn rồi, ban đầu ly hôn anh ta không hối hận, nhưng lúc này anh ta hối hận muốn chết.
*Ừm thì lại là mình đây, Thư Thanh Nhân và Từ Thiến Diệp là chị em họ, nhưng vì hai người cực kỳ thân với nhau luôn, chơi với nhau từ bé nên mình sẽ  để xưng hô cậu - mình, chị em tuỳ lúc cho linh hoạt nhé.

 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi