XIN EM ĐỪNG QUÁ QUYẾN RŨ


Đường Vãn đi theo giúp việc Ngô ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Yến Phi Bạch cùng Lạc Đình.

Sau khi uống thuốc xong, anh ta lại băng bó cho hắn: "Lần này lại chém mình bao nhiêu nhát đây? Chậc chậc máu thịt lẫn lộn.

"Mắt của Yến Phi Bạch hơi trầm xuống rồi điềm tĩnh trả lời: “Mười lăm nhát.

”Một dao là đủ đau rồi, người bình thường cũng không nhịn được.

Lạc Đình sởn tóc gáy một trận: "Cậu có thể tiếc mạng một chút hay không! Một bác sĩ tâm lý như tôi cũng bị ép phải băng bó.

”Yến Phi Bạch không để ý tới anh ta.

Lạc Đình nói: "Cậu có khi cũng tự giỡn chết mình đấy, cậu cũng không nghĩ có thể dọa Đường Vãn à.

"Thần sắc Yến Phi Bạch giật giật một chút, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lạc Đình, anh bị nhìn đến sau lưng phát lạnh, mạnh mẽ trấn định: "Làm sao, tôi nói không đúng sao?""Cậu quản rất nhiều.

" Yến Phi Bạch âm trầm nở nụ cười, trong lòng Lạc Đình lộp bộp, nhớ tới dục vọng chiếm hữu cùng lòng ghen tị trong nháy mắt này đều thập phần điên cuồng, có chút sợ hãi.


"Tôi đây không phải là sợ kế hoạch của cậu tiến hành không thuận lợi sao.

"Yến Phi Bạch sờ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay: "Mặc kệ cô ấy có sợ hay không, cho dù là sợ chết, cũng phải ở lại bên cạnh tôi, muốn đi sao?" Hắn nở nụ cười, có chút điên cuồng: "Có thể đi đâu được đây?"Lạc Đình hiểu được, Yến Phi Bạch có thể ôn nhu với Đường Vãn, dung túng cô, đối với cô cưng chiều tuyệt đối, vì cô mà phá lệ dịu dàng nhưng chỉ cần cô dám có ý nghĩ chạy trốn, hắn lập tức sẽ biến thành ác ma.

Lòng bàn chân đột nhiên lạnh lẽo, Lạc Đình không khống chế được lùi về phía sau một bước, tên này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Ai có thể giữ hắn? Sợ là Đường Vãn cũng không thể.

Chỉ cần có suy nghĩ đó, hắn liền chứng minh ngay sau đó, Yến Phi Bạch không phải loại người chỉ biết nói suông.

”"Ông chủ Yến, Đường tiểu thư không ở trong thư phòng.

" Cho dù là quản gia La cũng không chịu nổi, ông bị ánh mắt của Yến Phi Bạch nhìn đến khẽ run rẩy, nếu như không tìm được Đường Vãn, giây phút tiếp theo nghênh đón bản thân ông chính là bão táp.

Yến Phi Bạch lật đổ đồ đạc trên bàn hét lên: "Lập tức đi tìm kĩ lại cho tôi.

"Hắn căn bản ngồi không yên, chuẩn bị đến chỗ xích đu trong vườn hoa xem cô có thể ở đó hay không.

Từ phòng khách đi ra ngoài, phía sau liền truyền đến giọng nói của cô.

"Yến Phi Bạch?"Đường Vãn có chút nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.

Yến Phi Bạch chuyển động xe lăn, Đường Vãn đứng trước mặt hắn, cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình không vừa người, mái tóc ẩm ướt, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra đôi chân ngọc ngà trắng nõn, trong bóng đêm giống như một yêu tinh quyến rũ, mê hoặc lòng người.

Đường Vãn đi qua: "Mọi người đang làm gì vậy?""Tìm em.

" Sắc mặt Yến Phi Bạch giãn ra, phảng phất như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng quyến rũ của Đường Vãn, nhíu mày.

Yến Phi Bạch nhìn lướt qua người xung quanh, những người còn lại rất biết thức thời không nhìn Đường Vãn.

“Em đi theo dì Ngô đi thay quần áo.


”Đường Vãn đi tới trước mặt hắn, Yến Phi Bạch quả nhiên nhíu mày nhìn thoáng qua giúp việc Ngô.

Dì Ngô bị dọa liền trả lời: "Quần áo của đường tiểu thư đều bẩn, nơi này cũng không có quần áo có thể thay, tôi liền dẫn đường tiểu thư đến phòng tôi tắm rửa, thuận tiện tìm cho cô hai bộ quần áo.

"Dì Ngô nhịn không được con mắt sắc bén của Yến Phi Bạch, rất nhanh nói ra hết, trong lòng âm thầm thở dài, ảo não chủ trương tự làm của mình.

Đường Vãn thấy tình hình này, đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Cô duỗi cổ tay qua cho hắn ngửi thử: "Có thơm hay không?"Yến Phi Bạch nhìn bộ dáng nhỏ bé của cô chờ mong, nặng nề trong lòng tiêu tán một chút, nghe lời ngửi một chút: "Ừm.

"Đường Vãn cười rộ lên: "Vậy anh thay em cảm ơn dì Ngô đi.

"Yến Phi Bạch rất nghe lời nói: "Cảm ơn.

"Dì Ngô đột nhiên được một phen kinh ngạc, những người còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm.

Đường Vãn đẩy xe lăn của yến phi bạch rời đi.

Âm thanh của hai người nói chuyện truyền đến, Đường Vãn nhỏ giọng oán giận: "Anh sao lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy, thật không ngoan.

"Yến Phi Bạch: "Vì tìm em.


"Đường Vãn: "Em không có bỏ đi mà.

"Yến Phi Bạch: "Ừm.

"Hắn nói thêm: "Ngày mai em sẽ đi.

"Đường Vãn nói: "Nhưng em luôn quay trở về.

"Người đàn ông cũng không nói gì nữa, cúi đầu “ừ” một tiếng, giọng nói mang theo ý cười nhợt nhạt.

Nhìn bóng dáng hai người đi xa.

Một ý niệm tốt đẹp kèm theo một ý nghĩ đen tối chợt lóe lên.

Ai có thể kiểm soát được Yến Phi Bạch?Đường Vãn có thể.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi