XIN LỖI, THEO ĐUÔI NHẦM NGƯỜI RỒI


Một ngày cuối tuần, Trần Tự ở nhà một mình.

Sếp Tiểu Quý tốt nghiệp xong lập tức nhậm chức, cả ngày bận bịu không có thời gian nghỉ ngơi, nếu so sánh thì Trần Tự đang học nghiên cứu lại nhàn nhã hơn một chút.
Buổi sáng, Trần Tự thức dậy ăn sáng cùng Quý Thuần Tiêu rồi về giường ngủ thêm một giấc.

Thế nhưng điện thoại bên tai thi thoảng lại rung lên khiến Trần Tự không thể ngủ say, cậu lấy điện thoại ra nhìn, tất cả đều là tin nhắn của Quý Thuần Tiêu, về cơ bản cách hơn mười phút lại có một tin nhắn.
[Vợ ơi em đang làm gì đấy?]
[Anh vừa họp xong, mới hơn nửa tiếng đã hơi nhớ em rồi.]
[Sao không trả lời tin nhắn của anh?]
[Em ngủ rồi à?]
[chó con rơi lệ.jpg]
[Vợ ơi em dậy chưa?]
[Em đã không nói chuyện với anh một tiếng rồi.]
[chó con tủi thân.jpg]
...
Trần Tự lướt màn hình, cười bất đắc dĩ nhưng vẫn rất nghiêm túc đọc lần lượt các tin nhắn.
[Em vừa ngủ, không phải bơ anh đâu.]
Cậu vừa gửi tin thì bên kia đã gọi video tới, người nọ cũng không muốn nói gì nhưng vẫn rất cố chấp không cho Trần Tự tắt máy.


Hai đầu dây một người làm việc một người học tập, thỉnh thoảng ngẩng đầu có thể trông thấy nhau trên màn hình, giống như hồi cấp ba họ còn ngồi cùng bàn với nhau.
Dạo này Quý Thuần Tiêu dính người quá, Trần Tự nghĩ làm lạ.
Hình như từ đầu đông tới nay, cậu Quý càng ngày càng không muốn rời cậu.

Nếu Trần Tự quá một tiếng không phản hồi tin nhắn, Quý Thuần Tiêu chắc chắn sẽ trở nên sốt sắng.

Tuy hắn tức giận mà không dám nổi cáu với vợ nhưng đến tối sẽ rất mạnh bạo, như thể muốn vò nát người rồi hòa vào thân thể mình.
Cảm xúc hoảng hốt và bất an ấy dường như có thể truyền qua da thịt, mặc dù Trần Tự không hiểu rõ vì sao nhưng vẫn sẽ chiều chuộng Quý Thuần Tiêu hơn một chút, dịu dàng vỗ về trấn an hắn.
Chiều tối Quý Thuần Tiêu có một cuộc họp nên hắn chỉ đành rầu rĩ tắt video, thuận tiện báo cáo lịch trình: "Vợ ơi, anh họp xong sẽ tan làm về nhà ngay thôi."
Trần Tự gật đầu đáp lại một tiếng, cậu giục hắn mau đi làm việc rồi đeo tạp dề, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Hôm trước cậu Quý nhắc đến chuyện muốn ăn bánh gato, Trần Tự định tự tay làm cho hắn, vừa hay hiện giờ cậu đang rảnh rỗi để làm, chờ Quý Thuần Tiêu về nhà thấy bánh chắc chắn sẽ rất vui.
Bột mì, sữa tươi và bơ khuấy trộn với nhau, dần dần bung nở dưới ánh đèn ấm áp trong lò nướng, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Khi chuẩn bị nguyên liệu, Trần Tự mới phát hiện bột cacao ở nhà chỉ còn lại một ít.

Cậu kiểm tra lại ngăn kéo một lần nữa, xác nhận không còn gói bột nào nên phải cởi tạp dề, chạy xuống siêu thị dưới tầng mua thêm.
Nhưng xuống tầng Trần Tự mới phát hiện siêu thị đã ngừng kinh doanh.

Không còn cách nào khác, Trần Tự đành cầm chìa khóa lái xe đến siêu thị khác ở gần đó, lấy bột cacao lại tiện tay mua thêm chút hoa quả và đồ ăn vặt.

Lúc xếp hàng tính tiền, cậu định lấy điện thoại theo thói quen, khi ngón tay chạm tới túi áo cậu mới nhận ra hình như mình để quên điện thoại ở nhà, nhưng may là Trần Tự luôn có thói quen mang theo một ít tiền mặt.

Thanh toán xong, Trần Tự xách túi đồ đi về phía bãi đậu xe, trong đầu nghĩ tới kiểu dáng bánh kem lát nữa mình muốn làm, nhưng rồi bất chợt lại nghe thấy có người gọi tên mình.
"Trần Tự!"
Quay đầu nhìn sang, Quý Thuần Tiêu vẫn đang thở hổn hển chạy tới.
"Không phải anh đang họp ư? Sao lại..."
Trần Tự còn chưa nói hết câu cả người đã bị ôm chặt, túi đồ mới mua ở siêu thị rơi bịch xuống đất.
Quý Thuần Tiêu siết rất chặt, chặt tới nỗi Trần Tự cảm thấy người mình hơi đau.

Cậu muốn lên tiếng bảo Quý Thuần Tiêu buông lỏng, nhưng lại đột ngột sững lại trước đôi mắt đỏ bừng của người trước mặt.
"Sao không nghe máy của anh..."
Quý Thuần Tiêu cúi đầu dụi vào cổ cậu, giọng nói lộ vẻ hoảng loạn xen lẫn chút nhẹ nhõm, thanh âm cũng tràn đầy tủi thân.
Trần Tự vừa thương vừa bất đắc dĩ: "Em để quên điện thoại ở nhà rồi."
"Sao lại dính người thế này? Mới có một lát thôi, em cũng đâu gặp chuyện gì..."
Khi cậu nói mấy lời này, Quý Thuần Tiêu không trả lời, chỉ im lặng khăng khăng ôm chặt cậu.
Ánh mắt Trần Tự chợt dừng lại ở quảng trường rộng rãi ngoài siêu thị, khắp nơi là đồ trang trí Giáng sinh, ngôi sao trên đỉnh cây thông Noel lớn tỏa sáng cả một vùng, ánh sáng dịu dàng ấm áp bao phủ cả người bọn họ.
Trần Tự bỗng nhiên nhận ra, ngày mai là lễ Giáng sinh.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, khiến cậu suýt nữa đã quên mất việc hồi sinh, chỉ coi chuyện đó là một giấc mộng kì diệu.
Trước đêm Giáng sinh năm hai mươi hai tuổi, đó là thời điểm kết thúc cuộc đời kiếp trước của Trần Tự.


Đó là ngày đáng sợ nhất của Quý Thuần Tiêu, ngọn lửa trên con phố vắng nhấn chìm hết thảy trong những cơn ác mộng luôn khiến hắn nơm nớp nỗi sợ mình sẽ mất Trần Tự một lần nữa.
Quý Thuần Tiêu không thể làm gì ngoài ôm chặt lấy Trần Tự, càng tới ngày hôm ấy hắn càng mong được ở bên cậu từng giây từng phút, chỉ có vậy mới khiến bản thân thêm chút an tâm.
Trần Tự chợt hiểu ra vì sao càng đến gần Giáng sinh, Quý Thuần Tiêu lại càng dính lấy cậu không rời.

Quý Thuần Tiêu đang sợ.
"Không sao, không có chuyện gì hết, em chỉ đi mua đồ thôi."
Bàn tay cậu từ tốn vỗ về trên lưng, chậm rãi an ủi Quý Thuần Tiêu.
Trần Tự ngẩng đầu, ôm mặt hôn hắn: "Đi thôi, bên ngoài lạnh lắm, mình lên xe nhé?"
Quý Thuần Tiêu cụp mắt nhìn cậu rồi khẽ gật đầu, một tay xách túi đồ nhưng tay còn lại vẫn nắm chặt tay Trần Tự.
Hơi ấm trên xe nhanh chóng sưởi ấm cơ thể hai người, khi xuống nhà Quý Thuần Tiêu vẫn còn mím môi có chút không vui, từ lúc xuống xe vẫn nắm chặt tay vợ.
Trần Tự cảm thấy lòng mình tựa như miếng phô mai được hun trong lò nướng, mềm nhũn và sệt dính từng sợi.

Cậu nhẹ giọng dỗ dành Quý Thuần Tiêu: "Anh đang giận đấy à?"
Tiểu Quý còn lâu mới giận vợ, hắn lắc đầu: "Không hề."
Chỉ là vừa rồi lo lắng quá mà thôi.
Trần Tự nở nụ cười kéo hắn vào trong thang máy.

Đến trước cửa nhà, cậu ôm lấy cổ Quý Thuần Tiêu, níu người xuống rồi hôn lên bờ môi lành lạnh của hắn.
"Đừng buồn nữa, em làm bánh kem cho anh đấy...!Chồng à."
Cậu đẩy cửa ra, trong phòng đã ngập tràn hương vị thơm ngọt của bánh bông lan, ấm áp yên lòng người.

Trong lúc Trần Tự hoàn thiện bánh, Quý Thuần Tiêu ở ngay bên cạnh giúp đỡ, một tấc cũng không rời.

Thậm chí cậu Quý còn ôm eo cầm tay cậu, hai người cùng nhau bắt kem bơ lên bánh.
Thìa bánh ngọt đầu tiên Trần Tự tự tay đút cho Quý Thuần Tiêu, đổi lại là một nụ hôn thật sâu của hắn.

Vị bơ thơm nồng lan tràn khắp các ngóc ngách trong khoang miệng, Quý Thuần Tiêu chỉ muốn ở gần vợ thêm chút nữa, gần thêm chút nữa, chỉ có như vậy hắn mới vơi đi cảm giác sợ hãi Trần Tự không ở bên mình.
Cuối cùng không có ai ăn chiếc bánh kem kia nữa.
Đợi đến khi nó được nhớ tới đã là sắp nửa đêm.
Quý Thuần Tiêu cởi trần đi ra từ phòng ngủ, hắn lấy đĩa bánh và cốc nước đặt lên chiếc bàn nhỏ đầu giường.
"Em đói không?" Hắn hôn vợ, "Có muốn uống ngụm nước trước không?"
Cổ họng Trần Tự vẫn còn bị khàn tiếng, cậu khẽ gật đầu.
Khi hai người cùng nhau ăn hết từng miếng bánh kem, trời đã sang ngày mới, bước qua thời điểm sinh mệnh Trần Tự từng kết thúc.
Quý Thuần Tiêu siết chặt Trần Tự trong lòng, cả người đều thở dài một hơi.
"Lần này không xảy ra chuyện gì hết."
Hắn nhìn vào mắt Trần Tự: "Sau này, mình còn tương lai rất dài rất lâu, không chỉ đến năm hai mươi hai tuổi nữa, phải ở bên anh mãi mãi nhé."
"Đương nhiên phải luôn ở cùng anh rồi." Trần Tự cọ trán với Quý Thuần Tiêu.
Không cần lo lắng nữa, sau này sẽ không có điều bất trắc hay mất mát, chỉ có tương lai tốt đẹp trải dài.
(Nhật ký của Tiểu Quý: "25 tháng 12, dính lấy vợ là bản tính của chó con (gạch), người chồng đạt chuẩn! Mình sẽ bảo vệ em, yêu em, bầu bạn với em, luôn luôn, mãi mãi.)
- ---
Trần Tự và Quý Thuần Tiêu sẽ bình an hạnh phúc yêu nhau cả đời.
Đây là định luật của thế giới họ đang sống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi