XIN EM ĐỪNG QUÁ QUYẾN RŨ


Dưới sự tấn công dịu dàng của cô, cuối cùng hắn cũng không bình tĩnh được nữa, ngước mắt lên lẳng lặng nhìn cô.

Gần đây bọn họ thường xuyên gặp mặt, thế nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không đủ, không đủ…Đường Vãn suy nghĩ một chút, thật sự không nghĩ ra hoạt động nào thích hợp với Yến Phi Bạch, con người của hắn thật sự quá khó khăn, dường như chỉ có đọc sách mới thích hợp với hắn.

Cô nắm tay lại chưởng tới trước mặt hắn, Yến Phi Bạch rũ mắt xuống nhìn bàn tay trắng nõn của cô, hắn nhớ tới lần trước lúc Đường Vãn cũng làm như thế là đang đòi điện thoại di động.

Yến Phi Bạch bất tri bất giác lấy điện thoại di động đặt vào tay cô, đầu ngón tay không biết vô tình hay cố ý lướt qua ngón tay của cô, nhiệt độ bắt đầu truyền lên bàn tay lạnh lẽo của hắn, rồi lại tuột khỏi tay hắn, hắn không nhịn được nắm lấy tay cô.

Đường Vãn ngẩn ra, nhìn bàn tay của hắn đang nắm lấy bàn tay mình, giữa tay của hai người chính là chiếc điện thoại mà hắn mới tặng cô, Đường Vãn tiến tới nhìn hắn: “Không phải anh không bỏ được đó chứ?”Động tác này giống như anh không nỡ đưa điện thoại cho cô, giống như muốn giữ món đồ đó lại.

Cục xương ở cổ tay của Yến Phi Bạch chuyển động một chút, khàn khàn trả lời: “Không phải.

”Anh từ từ thu tay lại, nhìn Đường Vãn ngẩn người.


Đường Vãn cầm điện thoại di động lặp đi lặp lại một cách miên man: “Thật đẹp, bao nhiêu tiền thế? Em trả cho anh.

”Yến Phi Bạch nhíu mày: “Không cần.

”“Sao có thể được? Vừa rồi em chỉ đùa với anh thôi, anh em thân thiết còn tính toán rõ ràng cơ đấy, cho dù anh có đập nát điện thoại của em, em cũng không so đo với anh đâu, ai bảo anh là Yến Phi Bạch chứ.

”Cô đang táy máy chiếc điện thoại di động mới, cũng không phát hiện lời nói của bản thân cô có nghĩa gì đối với Yến Phi Bạch đâu.

Yến Phi Bạch vừa vui vì cô không so đo với mình, nhưng lại cảm thấy khổ sở vì cô không so đo.

Trong lòng hắn suy nghĩ, rốt cuộc cô đang quan tâm mình, hay là chưa quan tâm đến mình?“Có ai gọi điện thoại cho em không? Cô không tìm được nhật ký cuộc gọi, trái lại cũng không nghi ngờ Yến Phi Bạch gì, chỉ bởi vì công việc quá bận rộn nên mới hỏi thêm một câu.

Yến Phi Bạch hoàn hồn nhìn cô, bàn tay miễn cưỡng đẩy mắt kính: “Không có.

”“Không có thì tốt, em còn sợ đã bỏ sót cuộc gọi quan trọng gì.

Đúng rồi, anh còn chưa trả lời chiếc điện thoại này hết bao nhiêu tiền thế?”Cô làm ra vẻ móc thẻ trong túi xách ra, Yến Phi Bạch nhìn cô gái lấy chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví đựng tiền ra, dáng vẻ như đang muốn tiêu tiền như nước.

Hắn cười một tiếng, cầm lấy tay cô, bỏ tấm thẻ trở lại tay cô, bàn tay lạnh lẽo khoá chiếc túi xách xinh đẹp của cô lại.

Giờ phút này hắn cũng rất thoả mãn rồi, hắn không cần tiền, hắn chỉ cần cô thôi.

“Không cần trả tiền cho tôi, em đã trả rồi.

”“Trả bao giờ?” Đường Vãn ngơ ngác.

Có lẽ bởi vì dáng vẻ đó của cô không dịu dàng như bình thường, với một chút đáng yêu nữ tính, hắn rất thích.


Yến Phi Bạch chạm vào chóp mũi cô một cái, giọng nói gần như trở nên dịu dàng trong nháy mắt: “Nụ cười của em đáng giá hơn bất kỳ thứ gì trên đời này.

”Em là vô giá…Trong lòng hắn thầm than thở, đã từng tham lam khao khát muốn ôm lấy cô rất nhiều lần, muốn hôn môi cô hơn mười ngàn lần.

Trên thực tế, Yến Phi Bạch cẩn thận cảnh cáo mình: “Một cô gái tốt như Đường Vãn, cứ từ từ, cứ từ từ thôi, không được doạ cô sợ.

”Đường Vãn có hơi sợ hãi run rẩy, sau khi ngẩn người lại cười lên: “Anh đúng là biết cách nói chuyện.

”Cô quý trọng cất điện thoại đi, bảo đảm với anh: “Em nhất định sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận, vì để cảm ơn anh, hôm khác em sẽ làm đồ ăn ngon cho anh.

”Đường Vãn lại hỏi: “Thế số điện thoại và wechat của anh thì sao?”“Đều lưu trong điện thoại hết rồi.

” Yến Phi Bạch thấp giọng nói.

“Không tệ.

”Đường Vãn càng vui vẻ hơn: “Bây giờ Yến Phi Bạch của chúng ta đã biết nghĩ tới em rồi đấy.


”Cô chỉ đang nói đùa, Yến Phi Bạch cũng nhận ra, thế nhưng cũng không cách nào không cảm thấy mừng như điên, khoé miệng cũng cong lên.

“Anh ăn cơm chưa?” Cô đi tới đẩy xe lăn của hắn.

“Chờ em tới.

”Đường Vãn cong môi: “Hôm nay em nghĩ sẽ đến lấy điện thoại thế nên cũng đã giữ bụng, hôm nay ăn cái gì ngon chứ?”“Em muốn ăn gì?”Đường Vãn vừa nghe thấy, cũng có chút nghi ngờ: “Chẳng phải vẫn chưa nấu cơm đó chứ, em đói rồi.

”Yến Phi Bạch không muốn nhìn thấy cô buồn lòng, lập tức có chút gấp gáp: “Đã làm rồi, em tới là có thể ăn được ngay, ý của tôi là nếu em muốn ăn gì khác, tôi sẽ bảo người làm cho em ăn.

”Đường Vãn hiếm khi nghe thấy hắn nói một câu dài như thế, cảm thấy rất mới lạ, trên đường đi tới bàn ăn không biết vô tình hay cố ý cũng trêu chọc anh một chút.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi