Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***"> Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***" />

XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI

Art: Weibo @寒川叶_Yoh

Chương 46: Chuyện năm đó [06] Nước uống bubble, Giang Khắc dao động

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Đối với vấn đề học hành của Mặc Khuynh, từ sau khi họp phụ huynh về, Giang Khắc bỗng có thái độ xem trọng xưa nay chưa từng có.

Trong phòng khách, Mặc Khuynh ngồi ở sô pha, nhìn chồng sách ôn luyện kia, sắc mặt lạnh nhạt.

Giang Khắc ngồi xuống chiếc sô pha đơn đối diện.

Bành Trung và Bành Nhân đứng một bên. Bành Nhân sau khi bị anh trai xử lý đã trở về dáng vẻ ngoan ngoãn ngay ngắn.

"Nói lý do từ chối Bành Nhân phụ đạo." Giang Khắc không nhanh không chậm mở miệng, không vì Mặc Khuynh không tỏ ra tự nguyện với việc học hành mà có bất cứ không vui gì.


Mặc Khuynh nói: "Nói quá nhiều."

Bành Nhân bị ghét bỏ: "..." Đúng là cậu ta nói nhiều, nhưng đều là những lời ngon tiếng ngọt, các cô bác lớn tuổi yêu quý cậu ta lắm đó có được không hả!

Giang Khắc liếc Bành Trung một cái.

Bành Trung lập tức tiến lên một bước, ngay ngắn nói: "Tôi có thể."

Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, không để ý, hai chân bắt chéo, chậm chạp nói: "Tôi phải tham gia cuộc thi toán mô hình, không rảnh học mấy thứ này."

Giang Khắc hỏi: "Cuộc thi của học sinh trung học?"

"Ừm."

"Tôi chuyên toán nè." Bành Nhân hăng hái giơ tay, thấy ba cặp mắt chiếu tới, vội vàng chỉ mình nói, "Tôi, học bá hệ toán học! Chưa từng để tuột một giải toán mô hình nào!~"

Ba cặp mắt kia lại không hẹn mà cùng dời đi.

Mặc Khuynh giống như không nghe thấy lời Bành Nhân, nói với Giang Khắc: "Trường học có giáo viên."


Giang Khắc trả lời: "Có khó khăn gì thì tìm tôi."

"Được."

"Cứ thế đi."

Mặc Khuynh và Giang Khắc quyết đoán lựa chọn tan họp.

Bành Nhân hoàn toàn bị bỏ qua nhìn theo Mặc Khuynh và Giang Khắc đi về phía nhà ăn, mờ mịt nhìn sang Bành Trung: "Anh, một học bá của Đại học Đế thành là em lại không có đất dụng võ như thế sao?"

"Đừng quá tự ti." Bành Trung bỗng cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm của một người anh trai, an ủi: "Chỉ cần một ngày còn có Giang gia ở đây thì chúng ta không cần lo bị đói ăn."

Bành Nhân: "..." Có cảm giác được an ủi rồi, cám ơn.

*

Thím Trần bưng đồ ăn đã chuẩn bị kỹ lưỡng ra, toàn bộ đều là những món ăn trong tờ danh sách kia của Giang Khắc và Mặc Khuynh, vì thế sau khi nhìn thấy bàn ăn này, hai người không hẹn mà cùng nhớ đến tờ thực đơn đó.

Mặc Khuynh gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nếm được hương vị quen thuộc, thật sự không nhịn được hỏi: "Thực đơn của anh là do anh viết?"


"Tôi đọc." Giang Khắc liếc cô một cái, sửa lại cho đúng.

"Anh thuê được thím Trần ở đâu?" Mặc Khuynh hỏi.

"Người do Bành Trung thuê." Giang Khắc trả lời, bỗng như đoán được hoài nghi của cô, nhàn nhạt bổ sung, "Trù nghệ hiện tại của thím ấy là dựa theo khẩu vị của tôi điều chỉnh."

"Điều chỉnh từng chút một?"

"Ừm."

"Vậy thì thú vị rồi đây," Mặc Khuynh híp mắt, nói, "Đây rõ ràng là khẩu vị của tôi."

Giang Khắc lành lạnh nhìn cô, nhắc nhở: "Tỉnh lại đi."

Hai năm trước, Giang Khắc vừa chuyển đến thành phố Đông Thạch thì thuê thím Trần về. Khẩu vị cá nhân là chuyện cực kỳ riêng tư, vốn không thể giống hệt nhau được, thế nào bỗng có một Mặc Khuynh từ đâu nhảy ra quả quyết nói đây mới là khẩu vị của cô.

Không phải đầu óc có bệnh thì có thể là cái gì chứ?
(*) không phải có bệnh thì chắc là con trai rồi :>>

"Anh thật sự tin trên đời này có chuyện trùng hợp như thế?" Mặc Khuynh nhướng mày.

"Không tin." Giang Khắc gắp một cọng giá, "Nên cô tự giác đi."

(*) hãy cứ nhặt giá khi còn có thể :>

Nói đi nói lại, Giang Khắc vẫn cảm thấy loại trùng hợp này là do Mặc Khuynh cố tình. Đương nhiên, dù hắn có phân tích thế nào cũng không thể hiểu được cô sắp xếp sự trùng hợp vụng về như thế là có mục đích gì.

"Thế này đi."

Mặc Khuynh đặt đũa xuống, ngoắc tay gọi Giang Khắc.

Giang Khắc lờ đi.

Mặc Khuynh "chậc" một tiếng, chống tay lên mặt bàn, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: "Nếu anh không tìm được một giải thích phù hợp, chi bằng nghe thử cách giải thích của tôi?"

Cô khẽ cười, đuôi mắt hơi cong lên, tông giọng bị đè thấp, pha lẫn với mị hoặc. Giọng nói này đi vào tai, tựa như có một dòng điện rất nhỏ chạy qua, như có như không mang theo khiêu khích.
"Nói đi." Giang Khắc đặt đũa xuống, rửa tai lắng nghe.

"Một, tin rằng thánh chủ của Hội Trường sinh chính là người đang ở ngay trước mặt anh đây. Nghe thì có vẻ khó tin." Tầm mắt của Mặc Khuynh rơi xuống người hắn, dáng vẻ vân đạm phong khinh, "Hai, chúng tôi đang có một ván cờ, dụ dỗ anh rơi vào bẫy. Chuyện này có vẻ hợp lý hơn đôi chút."

Sau đó cô khẽ cười: "Anh tin cái nào?"

Mái tóc đen buông xõa, ngón tay đặt trên mặt bàn gõ chậm theo nhịp, trong lúc nói chuyện sắc mặt bình thản không hề lay động, dáng vẻ nhàn nhã lười biếng, còn có một loại khí chất nào đó trên người không thể nói rõ dần trở nên đậm hơn.

Giang Khắc có một loại cảm giác quen thuộc không thể nói thành lời.

Im lặng trong chốc lát, đôi con ngươi đen khẽ chuyển động, Giang Khắc nhìn cô, như chỉ là một cái nhìn bình tĩnh không có cảm xúc khác thường.
Rất lâu sau, Giang Khắc khẽ cong môi, hời hợt mở miệng: "Cái nào cũng không tin."

"A."

Điều này như đã trong dự liệu, Mặc Khuynh cũng không để ý, cơ thể khẽ thả lại về sau, một lần nữa cầm đũa lên.

Không tin thì thôi.

Phá vỡ nhận thức thông thường dù sao vẫn cần đến thời gian.

Bữa cơm này trôi qua trong im lặng, Mặc Khuynh và Giang Khắc ai cũng không tiếp tục lên tiếng, chờ ăn xong, mỗi người quay về phòng của mình xử lý công việc.

*

Mặc Khuynh về phòng, gọi điện cho Hoắc Tư, giải thích chuyện kéo Thẩm Kỳ vào đội thi của mình.

Hoắc Tư cân nhắc một lát, nói: "Em ấy đang trong giai đoạn hồi phục, để tôi hỏi ý kiến xem."

"Ừm."

Mặc Khuynh đợi một lát.

Bên kia điện thoại dần rời khỏi không gian ồn ào, sau đó truyền đến tiếng của Thẩm Kỳ: "Chị Khuynh."

(*) Vì Thẩm Kỳ cùng khóa với Mặc Tùy An nên chương trước mới để xưng hô bằng lứa, cơ mà chương này tác giả để rõ là chị Khuynh rồi, không hiểu vì sao nhưng trước mắt cứ theo tác giả đi ^^~
"Hoắc Tư truyền lời rồi?" Mặc Khuynh tựa vào lan can ngoài ban công, hỏi.

"Nói rồi ạ." Thẩm Kỳ không hề do dự, rất nhanh cho cô đáp án, "Em rất vui lòng tham gia."

"Sức khỏe sao rồi?"

"Phục hồi rất tốt, nhưng nếu về trường thì vẫn cần ngồi xe lăn." Thẩm Kỳ nói, "Không có ảnh hưởng gì."

Dừng một chút, Thẩm Kỳ lại nói: "Chuyện của Diêu Giai Giai, cám ơn chị."

Mặc Khuynh không khách sáo, chỉ nói: "Nhớ trong lòng là được."

Có lẽ là chưa gặp người nào thẳng thắn như thế bao giờ, Thẩm Kỳ hơi ngẩn ra, sau đó lên tiếng, giọng nói thấp thoáng vui vẻ: "Được."

Đội ba người tham gia thi đấu này của họ rất nhanh đã thuận lợi thành lập.

Mặc Khuynh gửi tin nhắn báo cho Tống Nhất Nguyên.

Tống Nhất Nguyên nhận được tin nhắn, nghẹn một hơi, quay sang gửi một bài diễn thuyết dài chứa đầy tức giận cho Hoắc Tư, trách Hoắc Tư không thực hiện tốt trách nhiệm của một người anh trai, thế mà lại để cho Thẩm Kỳ còn chưa hoàn toàn hồi phục xuất viện đến trường, thật sự là không có nhân tính.
Hoắc Tư lười phản ứng anh ta, mấy ngàn chữ kia cũng không đọc hết.

...

Sáng hôm sau, Mặc Khuynh đúng giờ thức dậy, rửa mặt xong thì đi ra.

"Chào buổi sáng."

Vừa ra khỏi cửa phòng, từ bên cạnh truyền đến một giọng nói mang theo biếng nhác.

Nghiêng đầu sang, chỉ thấy Giang Khắc tựa lưng vào tường, một tay đút túi quần, cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.

"Anh dọa quỷ à?"

Mặc Khuynh vừa ngủ dậy nên có hơi gắt gỏng, cũng không cho hắn một sắc mặt tốt.

"Dọa một yêu tinh đến từ trăm năm trước." Giang Khắc nhìn cô, đưa một chai nước qua, làm như vô tình hỏi, "Nếu đúng là thật. Vậy một trăm năm trước cô đang làm gì?"

Mặc Khuynh nhàn nhạt trả lời: "Học."

"Học cái gì?"

"Cái gì cũng phải học." Mặc Khuynh vặn mở nắp bình, ngửa đầu uống một ngụm, kết quả bị hương vị kíƈɦ ŧɦíƈɦ của chai nước làm cho nhíu mày, lập tức ghét bỏ nói, "Đây là cái gì?"
Giang Khắc hơi ngạc nhiên quan sát cô: "Nước bubble."

"Quá khó uống." Mặc Khuynh đóng nắp bình lại, ném trả cho Giang Khắc.

Sau đó đi xuống tầng.

Giang Khắc rũ mắt nhìn chai nước trong tay, lại nhìn theo bóng lưng Mặc Khuynh, trong mắt thấp thoáng hứng thú.

Chuyện này quả nhiên thú vị hơn rồi.

Nếu đủ loại trùng hợp không thể khiến Giang Khắc tin... Thì chai nước này đã thành công khiến Giang Khắc dao động.

--- Lời tác giả ---

Đúng đó, bởi vì một chai nước bubble mà Giang gia bắt đầu tin vào huyền học.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi