XIN ĐỪNG TRÈO CAO


 
Ngày Tấn Thiệu Ninh rời đi, Từ Lâm không đến tiễn.
"Chú biết mấy ngày nữa đến sinh nhật của cháu, cho nên chú chúc cháu sinh nhật vui vẻ trước."
Thư Thanh Nhân có chút không vui, "Nói bây giờ thì có ý nghĩa gì, chú không thể vào ngày sinh nhật của cháu nói với cháu sao ạ?"
 
Tấn Thiệu Ninh nói với cô, "Ngày sinh nhật của cháu, chú sẽ gọi điện thoại cho cháu."
"Chú biết ý của cháu không phải là như vậy mà," Thư Thanh Nhân mím môi, "Cháu muốn chú ở trước mặt nói với cháu."
Gương mặt cứng cỏi với đường nét sắc bén của ông bỗng mềm mại hơn mấy phần, "Vậy thì gọi video."
"Cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, sao cứ nhất định phải đi vào ngày hôm nay chứ." Thư Thanh Nhân nhỏ giọng phàn nàn.
"Người nhà thúc giục chú về, huống chi chú ở trong nước đã làm trễ nải không ít thời gian," Tấn Thiệu Ninh dừng một chút, bổ sung thêm, "Chú nói nhiều chuyện với cháu như vậy, gặp lại mẹ cháu có hơi xấu hổ."
Nếu như lúc này ông không đi, và ngày sinh nhật của Thanh Nhân, ông sẽ gặp được Từ Lâm.
Thư Thanh Nhân tưởng chú Tấn đang thăm dò xem cô có tiết lộ bí mật không, vội vàng nói: "Cháu không nói cho mẹ biết đâu, thật đấy."
 
"Cảm ơn," Tấn Thiệu Ninh mỉm cười, "Đừng nói cho bà ấy biết, đối với bà ấy sẽ trở thành một loại gánh nặng."
"Chú Tấn," Thư Thanh Nhân cúi đầu để giảm bớt cảm xúc vì không biết phải nói gì, lúc mở miệng giọng nói không kiềm chế được nghẹn ngào, "Chú rất tốt, thật sự rất tốt."
"Có thể có được lời công nhận của cháu, chú coi như không uổng mấy năm nay bận rộn." Tấn Thiệu Ninh khẽ cười.
Thư Thanh Nhân không thể giúp được chuyện giữ Tấn Thiệu Ninh và Từ Lâm, cô chỉ có thể chúc phúc cho ông ấy: "Chú Tấn, cháu hy vọng lần sau khi gặp lại chú, chú sẽ không còn một mình nữa."
"Chú một mình đã thành thói quen rồi." Tấn Thiệu Ninh nói, "Cho dù chú có thể sống được đến một trăm tuổi, thì bây giờ chú cũng đã sống quá nửa đời người rồi, còn một nửa đời còn lại thật ra ở một mình hay không cũng không còn quá quan trọng nữa."
Lúc ông nói lời này trong lòng cũng không có tâm tình gì, nhưng ngược lại Thư Thanh Nhân nghe xong rồi khóc.
Một bàn tay rộng lớn xoa đầu cô, vỗ về an ủi cô.
Lần này chú Tấn quay về Mỹ, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, Thư Thanh Nhân giang hai tay ra với ông, "Chú Tấn, ôm một cái?"
Người đàn ông không từ chối, đáp lại cô là một cái ông cực kỳ dịu dàng và lễ phép.

Cánh tay của ông nhẹ nhàng vòng qua người cô, nhưng không ôm cô vào lòng, chỉ dùng tay vỗ vỗ lưng của cô.
Là cái ôm chứ đầu sự cổ vũ và quan tâm thầm lặng của trưởng bối dành cho hậu bối.
Bóng lưng hiền hậu của người đàn ông biến mất ở cửa vào khu vực chờ lên máy bay.
Thư Thanh Nhân im lặng đứng tại chỗ một lúc rất lâu, đến khi tiếng thông báo ở sân bay vang lên, chuyến bay của Tấn Thiệu Ninh chuẩn bị cất cánh, cô mới hoàn toàn ý thức được Tấn Thiệu Ninh thật sự đã rời đi rồi.
Đường khói màu trắng cắt ngang bầu trời xanh thẳm, ngày hôm nay cũng giống như ngày Tấn Thiệu Ninh về nước, trời xanh trong vắt, cả một bầu trời thoáng đãng không mây.
Chỉ là lần này hướng đi ngược lại, cuối cùng chú Tấn cũng quay về nơi ban đầu.
***
Tiệc sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Thư Thanh Nhân, so với tiệc sinh nhật năm hai mươi lăm tuổi còn long trọng hơn rất nhiều.
Tổ chức tiệc sinh nhật này, cũng coi như là nghi thức nhậm chức.
Chỉ là nhân viên trên dưới của Hằng Tuấn đã quen gọi cô là giám đốc tiểu Thư, gọi lâu như vậy rồi, trong phút chốc rất khó thay đổi.
Từ Thiến Diệp biết ngày sinh nhật của Thư Thanh Nhân cô sẽ rất bận, nên trước ngày sinh nhật một ngày Từ Thiến Diệp đã cố ý đến văn phòng của cô để tặng quà trước.
Từ Thiến Diệp  rất kiêu ngạo với món quà năm nay mình chuẩn bị cho Thư Thanh Nhân.
Thư Thanh Nhân ngắm nghía dây chuyền kim cương này, cảm thấy có chút tiếc nuối, "Đẹp thì đẹp thật đó, chỉ tiếc là bình thường không đeo thường xuyên được."
"Nếu cậu không sợ bị cướp hoặc nhà giàu mới nổi thì cậu cứ đeo thôi," Từ Thiến Diệp nhướng lông mày, "Cậu đeo dây chuyền của cậu, kệ người khác thích nói gì thì nói."
"Vậy thì cũng không thể đeo thường xuyên được, mình thà rằng cậu tặng mình món đồ mà mình có thể đeo mỗi ngày còn hơn." Thư Thanh Niên lại đặt chiếc vòng vào hộp quà nhung.
"Cái người già mồm này," Từ Thiến Diệp khịt mũi, "Được tặng quà lại còn chê, mình thấy cái vòng tay chú Thư tặng, cậu thích đến nỗi không nỡ tháo xuống, cậu bất công với mình, đồ mình tặng cậu thì cậu không thấy vừa mắt."
Thư Thanh Nhân cười lấy lòng, "Nào có, mình thích lắm."
"Được rồi, đừng có mà dỗ mình, mình thấy cậu rõ ràng được tiện nghi lại còn khoe mẽ.


À, đúng rồi," Từ Thiến Diệp chống tay lên bàn, chồm người qua bàn, hiếu kỳ hỏi,"Cháu trai lớn có chuẩn bị quà cho cậu chưa? Có "chất" hơn quà của chú Thư tặng cậu không?"
Thư Thanh Nhân nghê cô ấy nhắc đến, khóe miệng lập tức xụ xuống, mặt không biểu cảm, "Người còn đang ở Hồng Kông, sao mình biết được?"
"Còn chưa trở lại cơ à?" Từ Thiến Diệp hơi ngạc nhiên: "Vậy xem ra anh ta rất bận nhỉ, nhưng mà cậu cũng đừng phàn nàn anh ta, hai người kẻ tám lạng người nửa cân."
"Cậu nói xem, anh ấy có phải," giọng điệu của Thư Thanh Nhân có chút không biết làm thế nào, "Có được nên không trân quý nữa?"
Từ Thiến Diệp đang uống cà phê, nghe cô nói vậy suýt chút nữa phun cà phê trong miệng ra.
"Anh ta có được cậu rồi à?" Cô ấy chớp mắt mấy cái, "Hai người ngủ với nhau rồi?"
Sao trong đầu người phụ nữ này toàn chuyện ngủ hay không thế, Thư Thanh Nhân thở dài, "Mình nói có được không phải có được kiểu đó."
Từ Thiến Diệp không để ý phất tay nói, "Vậy thế là chưa có được rồi, đối với người đàn ông phải ngủ được với người phụ nữ mình thích mới tình là có được người đó."
Thư Thanh Nhân không muốn tranh luận vấn đề này với Từ Thiến Diệp, mỗi lần cô muốn biện luận, sẽ bị Từ Thiến Diệp lấy do "Cậu chưa từng ăn thịt heo, lấy tư cách gì đánh giá chất lượng của thịt heo" để phản biện lại lời của cô nói.
"Cháu trai lớn đến tận bây giờ vẫn chưa biết cậu và Tống Tuấn Hành thật ra cái gì cũng chưa xảy ra," Từ Thiền Diệp gõ bàn một cái, nói, "Đến khi nào cậu mới định nói cho anh ta biết đây."
Thư Thanh Nhân không hiểu, "Có cần thiết phải nói cho anh ấy biết không?"
"Thật ra không cần thiết lắm," Từ Thiến Diệp nghĩ nghĩ, nói thêm, "Nhưng cậu nói với anh ta, chắc hẳn anh ta sẽ vui lắm đấy."
Nhưng với cái da mặt này của Thư Thanh Nhân, Từ Thiến Diệp biết cô sẽ không nói ra được.
"Haiz, được rồi, đều là người trưởng thành rồi, còn ai chú trọng mấy cái này nữa," Từ Thiến Diệp dừng đề tài này tại đây, "Thoải mái đi, cậu muốn nói cho anh ta biết thì nói, không muốn nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì."
Vấn đề này vốn là Từ Thiến Diệp nhắc đến trước, bây giờ chính bản thân cô ấy lại không chịu được.
Thư Thanh Nhân hỏi cô ấy, "Buổi tối hôm nay cậu ăn sinh nhật sớm với mình không? Ngày mai mình bận rộn cả một ngày luôn đó."
"Ừa," Từ Thiến Diệp đồng ý rất sảng khoái, "Đều nghe Thọ Tinh Công hết*."
*寿星公 Thọ Tinh Công, người được tổ chức sinh nhật.
Thư Thanh Nhân vui vẻ chạy đến bên cạnh Từ Thiến Diệp, ôm lấy Từ Thiến Diệp hôn lên mặt cô ấy một cái.
Từ Thiến Diệp lập tức "Ai da" một tiếng che mặt mình, "Đừng có bôi son môi lên mặt mình, muốn hôn thì đi mà hôn bạn trai cậu ấy."
Thư Thanh Nhân làm vẻ mặt cô đơn, "Người ta không ở đây."
Biểu cảm rất giống cô bạn gái nhỏ bị bỏ rơi, Từ Thiến Diệp bị dáng vẻ tủi thân này của Thư Thanh Nhân chọc cho tê cả da đầu, thầm nghĩ Thẩm Tư Ngạn mà thấy dáng vẻ này của cô có khi cũng phải phát điên.
Bởi vì ngày mai là sinh nhật của Thư Thanh Nhân, nên hôm nay cô có đặc quyền được tan làm sớm.
Trợ lý Trương nay đã thăng chức thành thư ký của tổng giám đốc, Thư Thanh Nhân tan làm, cũng thuận tiện dẫn cậu theo.
Nhân lúc thư lý Trương đi lấy xe, Từ Thiến Diệp nói ra thắc mắc trong lòng của mình, "Cậu quá tốt với thư ký của cậu rồi, cậu không sợ cháu trai lớn ăn dấm à?"
"Quá tốt á hả?" Thư Thanh Nhân mờ mịt.
"Có tổng giám đốc nào mời bạn đi dạo phố ăn cơm mà dẫn theo thư ký không? Người nào không biết còn cậu bao nuôi cậu ta đấy," Từ Thiến Diệp nhìn cô với ánh mắt phức tạp, "Mặc dù thư ký của cậu đẹp trai thật."
Thư Thanh Nhân thật sự bó tay với cô chị họ này của mình, "Mình gọi em ấy theo vì để có người giúp bọn mình xách đồ."
Chỉ là đơn giản như vậy thôi sao? Hay là do suy nghĩ của cô ấy bỉ ổi quá?
Hôm nay là lần đầu tiên Từ Thiến Diệp đi dạo phố cùng giám đốc Thư và thư ký Trương, sau khi đi dạo vài vòng, cô ấy phát hiện Thư Thanh Nhân thật sự đơn thuần dẫn thư kỳ của cô theo để giúp xách đồ mà thôi.
Mà thư ký Trương dương như cũng không hề cảm thấy bị trở thành công cụ xách đồ cho người khác có gì là không đúng.
Từ Thiến Diệp nhìn Thư Thanh Nhân mua đồ xong, thư ký Trương rất thành thạo đưa tay ra cầm lấy túi trên tay Thư Thanh Nhân.
Hành động này nhìn thấy thế nào cũng giống như một đôi đang yêu đương cùng đi mua sắm.
Từ Thiến Diệp lại kéo Thư Thanh Nhân qua một bên, Này, trước đây cậu cũng hay dẫn thư ký của cậu đi mua sắm chung à?"
"Nếu như hôm đấy hứng mua đồ của mình nổi lên một cách mãnh liệt thì mình sẽ gọi theo em ấy," Thư Thanh Nhân chớp mắt mấy cái, lý do rất đàng hoàng, "Một mình mình không xách được nhiều túi như vậy."
Giọng điệu của Từ Thiến Diệp có vẻ không đúng lắm, "Cho nên trước đây cậu vẫn thường dẫn thư ký của cậu theo đi dạo phố cùng cậu?"
"Có gì không ổn sao?"
"Không có gì không ổn hết," Từ Thiến Diệp nói, "Chỉ là bây giờ cậu có bạn trai rồi."
Thư Thanh Nhân mỉm cười, Nhưng bây giờ anh ấy đâu?"
Từ Thiến Diệp không nói gì được.

Được rồi, ai bảo bạn trai chính quy đang ở nơi xa tận chân trời nào chứ.
Từ Thiến Diệp lấy điện thoại ra, lén lút gửi tin nhắn Wechat cho chái trai lớn.
[Đang ở đâu thế?]
[Trong phòng chờ lên máy bay]
[Hôm nay anh về?"]
[Ừm]
[Vậy sao anh không nói cho Nhân Nhân biết?]
[Bất ngờ chứ]
Từ Thiến Diệp phục người này rồi.
[Việc của anh nên làm cũng để cho thư ký làm thay rồi, anh cũng đừng về nữa]
Thẩm Tư Ngạn gửi lại một dấu chấm hỏi to đùng thể hiện sự thắc mắc của mình.
[?]
***
Sau khi mua đồ xong, ba người cùng đi ăn cơm tối, cuối cùng Thư Thanh Nhân bảo Từ Thiến Diệp tối nay đến ngủ với cô.
"Đừng có quên, đúng 0 giờ cậu phải là người đầu tiên chúc sinh nhật mình đó nha." Thư Thanh Nhân dặn dò cô ấy.
Từ Thiến Diệp bật cười, "Thọ Tinh Công, cậu có thể dè dặt một chút được không?"
Thư Thanh Nhân không nghe, còn cố tình mua cho bản thân một cái bánh sinh nhật.
Cô mua một cái bánh sinh nhật zise 24 cm cỡ nhỏ, buổi tối không thể ăn quá dễ bị mập.

Từ Thiến Diệp biết cô thích ăn ngọt, nhưng mà ngày trong tiệc sinh nhật rõ ràng sẽ có bánh sinh nhật lớn nhiều tầng, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, không biết vì sao bây giờ cô cần phải mua cho bản thân một cái.

Thật ra Thư Thanh Nhân chỉ muốn có một sinh nhật yên tĩnh, không biết khi nào tiệc sinh nhật của cô càng được tổ chức càng hoành tráng hơn, thậm chí bản thân cô là nhân vật chính của bữa tiệc, có rất nhiều khách mời cô không biết, mà cô vẫn phải dùng thân phận người có sinh nhật đi khách sáo xã giao với những vị khách mời đến dự tiệc.
Cô thích giống như trước đây, ngày sinh nhật của cô chỉ cần đơn giản cùng bạn bè và người nhà ăn một bữa cơm.
Một cái bàn, cả bàn đầy đồ ăn, một cái bánh sinh nhật, một bát mì trường thọ, rồi cùng nhau hát bài hát chúng mừng sinh nhật.
Ngay tại nhà riêng của Thư Thanh Nhân, vì để cho bầu không khí sôi động hơn, cô cố ý bảo thư ký Trương ở lại, như thế này có thêm người cùng Từ Thiến Diệp hát chúc mừng sinh nhật sẽ không quá cô đơn.
"Được rồi, cầu nguyện đi." Từ Thiến Diệp nhắc nhở cô.
Như câu trong chuyện ngụ ngôn thường kể, ngọn nến sinh nhật nho nhỏ có thể thắp sáng cả phòng khách, ánh nến ấm áp rơi lên khuôn mặt của Thư Thanh Nhân, cô nhắm mắt, chắp tay trước ngực, giống như bao người khác bắt đầu cầu nguyện ba điều ước.
Điều ước thứ nhất, hy vọng người thân và bạn bè đều có thể khỏe mạnh.
Điều ước thứ hai, hy vọng tập đoàn Hằng Tuấn sẽ ngày càng tốt hơn.
Điều ước thứ ba, hy vọng.

.

.

Cô lặng lẽ hé một bên mắt ra nhìn, Từ Thiến Diệp và thư ký Trương đang nhỏ giọng thương lượng xem lát nữa nên ăn loại quả nào trên bánh sinh nhật trước, Từ Thiến Diệp nói cô ấy muốn giảm béo, cho nên hoa quả để cho cô ấy ăn, thư ký Trương ăn kem là được.
Thư ký Trương có chút không tình nguyện, nói cậu ấy vừa làm thẻ tập gym, bây giờ ăn kem bơ huấn luyện viên sẽ lại nói cậu ấy.
Khóe môi Thư Thanh Nhân cong lên nở nụ cười, rồi lại nhắm mắt lại.
Cô rất nhớ người bạn trai đang ở Hồng Kông xa xôi kia.

Thẩm Tư Ngạn, điều ước này của em có thể thành hiện thực hay không phải trông chờ vào anh rồi.
Điều ước thứ ba, hy vọng bạn trai của tôi bây giờ có thể xuất hiện trước mặt tôi.
Thư Thanh Nhân ước xong, có thể ăn bánh sinh nhật rồi.
Ba người đầu tiên giải quyết phần hoa quả, sau đó cắt bánh sinh nhật ra thành miếng nhỏ rồi bắt đầu ăn, mặc dù kem tươi không quá ngán, nhưng ăn xong một miếng bánh nhỏ, cũng không muốn ăn thêm nữa.
Bánh sinh nhật còn lại một nửa, Từ Thiến Diệp nói: "Để đó đi, sáng mai ăn cũng được."
Sau khi ăn bánh sinh nhật xong, nhiệm vụ của thư ký Trương đã hoàn thành, có thể xong việc quấn gói chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Thư Thanh Nhân cảm kích hôm nay cậu ta đã cùng cô đón sinh nhật, nói muốn tự mình đưa cậu xuống dưới lầu.
Từ Thiến Diệp lười vận động, ngồi phịch ở trên ghế sô pha nghịch điện thoại.
Lúc xuống dưới lầu, Thư Thanh Nhân và thư ký Trương lại nhắc lại lịch trình của buổi tiệc ngày mai, cuối cùng cô lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, cười với thư ký Trương, nói: "Sau này chắc sẽ không phải làm phiền em theo chị đi dạo phố rồi, em cũng tranh thủ tìm bạn gái đi."
Thư ký Trương tưởng giám đốc Thư có gì bất mãn với mình, lập tức hỏi: "Giám đốc Thư, là em có chỗ nào làm không tốt ạ?"
"Không phải," Thư Thanh nhân khoát tay nói, "Chỉ là mấy chuyện giống như đi dạo phố, chị không phải làm phiền em nữa."
Thư ký Trương từ khi còn là một trợ lý vẫn luôn là trợ lý đầu tiên và duy nhất của Thư Thanh Nhân, bây giờ cậu cũng làm thư ký duy nhất của cô, ở phương diện công việc và sinh hoạt đời sống thường ngày, ở trong tập đoàn Hằng Tuấn không thể tìm được có người thứ hai hiểu giám đốc Thư hơn cậu.

Bây giờ giám đốc Thư không cần cậu nữa, trong lòng cậu nghĩ, có khi nào giám đốc Thư đang bồi dưỡng thư ký thứ hai.
"Giám đốc Thư, chị đừng như vậy mà," thư ký Trương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cậu vẫn quyết định giành lấy một cơ hội cho bản thân, "Một mình em có thể làm công việc của hai người."
Thư Thanh Nhân không hiểu ý của cậu, chỉ thì thào nói: "Chị không cần hai người."
Chẳng lẽ định sa thải cậu?
Thư ký Trương không cam lòng hỏi: "Người kia là ai ạ?"
Là tên nào nhân lúc cậu không để ý cướp vị trí thư ký số một của cậu trong lòng giám đốc Thư, là tên nào muốn chặn ngang con đường thăng quan tiến chức của cậu.
Thư Thanh Nhân: "Giám đốc Thẩm."
Thư ký Trương không thể tin được trợn tròn cả mắt!
"Chị và anh ấy.

.

." Thư Thanh Nhân nói được nửa cậu, thang máy đã đến tầng một.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Người đàn ông mang vẻ phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt hai người.
Anh rõ ràng vừa vội vàng chạy đến, áo sơ mi hơi xộc xệch, áo vest khoác hờ trên cánh tay, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, đồng tử hổ phách trong vắt như thủy tinh phản chiếu rõ hình ảnh hai người trong thang máy.
Thư Thanh Nhân sửng sốt, hóa ra điều ước ngày sinh nhật của cô bắt đầu thành hiện thực từ điều ước cuối cùng.
Cô muốn bổ nhào qua cho người bạn trai bỗng nhiên xuất hiện này một cái ôm thật chặt, nhưng cô ngại có người ngoài ở đây, không thể không đành phải tạm thời nhịn xuống.
Kết quả Thẩm Tư Ngạn chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lập tức chuyển mục tiêu nhắm vào thư ký Trương.
"Trợ lý Trương ," người đàn ông ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Sau giờ làm việc cậu vẫn còn phải theo sếp làm việc, thái độ với công việc này của cậu, phải nói giám đốc Thư của các cậu thăng chức tăng lương cho cậu."
Thư ký Trương không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Giám đốc Thẩm, mong ngài chú ý xưng hô.

Bây giờ tôi đã là thư ký của giám đốc Trương."
".

.

." Thẩm Tư Ngạn nhìn về phía Thư Thanh Nhân, "Em còn thăng chức cho cậu ta à?"
Thư Thanh Nhân không hiểu lắm, "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Khóe môi Thẩm Tư Ngạn giật giật, đổi giọng, "Anh muốn nói chuyện riêng với thư ký Trương."
Thư Thanh Nhân có hơi tức giận, anh bôn ba cả đường mệt mỏi để có thể nhanh chóng về trước sinh nhật của cô một ngày, mà chuyển đầu tiên khi trở về là nói chuyện riêng với thư ký của cô?
Cô nhìn anh với ánh mắt bất mãn, giọng điệu cũng không được tốt cho lắm, "Anh và thư ký của em thì có chuyện gì đáng để nói?"
Thư ký Trương khẽ gật đầu nói, "Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với giám đốc Thẩm."
Ngay cả thư ký của cô cũng không giúp cô!
"Vậy hai người nói đi, em lên lầu trước," Thư Thanh Nhân trực tiếp đẩy thư ký Trương ra khỏi thang máy, nổi giận đùng đùng ấn nút đóng cửa, "Tạm! Biệt!"

Cô tức giận cái rắm.
Thẩm Tư Ngạn híp mắt, giọng nói ẩn chứa tức giận, "Thư ký Trương, không phải tôi đã nói với cậu, sau này bớt can thiệp vào chuyện tư của giám đốc Thư của các cậu rồi sao?"
"Giám đốc Thẩm," thư ký Trương ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi, "Ngay cả bát cơm của một người trong giai cấp vô sản anh cũng muốn giành, lương tâm của anh không cắn rứt sao?"
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, "Rốt cuộc là ai đang cướp bát cơm của ai đây?"
"Anh cướp của tôi." Thư ký Trương chỉ chỉ giám đốc Thẩm, rồi chỉ vào mình, tư duy logic rất rõ ràng.
Thẩm Tư Ngạn tức đến bật cười, "Cậu theo bạn gái tôi đi dạo phố ăn cơm, còn cùng đón sinh nhật với cô ấy, cậu nói tôi giành bát cơm của cậu? Chiêu ăn cướp rồi la làng này của cậu dùng rất hay đấy."
Thư ký Trương: ".

.

."
***
Thư Thanh Nhân một mình về đến nhà, thầm nghĩ có phải vừa rồi cô có hơi nóng nảy quá không.
Lỡ như Thẩm Tư Ngạn tức giận đi mất thì làm sao bây giờ?
Cô càng nghĩ càng lo lắng, sợ Thẩm Tư Ngạn thất sự đi mất, vừa ra khỏi thang máy cô đã muốn quay lại vào thang máy đi xuống dưới tìm anh.
Nhưng hai bên thang máy đều đang chạy, chỉ có một cái thang máy đang hiển hiện chạy đi lên.
Màn hình điện tử hiện số nhảy từ số một từ dưới đi lên, cô có chút nóng ruột, hơn hai mươi tầng, cho dù đi cầu thang bộ cũng chưa chắc nhanh hơn đứng đây chờ thang máy một lúc.
Cô chờ mãi thang máy mới đến nơi, chuông thông báo vừa "Tinh" lên một tiếng, Thư Thanh Nhân đang định đi vào, thì người đàn ông cô lo lắng sẽ đi kia đang đứng ở trong thang máy.
Chỉ có một mình anh.
Thư Thanh Nhân vô thức hỏi: "Thư ký của em đâu?"
"Anh để cậu ta trở về rồi, sao nào?" Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: "Còn muốn để thư ký của em ở lại cùng em đêm nay?"
Thư Thanh Nhân cảm thấy bản thân có chút không hiểu được ý của anh.
Thẩm Tư Ngạn đi ra khỏi thang máy, rủ mắt xuống nhìn cô chằm chằm, đột nhirn giơ tay lên cốc đầu cô một cái, "Người phụ nữ không lương tâm này, anh liều mạng chạy về đón sinh nhật với em.

Em thì vui rồi, trực tiếp gọi thư ký đến làm thay công việc của anh, muốn làm như anh chết rồi có đúng không?"
Lúc này Thư Thanh Nhân đã nghe hiểu, anh đang ghen.
Nhưng cô cũng cảm thấy có chút tủi thân, "Anh đi Hồng Kông lâu như vậy, em thì đã quen lúc đi dạo phố thường dẫn theo em ấy, anh đừng trách em.

.

."
Thẩm Tư Ngạn cười lạnh, "Em còn dám nói đã quen dẫn theo cơ à?"
Thư Thanh Nhân không nói nữa, càng nói càng sai, cô dứt khoát giả câm luôn.
"Sau này loại chuyện thế nào cứ gọi anh," anh bóp mặt của cô, giọng nói vô cùng bất mãn, "Không thì anh làm bạn trai em để làm gi?"
Thư Thanh Nhân gật đầu thật mạnh một cái, sau đó nắm lấy tay anh, "Anh có biết không? Em vừa ước điều ước ngày sinh nhật, em ước em có thể xuất hiện trước mặt em, kết quả anh thật sự xuất hiện rồi, anh nói xem chúng ta có phải có thần giao cách cảm không?"
Đáy mắt Thẩm Tư Ngạn có ý cười, đột nhiên "A" một tiếng, "Chúng ta đã có thần giao cách cảm như vậy, em có thể đoán được bây giờ anh đang suy nghĩ gì không?"
Thư Thanh Nhân lắc đầu.
Người đàn ông nhíu mày, "Ngốc thế, cái này cũng không đoán được."
Anh khẽ cười, cánh tay ôm chặt eo của cô, nâng cằm cô cô trực tiếp cuối cúi người hôn lên môi cô.
Khát vọng của người đàn ông đến rất nhanh, dường như vừa chạm vào vào bờ môi mềm mại của cô là ngọn lửa trong anh bùng cháy.
Bọn họ đang ở nơi công cộng, Thư Thanh Nhân có chút sợ hàng xóm ở đối diện đột nhiên mở cửa ra thấy cảnh này, cô không ngừng nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh.
"Mở cửa, nhanh lên."
Anh cố gắng kiềm chế kéo cô ra tạo khoảng cách giữa hai người, khàn giọng ra lệnh.
 
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi