Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***"> Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***" />

XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Tầng hai y quán.

Tầng một có ba phòng. Một là sảnh trước, có khu nghỉ ngơi, quầy hàng và tủ thuốc, một là phòng giữa, là nơi để xem bệnh, cuối cùng là kho thuốc, thuận tiện cho người bên ngoài có thể bổ sung dược liệu bất cứ lúc nào.

Tầng hai là phòng ở, cũng có ba phòng, một phòng ngủ một phòng tiếp khách, kèm với bếp và nhà vệ sinh.

Mặc Khuynh được cậu thiếu niên dẫn đường đi lên tầng.

"Nhóc tên gì?" Mặc Khuynh hỏi.

"Mẫn Sưởng."

"Ồ. Tình địch của Giang Tề Ngật?"

(*) Haha chương 06 đoạn Giang Tề Ngật vây bạn học sinh nữ thích Mẫn Sưởng rồi bị Mặc Khuynh tẩn ấy

"Chắc là vậy," Mẫn Sưởng nhấc mắt, không mang theo bất mãn tiếp lời, "Không quen."

Mẫn Sưởng đẩy một cánh cửa, bố trí của phòng tiếp khách lộ ra trước mắt, nhưng không quá rộng rãi. Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Mặc Khuynh chính là tiếng ho từ trong phòng ngủ truyền tới.

Mặc Khuynh nhấc mày.

Nghe tiếng là biết người này bệnh tình nguy kịch.

Mẫn Sưởng cau mày nhìn Mặc Khuynh, tuy không tin cô thật sự là bà cố tổ, nhưng mà...

Từ nhỏ cậu ta đã được dạy dỗ, khắc sâu vào lòng một câu "Sứ mệnh của hậu nhân Mẫn gia chính là chờ một cô gái tên "Mặc Khuynh" tìm đến".

Tuy là Mẫn Sưởng cũng không biết vì sao mình xui xẻo thế, đời trước trấn giữ trăm năm không đợi được người, đến thế hệ cậu ta thì cô lại lù lù tìm đến cửa. Thế nhưng, gia quy còn ở đó, cậu ta có khinh suất thế nào cũng không dám làm như không thấy.

Cậu ta nói: "Ngồi đi, tôi đi báo với ông nội một tiếng."

Sau đó bước vào phòng ngủ.

Thấy người trong kia không còn mấy hơi tàn, Mặc Khuynh cũng không chấp nhặt chuyện bị bỏ mặc ngoài phòng khách.

Trong phòng khách đặt bài vị của tổ tông, "Mẫn Tiên Tri" được đặt ở vị trí cao nhất, xuống dần bên dưới là con cháu. Mặc Khuynh ngắm nghía một lát, chú ý đến mấy bức ảnh gia đình treo bên cạnh, nhờ vào bài vị và ảnh chụp mà phân biệt được quan hệ của đám con cháu này.

Mẫn Tiên Tri sinh được hai hai trai một gái, hiện tại chỉ còn một người con là còn ở lại nhân gian -- cũng chính là người trong phòng kia.

Càng về sau con cháu càng ít đi, đến hiện tại chỉ còn một mình Mẫn Sưởng.

Nhìn cái là nhận ra cái tình huống "Mẫn Sưởng và ông nội nương tựa vào nhau mà sống" này, có vẻ cũng khá đáng thương.

Chốc lát sau, Mẫn Sưởng đi ra, biểu tình một lời khó nói hết. Cậu ta kỳ quái nhìn Mặc Khuynh, khó khăn nhả ra mấy chữ: "Ông nội cho cô đi vào."

Mặc Khuynh quay đầu: "Cho?"

"... Mời." Mẫn Sưởng chỉ có thể sửa lại cho đúng.

Mặc Khuynh bước tới.

Mẫn Sưởng giữ cửa, cảnh giác nhìn cô một cái, sau đó thấp giọng nói: "Ông nội tôi bệnh nặng, cô... đừng làm ông ấy bị xúc động mạnh."

Mặc Khuynh nhấc mắt, còn chưa lên tiếng trả lời, giọng nói già nua từ bên trong đã truyền đến: "Đi pha trà chưa?"

"Đi ngay đây ạ."

Mẫn Sưởng đáp lại một câu. Sau đó, lại nhìn Mặc Khuynh một cái, mới đi về phía phòng khách.

Phòng ngủ sáng đèn, Mặc Khuynh đẩy cửa mở rộng, nhìn đến ông lão nằm trên giường. Ông lão gần chín mươi tuổi, mái tóc bạc phơ, gầy trơ xương, cho thấy đã bị bệnh tật quấn lấy nhiều năm, nhưng ánh mắt sáng ngời, trong đó còn sáng lên hi vọng.

Ông ấy run rẩy ngồi dậy, muốn đi xuống.

"Cứ nằm đi."

Mặc Khuynh đi qua, tay ấn trên vai đẩy ông ấy ngồi về. Trong lúc ông lão còn đang ngây ngốc, Mặc Khuynh cầm một chiếc gối kê ở sau lưng để ông ấy ngồi tựa về sau.

Đôi mắt ông lão đong đầy nước mắt, giọng nói khàn đặc: "Mặc cô cô."

"Con trai của Mẫn Tiên Tri, Mẫn Sính Hoài?" Mặc Khuynh hỏi.

Chính cô cũng cảm thấy tình cảnh trước mặt thật là khó nói thành lời.

Cô mới chỉ nhắm mắt ngủ một giấc, mà khi tỉnh lại vãn bối đã một chân bước vào quan tài rồi.

"Đúng ạ."

"Tôi chỉ tạt qua xem thử thôi." Mặc Khuynh không để ý nói, "Không cần câu nệ."

Mẫn Sính Hoài thở phì phò, hỏi: "Cô cô đến đây vì bộ châm cứu đúng không ạ?"

Mặc Khuynh nhướng mày.

"Bộ châm cứu vẫn được cất giữ tại Hồi Xuân Các." Mẫn Sính Hoài nói, "Gia phụ nói, thế gian này chỉ có cô cô mới có thể sử dụng nó, dùng nó cứu thế cứu dân. Sở dĩ Hồi Xuân Các còn hoạt động cho đến hiện tại, không đổi địa chỉ chính là để chờ một ngày cô cô quay về, để chúng con có thể đem nó trả về chủ cũ."

Mặc Khuynh y thuật cao minh, quen thuộc Tây y, thông thạo Đông y.

Mẫn gia là một thế gia về Đông y, đến thế hệ của Mẫn Tiên Tri thì gặp phải chiến loạn, y quán bị hủy, Mẫn Tiên Tri dứt khoát đầu quân cho cách mạng, sau đó gặp được Mặc Khuynh trên chiến trường.

Cơ duyên xảo hợp, Mặc Khuynh nhận Mẫn Tiên Tri làm nghĩa đệ, truyền thụ cho Mẫn Tiên Tri y thuật của mình. Khi chiến tranh sắp kết thúc, cô lại trợ giúp Mẫn Tiên Tri mở một y quán.

Bởi vì Mặc Khuynh không biết số phận cuối cùng của mình sẽ đi về đâu, nên đã tặng bộ châm cứu cho Mẫn Tiên Tri...

Ai mà ngờ...

Cái tên này giữ nó làm đồ thờ cúng không nói làm gì, còn muốn "vật quy nguyên chủ".

"Cốc cốc."

Cửa bị gõ hai cái, Mẫn Sưởng bưng một ly trà bước vào.

Mẫn Sính Hoài nhìn thấy cậu ta, vội nói: "Mẫn Sưởng, con đi lấy bộ châm cứu của bà cố tổ đến đây."

Mẫn Sưởng: "..." Muộn rồi.

Tay cậu ta hơi run lên, có nước trà tràn ra ngoài, trà nóng suýt thì làm phỏng tay cậu ta. Thế nhưng cậu ta lại không có thời gian bận tâm đến nó, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Khuynh, thình lình gặp phải ánh mắt bình tĩnh tựa như đã nhìn thấu mọi việc của cô, trong lòng không khỏi trầm xuống.

- - Cô ta biết được gì rồi?

"Chuyện này để sau rồi nói." Mặc Khuynh thu hồi tầm mắt, hỏi Mẫn Sinh Hoài, "Hai người gặp được tôi đều có vẻ rất bình tĩnh. Sao mấy người biết chắc chắn tôi sẽ đến?"

Chuyện bản thân sẽ tỉnh dậy đến chính cô còn không biết.

Làm sao Mẫn gia biết được?

"Là gia phụ nói ạ." Mẫn Sính Hoài nói, "Ông ấy nói cô cô nhất định sẽ đến. Con cháu của Mẫn gia từ nhỏ đã biết đến sự tồn tại của cô cô, nên khi gặp mới không bị bất ngờ như thế."

Mẫn Sưởng đi tới, một tay xách ghế một tay bưng chén trà.

Cậu ta đặt ghế phía sau Mặc Khuynh, sau đó đưa chén trà cho Mặc Khuynh, nói: "Uống trà."

"Hửm?" Mặc Khuynh hơi híp mắt.

"..." Trên trán có gân xanh nổi lên, cậu ta chậm chạp hít vào một hơi, sau khi bình tĩnh lại mới lại lên tiếng, "Mời uống trà."

Mặc Khuynh nhàn nhạt nói: "Để đó đi."

"..."

Mẫn Sưởng cắn chặt răng, rũ mắt đặt chén trà lên tủ đầu giường.

Mẫn Sính Hoài đều thu hết biểu hiện của cậu ta vào mắt, rất không hài lòng mắng cậu ta mấy câu.

Ngược lại Mẫn Sưởng không phản bác Mẫn Sính Hoài, im lặng đứng một bên, như một cái cọc gỗ không nhúc nhích.

- - Cậu ta cũng muốn xem thử, chuyện này có thể quái lạ đến mức nào nữa.

Ngồi xuống ghế, Mặc Khuynh trò chuyện với Mẫn Sính Hoài mấy câu, nắm được tình hình các thế hệ sau của Mẫn gia.

Đúng như cô quan sát được, y quán cho đến hiện tại chỉ còn hai ông cháu họ sống nương tựa vào nhau. Thật ra Mẫn Sính Hoài còn có con trai, cũng chính là ba của Mẫn Sưởng, nhưng người này không học vấn không nghề nghiệp, ăn tàn phá hoại, vui chơi trác táng ở bên ngoài, đã đoạt tuyệt quan hệ với Mẫn Sính Hoài.

"Lần sau tôi lại đến."

Thấy Mẫn Sính Hoài sắp đuối sức, Mặc Khuynh thong thả nói. Cô cầm cổ tay gầy trơ xương của Mẫn Sính Hoài lên, đầu ngón tay dừng trên mạch, sau đó mới đặt về dưới chăn.

Mặc Khuynh đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Mẫn Sưởng.

Mẫn Sưởng không hiểu sao bỗng nhiên chột dạ, mím môi.

"Theo tôi ra đây."

Mặc Khuynh để lại một câu đó rồi ra khỏi phòng ngủ.

Mẫn Sính Hoài ho khan hai tiếng, nói với Mẫn Sưởng: "Mẫn Sưởng, đó là bà cố tổ của con, phải nghe lời biết chưa? Dù là chuyện gì cũng không được tỏ ra ngỗ ngược, đây là gia quy."

"... Ồ."

Mẫn Sưởng đáp một tiếng, cũng không để lời của Mẫn Sính Hoài trong lòng.

Cậu ta đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại. Giây phút vừa quay đầu nhìn ra phòng khách, cậu ta khẽ giật mình.

Mặc Khuynh ngồi trên ghế sô pha đơn, hai chân bắt chéo. Tuy là cô mặc đồng phục nhưng không hề có dáng vẻ trẻ con và ngây thơ của những người bạn đồng trang lứa, khí chất cao ngạo thanh lãnh, cao cao tại thượng, nhưng đồng thời cũng mang theo bướng bỉnh không giấu diếm.

Cô và miêu tả của tổ tiên là "Hành y cứu thế, thánh nhân của y giả nhân tâm" đúng là chẳng ăn khớp gì cả.

Nhưng mà cũng không thể phủ nhận cô là một người có thể khiến người ta nhìn một lần cũng đủ lưu lại ấn tượng sâu đậm.

"Đi rót một chén trà nóng."

Mặc Khuynh lười biếng nhấc mắt, mệnh lệnh phát ra khỏi miệng, uy nghiêm không cho kẻ khác chống đối.

Mẫn Sưởng hơi khựng lại, nghĩ đến chén trà trong phòng ngủ cô còn không động một ngón tay vào, không nói gì, xoay người đi rót một chén trà khác cho cô.

Cậu ta bưng trà đi đến trước mặt Mặc Khuynh.

Tức khắc, ánh mắt nghiêm nghị mang theo sắc bén của Mặc Khuynh phóng thẳng về phía cậu ta: "Quỳ xuống, kính trà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi