Art: Weibo @·玖韶·
Chương 54: Chuyện năm đó [14] Bạn cũ tự vẫn, Mặc gia ghé thăm
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Em từng học ở Trung học Quân Đức có đúng không?"
Tống Nhất Nguyên kích động hỏi, hỏi xong, anh ta nhanh chóng chỉ vào một tấm ảnh chụp chung, là một tấm ảnh chụp thời kỳ đầu trường học mới được thành lập, xem như là tư liệu được lưu lại trong sách.
Nhưng mà, trong tấm ảnh có một bóng dáng bị xóa đi.
Trực giác của Tống Nhất Nguyên nói cho anh ta biết, người bị xóa đi kia chắc chắn là Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh dửng dưng liếc một cái, vốn chỉ tùy ý đảo qua, nhưng khi quét tới một cô gái tết tóc đuôi sam thì hơi dừng lại, sau đó mới tiếp tục dời đi.
Một cái dừng lại rất ngắn ngủi này đã bị Tống Nhất Nguyên tinh mắt bắt được.
Tống Nhất Nguyên: "Hê hê."
Mặc Khuynh: "..."
Tống Nhất Nguyên: "Hê hê."
Nụ cười quá mức sởn gai ốc này khiến Mặc Khuynh không nhịn được lườm anh ta một cái: "Có thôi đi không hả?"
"Vị này?" Tống Nhất Nguyên chuẩn xác chỉ vào một cô gái tết tóc đuôi sam.
Mặc Khuynh nhíu mày.
"Xem nào..." Tống Nhất Nguyên tìm được thông tin về cô gái tết tóc đuôi sam đó, "Diêu Giảo Giảo, còn chưa tốt nghiệp... Đều họ Diêu, không lẽ có liên quan gì đến Diêu Đức Hiên?"
Mặc Khuynh nhìn anh ta một cái, lười biếng đáp: "Con gái của Diêu Đức Hiên."
"Không phải chứ, thầy mới lật xem tư liệu về ông ấy..." Tống Nhất Nguyên bỗng nhớ ra gì đó, "Cùng với vị đầu tiên đó?"
"Ừm."
Tống Nhất Nguyên nhất thời im lặng.
Bởi vì muốn điều tra về Mặc Khuynh từ Diêu Đức Hiên nên mấy hôm nay anh ta đã lật dở không ít tài liệu về Diêu Đức Hiện, mơ hồ nhớ được một câu miêu tả về cô con gái của ông ta với người vợ đầu tiên.
[Mười sáu tuổi, tự vẫn.]
"Diêu Giảo Giảo này là bạn học của em, nếu vậy em có biết nguyên nhân không?" Tống Nhất Nguyên quan sát Mặc Khuynh, thử hỏi.
Mặc Khuynh đứng dậy: "Biết."
Tống Nhất Nguyên cũng đứng dậy theo: "Vậy..."
Mặc Khuynh không trả lời nữa, một tay đút túi quần, lững thững đi về phía dãy lớp học.
"Vậy đổi sang một câu hỏi khác," Tống Nhất Nguyên đi theo bên cạnh Mặc Khuynh, "Nếu cho em đánh giá Diêu Đức Hiên, em sẽ đánh giá về ông ấy thế nào?"
"Không đánh giá."
"Vì sao?"
"Kẻ đó có công lao và thành tích, cũng có sai lầm." Mặc Khuynh không nhanh không chậm nói, "Ân oán giữa tôi và kẻ đó rất sâu, không thể dùng cái nhìn khách quan mà đánh giá. Hơn nữa, dù tôi có hạ thấp thì kẻ đó cũng vào mồ rồi, không thể nào nhảy ra cãi, vô vị."
"Vậy em cứ phi, phi..." Tống Nhất Nguyên bắt chước động tác phi châm của cô, "Cứ phải làm khó một pho tượng đá làm gì, chẳng lẽ chuyện đó thì thú vị?"
"Vì quá chướng mắt." Mặc Khuynh không hề cảm thấy có gì khó hiểu, "Tôi không thể để mình bị nghẹn chết."
Tống Nhất Nguyên vậy mà bị cô thuyết phục rồi.
Mặc Khuynh rời đi, Tống Nhất Nguyên không đi theo nữa mà quay về thư viện, tiếp tục xem tư liệu.
Anh ta cực kỳ có hứng thú với những câu chuyện xưa trên người Mặc Khuynh.
Đã từng trải qua những gì, khiến lịch sử không từ thủ đoạn muốn xóa bỏ cô, ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không lưu lại. Lại đã từng trải qua những gì, khiến Mặc Khuynh bị niêm phong trong căn cứ số 08, trăm năm sau quay về nhân thế.
*
Tan học, Bành Trung đến đón Mặc Khuynh về nhà của Giang Khắc, vừa vào đến cửa, từ trong bầu không khí kỳ lạ, Bành Nhân chạy ra, nhanh như chớp chạy đến đằng sau Mặc Khuynh, nhiệt tình gọi: "Mặc tiểu thư."
"Có chuyện gì?" Mặc Khuynh híp mắt.
"Hôm nay có khách ghé thăm, đang ở trong phòng tiếp khách đó." Bành Nhân cười không thấy mặt trời, nhiệt tình hơn hẳn trước đây, "Có thể không quá tiện, cô có cần lên tầng hai trước không?"
Mặc Khuynh nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp từ chối: "Không cần."
Bành Nhân bước nhanh theo, chân thành khuyên nhủ: "Cô vẫn nên tránh đi thôi."
"Vì sao?"
Bành Nhân gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Người đến là Mặc phu nhân và Mặc Tùy An."
***
88: Thời gian vả mặt của các quý pháo hôi bắt đầu hihi