Thư Thanh Nhân mười bảy tuổi đang lo lắng về chuyện tương lại học hành của mình.
Sau khi kỳ thi CIE* gửi kết quả điểm A-level, Thư Thanh Nhân đợi sáu tuần, bộ phận tuyển sinh của đại học London đã gửi email trả lời trạng thái của cổng vòm đăng nhập đã được cập nhập, ngày hôm sau cô nhận được thư báo trúng tuyển của trường đại học kiến trúc UCL từ bên kia đại dương.
*CIE có nghĩa là Cambridge International Examinations, là nơi quản lý các bằng GCSE, IGCSE A-level, IGCSE, chứng chỉ giáo dục Trung học phổ thông quốc tế, thi bằng tiếng anh, được phát triển bởi kỳ thi quốc tế của Đại học Cambridge.
Cùng lúc đó, cô cũng nhận được rất nhiều giấy trúng tuyển của các trường đại học khác.
"Thanh Nhân, ý của mẹ vẫn như vậy, mẹ ủng hộ con theo học tài chính chuyên nghiệp," Từ Lâm nữ sĩ nói, "Con gái học kiến trúc rất mệt."
Từ Lâm muốn cho cô đi học tài chính ở đại học Hồng Kông.
Ban đầu khi nộp hồ sơ vào các trường đại học, ngoại trừ các trường đại học ở Vương Quốc Anh, các định hướng chuyên môn của các trường đại học ở các khu vực khác đều được điền "chưa quyết định".
Từ Lâm nữ sĩ không hy vọng cô chỉ có một lựa chọn duy nhất là kiến trúc, nên bà giúp cô chuẩn bị tài liệu xin vào các trường chuyên tài chính, với thành tích A-level của Thư Thanh Nhân, lựa chọn của cô cũng nhiều hơn.
Theo quan điểm của Từ Lâm nữ sĩ, tương lai Thư Thanh Nhân vào làm ở tập đoàn Hằng Tuấn, chức vụ cũng sẽ ở mức quản lý trở lên, thay vì đi học kiến trúc không bằng học tài chính hoặc là quản lý kinh doanh còn tốt hơn.
Bà cũng không muốn Thư Thanh Nhân đi du học tại London xa xôi, nói thế nào thì học ở Hồng Kông cũng gần hơn London rất nhiều.
"Nhưng mà con thích chuyên ngành này." Thư Thanh Nhân nói.
Từ Lâm nữ sĩ hỏi cô: "Con thật sự thích ngành này? Hay bởi vì bố của con nên con mới thích ngành này?"
Thư Thanh Nhân không trả lời được, cô cảm thấy hứng thú với ngành kiến trúc đúng là có liên quan đến chuyện bố của cô xuất thân từ ngành kiến trúc, nhưng phần nhiều hơn là vì bố đã từng nói với cô, kiến trúc không chỉ ngôi nhà được xây dựng bằng bê tông cốt thép, hay là một cái hộp chứa đồ vật và con người trong đó, mà kiến trúc là cả một thành phố, là một phần của một đất nước.
Kiến trúc không chỉ là một cái vỏ rỗng lạnh lẽo không hồn, mà nó còn là hiện thân của lịch sử và địa lý nhân loại.
Thư Thanh Nhân không có được sự ủng hộ của Từ Lâm nữ sĩ, cô đành phải đi tìm Thư Bác Dương xin giúp đỡ.
"Thật ra bố cũng không hy vọng con học kiến trúc," Thư Bác Dương nói với cô bằng giọng trầm ấm của ông, "Chuyên ngành này đối với con gái có hơi vất vả một chút."
Thư Thanh Nhân có chút không vui, Thư Bác Dương lại nói với cô, chuyện đăng ký học ngành nào do chính cô tự quyết định, nếu như cô kiên trì muốn học ở UCL, ông ấy sẽ nghĩ cách thuyết phục Từ Lâm nữ sĩ.
Thư Thanh Nhân sao mà có thể không hiểu được, đề nghị của bố mẹ đưa ra thật sự là vì muốn tốt cho cô.
Cô lại đi hỏi Từ Thiến Diệp, người chị họ học hành không đến đâu này của cô cơ bản thì không đưa ra được đề nghị nghiêm túc nào, thay vì giúp cô suy nghĩ cách đơn giản nhất cô ấy lại đưa ra cách bạo dạn nhất.
"Dù sao thì cậu cũng học xong rồi, sao cậu không tự mình đi nhìn xem? Xem xét trường học, điều kiện nhà ở, xem trường nào có nhiều trai đẹp hơn.
Cậu thấy thế nào?"
Lời đề nghị này của Từ Thiến Diệp chỉ là nói đùa, không ngờ Thư Thanh Nhân lại thật sự nghiêm túc gật đầu.
Nếu Từ Lâm đã muốn cô đi Hồng Kông học, vậy cô sẽ đi Hồng Kông nhìn một chút.
***
Từ Thiến Diệp theo cô đi Hồng Kông, mặt ngoài là đưa cô đi cùng nhau khảo sát tình hình, nhưng trên thực tế là đi chơi.
Trên chiếc ghế sô pha da cứng màu xanh lá cây, Từ Thiến Diệp đang vui vẻ vui vẻ chọc lớp trứng mềm và trơn bọc bên ngoài phần cơm trứng.
Từ đại tiểu thư chưa bao giờ xuống bếp cảm thấy món ăn này rất thú vị, "Sao mà người ta làm thế này được nhỉ, lúc trở về mình sẽ bảo dì trong nhà mình nghiên cứu làm thử."
Thư Thanh Nhân hút một ngụm trà sữa trân châu, cô cảm thấy trà sữa này hơi đắng vị trà.
Trong quán ăn đang bật bài hát của Trương Quốc Vinh, một vài tờ báo cũ có hình của Trương Quốc Vinh được kẹp dưới tấm kính đặt trên mặt bàn.
Quán trà này khá nổi tiếng, nằm trong một con hẻm nhỏ nào đó không biết tên ở khu trung tâm, quanh co bên ngoài khu mua sắm sầm uất, đi qua một cầu thang lụp xụp mới tìm được quán này.
Từ Thiến Diệp làm nũng đòi bố mẹ một khoản ngân sách gọi là quỹ đi khảo sát, ban đầu người nhà cô ấy không muốn cho cô nhiều như thế, cô ấy lấy Thư Thanh Nhân ra làm lý do, nói muốn đưa em gái đi dạo phố mua đồ.
Mà sự thật là tâm tư của Thư Thanh Nhân không hề đặt ở đây, trong đầu cô đều là cảnh tượng sẽ đi UCL học.
Cơm nước xong xuôi, Thư Thanh Nhân bị Từ Thiến Diệp kéo đi vào khu mua sắm, đi dạo phố tiêu cơm.
Quảng trường Bách Nhã ở Hồng Kông là khu vực tấc đất tấc vàng, trung tâm mua sắm cao bốn tầng nằm ở khu trung tâm của quảng trường, tầng một là các dãy cửa hàng bách hóa, bên trong khu trung tâm thương mại có một cầu thang bộ nối thẳng lên hàng lang lầu trên, trong đó có một cây đại thụ trăm năm tuổi, cành lá xum xuê xanh tốt bao phủ cả một bầu trời.
Từ Thiến Diệp bảo Thư Thanh Nhân nói tiếng Anh.
Thư Thanh Nhân nhìn cô ấy thử mấy cái váy, hơn nữa nhìn dáng vẻ này có vẻ sẽ không dừng lại ở đây, cuối cùng cô không nhịn được hỏi cô chị họ này của mình, hôm nay có đi đại học Hồng Kông không.
Lúc này Từ Thiến Diệp mới nói, hôm nay đi chơi trước, mai sẽ dẫn cậu đi đại học Hồng Kông.
Thư Thanh Nhân nghĩ thầm, mình biết ngay mà.
Sau đó bọn họ lại đi đến một cửa hàng bán đồ trang sức, Thư Thanh Nhân chống cằm ngồi trên ghế chờ ngẩn người.
Từ Thiến Diệp nhìn trúng một sợi dây chuyền trắng làm từ gỗ của cây bối mẫu, chị nhân viên xinh đẹp đang gói lại thành hộp quà, Từ Thiến Diệp còn mua chưa đã tay, nhân cơ hội này tranh thủ dạo qua vài cửa hàng khác, dặn Thư Thanh Nhân ngồi ở đây giúp cô ấy chờ lấy hộp quà đang gói kia.
Trong tiệm không có nhiều người, chỉ có hai, ba vị phu nhân ăn mặc sành điệu đang đứng chọn đồ.
Thư Thanh Nhân đang mặc một cái váy ôm kiểu phương tây khá ngắn, một chân vắt lên chân bên kia thỉnh thoảng đung đưa mấy cái, càng lộ ra vẻ lạc lõng, cô đơn của cô.
Đột nhiên cô nghe thấy chị nhân viên xinh đẹp nói: "Thiếu gia Senan ngày tốt lành."
Thư Thanh Nhân quay đầu nhìn sang, trong tiệm đột nhiên náo nhiệt hơn hẳn, có một đám thanh niên đi vào trong tiệm.
Chàng trai đi đầu hai tay đút vào túi quần, là người dáng người cao lớn đẹp trai nhất nên anh là người Thư Thanh Nhân nhìn thấy đầu tiên.
Người đó trẻ tuổi khuôn mặt điển trai, mí mắt buông thõng, khóe môi khẽ cong, mặc một cái áo phông trắng đơn giản, nhưng lại nổi trội hơn những người khác, mà dáng vẻ của anh lại có hơi uể oải không để ý những chuyện khác.
Anh nhíu mày nói với chị nhân viên xinh đẹp cái gì đó bằng tiếng Quảng Động.
Giọng của anh trong trẻo pha lẫn chút lành lạnh, chỉ tiếc Thư Thanh Nhân nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, sau đó chị nhân viên xinh đẹp đáp lại vâng, vâng, rồi lấy mấy món trang sức ở trong tủ kính ra đưa cho bọn họ xem.
"Thiếu gia Senan, cậu thấy mấy món này thế nào?"
Anh nhếch miệng, "Ồ, không biết bạn gái của tôi có vừa ý không."
Thư Thanh Nhân chỉ dựa vào mấy chữ cô nghe hiểu đoán có vẻ anh đến chọn quà cho bạn gái.
Ngón tay thon dài của anh cầm sợi dây chuyền dài nhỏ lên, đưa đến trước mặt nhìn mấy cái sau đó ném qua cho bạn của anh.
Đám thanh niên cười cười nói nói, Thư Thanh Nhân cảm thấy bên tai có hơi ầm ĩ, trong lòng thầm mắng, đến mua đồ trang sức thôi có cần phải kéo theo một đám con trai thế không.
Ba tên ngốc chụm lại, ngay cả Gia Cát Lượng cũng không cứu nổi.*
三个臭皮匠, 臭死诸葛亮, Nghĩa gốc của câu thành ngữ này là hai cái đầu bao giờ cũng hơn một cái đầu, nhưng tác giả cố ý dùng từ khác đi để chỉ nghĩ ngược lại.
Cô lặng lẽ quay mặt đi.
Thư Thanh Nhân cố gắng lờ đám thanh niên này đi, không có nghĩa là bọn họ cũng sẽ lờ cô đi.
Có một chàng trai khác phát hiện cô ngồi bên này một mình, nhìn cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ cái cổ trắng nõn, nghiêng người dựa vào quầy hàng, thân hình mảnh khảnh hơi cong lại, đùi trắng khoác lên nhau đung đưa qua lại, ở người cô tỏa ra cảm giác tươi mới đặc biệt của tuổi trẻ.
Cuối cùng vẫn có người đi đến bắt chuyện với cô.
Có người vỗ vai của cô, Thư Thanh Nhân quay đầu lại, cô vừa định mở miệng nói chuyện thì người kia hai mắt sáng bừng lên tiếng trước.
"Người đẹp."
Cô chỉ nghe hiểu hai từ này, sau đó tốc độ nói chuyện của người kia quá nhanh, cô nghe không hiểu.
Thư Thanh Nhân nhớ Từ Thiến Diệp có dặn dò cô, một số người Hồng Kông rất xem thường du khách đến từ Đại Lục, có người rõ ràng biết tiếng phổ thông nhưng lại giả vờ nghe không hiểu du khách đang nói cái gì, nên dặn cô giao tiếp bằng tiếng Anh.
Đây không phải chuyện hai cô gái nhỏ có thể giải quyết, nhưng bọn họ tin sau này Đại Lục sẽ càng ngày càng phát triển, rồi những thành phố ở Đại Lục cũng sẽ phát triển phồn hoa không kém gì Hồng Kông, đến lúc đó người Hồng Kông sẽ biết cuối cùng ai mới là người phát triển hơn.
"Sorry, I cant speak Cantonese."
Thanh niên kia "A" một tiếng, "Korean? Japanese? Singaporean?"
Thư Thanh Nhân không trả lời, tiếp tục nữa sẽ thành ra dây dưa không dứt.
Thanh niên kia cũng cảm thấy được cô không muốn nói chuyện, nhún vai hai cái nói bye bye với cô sau đó quay về chỗ tụ tập với bạn mình.
Thư Thanh Nhân có thể cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào lưng mình, cả người cô cứng ngắc, thầm nghĩ sao Từ Thiến Diệp còn chưa quay lại.
Cô không chịu nổi nữa, quyết định đi ra ngoài đi tìm Từ Thiến Diệp.
Sau khi ra khỏi tiệm trang sức, Thư Thanh Nhân nhìn trái nhìn phải, nhận ra bản thân căn bản không hề biết Từ Thiến Diệp chạy đi chỗ nào, trong lòng thầm mắng bà chị họ này một trận, Thư Thanh Nhân không dám đi loạn, cô cũng không muốn lại đi vào trong đợi.
Cô đứng bên ngoài cửa tiệm, đám thanh niên kia vừa cười vừa nói đi ra ngoài.
Thư Thanh Nhân nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, thở dài một hơi, quay người định đi vào bên trong.
Vừa mới bước chân đã đụng phải một người khác.
Cái mũi thẳng tắp của Thư Thanh Nhân đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Anh lễ phép lùi về sau mấy bước, tay hơi đỡ lấy vai của cô, "Sorry, are you ok?"
Cái mũi của Thư Thanh Nhân bị đập một cái có hơi nhức, nhưng cơn đau này nhanh chóng biến mất trong nháy mắt, cô nheo mắt lại, theo phản xạ dùng tiếng mẹ đẻ nói xin lỗi với đối phương.
Chàng trai kia rất lâu không đáp lại, Thư Thanh Nhân mới nhận ra cô xong rồi, vừa rồi còn ở trước mặt đám người này giả vờ mình là người nước ngoài.
Thư Thanh Nhân đang định tiếp tục giả ngu, kết quả tiếng cười của chàng trai kia từ trên đầu cô truyền đến, "Người Trung Quốc à?"
Tiếng phổ thông khá chuẩn, Thư Thanh Nhân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Chàng trai này cso đôi mắt hẹp dài, trong đôi mắt của anh là vẻ tìm tòi nghiền ngẫm.
"Này," tay anh đút trong túi quần, nghiêng người nhìn thẳng vào trong mắt cô, môi mỏng của anh khẽ cong lên, "Vừa rồi vì sao giả làm người nước ngoài, sợ chúng tôi nghe không hiểu tiếng phổ thông à?"
Thư Thanh Nhân cũng không muốn trả lời anh vấn đề này, đúng lúc này thì chị nhân viên xinh đẹp đến nói với cô hộp quà của cô đóng gói xong rồi.
Cô nhanh chóng đi vào trong, nhận hộp quà trên tay chị nhân viên xinh đẹp, vẫn như cũ dùng tiếng anh giao tiếp với chị nhân viên.
Anh cũng không có vạch trần cô, cười tủm tỉm gõ gõ lên tấm kính thủy tinh trên quầy hàng, nhìn cô giả vờ.
Chị nhân viên xinh đẹp hỏi anh muốn ghi sổ hay trực tiếp quẹt thẻ, anh nói ghi sổ đi.
Hóa ra anh ở lại trả tiền.
Cô nhìn thấy anh chọn sợi dây chuyền nạm vàng xanh xanh đỏ đỏ đính kim cương, sau khi chị nhân viên xinh đẹp xác nhận xong, cầm dây chuyền đi ra quầy phía sau gói lại.
Mấy cô gái trẻ tuổi ai mà lại thích kiểu dáng rườm rà như vậy, đây chẳng khác gì hận không thể chọn món đồ nào trông có vẻ giá trị nhất đeo lên đâu.
Cô thấy anh không bóc mẽ mình, nên cô quyết định làm người tốt cho anh lời khuyên.
"Trước khi mua đồ cho bạn gái, tốt nhất nên hỏi trước xem cô ấy thích kiểu gì, nếu không đến lúc mua phải kiểu dáng cô ấy không thích, cô ấy sẽ không muốn đeo, vậy thì món quà này anh mua vô ích rồi."
Chàng trai bật cười, "Tôi lấy đâu ra bạn gái?"
Thư Thanh Nhân có hơi không hiểu, "Nhưng không phải vừa rồi anh mới nói.
.
."
Chàng trai kéo dài giọng à một tiếng, "Xem ra cô nghe hiểu tiếng Quảng Đông đó nha."
Thư Thanh nhân không nói gì, cô chỉ có thể nghe hiểu được một vài từ nghe na na giống tiếng phổ thông thôi, cái này còn do coi nhiều phim của đài TVB.
"Kia là mua cho bạn gái của bạn tôi, tôi cá độ bóng đá với bọn họ, thua mấy trái.
Sau đó cậu ta bảo tôi mua cho bạn gái cậu ta một sợi dây chuyền của hãng này, đến lúc tặng thì nói là cậu ta mua.
Tôi nói là mua cho bạn gái của tôi là vì tôi không muốn để chú tôi biết được tôi móc tiền của chú đi mua quà cho bạn gái của bạn mình."
Cho dù là mua cho bạn gái của bạn mình cũng không thể mua quà xấu như vậy được.
"Cái anh vừa chọn không đẹp đâu, bạn gái của bạn anh chắc chắn cũng sẽ không thích."
Chàng trai kia nhướng mày, "Em gái nhỏ, em còn nhỏ, chọn quà tất nhiên sẽ chọn cái mình thích.
Nhưng các chị gái chị thích đắt tiền thôi, em hiểu không?"
Thư Thanh Nhân cái hiểu cái không khẽ gật đầu.
Vừa đúng lúc Từ Thiến Diệp cầm theo chiến lợi phẩm quay lại.
"Nhân Nhân, mình không kiềm chế nổi mua hơi nhiều, cậu đợi lâu rồi đúng không, chúng ta đi thôi." Từ Thiến Diệp đi đến, "Hôm nay cứ chơi tận hứng đi, buổi tối bọn mình về khách sạn nghỉ ngơi thật thoải mái, sáng sớm mai mình cùng cậu đi xem đại học Hồng Kông."
Từ Thiến Diệp nói chuyện rất thoải mái, dù sao cũng mua xong rồi, cũng không cần phải chào hỏi với mấy chị nhân viên xinh đẹp ở đây nữa, hơn nữa bọn họ cũng không hiểu tiếng phổ thông nên Từ Thiến Diệp cảm thấy cũng không cần phải chú ý gì nhiều.
"Đại học Hồng Kông?" Chàng trai khẽ nhướng mày, "Ồ" một tiếng sau đó hỏi Thư Thanh Nhân, "Em cũng là học sinh của đại học Hồng Kông?"
"Ơ? Anh cũng là người đến từ Đại Lục à?"
Từ Thiến Diệp nghe ra tiếng phổ thông quen thuộc, cô ấy lập tức cảm thấy thân thiết, tiến lên hỏi, "Anh chàng đẹp trai, anh cũng là người từ Đại Lục đến đây đi học sao?"
Chàng trai lắc đầu, "Không phải, tôi là người ở đây."
Từ Thiến Diệp có hơi thất vọng, "À, tôi còn tưởng rằng em gái của tôi sẽ gặp được một người đồng hương chứ."
"Em gái của cô cũng là học sinh của đại học Hồng Kông à?"
"Không phải, nhưng mà cũng sắp rồi, con bé trúng tuyển đại học Hồng Kông rồi," Từ Thiến Diệp thay Thư Thanh Nhân trả lời, "Cho nên mới đến đên nhìn một chút."
Đáy mắt chàng trai hiện lên ý cười, "Hóa ra là đàn em."
Thư Thanh Nhân không hiểu vì sao anh lại đổi giọng gọi cô là đàn em.
Chàng trai tự giới thiệu, "Anh tên là Thẩm Tư Ngạn, là học sinh của đại học Hồng Kông," sau khi dừng một chút, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi ngơ ngác của Thư Thanh Nhân, bỗng dưng bật cười thành tiếng, "Đàn em, chào mừng em đến Hồng Kông."
------oOo------