XIN LỖI, THEO ĐUÔI NHẦM NGƯỜI RỒI


Sau khi bị Trần Tự mắng một trận, tâm trạng Quý Thuần Tiêu mắc kẹt giữa hai thái cực rầu rĩ uất ức và cáu kỉnh tức giận.
Bây giờ hắn đã có thể tạm thời xác định, vấn đề lớn nhất của kiếp này nằm ở chỗ tên Tống Minh kia.

Quý Thuần Tiêu vốn ghim người này vào vị trí đầu bảng trong danh sách tình địch, hiện giờ càng thấy đây là cái gai trong mắt cái dằm trong tim, chỉ ước mình có thể tách vợ và thằng đàn ông kia càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau nữa.
Giáo viên môn toán miệt mài giảng về thứ hình học và hàm số nghe qua như chuyện trên trời, ngoài cửa sổ ve kêu không ngừng nghỉ, Quý Thuần Tiêu ngồi trong lớp mà lòng phát rầu.
Kiếp trước, hắn và Trần Tự ngồi cùng bàn, trên lớp không hiểu bài thì tan học Trần Tự sẽ không ngại phiền giảng đi giảng lại cho hắn nghe.

Một năm sau, trong kì thi đại học, vậy mà thành tích của Quý Thuần Tiêu cũng vừa sát điểm chuẩn, giúp hắn học cùng một trường đại học với Trần Tự.
Từ nhỏ bố mẹ Quý Thuần Tiêu đã tìm không ít thầy cô cho hắn, nhưng họ đều nói cậu Quý tính tình nóng nảy rất khó dạy, không bao lâu sau đã xin nghỉ.

Chỉ riêng Trần Tự kiên nhẫn với hắn như vậy, hắn không hiểu bài cậu cũng không nổi cáu, ngược lại còn đi an ủi anh học trò rầu rĩ.
Rõ ràng trước kia Trần Tự thích mình đến vậy.
Nhớ lại chuyện kiếp trước, Quý Thuần Tiêu không khỏi buồn bã hụt hẫng, tại sao lần này hoàn toàn không giống trước đây nữa chứ.
Chắc chắn vấn đề không nằm ở vợ mình!
Đều do tên Tống Minh kia!
Buổi chiều trời nhiều mây âm u, không khí oi nóng ngột ngạt, giáo viên địa lý chỉ ra ngoài cửa sổ nhắc lại kiếm thức: "Mùa hè áp suất thấp, lượng hơi nước trong không khí tăng lên, người cảm thấy ẩm thấp bức bối cũng là lúc trời sắp có cơn dông."
Điều hòa và quạt điện trong phòng học phát ra tiếng kêu vù vù đơn điệu nhàm chán, Trần Tự hiếm khi có lúc ngẩn ngơ, cậu nhớ lại ngày ấy ở bên Quý Thuần Tiêu, hình như cũng có trận mưa to thế này.
Khi tan buổi học tối trời đã tối đen, tất cả mọi người vội vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ về muộn vài bước sẽ bị dính mưa.

Trước khi ra về, Trần Tự liếc nhìn chỗ ngồi của Tống Minh, hôm nay Tống Minh trực nhật, nếu xui xẻo thì đến lúc làm vệ sinh xong có lẽ trời cũng đổ mưa.

Vậy nên vừa ra khỏi lớp Trần Tự đã quay trở lại, đề nghị: "Hay là tôi ở lại giúp cậu, có lẽ sẽ nhanh hơn một chút."
Tống Minh hơi bất ngờ, cậu ta nhìn Trần Tự rồi cười: "Ừm...!Được thôi."
Cậu ta không từ chối sự giúp đỡ của Trần Tự, mặc dù không thật sự cần thiết nhưng cậu ta biết, nếu như không để Trần Tự làm gì đó để cảm ơn ý tốt của mình, có lẽ trong lòng cậu vẫn sẽ có cảm giác mắc nợ người khác.

Tống Minh không cần Trần Tự báo đáp gì cả, việc cậu ta làm chỉ là để lòng mình thoải mái mà thôi, nếu như lúc đó người không có cơm ăn không phải Trần Tự thì cậu ta vẫn sẽ giúp đỡ như thường.
Phân chia công việc thật sự hiệu quả hơn, Trần Tự ra ngoài giặt đồ lau sàn còn Tống Minh ở lại phụ trách quét rác.
Bóng đèn sợi đốt hắt xuống sàn gạch sáng sủa trong lớp càng làm nổi bật sắc trời âm u bên ngoài.
Một cơn gió mạnh bỗng đẩy sập cánh cửa phòng học chưa đóng chặt, Tống Minh quay người, đúng lúc trông thấy Quý Thuần Tiêu đang đứng bên ngoài nhìn mình.
Tống Minh không có ấn tượng tốt với hắn, cậu ta sợ người này đến gây chuyện với Trần Tự nên cố tình lạnh giọng: "Trần Tự không ở đây."
Mặt Quý Thuần Tiêu hờ hững vô cảm, sau lưng là mấy đàn em lâu la, thoạt trông rất ra dáng đám anh em xã hội ở trường học.
"Tôi cũng không nghĩ cậu ấy ở đây, tôi đến để tìm cậu."
Tống Minh nhíu mày, "Hình như chúng ta đâu quen biết nhau."
"Biết hay không không quan trọng." Quý Thuần Tiêu bước lên mấy bước, ỷ mình cao lớn mà gườm mắt đứng nhìn xuống Tống Minh, buông lời cảnh cáo cậu ta: "Cách xa Trần Tự một chút."
Cậu Quý nhả ra từng chữ: "Cậu ấy là vợ tôi."
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh ngạc, trong đầu Tống Minh và mấy đàn em theo sau cậu Quý đều nảy ra dấu chấm hỏi to đùng.
Cái gì thế này?
Quý Thuần Tiêu thích nam, lại còn yêu Trần Tự?!

Tống Minh không tin, trực tiếp tỏ rõ thái độ, mắt thường có thể nhìn ra hai người này sắp sửa cãi nhau ầm ĩ.

Thế nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm ấy đột ngột bị Trần Tự đứng ở cửa phá vỡ.
Cây lau sàn trong tay còn đang nhỏ nước, Trần Tự vừa mới đến cửa lớp, không nghe thấy bao nhiêu, chỉ nghe được lời hăm dọa của Quý Thuần Tiêu, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống.
"Quý Thuần Tiêu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Quý Thuần Tiêu cáu kỉnh lên cơn với mình thì thôi, nhưng việc hắn tới sinh sự với Tống Minh thật sự làm Trần Tự nổi giận.

Không báo đáp được Tống Minh đã đành lại còn liên lụy tới người ta, chính cậu cũng cảm thấy áy náy.
Nếu tiếp tục không chừng Quý Thuần Tiêu sẽ còn gây thêm chuyện, vậy nên Trần Tự bảo Tống Minh đi trước, sau đó hít sâu một hơi, lạnh lùng lôi Quý Thuần Tiêu sang lớp học trống người bên cạnh.
Trần Tự dường như chưa nổi cáu trước mặt Quý Thuần Tiêu bao giờ, cho nên cậu Quý hoàn toàn không biết dỗ dành người khác, chỉ biết dè dặt giải thích: "Anh không làm gì cậu ta hết, anh..." Chỉ cảnh cáo chút thôi mà.
Nhưng Trần Tự đã chẳng thèm nghe mấy lời đó nữa.
Tiếng gió rít lọt qua cửa sổ, Trần Tự nhìn chằm chằm thiếu niên mười bảy trước mắt, muốn tìm kiếm một bóng dáng hai mươi hai tuổi trong mắt hắn.
Một lúc lâu sau, cậu lên tiếng: "Quý Thuần Tiêu, thực ra cậu cũng nhớ rõ đúng không, ý tôi là, chuyện trước khi sống lại."
Sấm chớp đùng đùng rạch ngang trời, Quý Thuần Tiêu sững sờ, không thể diễn tả được mình vui sướng đến nhường nào.
Hắn ngẫm kỹ từng từ trong lời Trần Tự, chỉ sợ mình sẽ mất công mừng hụt một lần.
"Em cũng nhớ rõ sao?!"
Quý Thuần Tiêu tiến tới ôm chầm người trước mặt, cực kỳ vui mừng.

Sống lại một lần, vợ mình vẫn là vợ của mình!
Niềm hạnh phúc tìm lại được điều đã mất căng tràn trong lòng, Quý Thuần Tiêu ôm chặt người không buông tay.
Nhưng rồi khi nhận ra đây chính là Trần Tự đã nuông chiều, bám theo mình suốt năm năm qua, tính nết hư hỏng của Quý Thuần Tiêu lại bắt đầu quen thói.

Tay ôm chặt người trong lòng nhưng ngoài miệng hắn vẫn tức tối lên giọng: "Vậy mà sao em không tới tìm anh, không tốt với anh, còn chờ anh tự chạy tới yêu em hả?"
Hắn hừ lạnh một tiếng: "Trần Tự, có phải em không thích anh nữa rồi không?"
Cậu Quý từng thốt ra câu này vô số lần, đây là tiết mục quen thuộc dành riêng cho mỗi lần hắn cố tình gây sự.

Trần Tự không làm bữa sáng cho hắn chính là không thích hắn, Trần Tự không cho hắn làm hơn hai lần chính là không thích hắn, Trần Tự một tiếng không nhắn tin cho hắn chính là không thích hắn.

Trò mèo ngứa đòn như thế nhưng lần nào Trần Tự cũng dính chiêu này, lần nào cũng dỗ dành chiều theo hắn, "Sao em lại không thích anh được cơ chứ."
Thế nhưng chưa từng có lần nào Quý Thuần Tiêu chất vấn, Trần Tự lại im lặng nhìn hắn chăm chú như vậy.
Không thích sao?
Thực ra Trần Tự rất muốn quyết tâm nói, đúng, không sai, em không thích anh.
Kiếp trước nhận lầm đời này đừng sai nữa.
Nhưng cậu không nói nên lời.
Dù cho bắt đầu là hiểu lầm, nhưng năm năm của cậu và Quý Thuần Tiêu thực sự là năm năm chân thật.

Đêm ngày luân chuyển, mỗi thời khắc ở bên nhau đều là tình cảm thật lòng thật dạ của cậu, sao cậu có thể không yêu Quý Thuần Tiêu chứ, cho dù biết rõ tất cả đều do mình nhận sai.
Cậu không thể nói rằng mình không thích.
Thời gian Trần Tự im lặng quá lâu, lâu đến mức Quý Thuần Tiêu bắt đầu cảm thấy bất an, gượng gạo chuyển khỏi chủ đề này.
Bên ngoài rốt cuộc cũng đổ cơn mưa, trong vài giây ngắn ngủi đã ầm ầm xối xả.

Sấm sét vang dội, giống như ngày họ bên nhau.
Nhưng lần này Trần Tự lại nói, "Quý Thuần Tiêu, lúc trước có mấy lời muốn nói với anh, bây giờ nói cũng không quá muộn."
"Chúng ta chia tay đi."
Tiếng cậu nhẹ nhàng vang lên, thế giới dường như cũng im bặt trong nháy mắt, âm thanh của máy điều hòa, tiếng mưa rơi hay tiếng sấm cũng không còn tồn tại.
Đầu óc Quý Thuần Tiêu trống rỗng, lặp đi lặp lại câu nói này.

Sắc mặt hắn rất khó coi, hắn nắm chặt tay Trần Tự, hé miệng nhưng không nói được lời nào.
Chuyện này quá vô lý.
Cho tới bây giờ Quý Thuần Tiêu chưa từng nghĩ hai người sẽ chia tay, càng không ngờ tới lời này lại do Trần Tự nói ra.
Bàn tay ngày một siết chặt hơn, Trần Tự nhíu mày kêu đau hắn cũng không buông ra, như thể vừa buông tay thì vợ mình sẽ lập tức đi tình tứ với người khác.
Dưới ánh đèn nhợt nhạt, vành mắt đỏ hoe của Quý Thuần Tiêu trở nên rõ ràng, hắn hít sâu mấy lần, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:
"Chia tay?"
"Sao em có thể chia tay anh được? Không phải em thích anh trước ư?! Không phải em yêu anh sao?"
"Ngay từ đầu em đã tốt với anh như thế, không phải em tình nguyện theo đuôi anh cả đời sao?"
Vì sao, vì sao lại bỗng nhiên không cần hắn nữa.
Nỗi đau khổ xót xa ngập tràn cõi lòng, không thể kiềm lại đành trào ra khóe mắt.

Quý Thuần Tiêu cố quệt giọt nước mắt sắp rơi, ánh mắt nhìn Trần Tự tràn đầy tủi thân và van nài nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ, cứng miệng không chịu thua ai.
"Quý Thuần Tiêu."
Trần Tự thở dài, cố gỡ tay hắn ra, "Xin lỗi nhé, theo đuôi nhầm người rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi