XIN EM ĐỪNG QUÁ QUYẾN RŨ


Đường Vãn nhìn hắn nhẹ nhàng cười, đem sách đóng lại rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”Yến Phi Bạch từ trước đến nay chưa bao giờ nói nhiều, trước đây hắn lạnh lùng, u ám, giờ lại mang mối hận tích tụ theo năm tháng, dáng vẻ lãnh đạm ngồi trên xe lăn thật sự rất đáng sợ.


Năm mười tám tuổi, hắn có chút trầm tính hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, thậm chí bây giờ còn hơn thế nữa.Thấy Đường Vãn đi qua, Yến Phi Bạch nhìn chằm chằm cô, màu đen của con ngươi thâm trầm, như là muốn đem cô nhìn thành một cái lỗ.Cô đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn hắn, mái tóc dày xéo xỏa bên tai, rơi xuống vài lọn tóc trông vô cùng dịu dàng.

Đường Vãn có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết, từ lúc quen Yến Phi Bạch cô thường xuyên dùng thái độ như vậy đối với hắn.Dường như hắn là gió, là mây, là ánh mặt trời, là đất khi vào xuân, là tất cả những gì đẹp đẽ đều được phản chiếu trong mắt cô, kể cả vẻ ngoài của chính cô.Yến Phi Bạch chưa bao giờ nói với cô rằng hắn thực sự yêu cô rất nhiều, vì vậy hắn rất dễ mất tự chủ của một người đàn ông.Yến Phi Bạch không nhịn được nâng lòng bàn tay đặt lên mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay mảnh khảnh quấn lấy mái tóc hơi xoăn của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: "Sao em không rời đi?"“Không phải anh kêu em tới sao?”Đường Vãn chớp chớp đôi mắt, lại lẩm bẩm: “Em không đi nữa.”Yến Phi Bạch ngây ngẩn cả người.Một niềm vui sướng điên cuồng tràn ngập trong trái tim hắn.Khóe miệng tái nhợt giật giật.Hắn nhướng mày nói: "Thật không?”Thực tốt, sau này em cũng đừng hòng rời đi.Đường Vãn cằm chống ở mu bàn tay, khóe mắt cong cong nói: “Đúng vậy.”Cô bày ra bộ dáng thần bí nói: “Yến Phi Bạch, anh đoán xem em chuẩn bị cho anh cái gì?”Cái này hắn suy đoán cũng không ra, Yến Phi Bạch biết Đường Vãn hôm nay là tới tìm mình tính sổ, cô hẳn là đã chuẩn bị tốt tâm lý đem hai người giao chiến gay gắt đến đỉnh điểm, mà hắn cũng phải ứng chiến thật tốt, tuyệt đối không thỏa hiệp.Nhưng hắn không ngờ rằng hắn sẽ ngã bệnh, Đường Vãn cũng không đoán ra nguyên nhân, còn bình tĩnh chuẩn bị thuốc cho hắn, hiện tại vẫn đang cùng mình nói cười giả vờ như không biết.Đúng rồi, Đường Vãn vẫn là Đường Vãn trước kia, cô có vỏ bọc cứng rắn nhất nhưng cũng có trái tim mềm yếu nhất, cô có lẽ biết bệnh tình khó chịu của hắn, vì vậy Đường Vãn không thể cứng lòng chống lại hắn.Đây là đồng tình sao?Đó có phải là sự đồng cảm như bao năm về trước?Yến Phi Bạch từng tự sa ngã tư tưởng, hắn không cần sự đồng tình, nhưng hiện tại không giống nhau, đồng tình thì như thế nào? Phỉ nhổ thì sao? Hắn ác liệt như vậy, không đạt được mục đích thề không bao giờ bỏ qua.Hai tay vẫn còn đang nghịch tóc, Yến Phi Bạch từ từ buông chúng ra, liếc nhìn chiếc ghế sau lưng cô, nói nhỏ: "Ngồi đi.""Ừm?"Yến Phi Bạch cong môi: “Chân sẽ đau.”Là đang nói cô ngồi xổm lâu rồi sẽ không thoải mái sao.Đường Vãn ngồi xuống, dịch ghế lại hắn gần một chút: “Anh còn không đoán ra em sẽ chuẩn bị cái gì cho anh sao.”Yến Phi Bạch xoa lên miếng ngọc bích, nhìn cô rồi điềm nhiên trả lời: "Anh không biết."“Chờ.” Đường Vãn đứng dậy chạy tới phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng một cái nồi trở về, thật cẩn thận đặt lên bàn, xốc lên nắp nồi, bên trong nằm hai cái trứng luộc.Yến Phi Bạch giật mình, Đường Vãn liền lại chạy ra từ phòng bếp rồi bưng tới một chén nước lạnh, dùng cái muỗng đem trứng bỏ vào chén nước lạnh, dùng đầu ngón tay hồng hào chọc vào quả trứng trong nước: "Nhớ không?"Yến Phi Bạch trầm mặc không nói.Đường Vãn liền nói: “Anh khẳng định không nhớ rõ.”Khi cô còn nhỏ, Yến Phi Bạch không có bạn bè đi cùng.

Đường Vãn thường cùng hắn đi ăn tối.


Hầu như ngày nào cô cũng mang theo hai quả trứng luộc trong túi.


Cô sẽ đợi hắn kết thúc giờ học rồi hai người sẽ ngồi dưới gốc cây trong trường và bóc trứng.Tất nhiên, Yến Phi Bạch khinh thường không thèm ăn những thứ này, vì vậy hắn không bao giờ đụng vào.Đường Vãn cũng không tức giận, cô luôn bóc một quả trứng trắng béo ngậy đưa cho hắn, dỗ dành hắn ăn.Yến Phi Bạch không vui nên cô nhéo cằm một cái rồi nhét vào, khiến cậu nhóc nào đó nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng, Đường Vãn lúc đó cũng không sợ hãi, vỗ trán thở dài: "Ăn thêm trứng nữa đi, bổ não.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi