Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***"> Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***" />
Mặc Khuynh đã đổi thành tư thế nằm nghiêng.
Vạt áo bị trượt lên một đoạn dài, lộ ra chiếc eo nhỏ trắng như trứng gà bóc, mềm mại nõn nà, đường cong xinh đẹp, quyến rũ chết người.
Lại nhìn lên, còn có thể nhìn thấy lấp ló...
May là cô mặc quần.
Nhìn chăm chú mấy giây, Giang Khắc đ è xuống ngọn lửa trong lòng đi tới, cầm một góc chăn.
Nhưng mà chăn đã bị Mặc Khuynh đè lên, không kéo ra được.
"Mặc Khuynh."
Do dự nửa khắc, Giang Khắc chỉ đành gọi cô.
Mặc Khuynh mơ mơ hồ hồ hé mắt nhìn hắn, ậm ờ đáp một tiếng: "Ừm?"
Khuôn mặt trắng nõn xuất hiện vết hằn do nằm đè lên gối, đôi mắt mơ mơ màng màng còn có hơi nước.
Giang Khắc quay mặt đi, thanh thanh cổ họng: "Tránh ra chút."
Mặc Khuynh không đáp.
Tiếp theo, nghe thấy tiếng sột soạt, Giang Khắc chờ mấy giây, nâng mắt nhìn qua, thấy Mặc Khuynh đã nằm ở một bên giường, nhường ra một nửa không gian.
Giang Khắc: "..."
Một lúc lâu sau, Giang Khắc mới lấy lại tinh thần.
Sợ là cô ngủ đến mức mơ hồ luôn rồi.
Lại cho là hắn muốn cô nhường chỗ cho mình ngủ.
Giang Khắc thở hắt ra một hơi, kéo chăn lên, đắp cho Mặc Khuynh.
Chăn hơi dày, lúc đắp lên người, Mặc Khuynh khẽ động nhẹ, nhưng cũng không làm gì khác.
Có lẽ là buồn ngủ lắm rồi.
Giang Khắc không ở lại mà đi ra ngoài, đứng cạnh cửa sổ hành lang rút ra một điếu thuốc, khiến cho bản thân bình tĩnh lại, sắp xếp lại các suy nghĩ trong đầu, sau đó mới đi sang phòng của Ân Lâm tranh thủ ngủ một giấc.
...
Một giấc này, ngủ thẳng đến chiều.
Mặc Khuynh bị cái bụng đói reo vang đánh thức.
Cô rửa mặt, tùy tiện cào cào tóc hai ba cái rồi đi ra ngoài, đứng trước cửa phòng mà hôm qua đã dùng số chứng minh của cô đặt.
"Cốc cốc cốc."
Cô gõ ba cái.
Người mở cửa là Giang Khắc.
Giang Khắc chắc cũng mới dậy, mái tóc ngắn rối bù, ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt, dáng vẻ không có tí nào là của một vị tổng tài bá đạo.
Mặc Khuynh lại thấy dáng vẻ này thuận mắt hơn nhiều.
Mặc Khuynh muốn đưa tay sờ tóc hắn.
Giang Khắc muốn tránh đi, còn chưa kịp tránh, đã cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp của cô lướt qua da đầu, để lại một thứ cảm xúc kỳ lạ, sau đó rất nhanh lại tan đi.
Giang Khắc ngẩn người tại chỗ.
Mặc Khuynh bị hắn nhìn đăm đăm, bỗng có hơi chột dạ.
"Ông ta đâu?" Mặc Khuynh thu tay về, làm như không có gì cả.
Giang Khắc không tiện lên tiếng, nhìn vào trong.
Mặc Khuynh theo tầm mắt hắn nhìn tới, thấy Ân Lâm ngồi thu lu ở một góc cạnh cửa sổ, tay cầm một cái bánh nướng, đang cắn từng miếng từng miếng, đôi mắt vô hồn.
Mặc Khuynh khẽ gật đầu, sau đó bỗng nói: "Cho xin ít tiền, tôi đi mua cơm."
Giang Khắc liếc cô một cái.
Nhưng, không đến hai giây, Giang Khắc xoay người đi vào phòng.
Giang Khắc rửa mặt đơn giản rồi quay ra.
"Tiền lương làm thuê của tôi." Giang Khắc lấy mấy tờ tiền gấp gọn trong túi ra, chẵn lẻ đều có, "Nhớ dùng tiết kiệm."
Tuy là cả một xấp tiền, nhưng cộng lại cũng chỉ được chừng hai trăm.
(*) khoảng gần 700k tiền Việt:>
Mặc Khuynh cầm chỗ tiền này, vừa có cảm giác nghèo khó vừa có cảm giác phỏng tay, nhíu mày hỏi: "Chỗ tiền tôi đưa anh đâu?"
Giang Khắc nhàn nhã hỏi lại: "Cô cho tôi rồi, còn muốn đòi lại?"
Mặc Khuynh không còn gì để nói: "Lúc trước cho blackcard cơ mà?"
Giang Khắc liếc cô một cái, ý tứ sâu xa đáp: "Chỉ cho con cháu."
"..."
Cái kẻ này, chiếm hời của cô đến nghiện rồi.
"Hơn nữa." Giang Khắc dừng lại, không nói tiếp.
Mặc Khuynh nổi tò mò rồi: "Hơn nữa cái gì?"
"Không có gì."
Giang Khắc nhàn nhạt đáp, đóng cửa.
Đóng cửa xong, Giang Khắc không lập tức quay vào, mà đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cánh cửa, nghe tiếng bước chân của Mặc Khuynh đã hoàn toàn rời đi mới xoay người.
Hắn khẽ nhíu mày, có hơi tự giễu cười một cái.
Hơn nữa--
Chỗ tiền đó, chưa biết chừng là tiền của Giang Diên.
Hắn không muốn đưa cô.
(*) gòi hóa ra Giang Khắc nghèo thiệt:>>>
*
Mặc Khuynh tìm một quán cơm gần đó giải quyết cái bụng đói, sau đó đến đoàn phim một chuyến, lấy điện thoại và quần áo của mình, gọi cho Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm.
"Chúng tôi đang ăn tối." Tiếng của Tống Nhất Nguyên từ bên kia truyền tới, "Đang ở đâu thế, có ăn cùng luôn không?"
Mặc Khuynh nói: "Không cần.
Nói địa chỉ đi."
Chờ Mặc Khuynh đến nơi, Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm đều đã ăn xong, đang đứng ở cửa cầm điện thoại chơi game.
Mặc Khuynh gọi: "Thầy Tống."
!
Bị cô gọi như thế, Tống Nhất Nguyên bỗng lạnh sống lưng.
Tống Nhất Nguyên lập tức sửa lại: "Thầy giáo cũ rồi."
Mặc Khuynh không phản ứng anh ta, quay sang gọi Qua Bốc Lâm: "Thủ lĩnh Qua."
Qua Bốc Lâm lập tức hoảng sợ, cũng sửa lại: "Tiền thủ lĩnh rồi."
"Hai vị, có đầu mối gì thì nói đi." Mặc Khuynh quái gở chào hỏi xong, đi vào chuyện chính, "Tuyệt đối đừng nói là đến đây mấy ngày chỉ để bị ăn đánh."
Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm vô thức đứng thẳng.
Qua Bốc Lâm nhìn Tống Nhất Nguyên.
Tống Nhất Nguyên chỉ đành mở miệng: "Hôm nay đoàn phim gọi điện hỏi tối qua chúng ta có thu hoạch được gì không, nhưng chúng tôi vẫn chưa nói, chờ bàn bạc với thủ lĩnh trước rồi nói sau."
Mặc Khuynh gật đầu.
"Tối qua chắc chắn có hai người." Tống Nhất Nguyên nói, "Người thủ lĩnh và Giang Khắc đuổi theo hẳn là Ân Lâm, cũng là ông ta thả chuột, không phải muốn hại người."
"Ừm."
"Toàn bộ những sự việc trước đó đều là Ân Lâm giở trò, cho đến tận hai ngày trước." Tống Nhất Nguyên phân tích, "Người mà tối qua chúng tôi đuổi theo hẳn là hai ngày nay mới xuất hiện, có lẽ không phải người trong trấn.
Hơn nữa..."
Tống Nhất Nguyên dừng hai giây, nhìn sắc mặt của Qua Bốc Lâm, tiếp tục nói: "Năng lực vượt qua người thường."
Tống Nhất Nguyên đã nói hết những gì mình biết rồi.
Trong thời gian đó, thấy Qua Bốc Lâm cứ như hồn vía đã lên mây, anh ta bèn hích Qua Bốc Lâm một cái.
Qua Bốc Lâm giật mình hồi thần, chậm chạp nói: "Chúng tôi đã điều tra các thành viên trong đoàn phim, cũng đã điều tra cả quan hệ xã giao của mấy người đạo diễn, diễn viên trong đoàn, thống kê thành một danh sách dài những cái tên có khả năng muốn phá bọn họ quay phim."
Qua Bốc Lâm gãi đầu, nhíu mày: "Nhưng mà, muốn khiến bộ phim này ngừng quay có rất nhiều cách, không cần thiết phải dùng đến cách cực đoan như thế.
Bởi vậy đều đã bị chúng tôi gạch bỏ."
"Thật sự không có manh mối." Tống Nhất Nguyên đã bó tay hết cách.
Không thể trách bọn họ vô dụng.
Mà là, người có thân thủ có thể so với tốc độ của ô tô, bọn họ căn bản không biết làm thế nào để giải thích sự tồn tại này.
Dùng cách thức điều tra bình thường, căn bản là vô dụng.
Mặc Khuynh hỏi: "Hoắc Tư nói gì?"
Tống Nhất Nguyên trả lời: "Đương nhiên là bảo chúng ta quay về."
Mặc Khuynh lại hỏi: "Hai người nghĩ thế nào?"
Tống Nhất Nguyên vốn định hỏi ý kiến của cô, không ngờ Mặc Khuynh đã hỏi ngược lại bọn họ, ảo giác đang bị lãnh đạo khảo sát khiến anh ta hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Bèn đáp: "Tôi đề xuất ở lại."
Mặc Khuynh: "Lý do."
"Người tối qua có thể không hề do dự ra sát chiêu với thủ lĩnh và Giang Khắc, chứng minh hắn ta không sợ giết người.
Nhưng tối qua lúc chúng tôi đuổi theo, lấy thân thủ đó, hắn ta hoàn toàn có thể ra tay ác hơn với chúng tôi, vậy mà hắn ta lại không làm."
Tống Nhất Nguyên giải thích xong, nói: "Tôi muốn ở lại xem thử."
"Anh thì sao?"
Không đưa ra đánh giá nào với quyết định của Tống Nhất Nguyên, Mặc Khuynh quay đầu nhìn sang Qua Bốc Lâm.
So với Tống Nhất Nguyên bình tĩnh đối đáp, Qua Bốc Lâm rõ ràng là dáng vẻ thấp thỏm hơn nhiều.
Anh ta ngập ngừng một hồi lâu, mới nói: "Tôi cũng muốn ở lại."
Tống Nhất Nguyên nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
- - Tối qua bị dọa cho tàn tạ như thế mà vẫn còn muốn ở lại?
Mặc Khuynh hỏi: "Vì sao?"
"Phía đoàn phim muốn tạm dừng quay, nhưng Sở Ương Ương không đồng ý, khăng khăng muốn quay tiếp, có lẽ cũng không dừng được bao lâu." Qua Bốc Lâm lựa chọn từ ngữ, "Tôi đoán là người kia sẽ lại đến.
Có chúng ta..."
Nói ra xong hai chữ "chúng ta" này, Qua Bốc Lâm cũng tự chột dạ.
Thế là rất biết điều sửa miệng: "Có cô ở đây, ít nhất sẽ không xảy ra tai nạn chết người."
Mặc Khuynh híp mắt: "Anh thật sự nghĩ như thế?"
"Ừm."
Bị tầm mắt của cô chiếu tới, Qua Bốc Lâm cực kỳ áp lực, nhưng vẫn kiên trì gật đầu.
Mặc Khuynh "ồ" một tiếng: "Nếu hai người đã nhất định muốn ở lại, vậy thì ở lại đi."
Tống Nhất Nguyên ngạc nhiên: "Thủ lĩnh không định ở lại?"
Mặc Khuynh từ tốn đáp: "Tôi tôn trọng lựa chọn của hai người."
Tống Nhất Nguyên: "..."
Qua Bốc Lâm: "..."
Sao cứ có cảm giác bị đào hố thế nhỉ!
Đối mặt với nhiệm vụ cấp S, lẽ ra bọn họ phải lập tức bỏ chạy -- bởi vì thật sự không thuộc phạm vi khả năng giải quyết của bọn họ.
Nhưng mà, nếu Mặc Khuynh cố tình muốn ở lại, cũng được, nhưng nếu không đối phó được, hẳn sẽ bị phê bình một trận.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Mặc Khuynh cũng sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Nhưng mà,
Hiện tại dùng lời "kiên trì muốn ở lại" của hai người Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm, tình huống sẽ khác đi, Mặc Khuynh sau đó có thể ụp hết mấy cái nồi kia lên đầu bọn họ.
Sau khi biết bản thân rơi vào cái hố nào, hai người đều thở dài thườn thượt.
"Phía thủ lĩnh và Giang Khắc thì sao, có phát hiện mới gì không?" Tống Nhất Nguyên quyết định phản đòn một lần.
"Vừa đi vừa nói."
Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói.
Toàn bộ những gì cô và Giang Khắc đều tra được, Mặc Khuynh đều kể lại cho hai người.
Đỉnh thật.
Nghe xong, Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên ở trong lòng đều không hẹn mà cùng nói thầm.
Mỗi tối đi bắt chuột, chỉ vì một màn như thế, cũng thật lãng phí sức lực.
Nuôi một nồi gián có phải nhanh hơn không?
"Cần nói lại với đoàn phim bên kia một tiếng không?"
Mặc Khuynh lắc đầu: "Không cần."
Tống Nhất Nguyên lập tức phản ứng lại: "Thủ lĩnh muốn giấu chuyện của Ân Lâm?"
"Ừm.
Ông ta sẽ do Giang Khắc bên đó phụ trách." Mặc Khuynh nói, "Bây giờ nếu chúng ta nói với đoàn phim, đã bắt được một kẻ, còn một kẻ nữa thôi thì rất có thể sẽ khiến bọn họ lơ là mất cảnh giác."
Hơn nữa Ân Lâm cũng chưa tạo ra mối nguy hại thật sự gì với đoàn làm phim, mà căn nguyên lý do...
Nếu để cho tên biên kịch đểu giả kia biết, chắc chắn sẽ không tha cho Ân Lâm, dùng miệng lưỡi gắn thêm tội cho ông ấy, chưa biết chừng lại đủ để khiến Ân Lâm phải đi tù.
Nhược điểm này không cần thiết phải để rơi vào tay kẻ ác.
"Ừm."
Tống Nhất Nguyên suy ngẫm, rõ ràng cũng đã đồng ý với Mặc Khuynh.
"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?" Qua Bốc Lâm bỗng hỏi.
"Kế hoạch như cũ." Mặc Khynh nhún vai, "Đoàn phim muốn quay tiếp thì cứ quay, chúng ta chờ trong đó, đợi người đi ra."
Chỉ là,
Nếu người kia còn dám đi ra nữa, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
*
Buổi tối, Qua Bốc Lâm tắm xong đi ra, mặc áo phông rộng và quần đùi, chân đi dép lê, dép lê quét đất, vang lên tiếng soàn soạt.
Tống Nhất Nguyên ngồi ở ghế, vừa ăn quýt vừa tán gẫu với Hoắc Tư.
Nhấc mắt thấy Qua Bốc Lâm, bèn nói: "Mặc Khuynh vừa đến tìm cậu."
"Tìm tôi?" Da đầu Qua Bốc Lâm căng ra, "Có chuyện gì?"
"Không thấy nói."
"...!Ồ."
"Chỉ bảo cậu tắm xong thì đi tìm cô ấy."
"Được." Qua Bốc Lâm gật đầu, xoay người đi, bước được một bước lại lộn về, "Anh muốn đi cùng luôn không?"
Tống Nhất Nguyên từ chối rất nhanh: "Không đi."
Dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ cũng biết: Mặc Khuynh tìm đến nhất định không có chuyện gì tốt đẹp.
Qua Bốc Lâm thở ra một hơi.
Anh ta rút một tờ khăn giấy, đưa lên đầu lau lau mấy cái, sau đó lấy chiếc mũ lưỡi trai trên bàn đội lên, đổi sang đôi giày thể thao, lê chân bước ra cửa, tìm sang phòng của Mặc Khuynh.
"Cốc cốc cốc."
Qua Bốc Lâm không có chút tinh thần gõ cửa.
Rất nhanh, cửa mở ra.
Mặc Khuynh chỉ mở hé cửa, quan sát Qua Bốc Lâm một lượt, sau đó đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.
Qua Bốc Lâm ngạc nhiên: "Phải ra ngoài hả?"
"Ừm," Mặc Khuynh sờ túi áo, nhàn nhạt nói, "Mời anh ăn khuya."
Qua Bốc LÂm ngẩn ra, chỉ cảm thấy khó mà tin nổi: "Mời tôi?"
Mặc Khuynh "ừm" một tiếng.
"Nhưng mà, Tống..." Qua Bốc Lâm quay đầu.
Mặc Khuynh lập tức ngăn cản: "Không đủ tiền, đừng gọi."
"Ò...!ò!"
Hai mắt Qua Bốc Lâm đều mở to.
...
Tối nay vậy mà lại không mưa.
Mặc Khuynh tìm một quán nướng cách đó chừng năm trăm mét.
Qua Bốc Lâm lo lắng bất an đi theo sau.
Trước khi vào cửa, Qua Bốc Lâm dừng chân, nhìn bảng hiệu -- Đúng là quán nướng, không phải nơi buôn người.
Qua Bốc Lâm lúc này mới thở khẽ ra một hơi, đi đến bên cạnh Mặc Khuynh: "Có phải tôi làm sai cái gì rồi không?"
Mặc Khuynh thản nhiên hỏi lại: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"
Qua Bốc Lâm nói với giọng chắc chắn: "Không công không hưởng lộc."
"Không có."
Qua Bốc Lâm bày ra vẻ mặt "Tôi mới không tin."
Mặc Khuynh không để ý anh ta, gọi ông chủ, sau đó thấy một người từ sau bếp đi ra.
Ba người nhìn thấy nhau, đều khựng lại.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
"Giang tiên sinh," Qua Bốc Lâm cực kỳ không tự nhiên cười vẫy tay với nhân viên phục vụ - Giang Khắc, sau đó cười gượng nói, "Người có tiền các anh có phải đều thích trải nghiệm cuộc sống thế này không?".