Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***"> Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***" />
***
Nhà của trưởng thôn Cát có ba tầng, đi lên cầu thang là đến phòng khách, trái phải mỗi bên ba phòng, trưởng thôn chỉ định cho họ ba phòng ở bên trái.
Bên ngoài trời đầy sao, trong phòng lại chỉ có ánh sáng ảm đạm.
"Cốc cốc."
Mặc Khuynh gõ cửa.
Không có ai ra mở.
Mặc Khuynh nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy tiếng động nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Đợi thêm một lát, Mặc Khuynh hết kiên nhẫn, đưa tay nắm lấy tay nắm nửa, chỉ nghe thấy "cạch" một tiếng, cửa mở rồi.
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.
Bên trong ánh sáng cực kỳ mỏng manh, nhưng Mặc Khuynh có thể nhìn được rõ ràng.
Cô quét mắt một vòng, hai giây xem xong.
Phòng không lớn, chỉ có một cái giường, đến cả tủ quần áo cũng không có, bàn vẽ và ba lô đặt ở góc tường.
Cửa sổ mở ra, gió thổi vào trong, hơi lạnh, bên trong không có một bóng người.
Người đâu?
Câu hỏi này vừa hiện lên trong đầu, Mặc Khuynh đã nghe thấy tiếng động khe khẽ từ bên ngoài truyền tới, cô nghiêng đầu nhìn, thấy một người nhảy lên bệ cửa sổ.
Hắn ngồi xổm, đầu vừa nhấc, quét mắt vào trong, nhìn thấy Mặc Khuynh thì cả người cứng đờ.
Trong phòng quá tối, hắn chỉ nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa.
Nhưng mà, Mặc Khuynh lại dễ dàng nhận ra hắn, khẽ cười một tiếng, thuận thế đi vào, đóng cửa: "Thân thủ không tồi nha."
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng, Giang Khắc còn tưởng là mình bị ảo giác, đến khi người đó đi đến gần, nhìn rõ dáng người, hắn mới chắc chắn--
Đúng, chính là Mặc Khuynh.
Liên tục ngẫu nhiên gặp nhau, Giang Khắc đã sớm chai lì cảm xúc, muốn cũng không kinh ngạc nổi nữa.
Nhưng, ngược lại cũng có thứ cảm xúc nho nhỏ khác khó nói thành lời.
Hắn quét mắt trên dưới Mặc Khuynh một lượt, sau đó nhảy xuống.
"Họa sĩ Giang?"
Mặc Khuynh cười trêu chọc, tầm mắt từ trên người hắn di chuyển ra ngoài cửa sổ.
Tuy là tầng ba, nhưng ngay bên cạnh là nhà để xe, đủ điểm đệm.
Chỉ cần là người có chút thân thủ thì muốn lẻn xuống ra vào cũng không tính là quá khó khăn.
Giang Khắc phủi bụi trên tay áo: "Ừm."
Hiện tại hắn chính là họa sĩ Giang, không sai.
Mặc Khuynh thu lại ánh mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn bàn vẽ dặt dựa vào tường ở bên cạnh, lười biếng hỏi: "Đến đây làm gì?"
Cô cũng không tin Giang Khắc thật sự đến đây tìm cảm hứng sáng tác.
"Tôi..."
Giang Khắc vừa mở miệng, đã thấy Mặc Khuynh đặt ngón trỏ ở bên môi, làm động tác "suỵt."
Hắn ngừng lại.
Sau đó, Mặc Khuynh tháo ba lô xuống, tùy tay ném một bên, lại đi ra cửa.
Mặc Khuynh đứng ở cửa đợi mấy giây thì tiếng bước chân từ dưới tầng truyền đến.
Cô tùy tiện làm động tác "mở cửa, đóng cửa", sau đó, Qua Bốc Lâm ở phòng bên cạnh cũng đi ra.
Rất nhanh, trưởng thôn đi lên, tay bưng một bát bánh mì và hai cái đĩa đồ ăn.
"Trong bếp chỉ còn mấy cái này có thể ăn." Trưởng thôn nói, "Chúng tôi nấu cơm bằng bếp lửa, bây giờ lửa cũng tắt rồi, không có điện, lại đi nhóm lửa cũng hơi bất tiện."
Qua Bốc Lâm nghĩ thầm trong lòng: ông lần mò đi trong đêm tối thế này cũng chưa thấy kêu nửa tiếng bất tiện.
"Không sao, cảm ơn ạ." Qua Bốc Lâm nhận lấy bánh mì và đồ ăn, nói cảm ơn.
"Ầy, nên làm mà." Thôn trưởng cười ha hả gật đầu, xoa xoa tay, nhìn hai người, sau đó thân mật nói, "Hai người nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì cứ gọi tôi."
Chỉ có thế.
Sau đó thì xoay người đi xuống tầng.
Bước đi rất nhẹ, trong khung cảnh cầu thang tối om thật giống như mang theo gió.
"Đến cả một cây nến cũng không có, không sợ trượt chân té ngã sao." Đợi trưởng thôn hoàn toàn khuất dạng, Qua Bốc Lâm mới không nhịn được phun một câu, cầm bánh mì cắn một miếng.
Vừa cắn được một miếng, Qua Bốc Lâm đã biến sắc: "Phụt--"
Bánh mì vừa vào đến miệng đã bị nhổ ra sạch sẽ.
"Cái gì vậy trời, cứng như đá ấy." Qua Bốc Lâm xoa xoa quai hàm, "Suýt thì gãy cả răng."
Nhíu nhíu mày, anh ta ném bánh mì về lại, nói với Mặc Khuynh: "Cô đừng ăn, khó nuốt lắm.
Tôi nhét hai túi bánh quy trong ba lô của cô, lấy cái đó mà ăn."
"Ừm."
Mặc Khuynh cũng không có hứng thú với loại bánh mì cứng như đá này.
Qua Bốc Lâm nói: "À, chúng ta có cần phải bàn bạc--"
"Sáng mai rồi nói."
Ném lại mấy chữ đó, Mặc Khuynh lại đi vào cánh cửa sát tường kia.
Qua Bốc Lâm quay về phòng, vừa mới đóng cửa thì phản ứng lại: ấy, phòng của Mặc Khuynh ở giữa mà ta?
Anh ta gãi gãi đầu, nhưng cẩn thận nghe thì lại không thấy động tĩnh gì khác, thế là chỉ xem như bản thân đã nhầm, không đặt trong lòng nữa, bỏ bánh mì ở một bên, đi tìm đồ ăn trong ba lô.
- - Vẫn may anh ta sợ không hợp thổ nhưỡng nên mang theo kha khá đồ ăn.
*
Cùng lúc đó, ở một căn phòng khác.
Mặc Khuynh và Giang Khắc bốn mắt nhìn nhau.
Giang Khắc đứng cạnh cửa sổ, chỉ có ảnh sáng cực mỏng rơi trên người hắn, mơ hồ chiếu ra dáng người cao thẳng.
Có vẻ tóc hắn đã dài ra đôi chút, hơi che đi khuôn mặt, khí chất giảm vài phần làm bộ làm tịch của ngày thường, rõ ràng có vẻ hiền hòa tùy tiện hơn, mang theo một chút tự do phóng khoáng.
Lấy thân phận một nghệ thuật gia, hắn xem như đã giả trang thành công.
Ánh sáng trong phòng quá kém, không thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau, nhưng trong tình cảnh tối tăm này, họ lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt đánh giá của đối phương.
Hai người đã không gặp hai tháng rồi.
Sau một khoảng lặng dài, hai người bỗng như có tâm linh tương thông, cùng lúc lên tiếng.
Mặc Khuynh: "Lần này là tình huống gì?"
Giang Khắc: "Hai người đến đây làm gì?"
Căn phòng yên tĩnh bỗng có hai giọng nói cũng lúc vang lên, hai người cùng lúc ngừng lại, sau đó lại nhìn đối phương một cái.
Giang Khắc: "Đến vẽ tranh."
Mặc Khuynh: "Đi chơi."
Lại đồng thanh nói.
"..."
"..."
Câu trả lời cực kỳ ăn ý, nói dối không biết ngượng, lấy lý do vớ vẩn nhất.
Hai người lại nhìn đối phương, dù là không nhìn rõ, nhưng đều có thể hiểu được người kia đang dùng ánh mắt "khinh bỉ" mà nhìn mình.
Mặc Khuynh nhún vai: "Nhận nhiệm vụ ra ngoài, điều tra tình huống của thôn này."
"Tôi cũng thế." Giang Khắc cũng không giấu, "Nhận được lời nhở vả, đến điều tra nơi này."
Mặc Khuynh híp mắt: "Ai?"
"Một người chết." Giang Khắc hơi dừng lại, bổ sung một câu, "Tạm thời không tiện nói ra."
"Được." Mặc Khuynh nhướng mày, dựa lưng vào bức tường đằng sau, hai tay vòng trước ngực, "Anh vừa đi đâu?"
"Làm quen hoàn cảnh."
"Có manh mối gì không?"
Giang Khắc xỏ tay túi quần, tựa lưng vào khung cửa sổ, thoáng liếc nhìn bên ngoài.
Sau đó, hắn kéo rèm.
Bên trong càng tối hơn, không lọt một tia sáng.
Hắn nhìn về phía Mặc Khuynh, nói: "Ngoại trừ việc người trong thôn này sống như quỷ, ban ngày bởi vì lở loét trên người mà không dám gặp người, buổi tối thị lực đều tốt một cách lạ thường, lảng vảng khắp nơi thì cũng không có manh mối nào khác."
"..." Mặc Khuynh không nhúc nhích, trầm tư một lúc, hỏi, "Anh đến từ lúc nào?"
Giang Khắc nói: "Trước hai người khoảng hai ba tiếng."
Trên thực tế, Giang Khắc xuất phát còn muộn hơn Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm.
Nhưng bởi vì Qua Bốc Lâm gan nhỏ, lái xe chậm như rùa bỏ.
Còn Giang Khắc là một "sinh viên nghèo", quá giang xe người ta, đối phương đã sớm quen thuộc đường núi, tốc độ cực kỳ nhanh.
Nếu không phải nửa đường xuống xe đi bộ, giả vờ là một "họa sĩ lạc đường", thì hắn đã đến đây từ lúc một, hai giờ chiều.
"Lúc anh đến trời vẫn chưa tối đúng không?" Mặc Khuynh híp mắt.
"Đúng."
"Ban ngày nơi này như thế nào?"
"Cứ như không có lấy một người sống..." Giang Khắc hơi trầm ngâm, nghĩ đến khung cảnh lúc vừa bước vào thôn Cát Gia, nhẹ như không nói, "Thôn quỷ sống."
Lông mày Mặc Khuynh khẽ động.
"Ngoại trừ nhà của thôn trưởng Cát, các ngôi nhà khác đều đóng kín cửa, không gặp được một người sống." Nói đến đây, Giang Khắc lại đi ra cửa sổ thoáng nhìn, "Vừa đến tối thì lại ào ào ra ngoài hít khí trời.
Tôi đoán là bọn họ biết có người ngoài đến nên mới không đi lại quá khoa trương."
Mặc Khuynh tiếp tục hỏi: "Ban ngày bọn họ đóng cửa không ra ngoài là vì lở loét trên người?"
"Không rõ, cũng có thể..." Giang Khắc nói tới đây, giọng nói mang theo lành lạnh, "Là không thể thấy ánh sáng đi."
Mặc Khuynh nhìn hướng Giang Khắc nghiền ngẫm.
Cô mơ hồ cảm giác được, Giang Khắc có lẽ biết gì đó.
Mà thôi, để ngày mai tự cô đi nhìn xung quanh một vòng xem.
"Được rồi." Mặc Khuynh mở cửa, động tác hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Giang Khắc, "Che giấu cho nhau?"
"..." Giang Khắc không ngờ cô moi tin xong là đi thẳng, khẽ mím môi, nhưng một lúc sau vẫn nuốt những lời chưa kịp nói xuống, chỉ hơi gật đầu, "Ừm."
*
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn u ám, sao trên trời chỉ còn lấp ló vài ngôi, mặt trăng hình lưỡi câu treo ở phía đông.
Mặc Khuynh đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô ngồi dậy, hơi nhíu mày.
Ngẩn người một lúc, Mặc Khuynh mới không kiên nhẫn hất chăn ra, đi giày, ra cửa, thình lình mở cửa.
Qua Bốc Lâm gõ cửa rất nhẹ, rón ra rón rén, lưng còn hơi cong xuống, sắc mặt đều là đề phòng.
Anh ta duy trì động tác gõ cửa này, đến khi cửa thình lình mở còn tự dọa mình một trận.
"Á--"
Tiếng thét từ trong cổ họng suýt thì phá không mà xông ra, nhưng rất nhanh, Qua Bốc Lâm tự bịt miệng mình.
Mạnh mẽ nuốt tiếng thét kia xuống.
Mặc Khuynh bực mình hỏi: "Làm gì?"
Cô có hơi gắt ngủ.
"Bên này." Qua Bốc Lâm thì thầm như trộm, chỉ chỉ phía ban công phòng khách, "Chỉ nói thôi thì khó, cô ra xem với tôi."
Mặc Khuynh nhíu mày.
Nhưng cô cũng không xoay người về phòng mà chỉ lườm Qua Bốc Lâm một cái rồi đi về phía ban công phòng khách.
Tuy bước đi rất vững vàng, không cố ý thả nhẹ, nhưng chỉ cần cô muốn, thì có thể đi mà không gây ra tiếng động.
Qua Bốc Lâm rón rén bám theo sau Mặc Khuynh, đợi Mặc Khuynh đi gần đến cửa sổ sát đất thì thình lình bắt lấy cổ tay cô: "Ây, chờ đã."
Anh ta chỉ chỉ vách tường cạnh ban công, lại chỉ chỉ bên ngoài, lắc lắc ngón tay, biểu thị không thể nghênh ngang đi ra đó.
Mặc Khuynh cũng đã nghe được âm thanh bên ngoài.
Cô không tiếp tục đi ra ban công nữa mà lùi về sau nửa bước, áp sát người vào vách tường, sau đó mới lại chầm chậm thò đầu ra, quét mắt bên ngoài một vòng.
Bên ngoài căn nhà của trưởng thôn là một mảnh ruộng lớn, bởi vì không phải thời điểm gieo hạt nên bị bỏ không, vốn không phải nơi thường xuyên có người qua lại.
Mà hiện tại, mảnh ruộng trước mắt lại đứng đầy người.
Bọn họ tụ tập lại một chỗ, đại khái có khoảng ba bốn mươi người, người già trẻ nhỏ, tầm tuổi nào nào cũng có.
Chỉ có điều mỗi người đều bọc kín bản thân, từ đầu xuống đến cổ, nói chung là toàn bộ những phần da lộ ra ngoài đều bị bọc kín.
Trung tâm đặt một cái bàn và mấy cây nến, tên đàn ông mặc trang phục đạo sĩ cầm kiếm bằng gỗ đào, nhảy múa như kẻ thần kinh, không nhìn ra là điệu gì.
Miệng thì không ngừng niệm chú.
Mặc Khuynh hiểu ra: "Làm phép?"
"Đúng." Qua Bốc Lâm gật đầu, đưa tay sờ sờ cằm, "Tôi còn thắc mắc vì sao trong điện thoại giọng điệu của thôn trưởng hữu hảo nhiệt tình như thế, vừa gặp thì lại thay đổi thái độ liền.
Hóa ra là có người cùng ngành đến cạnh tranh."
"Tôi cảm giác..." Mặc Khuynh nói một nửa thì dừng lại.
"Cái gì?" Qua Bốc Lâm đợi Mặc Khuynh phân tích.
Mặc Khuynh nhìn mái tóc vàng chói mắt của anh ta, nói: "Thái độ của thôn trưởng thay đổi hoàn toàn là vì cái đầu vàng này của anh."
"..."
Qua Bốc Lâm ngây người, đưa tay túm lấy bộ tóc của mình, cầm ra được mấy sợi tóc vàng thì khẽ thở dài.
- - Sơ suất rồi.
- - Đạo sĩ mà lại để tóc vàng, nhìn có tí uy tín nào không?
"Chỉ cần anh tự tin thì sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của anh." Mặc Khuynh thuận miệng an ủi một câu, sau đó nói, "Chứng nhận thân phận đạo sĩ của anh cũng là căn cứ làm cho à?"
"Sao có thể.
Hàng thật giá thật đó." Qua Bốc Lâm cực kỳ kiêu ngạo nói, "Mười tám tuổi tôi đã nhập môn rồi."
"..."
"Thủ lĩnh đời trước, chính là người thu nhận tôi ấy, cũng là một lão đạo sĩ.
Chậc, nhìn thế nào cũng cảm thấy quá là hợp lý." Qua Bốc Lâm nói, "Nói nhánh chúng tôi không làm mê tín cổ hủ, ai tin?"
"..." Cũng đúng.
Qua Bốc Lâm tiếp tục nói: "Nên là bình thường tôi đều giấu cái chứng nhận này đi, không phải trường hợp quan trọng thì sẽ không mang ra."
Mặc Khuynh liếc anh ta: "Những đời trước làm, nhánh của các anh ít nhất cũng có cái nhãn mê tín cổ hủ.
Mà vừa rơi vào tay anh thì cảm giác tồn tại duy nhất cho nhánh cũng không còn."
"..."
Qua Bốc Lâm trừng lớn hai mắt.
Anh ta cảm giác ngực trái có một đống mũi dao cắm vào, hít thở không thông.
Một lúc lâu sau, Qua Bốc Lâm tự lừa mình dối người:
- - Không sao, bây giờ Mặc Khuynh làm tổn thương người nhánh họ như thế, say này không phải đều là đồng nghiệp của nhau đó sao?
- - Đến lúc đó cô còn nỡ làm tổn thương chính mình à?
Đứng sau bức tường quan sát một lúc, Mặc Khuynh thấy hơi chán, bèn hỏi Qua Bốc Lâm: "Anh phát hiện ra lúc nào?"
"Khoảng mười phút trước." Qua Bốc Lâm nhỏ giọng nói, "Tôi vốn muốn đi vệ sinh, lúc quay về thoáng nhìn ra ban công, tự nhiên xuất hiện một biển người bên ngoài, suýt thì ngất luôn."
"Ồ."
Mặc Khuynh lạnh lùng vô tình, không có lấy nửa câu an ủi.
"Tôi vừa nghĩ ra.
Người thôn này mắc bệnh lở loét ngoài da liên quan rất lớn đến đồ ăn thức uống, chúng ta tốt nhất đừng có chung đụng với bọn họ." Qua Bốc Lâm nói, "Dù sao cũng mang theo lương khô rồi, đại khái có thể chống đỡ được hai ba ngày."
Mặc Khuynh không tỏ rõ ý kiến.
Qua Bốc Lâm hỏi: "Cô định bắt đầu từ đâu?"
Mặc Khuynh ngược lại thế nào cũng được, xoay xoay cổ tay, nhẹ bẫng nói: "Trước xem người bệnh thế nào đã."
Quỷ thôn?
Một trăm năm trước, cô tiếp xúc vô số người chết, lại chưa từng gặp ma quỷ.
Nếu thật có "quỷ", cái thời đại đó chưa biết chừng đã biến thành nơi địa ngục âm ti.
Một trăm năm sau, chân chính có thể xưng là "quỷ", sợ là chỉ có bản thân cô xuyên thẳng từ một trăm năm trước đến, đang sống sờ sờ trước mặt bọn họ.
Có gì đáng sợ đâu?
***
88: Bát bị dở hơi đi xài cồn lau màn hình em notebook rồi giờ nó xước full luôn cái màn hình gòi huhu, check chính tả nhìn không rõ lắm ngộ mà sai nhiều quá mn ráng đọc nhen TT.