XIN EM Ở LẠI BÊN ANH

Ngày mười lăm tháng bảy, nhân viên mới đã hoàn thành các thủ tục cần thiết. Ngày hôm sau, Nghênh Thần dẫn bọn họ đi tới khu huấn luyện quân sự.

Các nhân viên mới vừa căng thẳng vừa hiếu kỳ, trong số họ có một chàng trai béo mập đeo kính rất hoạt ngôn, năng động.

“Chị Thần, lần này có giống với lúc bọn em tập quân sự trong trường đại học không?”

Nghênh Thần nói: “Về cơ bản thì giống nhau, nhưng chắc sẽ nghiêm khắc hơn một chút.”

Trong xe liên tục vang lên tiếng kêu than.

Một cô gái hỏi: “Vậy chị Thần, giảng viên quân sự có đẹp trai không ạ?”

Vừa nghe thấy thế, đám con trai liền “Xùy” một tiếng. Đám con gái thì lại phấn khích cười vang lên.

Nghênh Thần suy nghĩ rồi nói: “Đẹp trai.”

“Ôi, chị Thần, giảng viên quân sự là cảnh sát đặc nhiệm thật sao?”

...

Suốt dọc đường mấy cô cậu nhân viên cứ ríu rít chuyện phiếm không ngừng.

Đến nơi đóng quân, họ được nhân viên hậu cần đón tiếp.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, các nhân viên tạm thời nghỉ ngơi. Nghênh Thần đi chào hỏi mấy đơn vị liên kết dưới quyền Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản Nhà nước, sau đó đi họp.

Bọn họ ngồi chưa tới hai phút thì đã thấy đại đội trưởng đi vào, phía sau còn có sáu chiến sĩ đều mặc đồng phục rằn ri.

“Đến rồi đến rồi”. Nữ đồng nghiệp ở bên cạnh thì thào, không giấu được vẻ phấn khích.

Nghênh Thần đang xem điện thoại, thỏ thẻ cười: “Vui vậy sao? Có trai đẹp thật hả?”

Cô tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, chỉ sau một cái liếc nhìn, nụ cười trên khóe miệng cô liền đông cứng.

Bên cạnh Đội trưởng Lý là một người đàn ông vóc dáng cao ráo, tư thế nghiêm trang, dáng đi khỏe khoắn, bộ quân phục trên người càng làm tăng thêm vẻ chính trực. Khi nhìn thấy Nghênh Thần, ánh mắt anh ta khẽ lóe lên tia bất ngờ.

Lâm Đức ở bên cạnh thì lại vô cùng phấn khích, hai môi cậu khẽ mấp máy, bàn tay đang để dọc bên sườn bất giác túm lấy quần áo của Lệ Khôn như muốn nói: Anh Lệ! Mau nhìn kìa! Có người quen!

Lệ Khôn: “…”

Nghênh Thần không nhìn Lệ Khôn nữa, lúc nhìn sang Lâm Đức, cô bỗng nở nụ cười.

Giữa chốn đông người, Lâm Đức không thể hào hứng một cách lộ liễu được, chỉ có thể liên tục chớp mắt để chào mừng.

Đại đội trưởng hô khẩu lệnh, toàn bộ chiến sĩ răm rắp ngồi xuống.

Trong không khí nghiêm túc ấy, những người phía Nghênh Thần cũng theo bản năng mà thẳng sống lưng lên, không dám cọ quậy.

Đại đội trưởng Lý Bích Sơn đã ngoài ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói sang sảng:

“Chào tất cả mọi người, lời đầu tiên, tôi xin thay mặt cho quân đội bày tỏ lời chào nhiệt liệt nhất đến các vị đồng nghiệp từ tất cả các đơn vị!”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt đồng loạt vang lên.

“Sau đây, tôi xin giới thiệu đội ngũ giảng viên quân sự phụ trách nhiệm vụ huấn luyện quân sự lần này, bọn họ đều là những chiến sĩ xuất sắc được tuyển chọn từ đội cảnh sát đặc nhiệm - Từ Tứ Hải, Lâm Đức, Vương Kế Thừa, Trương Bình.”

“Có!” Bốn người đồng loạt đứng dậy trong tư thế nghiêm theo kiểu nhà binh.

Tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên, Nghênh Thần vỗ tay xong còn len lén giơ ngón tay cái với Lâm Đức.

Lâm Đức ngoài miệng không cười, nhưng khóe mắt lại cong lên rõ ràng.

“Lệ Khôn!” Đại đội trưởng lại hô to. “Có!” Người đàn ông mạnh mẽ đứng lên.

“Đồng chí Lệ Khôn sẽ là người tổng phụ trách nhiệm vụ huấn luyện lần này, trong quá trình huấn luyện có bất cứ vấn đề hay vướng mắc gì mọi người đều có thể trao đổi cùng đồng chí ấy.”

Màn giới thiệu xong xuôi.

Lệ Khôn giơ tay lên chào, sau đó cất giọng nghiêm nghị: “Chúng tôi nhất định sẽ tuân thủ quy định của đơn vị, luôn lấy mình làm chuẩn, tổ chức chặt chẽ, huấn luyện khoa học, nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình, nêu gương tốt cho toàn thể nhân viên tham gia tập huấn!”

Lần này, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Nghênh Thần liếc mắt nhìn sang nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh, vẻ mặt tôn sùng xúc động của cô ấy khó mà che đậy được.

“Chị, chị này!” Sau khi tan họp, Lâm Đức tiến đến chào hỏi với Nghênh Thần, cậu nở nụ cười toe toét để lộ hàm răng trắng tinh: “Quá trùng hợp rồi chị nhỉ!”

“Ồ, sao mặt lại đen thế này rồi?” Nghênh Thần trêu ghẹo: “Càng ngày càng giống củ khoai lang rồi đấy.”

Lâm Đức gãi đầu, cười hề hề: “Khoai lang thì kệ khoai lang, vừa ngon vừa rẻ lại nhiều dinh dưỡng.”

Trong lúc hai chị em nói chuyện với nhau, Lệ Khôn đi ngang qua mà mắt cứ nhìn thẳng không thèm đoái hoài gì đến họ.

“Đội trưởng Lệ, đây là chị Nghênh Thần!” Lâm Đức vô tư, nói toáng lên.

Lần này Lệ Khôn không mặc trang phục cảnh sát đặc nhiệm màu đen nữa mà mặc trang phục rằn ri màu xanh lá cây, trông giống một cây thông khỏe mạnh cành lá xum xuê, chiếc thắt lưng màu nâu trên áo khoác ngoài thắt chặt lấy eo, vai rộng eo thon vô cùng đẹp mắt.

Lệ Khôn chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái.

“Hả?” Lâm Đức chưng hửng, Đội trưởng Lệ không nhận ra sao?

Cậu ta lại tốt bụng nhắc nhở: “Đội trưởng Lệ, đây chính là chị Thần, là chị gái say rượu lần trước anh đưa về nhà ấy!”

Bầu không khí trong nháy mắt bỗng chốc lặng như tờ.

Các chiến sĩ và đồng nghiệp xung quanh đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt dò xét lẫn kinh ngạc hết nhìn Lệ Khôn lại nhìn Nghênh Thần.

Lệ Khôn bực bội cất giọng nghiêm nghị: “Về đơn vị tập hợp!”

Lâm Đức thẳng sống lưng, gót chân dập vào nhau: “Rõ!”

Hai người một trước một sau bước theo nhau, lúc đi ngang qua Nghênh Thần, vẻ mặt Lâm Đức ỉu xìu, khóe miệng xệ xuống, mặt ủ mày ê vì chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nghênh Thần bật cười, âm thanh vừa đủ để Lệ Khôn nghe thấy.

Một đồng nghiệp quen biết Nghênh Thần đứng gần đó đùa giỡn thăm dò: “Nghênh Thần, có chuyện ấy thật à?”

“Nhầm người rồi, tôi chưa uống say bao giờ.”

Lệ Khôn đã đi khá xa, giọng nói của cô nhỏ dần.

Công tác huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu vào buổi chiều, tập luyện trong thời tiết thế này không khác gì lấy mạng người ta.

Sau một hồi quan sát, Nghênh Thần nhận ra các chiến sĩ của đội cảnh sát đặc nhiệm có những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc trong việc huấn luyện quân sự. Ngay cả người bình thường trông có vẻ đơn giản, hay thích bông đùa như Lâm Đức cũng như biến thành một người khác vậy. Khi hô khẩu lệnh, làm mẫu động tác thậm chí cả khi lên giọng nhắc nhở đều vô cùng nghiêm túc, không chịu ảnh hưởng của bất cứ tình cảm cá nhân nào.

Vào buổi chiều của ngày huấn luyện thứ hai, sau khi kết thúc các hạng mục huấn luyện trong quy trình, mọi người được sắp xếp trải nghiệm một buổi bắn đạn thật.

Sau khi được tin giảng viên dạy môn này là Lệ Khôn, ai nấy đều muốn khóc.

“Chị Thần, Đội trưởng Lệ đáng sợ quá!”

Nghênh Thần cười: “Nói xem nào, đáng sợ như nào?” “Hôm qua lúc tập đi nghiêm, phải để gót chân ở trên

không. Ôi chị không biết đâu, Đội trưởng Lệ bắt bọn em phải đặt điện thoại của mình ở dưới chân rồi giữ vững chân trên không trong vòng năm phút, Tiểu Mập không kiên trì được, màn hình điện thoại đã bị giẫm vỡ tan rồi đấy.”

Ừm, có vẻ khá giống với phong cách hành xử của anh.

“Nào có đáng sợ như vậy.” Các bạn nữ lên tiếng giải oan: “Đội trưởng Lệ rất tốt bụng nhé, lúc giải lao còn cho chúng tôi đến chòi nghỉ mát rồi đưa ô cho chúng tôi nữa đấy.”

Ừm, cũng là phong cách của anh.

Lâm Đức cũng có mặt ở đó, không nhịn được mà cất lời giới thiệu: “Đội trưởng Lệ rất giỏi nhé, anh ấy là người đã từng trải qua thực sự, từng lăn lộn trên chiến trường. Ba lần giành được Huân chương Quân công hạng Nhất dành cho tập thể xuất sắc, hai lần Huân chương Quân công hạng Nhì dành cho cá nhân xuất sắc, các danh hiệu cấp tỉnh thì còn nhiều hơn nữa. Năm kia ở Syria, khi gỡ bỏ một thiết bị bom gài dưới đất, anh ấy đã bị sang chấn ở phần lưng, vết thương dài tận 30 xen- ti-mét đó.”

Tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ có thấy tiếng gió xào xạc thổi qua tán cây.

Tim Nghênh Thần quặn thắt, cô không dám tưởng tượng đến những vết thương đó.

“A, Đội trưởng Lệ đến rồi, mau đứng lên.”

Nhìn thấy Lệ Khôn, mọi người răm rắp đứng dậy, nhanh chóng chỉnh đốn hàng ngũ.

Hôm nay Lệ Khôn mặc áo thun quân đội màu xanh lục, quần ngụy trang màu rằn ri, đi giày cổ cao đến mắt cá chân, đeo kính râm màu đen, vừa đi vừa hô:

“Có mặt đầy đủ - năm giây và tập hợp chỉnh đốn hàng ngũ...”

Tiếng bước chân khẽ vang lên, người đứng đầu hàng hô to: “Báo cáo, đã tập hợp xong!”

Lệ Khôn: “Nghiêm - Nghỉ - Nhìn bên phải - Thẳng.”

Nghênh Thần lùi ra khỏi đội ngũ, đứng tránh nắng dưới bóng cây ngô đồng, hôm nay cô cũng đeo kính râm, thoạt nhìn trông như thể hai người đeo kính đôi vậy.

Cô nhìn chằm chằm Lệ Khôn không chút kiêng dè. Ánh nhìn này thật sự quá mãnh liệt, Lệ Khôn sắp xếp đội ngũ xong xuôi, bất giác nghiêng đầu nhìn lại về phía cô.

Nghênh Thần đưa tay kéo kính xuống, hờ hững để gọng kính gác trên sống mũi, khẽ nhếch khóe môi cười với anh.

Cô sở hữu làn da trắng ngần và thân hình yểu điệu duyên dáng, đẹp tựa một bức tranh phong cảnh, làm bừng sáng cả một góc trời.

Lệ Khôn phải cố gắng lắm mới không để mình đứng ở đây nhưng hồn lại ở bên đó, anh quay đi, yết hầu khẽ chuyển động. Anh cầm súng lên hướng dẫn mọi người thực hành, và bắt đầu giải thích nội dung trọng yếu của môn bắn súng.

Giọng nói của anh sang sảng, động tác dứt khoát mạnh mẽ, vô cùng đẹp mắt, vô cùng thu hút. Chỉ là những từ ngữ chuyên môn quá nhiều, khiến cho mấy cô cậu nhân viên ngây ra như phỗng.

Tuy không hiểu nhưng vì sợ uy của đội trưởng Lệ nên chẳng ai dám thắc mắc nửa lời.

“Đồng chí đứng đầu bước ra khỏi hàng, theo tôi đi lấy trang bị!”

Nói xong, Lệ Khôn dẫn người đó rời đi.

“Ôi, làm thế nào bây giờ, tôi chẳng nhớ gì cả!”

“Tôi cũng chẳng nhớ gì, cái nâng cao bằng vai kia là có ý gì?”

“Toi rồi toi rồi, nghe nói nếu không đạt yêu cầu sẽ phải hít đất đấy.”

Cả đội kêu ầm lên, mặt mày ai nấy đều nhăn nhó, sầu khổ.

“Loại mà các bạn đang luyện là bia tĩnh, độ khó không cao. Lúc ngắm bắn nhất định phải chú ý kiểm soát hơi thở, không được run, hơi thở mà loạn, súng cũng sẽ loạn.” Nghênh Thần bước đến gần, nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho mọi người.

“Chị Thần, có cách nào để ngắm bắn cho chuẩn không?”

“Cứ coi mắt của em như máy chụp ảnh là được, lúc lấy độ nét, cái bia kia sẽ trở nên mơ hồ, còn điểm nhắm bắn nhất định phải rõ nét.”

Nghênh Thần thoạt nhìn có vẻ rất hiểu biết, à không, cô thật sự rất hiểu biết.

Thấy vậy, mọi người xúm xít xung quanh cô, đưa ra cả tá câu hỏi.

Dụng cụ huấn luyện đã chuẩn bị xong, lúc Lệ Khôn và Lâm Đức quay lại, Lâm Đức ngạc nhiên: “Ái chà, chị cũng biết chơi cái này sao?”

Khuôn mặt xán lạn khi say sưa thuyết giảng của người con gái ấy trông thật sống động, tươi vui.

Lệ Khôn khẽ nói khích một câu: “Đến đạn thật còn chưa sờ đến bao giờ mà cũng dám đứng ra làm giáo viên.”

Ý tứ công kích thiếu thiện chí trong lời nói quá rõ ràng.

Anh nói vừa phải, đủ để mọi người nghe thấy. Mấy nhân viên không dám đắc tội bên này, cũng không dám phản bác bên kia, chỉ đành đưa mắt nhìn nhau, im lặng quan sát.

Nghênh Thần không mảy may giận dỗi, nụ cười trên mặt vẫn xán lạn như ban nãy.

Cô lui ra phía sau hai bước, sau đó đột ngột quay người đi về phía bên này.

Lâm Đức hỏi nhỏ: “Chị, đi đâu đó?”

Nghênh Thần đi sát đến bên bọn họ. Lúc đi qua Lệ Khôn, cô bất ngờ vươn tay về phía hông anh.

Cái kẹp súng trên dây thắt lưng da của anh bị cô mở ra một cách rất thành thạo, ngón trỏ và ngón giữa của Nghênh Thần chuyển động linh hoạt, nhanh chóng, chưa đầy năm giây sau, cô đã lấy được khẩu súng Lệ Khôn dùng để huấn luyện.

Lệ Khôn không kịp lên tiếng.

Bước chân Nghênh Thần vẫn không dừng lại, cô nhanh chóng mở chốt bảo vệ, rồi lên nòng súng, “cạch” một tiếng, đạn nhựa đã được lên cò.

Cô đi tới chỗ vạch ngang rồi dừng lại, nâng cánh tay lên cho thẳng tắp với bờ vai.

Mọi người đều sửng sốt, trợn mắt há mồm.

Nghênh Thần hơi nheo mắt lại, sau đó nhắm vào mục tiêu và điều chỉnh độ cao thấp của cánh tay một chút.

“3, 2, 1.” Cô đếm nhẩm.

“Pằng! Pằng! Pằng!” ba tiếng vang rền, đạn được bắn ra.

Nhìn lại mặt bia bắn cách xa năm mét: vòng tám, vòng chín, vòng chín.

“A!”, đám nhân viên không kiềm chế nổi, kêu lên thành tiếng.

Lâm Đức há hốc miệng, quai hàm của cậu tựa như sắp rơi xuống đất đến nơi: “Ôi trời ơi!”

Còn Nghênh Thần thì chẳng có phản ứng gì với những tiếng hoan hô đó, cô điều chỉnh súng quay về trạng thái cũ, sau đó nhét nó trở lại chỗ cũ ở bên hông Lệ Khôn.

Giây cuối cùng, cô còn cố ý chậm lại, ngón trỏ cong lên, giống như cù lét mà ấn cái cúc bấm của túi kẹp súng xuống thật mạnh, cố định cho thật chắc.

Lúc cô dùng sức, Lệ Khôn cảm nhận được rất rõ ràng cơ bắp trên đường chữ v của mình khẽ rung lên.

Nghênh Thần ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vô cùng duyên dáng: “Đội trưởng Lệ, ba viên đạn này em không trả đâu nhé!”

Bỗng đâu đó có tiếng vỗ tay, rồi sau đó là tiếng vỗ tay rào rào của tất cả mọi người, làm náo động cả bầu trời xanh giữa mùa hạ nắng như đổ lửa này.

Ánh mắt Lệ Khôn vẫn rất trầm tĩnh, anh lẳng lặng liếc nhìn một lượt, tất cả mọi người chưng hửng thôi vỗ tay, e dè cúi đầu đứng nghiêm, vẻ mặt cũng ngay tức khắc vô cùng nghiêm túc.

Yên tĩnh rồi.

Nghênh Thần xoay người.

Vòng eo thon thả, uyển chuyển đập ngay vào mắt.

Lệ Khôn lãnh đạm cúi đầu chỉnh lại khẩu súng huấn luyện vừa bị cô lấy ra chơi đùa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, không ai phát hiện ra, vừa rồi khóe miệng anh khẽ kéo lên một đường cong rất nhỏ.

Anh vừa nở một nụ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi