Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***"> Thế nhưng, vị Giang gia này lại đam mê đủ loại vai diễn: nhân viên phục vụ, người bán hàng rong, kẻ lữ hành... đẳng cấp gì cũng có. Mặc Khuynh: "Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Thuộc hạ: "Có lẽ Giang gia bị yểm bùa rồi." Giang gia buồn rầu thở dài: "Tôi chỉ là một thế thân được sắp xếp vào mà thôi." Mọi người: Đây chính là lý do ổng bị hắc hóa thành tên điên đấy hả?! ***" />

XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI

Art: Weibo @yayaziiii

Chương 60: Chuyện năm đó [20] Cuộc sống hiện tại của chúng tôi có một phần công sức của em không?

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói ra lời này, không nặng nề không buồn bã, cũng không oán hận hay căm ghét.

Không hiểu vì sao, trái tim Tống Nhất Nguyên thoáng thắt lại, có một thứ cảm xúc không thể nói thành lời.

Anh ta bỗng như nghĩ thông một vài chuyện.

Trong hồ sơ của căn cứ số 03, Mặc Khuynh là người cải tạo, bổ sung là có tính nguy hiểm, nên ngay từ đầu Mặc Khuynh đã bị gắn cái mác "phần tử nguy hiểm" lên người.

Nhưng khi bọn họ tiếp xúc với Mặc Khuynh lại luôn quên mất bối cảnh của cô, bởi vì chưa bao giờ cảm nhận được nguy hiểm từ trên người cô.


Từ sau khi nổi lòng hiếu kỳ với những gì Mặc Khuynh đã trải qua vào một trăm năm trước, anh ta mới chợt nhận ra, cuộc sống trước đây của Mặc Khuynh có lẽ cũng giống với một người bình thường, chỉ là cô luôn ưu tú hơn người thường mà thôi.

Bởi vì cô nhất định không tầm thường.

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ sâu xa hơn.

Mà hiện tại, từ trên người Mặc Khuynh anh ta thấy được lịch sử.

Cô từ thời kỳ hỗn loạn kia bước đến, mang theo mong đợi của thế hệ người từ một trăm năm trước với tương lai.

Cô có năng lực tuyệt đối không tầm thường, có định lực gặp biến không sợ hãi, tầm nhìn vượt qua thời đại, đây là điều mà những người của niên đại kia rất khó có được. Thế nên, tại thời đại đó, ắt hẳn cô đã ở trong hàng ngũ của những người đứng đầu.


-- Một trăm năm trước cô đã làm những gì?

-- Nếu cô thật sự nguy hiểm, vì sao chỉ rơi vào giấc ngủ say chứ không phải là bị tiêu hủy hoàn toàn?

"Thầy có thể hỏi em thêm mấy câu không?" Tống Nhất Nguyên bày ra dáng vẻ nịnh nọt theo sát bên cạnh Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh liếc anh ta một cái: "Thu lại cái nụ cười buồn nôn đó trước."

"Được."

Tống Nhất Nguyên thu lại nụ cười giả dối trên mặt trong một cái chớp mắt.

Mặc Khuynh đi về phía cổng trường, lười biếng nói: "Chỉ nhận câu hỏi đúng sai."

Tống Nhất Nguyên: "Bởi vì em là thành phần nguy hiểm cho xã hội mới bị căn cứ số 03 niêm phong vào kho sao?"

"Không."

"Vậy thì vì sao?" Tống Nhất Nguyên vặn hỏi.

Mặc Khuynh liếc anh ta một cái.

Tống Nhất Nguyên thức thời thay đổi câu hỏi: "Chuyện cải tạo là do em tự nguyện sao?"

"Không."

"Em bị cải tạo, mục đích là để phục vụ cho chiến tranh đúng không?"


"Đúng."

"Vậy em đã từng tham gia vào chiến tranh chưa?"

"Ừm."

"Cuộc chiến này có được ghi lại trong lịch sử không?"

"Có."

Hai người đi đến cổng trường.

Giữa chừng, Mặc Khuynh lại phóng một châm cho pho tượng của Diêu Đức Hiên, nhưng lần này Tống Nhất Nguyên không buồn liếc mắt một cái.

Mặc Khuynh nhìn cổng lớn trước mặt, chợt nói: "Câu hỏi cuối cùng."

Hít sâu một hơi, Tống Nhất Nguyên hỏi ra một câu hỏi mà chính anh ta cũng cảm thấy thực kỳ quặc. Nhưng mà, anh ta vẫn hỏi ra miệng: "Cuộc sống hiện tại của chúng tôi, có phần một công sức của em không?"

"Có."

Mặc Khuynh nhếch môi cười, cho anh ta một câu trả lời rõ ràng.

Sau đó cô cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía cổng trường, trước khi bước qua cánh cổng, cô nâng tay vẫy vẫy, tạm biệt Tống Nhất Nguyên.

Tống Nhất Nguyên đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Mặc Khuynh, ánh mắt có thêm mấy phần kính trọng.
-- Lịch sử không lưu lại tên của cô, lại không có ai cùng thời với cô còn sống nữa, cô hoàn toàn có thể gạt mọi người.

-- Nhưng mà, thời khắc khi cô trả lời "có", sự vui vẻ và kiêu ngạo trong giọng nói không thể giấu được.

-- Anh ta tin tưởng cô không nói dối. Hơn nữa, công tích có thể khiến cô kiêu ngạo như thế, tuyệt đối không nhỏ bé.

Vậy rốt cuộc là vì lý do gì, khiến một vị công thần như Mặc Khuynh bị lịch sử xóa tên, lại ở trong kho của căn cứ số 03 ngủ say một trăm năm?

Tống Nhất Nguyên nghĩ mãi cũng không thông.

Nhưng mà, hứng thú của anh ta đối với Mặc Khuynh sau lần này đã càng lớn hơn rồi, đến mức chính anh ta cũng không thể tưởng tượng được.

*

Ngày hôm sau, Đại học Đông Thạch.

Ba người Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng, Thẩm Kỳ tập hợp bên ngoài cổng trường, đợi một đến hai phút thì thấy một chiếc xe dừng lại bên đường.
Rất nhanh, Tống Nhất Nguyên xuống xe, vẫy tay với họ.

Sau đó, hàng ghế phía sau có thêm hai người bước ra, một là Qua Bốc Lâm, một là Bành Nhân.

"Dẫn theo Qua Bốc Lâm thì tôi hiểu được." Giọng nói của Mẫn Sưởng mang theo băng giá, "Cái tên lắm lời thích thêu thùa kia sao cũng đến?"

Thẩm Kỳ chưa bao giờ gặp Bành Nhân, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Vấn đề này không đợi Mẫn Sưởng giải đáp thì đã có Bành Nhân tự mình đến giải đáp rồi.

Bởi vì Bành Nhân vừa xuống xe, lập tức mặc lên một chiếc áo choàng rộng thùng thình màu đỏ, sau lưng in bốn chữ "KỲ KHAI ĐẮC THẮNG(*)", tay thì cầm một cành hoa hướng dương, ngụ ý là "Vừa ra tay là giành giải nhất", trên đầu buộc dây màu đỏ, viết "MÃ ĐÁO THÀNH CÔNG(*)".

(*) Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công: đại loại là tốc chiến tốc thắng, xuôi chèo mát mái
"Mặc tiểu thư!"

Bành Nhân đi đầu chạy về phía ba người.

Mặc Khuynh ném cho anh ta một ánh mắt sắc lạnh: "Cách xa mười mét."

"Mặc tiểu thư, tôi đến cổ vũ trợ uy cho cô đó, cô thấy tạo hình của tôi thế nào?~"

Bành Nhân lùi về sau một bước, sau đó như làm ảo thuật lấy ra hai lá cờ đỏ, nhiệt huyết đầy mình hướng phía họ mà vẫy.

Không nhìn thấy.

Ngoại trừ Thẩm Kỳ cảm thấy anh ta khá thú vị, Mẫn Sưởng và Mặc Khuynh đều không hẹn mà cùng quay lưng lại, không muốn nhìn anh ta thêm cái nào nữa.

...

Xe không thể cho nhiều người như thế ngồi, cuối cùng mọi người thống nhất nhóm Mặc Khuynh cùng đi bộ vào trong, mà Tống Nhất Nguyên sẽ lái xe vào trường thi trước đợi họ.

Bành Nhân muốn đi bộ cùng nhóm Mặc Khuynh, nhưng nhân lúc Bành Nhân chào tạm biệt Tống Nhất Nguyên, Mặc Khuynh nhanh chóng mở cửa xe, một cước đạp Bành Nhân vào trong, sau đó đóng sầm cửa lại.
Tống Nhất Nguyên theo phe Mặc Khuynh, không để Bành Nhân có cơ hội xuống xe, dứt khoát đạp chân ga, nhanh chóng mang Bành Nhân đi.

Mẫn Sưởng dành cho Mặc Khuynh một lời khen từ tận đáy lòng: "Không hổ là chỗ dựa của cả đội."

Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái.

Mẫn Sưởng nhún vai.

Bốn người đi vào cổng trường, khoảng chừng mười lăm phút sau thuận lợi đến địa điểm thi.

"Sao họ đều mang theo hành lý thế?" Mẫn Sưởng vẫn là lần đầu tiên dự thi, nhìn thấy đám học sinh trung học mặc đồng phục trường giống với mình đều khoác theo chăn gối và ba lô thì khó hiểu hỏi.

"Để mệt thì dùng nằm nghỉ." Qua Bốc Lâm giải thích, "Đã chuẩn bị cho ba người rồi."

Vừa dứt lời, đã thấy Tống Nhất Nguyên và Bành Nhân xách theo túi lớn túi bé từ xe đi tới, đồ đạc này kia cũng không kém gì những học sinh dự thi khác.
Qua Bốc Lâm nhìn một cái, tiếp tục nói: "Cuộc thi diễn ra trong ba ngày, muốn ngủ phải trực tiếp nằm trên đất, ăn uống vân vân đều giải quyết ngay trong đó, ba người chuẩn bị tâm lý cho tốt đi."

Mẫn Sưởng hỏi: "Nằm trên đất là đất nào?"

Qua Bốc Lâm trả lời: "Trong một phòng học lớn, ban tổ chức sẽ chuẩn bị sẵn."

Mẫn Sưởng nhìn Mặc Khuynh mặt không biểu cảm, lại nhìn sang Thẩm Kỳ thấp thoáng bất mãn, bỗng ý thức được một chuyện, đối với tổ của bọn họ vấn đề khiêu chiến nhất không phải là cuộc thi, mà là vấn đề sinh hoạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi