XIN EM Ở LẠI BÊN ANH


CHƯƠNG 38:TRÈO TƯỜNG
 

 
Edit: BRANDY
Lâm Đức không phóng đại.
 

Không chỉ xảy ra chuyện mà còn là chuyện không nhỏ.
 
Lệ Khôn hôm nay cũng coi như gặp đối thủ.
 
Đường Kỳ Sâm không được huấn luyện chuyên nghiệp như anh, nhưng đoán chừng cũng từng luyện quyền, hơn nữa cách đánh của anh ta rất liều lĩnh, như thể quyết sống chết.
 
Lệ Khôn vặn nắm tay, cắn răng nói: "Anh cách xa Nghênh Thần một chút."
 
Đường Kỳ Sâm giơ chân lên đạp lên gối anh: "Liên quan gì đến anh?"
 
"Cô ấy bây giờ là bạn gái tôi! Anh lại nói không liên quan gì đến tôi ư?" Lệ Khôn bị anh ta đá trúng, đau đến mức nhăn nhó mặt mày.
 
"Còn chưa chắc chắn, anh chớ đem chuyện nói ra vội vàng như vậy." Đường Kỳ Sâm thở hổn hển, nắm chặt xương bả vai của mình, sau đó dùng lực bẻ lại đằng sau.
 
Lệ Khôn bị đá phủ phục trên đất, nhưng đã nhanh chóng đứng dậy, làm lớp bụi bặm cuốn lên theo, nhắm chính xác xương hông của đối phương mạnh mẽ đánh đến.

 
Đường Kỳ Sâm mặt mũi trắng bệch.
 
Tình thế này đã rơi xuống thế hạ phong nhưng anh ta vẫn không chịu thua, dùng lời lẽ tấn công Lệ Khôn: "Anh và cô ấy đã chia tay một lần rồi, sao có thể bảo đảm là không có lần thứ hai? Hả?"
 
Lệ Khôn giận đến đỏ mắt.
 
Rốt cuộc, con hổ cũng xuống núi.
 
-------
 
Nghênh Thần phải chịu áp lực rất lớn, từ lúc xin nghỉ giữa buổi họp mà chạy đi, Hứa Vĩ Thành ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn dáng vẻ cau mày kia thì đã biết ông không hài lòng với hành động này của cấp dưới.
 
Nghênh Thần cũng mặc kệ, cô dứt khoát lái xe đi.
 
Được nửa đường cô nhận được điện thoại của Lâm Đức.
 
"Chị, không cần tới nữa."
 
Vừa nghe giọng nói như đưa đám ấy, trong lòng Nghênh Thần căng thẳng, hai mắt tối sầm, cao giọng hỏi: ".. người chết rồi ư?"
 
"Không không không". Giọng Lâm Đức nhỏ dần, "Anh Lệ đã quay về đơn vị rồi."
 
"Về đơn vị rồi?"
 
Trong lòng Nghênh Thần có một dấu hỏi lớn.
 

Lời này không phải giả, anh thật sự đã về đơn vị. Nhưng là bị tổ chức gọi về.
 
Đường Kỳ Sâm đã làm việc trong trung tâm thương mại này nhiều năm, là một trong những tinh anh. Dù bị thua thiệt nhưng cũng tỏ như không có chuyện gì, anh bình tĩnh ngồi vào trong xe, ngay cả máu trên khóe miệng cũng không lau, mà trực tiếp lấy điện thoại di động ra.
 
Người đứng bên ngoài - người thắng cuộc cuối cùng - Lệ Khôn, thấy anh ta như vậy, trong lòng lại mơ hồ đoán được.
 
"Vâng, ngài khỏe không, tôi muốn tố cáo một chuyện." Đường Kỳ Sâm tóm lược lại sự việc một lần, rồi dừng lại một chút, rồi bình tĩnh nói: "Vâng, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những gì tôi nói."
 
Hai phút sau, ba vòng liên lạc, hiệu quả rất cao. Lệ Khôn nhận được điện thoại hỏi tội của Lý Bích Sơn.
 
Đầu dây bên kia là một trận gầm thét giận dữ: "Thằng nhóc cậu! Còn muốn làm việc ở đội đặc cảnh hay không! Nghỉ phép? Nghỉ cái cục shit! Cút về đây cho ông."
 
Nghênh Thần nghe xong lời giải thích của Lâm Đức, lòng chợt lạnh, đánh tay lái, quay đầu xe theo hướng ngược lại.
 
Tổng đội đặc cảnh Hoa Nam không giống như bộ đội, Đảng huy, quốc kỳ được đặt ở chính giữa, uy nghiêm trang trọng. Nghênh Thần không vào được, đi qua đi lại ở ngoài cửa, chỉ có thể liên tục gửi tin nhắn, liên tục nhìn điện thoại di động.
 
[Anh ấy bị thương có nặng không?]
 
[Lãnh đạo các anh nói thế nào?]
 
[Sẽ bị xử phạt rất nghiêm trọng ư?]
 
Mùa đông nên trời tối rất nhanh, Nghênh Thần đứng ở đầu gió, chẳng lần nào nhận được tin hồi âm của Lâm Đức.
 
Nghênh Thần lạnh đến mức không chịu được, kéo chặt áo khoác, đợi đến mười giờ, điện thoại di động đột nhiên có tin nhắn tới.
 
Lâm Đức: [Đại ca bảo chị trở về, bây giờ cũng không ra được.]
 
Lệ Khôn đang chịu phạt, tội danh đánh lộn, bị người dân tố cáo, ảnh hưởng rất xấu.
 
Lý Bích Sơn luôn là một người thiết diện vô tư nhưng rất ngoan cố, không nể chút tình cảm nào, báo cáo đã được đóng dấu gửi đi. Chưa hết giận, anh ta còn giam Lệ Khôn lại để tự kiểm điểm.
 
Người vốn đã bị thương, chỗ nào cũng đau, vừa đứng hai tiếng liền nhưng đầu gối vẫn không chịu cong. Đôi mắt Lý Bích Sơn sắc lạnh, khuôn mặt không chút cảm xúc, tay chỉ về phía khu sân huấn luyện.
 
"Lăn xuống cho tôi, hành quân tải nặng 5km."
 
Lệ Khôn không nói tiếng nào, đeo túi hành lý nặng, khập khiễng đi xuống dưới lầu.
Anh chạy chậm, Lý Bích Sơn lập tức quát lên: "Tăng tốc lên cho tôi."
 
Lâm Đức không đành lòng, muốn đi lên đưa cho Lệ Khôn chai nước.
 
"Đi gì mà đi? Không ai được phép giúp đỡ, quay lại đây."
 
Lý Bích Sơn giận như trẻ con.
 
Bỏ đi, ai cũng không dám ho he đỡ lời nữa.
 
Lệ Khôn bị chỉnh đốn, tổn thương sức lực rất nặng nề, khi hết năm cây số, anh lập tức ngã sõng soài trên mặt đất.
 
Thân thể mệt mỏi, vết thương đau đớn, trong lòng tức giận.
 
Lâm Đức chạy tới nhanh như đạn bắn, đỡ người dậy, mặt đầy lo lắng: "Anh, mau lên, đưa người đến phòng cứu thương."
 
Đến phòng cứu thương, lão Từ hôm nay tự mình đến khám bệnh, ông ấy làm kiểm tra bước đầu.
 
"Tạm được, xương không gãy, trên đầu gối là vết thương cũ." Lão Từ vén quần áo sau lưng anh lên, kêu to một tiếng: "Đối phương là ai vậy, đúng là biết chọn chỗ đánh."
 
Nằm cách cột sống 3cm về bên phải, là chỗ mềm nhất trên eo của người đàn ông.
Máu đọng sưng đỏ, thê thảm không nỡ nhìn.
 
Sau khi xử lý xong, Lý Bích Sơn đã chờ ở phòng ký túc.
 
Lý Khôn cả người đều là vết thương, tâm trạng sa sút, không nói một lời.
 
Lý Bích Sơn đi tới, chỉ vào anh, đầu ngón tay phát run, giọng nén giận: "Cậu đúng là làm liều."
 
"Trong nội bộ sắp bình chọn người thăng cấp, cậu là người có hy vọng nhất, cấp trên rất coi trọng cậu." Lý Bích Sơn hận luyện sắt không thành thép: "Lúc này lại để người dân tố cáo, việc bị phạt là thế nào, cậu có hiểu chuyện này có ý nghĩa gì không?"
 
Lệ Khôn yên lặng.
 
"Tôi thấy từ khi cậu nói chuyện yêu đương thì như hóa ngốc, đầu óc cậu có vấn đề à?" Lý Bích Sơn nói đến điểm chính.
 
Lệ Khôn nghe vậy thì không vui, anh ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng chịu phản ứng.
 
"Làm sao? Không phục à?" Lý Bích Sơn cũng có căn cơ, cậy mạnh nói: "Tôi đã nói rồi, người phụ nữ này không hợp với cậu. Có tiền, có chỗ dựa, thiên kim giàu sang, cả đời không phải lo nghĩ, sẽ không thể thông cảm với những cực khổ của chúng ta."
 
"Dĩ nhiên, nếu cậu chuyển nghề, muốn tìm một vị trí tốt, nhà cô ấy có thể giúp cậu."
 
Lệ Khôn cau chặt chân mày, giọng khàn đục: "Lão Lý, anh quá đáng rồi đấy."
 
"Tôi quá đáng?" Lý Bích Sơn cười thành tiếng, giọng mười phần chắc chín: "Cậu đừng ngây thơ quá, tin một chút vào những thứ xấu xa của đời đi. Cuộc sống mà, cái gì mà chẳng có thể xảy ra."
 
Những người đàn ông đã từng trải ở chiến trường, nói chuyện thô lỗ, không biết lắng nghe. Lúc bình thường thì Lệ Khôn cũng chẳng sao, nhưng Lý Bích Sơn lại có thái độ không thân thiện với Nghênh Thần, làm anh không thể chấp nhận được.
 
"Tôi không tin những điều tồi tệ đó thì sao?" Lệ Khôn kiêu ngạo nói: "Không nói dối anh, từ lúc cô ấy 18 tuổi, tôi thực sự đã không tin những điều xấu xa này."
 
Vừa dứt lời, Lý Bích Sơn ngớ ra.
 
Lệ Khôn xác nhận những suy đoán của anh, hào phóng tuyên bố chủ quyền: "Cô ấy chính là mối tình đầu của tôi."
 
"Ôi chao!" sau đó, phản ứng của Lý Bích Sơn không chừa cho anh mặt mũi: "Một người đàn ông trưởng thành rồi, còn không biết xấu hổ."
 
Lệ Khôn vòng qua anh ta, cầm cái thùng đi vào phòng tắm.
 
Anh đi khập khiễng, đau đến nhăn nhó mặt mày, nhưng giọng nói vọng lại quả thực không sợ làm tức chết người khác: "Chuyện xấu hổ cũng đã làm lâu rồi."
 
Lý Bích Sơn nhìn bóng lưng anh, sau đó một lúc lâu thì tức giận chửi nhỏ một tiếng: "Hứ, đồ Vương bát đản."
 
----
 

Tình huống xảy ra bất ngờ, hai người lại phải tạm thời xa cách.
 
Lệ Khôn bị Lý Bích Sơn lợi dụng chức quyền giữ lại trong đơn vị, đến cả ngày nghỉ cũng bắt anh nhận nhiệm vụ tạm thời, không phải là lên lớp cho các chiến sĩ trẻ, thì là đi công tác ngắn hạn, quan sát hải quân luyện tập.
 
Chừng khoảng mười ngày, lòng nhẫn nại của Nghênh Thần đã bị mài mòn hết.
 
Sau đó cô đã có một quyết định.
 
Quyết định này có chút xấu xa, cũng không được coi là vinh quang. Nhưng càng nghĩ cô càng thấy hăng hái, hơn nữa lập tức phải trả giá thực sự.
 
Đầu tiên, cô gọi điện cho Lâm Đức không bị cấm túc, để hỏi một số tình hình. Sau đó đi đến một xó tường của tổng đội ở góc Tây Nam, sau khi thăm dò một số cách, rồi quyết định mười giờ tối thứ sáu sẽ hành động.
 
Góc Tây Nam là điểm mù của camera quan sát, bình thường cũng không có người nào tuần tra, nhưng tường thì hơi cao.
 
Không sao, có gì mà sợ.
 
Nghênh Thần lôi ra một sợi dây, tự an ủi mình.
 
Bên trong tường.
 
Lâm Đức sẽ âm thầm nửa kéo nửa ép buộc Lên Khôn ra đây: "Anh, đi cùng em ra đây."
 
Lệ Khôn không kiên nhẫn: "Cậu làm sao vậy?"
 
"Suỵt!" Lâm Đức khẩn trương, đưa tay che miệng, nghiêm túc nói: "Đừng nói chuyện"
Đi một lúc, Lệ Khôn nhận ra con đường này.
 
"Cậu dẫn tôi tới nơi này làm gì? " Mày của Lệ Khôn nhíu xuống: "Trèo tường ra ngoài ăn đồ cay à?"
 
"Không phải em." Lâm Đức lắc đầu, nuốt nước bọt, như rất khó nói: "Mà là chị Thần."
 
"..."
 
Lệ Khôn còn chưa hiểu chuyện gì, đã nghe bên tường có tiếng động truyền đến, một cái dây đỏ được ném sang, người bên kia tường, đang từng chút từng chút leo lên.
 
"Lâm Đức, Lâm Đức." Ở bờ kia tường, giọng nói không lớn, xem chừng đang cố kiềm chế.
 
Tim Lệ Khôn thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
 
"Ôi, chị Thần, em ở đây." Lâm Đức đi tới tiếp ứng, bắt lấy sợi dây đỏ, quay đầu lại gọi Lệ Khôn: "Anh, mau giúp một tay, em sợ một mình em kéo không nổi."
 
Theo bản năng, Lệ Khôn muốn ngăn lại.
 
"Suỵt! Suỵt! Suỵt!" Lâm Đức trợn mắt với anh, hạ thấp giọng: "Đại ca đừng nói chuyện, nhỡ mà gây chú ý tới cảnh vệ, chị Thần sẽ xong đời đấy."
 
Mẹ nó, mở mắt nói mò.
 
Trong lòng Lệ Khôn nghĩ vậy, nhưng thật sự sợ Nghênh Thần bị giật mình ngã xuống. Vì vậy những lời rầy mắng nghiêm chỉnh đã ở trên đầu lưỡi rồi lại nuốt xuống.
 
Anh đi tới, cùng Lâm Đức kéo sợi dây.
 
Bên ngoài, Nghênh Thần bắt đầu trèo tường.
 
Sợi dây lúc thì căng lên nặng trĩu, lúc thì nhẹ, tất cả đều do động tác của người phía bên kia.
 
Lệ Khôn rất lo lắng, căng thẳng, anh như muốn nổ tung, ánh mắt không chớp nhìn vào đầu tường.
 
Ba phút sau, Nghênh Thần rốt cuộc cũng nhoi được đầu lên.
 
Đầu tiên là một đôi tay với ở phía trên tường, sau đó đến bả vai, xương quai xanh, một chút lộ ra ngoài.
 
"Khó leo qua quá, sau này phải tăng cường luyện tập thể lực." Nghênh Thần rốt cuộc cũng ngồi được lên đầu tường, một chút tóc đã bị rối, vừa xuống vừa nhìn, vừa nhìn vừa nói: "Bạn học Tiểu Đức Tử, có thể gọi điện cho anh ấy tới đi, tôi chải lại đầu."
 
Chữ tóc còn chưa nói xong, Nghênh Thần đã nhìn thấy Lệ Khôn đứng khoanh tay bên dưới.
Ôi má ơi, anh ấy ở đây.
 
Nghênh Thần chớp chớp mắt, nhìn anh. Ngắm đủ rồi thì nhoẻn miệng cười, hàm răng sáng bóng: "Anh tới rồi."
 
Lệ Không giơ tay lên: "Đừng di chuyển."
 
Nét mặt Nghênh Thần lộ nét cười: "Anh đừng khẩn trương, em không té đâu."
 
"Nghênh Thần!"
 
Lệ Khôn nghiến răng nói: "Anh không đùa với em."
 
Nghênh Thần ngoan ngoãn gật đầu, đàng hoàng ngồi ở đầu tường. Ánh mắt dán chặt lên người anh, tâm tình bên trong cũng không giấu giếm, thật đáng thương.
 
Lâm Đức tự động nhượng bộ, lúc đi mặt còn rất đỏ.
 
Không có người ngoài, giọng nói của Nghênh Thần rất mềm mại, yếu đuối, cô nhìn anh nói: "Em không nhịn được, em nhớ anh lắm."
 
Một câu nói thôi, nhưng thật lòng thật dạ, đơn thuần không vướng bận.
 
Nháy mắt, trong lòng Lệ Khôn liền dịu lại, nhưng không thể ôm cô, chỉ có thể dùng lời nói dỗ dành: "Mấy hôm nữa là anh có thể ra ngoài, đầu tiên là sẽ đến tìm em,... em nghe anh, cố gắng chịu đựng một chút."
 
Ngồi trên đầu tường, đêm đông gió lớn, mũi Nghênh Thần đã đỏ ửng lên.
 
Cô lấy mu bàn tay cọ cọ mũi, tủi thân nói: "Em bị cảm lạnh."
 
Ánh mắt Lệ Khôn không thể rời cô, giọng nghẹn ngào nói: "Vậy em về đi, đừng đứng đấy hứng gió."
 
Nghênh Thần không lên tiếng, trong mắt hình như có hơi ướt, cứ như vậy nhìn anh.
Mặt đối mặt trong thoáng chốc.
 
Lệ Khôn gọi người bên cạnh: "Lâm Đức."
 
"Dạ, có em." Thói quen của quân nhân, giọng trả lời vang vang lên mạnh mẽ.
 
Tiểu Lâm Đức chạy tới : "Anh, có chuyện gì?"

 
"Giúp tôi với."
 
"Dạ?"
 
"Trèo tường."
 
Lâm Đức lập tức cúi người, khom lưng, mười ngón tay xòe ra chống xuống đất.
Lệ Khôn chạy ra xa một chút, sau đó xoay người lại, chân phải khuỵu ra sau, là động tác chạy đà.
Anh nhanh chóng lao về phía trước, tính toán khoảng cách, mượn lực nhảy lên lưng Lâm Đức. Đồng thời, Lâm Đức nhanh chóng đứng dậy, lần nữa trợ lực, dùng đầu vai đẩy đùi Lệ Khôn.
 
Chỉ thấy Lệ Khôn phi thân nhẹ nhàng, động tác nhanh chóng vượt qua bức tường cao--
Đã trèo lên.
 
Anh bước lên hai bước rồi ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, không thở mạnh, đối mặt với Nghênh Thần, hai gương sát lại gần nhau trong gang tấc.
 
Dáng vẻ phách lối, ngang ngược, sự việc xảy ra quá nhanh chóng làm Nghênh Thần ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.
 
Khóe miệng Lệ Khôn nhếch lên, nụ cười dịu dàng, giọng trầm ấm: "Anh đến rồi."
Nghênh Thần nhếch miệng, trong mắt tràn ngập vui vẻ, cô quên mất đang ở trên đầu tường, đưa tay ra ôm cổ anh.
 
"Ôi, cẩn thận!" Lệ Khôn sợ hết hồn, vội vàng bảo vệ cô.
 
Nghênh Thần nghiêng đầu qua hôn luôn lên má phải của anh.
 
Lệ Khôn vui vẻ, lại nhích lại gần hơn chút nữa, nhỏ giọng hỏi: "Em thực sự nghĩ như vậy?"
 
"Em muốn thế." Nghênh Thần chu môi, ánh mắt cô lúc này giống hệt như cô gái mười tám tuổi năm xưa, nhưng thêm mấy phần tự tin, đi trêu ghẹo anh: "Xưa có Võ Tòng lên núi đánh cọp, nay có Nghênh Thần vì người yêu mà trèo tường."
 
Lệ Khôn cười, ánh mắt như sáng lên: "Không đứng đắn gì cả, em học ai vậy?"
 
Nghênh Thần a một tiếng nói: "Học anh Hãn Kiêu."
 
Lệ Khôn biết, người này cũng là một người làm việc không theo lẽ thường, một mình một kiểu, miệng đầy lý lẽ, tự mãn khoe khoang.
 
"Em cách xa anh ta một chút." Lệ Khôn sợ Nghênh Thần bị anh ta làm hư.
 
Nghênh Thần gật đầu, hơi do dự, rồi dè dặt hỏi: "Vết thương của anh thế nào rồi?"
 
Sắc mặt Lệ Khôn trở nên nặng nề, nghiêm túc.
 
Đúng lúc này thì Lâm Đức ở phía dưới nhỏ giọng gọi: "Anh, phải nhanh lên một chút."
Mười rưỡi là lúc Lý Bích Sơn kiểm tra phòng ký túc.
 
Nghênh Thần nghe vậy, anh không chậm trễ nữa: "Vậy em mau đi đi, anh..."
 
Lệ Khôn đột nhiên đưa tay qua, đỡ sau gáy cô, sau đó cúi đầu, môi chạm môi, sau đó lập hôn sâu.
 
Không dám phóng túng, nhưng thật lòng không nhịn được.
 
Lệ Khôn nhanh chóng buông cô ra, chạm vào gương mặt cô, giọng kìm nén nói: "Em đi xuống trước, vịn vào tay anh."
 
Tim Nghênh Thần đập điên cuồng, lẩm bẩm nói: "Giống như hồng hạnh vượt tường ấy."
Lệ Khôn nghe vậy, mắt anh nhíu lại, sắc bén như hai thanh kiếm, : "Anh ở trên tường, em muốn vượt tường ở đâu? Hử?"
 
Nghênh Thần cười ranh mãnh.
 
Cổ họng Lệ Khôn căng lên, cố trấn định lại thúc giục: "Được rồi, em trở về đi. Nào, đưa tay cho anh."
 
Xuống khỏi tường so với trèo lên dễ hơn nhiều.
 
Nhưng do Nghênh Thần quá khẩn trương, lên cuối cùng, lúc chạm đất, chân cô đứng không vững, ngã ngồi trên đất.
 
"Ai----" Cô đau nhăn mặt.
 
"Ôi!" Lệ Khôn khẩn trương, "Có làm sao không?"
 
"Không sao, không sao cả." tay trái Nghênh Thần xua xua, tay phải khẽ xoa mông, vừa dứt lời, ánh mắt giảo hoạt của cô đảo một cái, mặt mày nháy mắt đã ủ ê, hướng về phía Lệ Khôn nũng nịu: "Ngã một cái, mông rất đau."
 
Im lặng hai giây, Lệ Khôn quay về phía cô cười, chân mày có chút xấu xa.
 
"Đau à? Nhịn một chút, mấy hôm nữa anh giúp em xoa sẽ đỡ ngay."
 
Nghênh Thần ngẩn ra, mặt thoáng cái đỏ bừng.
 
Thật là, chia tay lâu quá, suýt chút nữa đã quên mất tính tình của anh.
 
Nghênh Thần nhanh chóng đứng lên, bỏ lại một câu: "Không cần anh xoa, mấy ngày nữa là sinh nhật ba em, em phải về ăn cơm cùng cả nhà."
 
Sau đó chạy vào trong bóng tối.
 
Lệ Khôn nằm trên tường, đến khi không nhìn thấy bóng lưng đang chạy của cô nữa anh mới thu hồi tầm mắt, cười khẽ.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi