Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***"> Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***" />

XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI


Trước đây có việc gì, Mặc Khuynh đều tìm thẳng đến thủ lĩnh Phạm.
Nhưng hiện tại, Mặc Khuynh cũng là thủ lĩnh rồi, trực tiếp bỏ qua thủ lĩnh Phạm, tìm đến người quản lý các nhánh là chủ nhiệm An.
Chủ nhiệm An giới tính nữ, sắp đến tuổi nghỉ hưu, bình thường luôn bận rộn, nhưng chuyện cũ trên người bà có thể viết thành một cuốn sách, chính là thần tượng của không ít người trẻ tuổi ở căn cứ.
Thông báo nhậm chức của Mặc Khuynh là do bà đích thân ký tên.
Lúc Mặc Khuynh xách Văn Bán Lĩnh xông vào văn phòng của bà, chủ nhiệm An đang đọc tư liệu quan sát trong mấy tháng này của Mặc Khuynh, bỗng nhiên thấy được người sống ngoài đời không khỏi hơi bất ngờ.
Chủ nhiệm An quan sát Mặc Khuynh: "Mặc Khuynh?"
Mặc Khuynh gật đầu: "Là tôi."
"Nào, ngồi đi."
Chủ nhiệm An đứng lên, chỉ chiếc ghế đối diện, giọng nói nhẹ nhàng, bỗng chốc đã khiến người ta không còn bực dọc gì trong người.
Chờ Mặc Khuynh ngồi xuống, chủ nhiệm An nhìn Mặc Khuynh, lại nhìn Văn Bán Lĩnh, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Mặc Khuynh liếc Văn Bán Lĩnh: "Anh nói."
Văn Bán Lĩnh đứng bên cạnh với cái mặt sưng tím.
Lúc ở phòng trà kiêu ngạo là thế, hiện tại đã thu lại đáng kể.
Anh ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng chủ nhiệm An, nhẹ giọng nói: "Chúng tôi đập nát văn phòng của bọn họ rồi."
"Tiểu Văn..." Sắc mặt chủ nhiệm An hơi thay đổi.
"Chủ nhiệm An, tôi sai rồi."
Văn Bán Lĩnh lập tức quỳ xuống nhận sai, giống như sợ rằng chỉ cần chậm một giây là chủ nhiệm An sẽ tức giận.
Chủ nhiệm An hơi dừng, hỏi Mặc Khuynh: "Thủ lĩnh Mặc muốn xử lý thế nào?"
"Tôi cũng không định gây thêm phiền phức cho căn cứ." Mặc Khuynh bày ra dáng vẻ tôi rất suy nghĩ cho căn cứ, "Đổi văn phòng đi chỗ khác là được."
"Đổi đi đâu?" Chủ nhiệm An hỏi.
"Tôi thấy văn phòng của đội hai bọn họ không tệ." Mặc Khuynh khá hào sảng nói, "Văn phòng kia của chúng tôi thì cho bọn họ đấy."

"Văn phòng của mấy người không chứa nổi một người trong đội tôi!" Văn Bán Lĩnh nhỏ giọng tranh luận.
"Chúng tôi là văn phòng của cả một nhánh, đổi với văn phòng của đội, ai mới là bên thiệt thòi hơn?" Mặc Khuynh hợp tình hợp lý nói, khiến người ta khó mà phản bác.
"Tôi..." Văn Bán Lĩnh đần ra, há miệng mà không thể nói được gì, "Cô..."
Giỏi lắm!
Cái lý lẽ quái quỷ gì vậy chứ?!
"Lời này không sai." Chủ nhiệm An đồng tình gật đầu, quay sang nói với Văn Bán Lĩnh, "Tiểu Văn à, sắp xếp đổi văn phòng với bọn họ đi.

Về phần đập phá của công, ẩu đả trong căn cứ thì đi tìm thủ lĩnh Phạm."
"...!Vâng."
Văn Bán Lĩnh ở trước mặt chủ nhiệm An không dám mạnh miệng một câu, nén giận nói.
Văn Bán Lĩnh của ngày thường vô pháp vô thiên thế nào, cùng lắm cũng chỉ ồn ào đến chỗ thủ lĩnh Phạm.
Anh ta cũng không sợ thủ lĩnh Phạm.
Ai mà ngờ, Mặc Khuynh lại xách anh ta thẳng đến chỗ chủ nhiệm An.
- - Có ai trong này không sợ chủ nhiệm An lúc nào cũng tủm tỉm cười cơ chứ.
Chủ nhiệm An đơn giản kết thúc chuyện này tại đây.
Bà hỏi Mặc Khuynh: "Còn chuyện gì nữa không?"
Mặc Khuynh không đáp, mà nhìn sang Văn Bán Lĩnh, nói: "Anh có thể đi rồi."
Lời này nói đến là...!kỳ cục.
Văn Bán Lĩnh không hiểu: "Cô không đi à?"
Mặc Khuynh đáp: "Không."
Văn Bán Lĩnh lo Mặc Khuynh còn muốn "cáo trạng" mình tiếp, nhưng cô đã đuổi thẳng anh ta đi như thế, Văn Bán Lĩnh không thể cứ lì lợm lại, chỉ đành tức giận rời đi.
Chủ nhiệm An dặn dò: "Tiểu Văn, nhớ đóng cửa."

Văn Bán Lĩnh đã bước một chân ra khỏi cửa, nghe vậy thì lập tức đứng lại, xoay người, đóng cửa.
Động tác rất nhẹ nhàng.
"Có thể nói rồi." Chủ nhiệm An bình tĩnh nhìn Mặc Khuynh.
*
Ngày đầu tiên Mặc Khuynh nhậm chức, nhánh Thần quái đã xảy ra ba chuyện lớn.
Một, nhánh Thần quái đổi văn phòng, địa chỉ là văn phòng của đội Hành động số hai.
Văn phòng mới rộng rãi sạch sẽ thoáng mát, cái gì cần có đều có, không thiếu gì cả.
Khiến không ít nhánh nhỏ khác phải hâm mộ.
Hai, nhánh Thần quái không chỉ còn độc một vị thủ lĩnh trơ trọi như trước đây, cũng không chỉ là hai bên hợp tác, nghe nói trong số nhân viên thi qua cuộc thi công chức của năm nay còn có hai người gia nhập đội của bọn họ.
Ba, nhánh Thần quái không còn cái tên hư ảo trước đó nữa, mà đổi thành một cái tên mới khá có phong cách -- "Nhánh 101".
Mấy ngày sau, Qua Bốc Lâm thiếu điều dán chữ OK trên mặt, thay một tấm biển mới trước cửa văn phòng rộng rãi sáng sủa.
Thay xong, anh ta lùi về sau mấy bước, hài lòng gật đầu.
"Nhìn gì thế?" Mặc Khuynh đúng lúc này đi tới.
"Thưởng thức biển tên mới." Qua Bốc Lâm mặt mày hớn hở, tâm tình sáng lạn, "Nói đi nói lại, cái tên nhánh 101 này quá chất, không biết có hàm ý sâu xa gì không?"
"Không."
Mặc Khuynh đi vào văn phòng.
Văn phòng rộng chừng một trăm mét vuông, bên trong lại dành riêng không gian ra một phòng làm việc cho Mặc Khuynh.

Ngoài ra, còn được bố trí khu nghỉ ngơi và giải trí, đặt thêm mấy cái bàn làm việc.
Tuy bàn làm việc ít, nhưng trang thiết bị đều là tân tiến nhất.

Đội viên của đội Hành động số hai đều rất trẻ, thích hưởng lạc, hai năm trước đã tự bỏ túi tiền trang hoàng lại cái văn phòng này.
Hiện tại đều bị nhánh 101 chiếm rồi.
- - Bởi vì ngoại trừ đồ dùng cá nhân, còn lại, Mặc Khuynh đều không tỏ ý tứ cho họ mang theo.
"Hở?" Qua Bốc Lâm không hiểu lắm đi theo cô.
Mặc Khuynh ngồi xuống ghế, xoay một vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn Qua Bốc Lâm, nhướng mày nói: "Bởi vì tôi là vị thủ lĩnh thứ 101."
"..."
Sắc mặt tươi cười của Qua Bốc Lâm cứng đờ, từ bất ngờ đến cạn lời, biến hóa chỉ trong vài giây.
"Hoa ở đâu đây?" Mặc Khuynh chú ý thấy một bó hoa tươi đặt trên bàn làm việc.
"Thẩm Kỳ gửi đó." Qua Bốc Lâm nói, "Chúc mừng chúng ta đổi văn phòng mới."
"Ồ." Mặc Khuynh gật đầu, thu lại ánh mắt, nói với Qua Bốc Lâm, "Kết giao giữa các ban."
"Kết giao cái gì?" Qua Bộc Lâm khoát khoát tay, "Nhánh của chúng ta không cần kết giao."
Mặc Khuynh cong môi, tựa lưng về sau, ngón tay gõ gõ tay ghế, nhắc nhở: "Bí mật chỉ có thủ lĩnh mới biết."
"...!À."
Qua Bốc Lâm ngẩn người một giây mới nhớ ra.
"Nói xem."
"Cái này," Qua Bốc Lâm vò đầu bứt tai, "Một hai câu không nói rõ được."
Mặc Khuynh bỗng cười cười.
Nhìn như là một nụ cười rất xinh đẹp, lại không hề khiến người ta có cảm giác tươi đẹp, Qua Bốc Lâm giật mình, sống lưng truyền đến cơn ớn lạnh.
Qua Bốc Lâm e hèm một tiếng, tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: "Nhánh của chúng ta có tư liệu hồ sơ từ một trăm năm trước."
Mặc Khuynh quét mắt một vòng văn phòng trống trơn: "Ở đâu?"
"Lúc trước văn phòng nhỏ quá, hồ sơ cũng không dùng làm gì, căn bản là không có ai đi xem nên đều bỏ trong kho của căn cứ." Qua Bốc Lâm xoa xoa tay, "Cần viết đơn lên để lấy từ kho của căn cứ ra."
"..."
Mặc Khuynh không tiếp lời, nhìn Qua Bốc Lâm một lát, mở máy tính.
Qua Bốc Lâm bỗng căng thẳng, đi lên: "Ầy, thật sự không phải tôi không muốn nói, mà là chuyện này nói ra vừa ly kỳ vừa phức tạp, một hai câu không thể nói rõ."
"Đúng rồi."

Mặc Khuynh mở một ngăn kéo, từ đó lấy ra một tờ giấy.
Cô đẩy đến trước mặt Qua Bốc Lâm: "Đây là quy tắc hành động của nhánh chúng ta, anh xem đi, bắt đầu thực hiện từ chiều nay."
Qua Bốc Lâm hơi bất ngờ, nghi hoặc cầm tờ giấy "quy tắc hành động" kia, nhìn đến điều đầu tiên đã nhảy lên: "Không được nhuộm tóc?!"
"Ừm."
Mặc Khuynh nhìn chằm chằm màn hình, gõ bàn phím.
"Dựa vào cái gì chứ, Văn Bán Lĩnh cũng nhuộm mà!" Qua Bốc Lâm cực lực phản kháng.
"Mái đầu đó của anh ta bị cạo đi rồi."
"Cạo?" Qua Bốc Lâm bừng tỉnh đại ngộ, "Bảo sao dạo này cứ thấy đội mũ suốt."
Nói xong, Qua Bốc Lâm lại không phục: "Thế thì sao chứ! Tôi đã nhuộm thế này bao nhiêu năm rồi, thủ lĩnh trước cũng không nói gì, dù sao cũng không thể nói một câu không được là không được luôn chứ?"
Mặc Khuynh dừng tay, nâng mắt nhìn anh ta, đáy mắt có ý lạnh.
Cô từ tốn nói: "Bây giờ tôi là thủ lĩnh."
"..."
Qua Bốc Lâm bắt đầu hối hận rồi -- hối hận vì đã chuyển chức thủ lĩnh này cho Mặc Khuynh.
Lúc trước làm thủ lĩnh, Qua Bốc Lâm không thấy bản thân được ích lợi gì, không thấy chức vị này quý giá đến đâu, nói nhường là nhường.
Bây giờ thì khác rồi.
Có văn phòng mới, có tên mới, có cả thành viên mới.
Cái gì cũng có rồi.
Diện mạo hoàn toàn mới, đãi ngộ đầy đủ, tương lai rực rỡ.
Chỉ là---
Đều không phải của anh ta nữa.
Qua Bốc Lâm nắm cổ tay thở dài.
Hối hận nửa ngày, Qua Bốc Lâm phát hiện Mặc Khuynh vẫn đang đánh chữ, không nhịn được tò mò hỏi: "Cô viết cái gì thế?"
"Đơn xin rút hồ sơ." Mặc Khuynh dừng lại, nhấc mắt, "Cụ thể là hồ sơ gì?"
Qua Bốc Lâm vội nói: "Hồ sơ thành lập nhánh, tên là 000.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi