XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

Nghe thấy tin Sư Tễ tới, biểu tình Ôn Ngọc Dung hơi đổi, chỉ là hắn rất nhanh đã giấu đi chút dao động này, cúi đầu ngồi cạnh Thân Giác như thường lệ.

Thân Giác nghe vậy, giữa mày hơi nhíu lại, mới nói: "Sắp xếp cho y một cung điện để nghỉ ngơi, hôm nay cô mệt mỏi, bảo y không cần tới thỉnh an nữa, để ngày mai rồi tính."

"Bẩm, vâng." thái giám đáp lời, lui ra ngoài.

Nhưng Sư Tễ lại không nghe lời, một mực đòi đi theo thái giám vào trong. Lúc thái giám tiến vào, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi, "Bệ hạ, Sư đại nhân nói có việc quan trọng phải hồi bẩm, bảo trễ một khắc cũng không được."

Chuyện quan trọng? Chẳng lẽ là chuyện liên quan đến Đồng Mộng Nhi?

Sư Tễ có thể đến nơi này, hơn phân nửa là ý chỉ của Đồng Mộng Nhi.

"Cho vào." Thân Giác nói.

Sư Tễ một đường phong trần mệt mỏi tiến vào, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ. Nếu không phải nhìn thấy vạt áo y vẫn còn dính chút tro bụi, chỉ sợ sẽ tưởng rằng y đã nghỉ ngơi chỉnh đốn tươm tất xong xuôi rồi mới đến.

Y xốc y phục, quỳ xuống, "Vi thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Đứng dậy đi, ngươi nói có việc quan trọng cần phải hồi bẩm, là chuyện gì?"

Sư Tễ trầm giọng nói: "Thái Hậu nương nương bị việc vặt trong kinh làm vướng chân, người nói khả năng là năm nay sợ không thể tới Nam Cung bồi bệ hạ được."

Thân Giác nghe vậy thì có hơi sửng sốt, bởi vì mấy đời trước Đồng Mộng Nhi đâu có như vậy, là kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao?

"Mọi viêc trong kinh đều ổn cả chứ?" Thân Giác hỏi.

"Mọi việc trong kinh đều tạm ổn, chỉ là ở phía Bắc nhiều nơi xảy ra nạn tuyết lở, Thái Hậu nương nương bận thương nghị đối sách với quần thần cho nên tạm thời không thể đến Nam Cung được." Sư Tễ đáp.

Trong kí ức của Thân Giác, hình như đúng là có chuyện bùng nổ tuyết tai, nhưng hình như là sau khi cậu và Đồng Mộng Nhi lên đường mới xảy ra, cho nên Đồng Mộng Nhi vẫn đến Nam Cung, chẳng qua là tháng ngày kế tiếp đều cực kì bận rộn, mỗi ngày chỉ có thể dùng bữa cùng với Thân Giác một lần.

Chỉ là Đồng Mộng Nhi không tới được lại để Sư Tễ tới, chuyện này nhiều ít vẫn khiến Thân Giác cảm thấy có chút kỳ quái.

......

Sư Tễ ở lại đây. Khác với Ôn Ngọc Dung, ngày nào hắn cũng dậy sớm luyện võ, các cung nhân ở đây còn lén bàn tán to nhỏ đằng sau, rằng Sư Tễ ngày đông còn để trần cánh tay luyện tập, không sợ lạnh một chút nào.

Có khi Thân Giác vô tình bắt gặp, ánh mắt nhịn không được dạo một vòng trên người Sư Tễ. Cái dáng người này thật là khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Sư Tễ phát hiện ra Thân Giác thì lập tức dừng động tác, bước đến thỉnh an. Y vừa đến gần, Thân Giác dường như có thể ngửi được hơi thở nóng hầm hập trên người hắn, trái ngược hoàn toàn với trời đông giá rét.

Đối phương tựa như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, đốt hết tất thảy nét tẻ nhạt của mùa đông lạnh lẽo. Sư Tễ vừa tới gần, lòng hâm mộ của Thân Giác lại tăng thêm vài phần, nếu thân thể này mà là của cậu thì tốt rồi.

Thân Giác lưu luyến nhìn chằm chằm Sư Tễ đến quên mất phải cho y đứng dậy. Bị nhìn chằm chằm trong thời gian dài, Sư Tễ không cần ngẩng đầu cũng biết tên ma ốm hoàng đế đang quan sát mình.

Nhìn cái gì mà nhìn? Đều là nam nhân, có cái gì đẹp mà nhìn?

Y chợt nhớ tới lúc trước ở suối nước nóng, cậu cũng nhìn y như thế, liền bắt đầu trầm mặc.

Thân Giác nhìn đến thất thần, mãi tới khi thanh âm của Ôn Ngọc Dung truyền đến cắt ngang, cậu mới lấy lại tinh thần. Ôn Ngọc Dung không biết từ đâu xông ra, cũng đi tới thỉnh an Thân Giác.

"Miễn lễ." Thân Giác lúc này mới cho Sư Tễ đứng dậy.

Hôm nay Thân Giác dậy đặc biệt sớm, đêm qua cậu gần như là không ngủ được vì quá lạnh, cứ thiếp đi rồi lại tỉnh, cho nên sáng sớm đã chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng một lúc. Cậu nhìn Ôn Ngọc Dung: "Ôn ái khanh, cô muốn đi ngâm suối nước nóng, ngươi có đi không?"

Quân lệnh há có thể từ? Ôn Ngọc Dung đành thẳng thắn đồng ý.

Thân Giác gật đầu, nhấc chân đi về phía trước, chỉ là mới đi được nửa chừng, lại ngừng lại, "Sư Tễ, ngươi cũng đi cùng đi."

Suối nước nóng này được chia khu cho nên ba người liền tách ra ngâm, giữa mỗi khu đều có bình phong che đậy, rất riêng tư.

Sư Tễ không có nhiều kiên nhẫn với chuyện ngâm nước nóng này, vì cơ thể y vốn dĩ đã nóng, cho nên chỉ ngâm một chút là đã đứng dậy đi lên bờ ngồi đả tọa. Chỉ là mới đả tọa một lúc, lại nghe thấy bể bên cạnh truyền đến tiếng động.

Sư Tễ là người tập võ, thính lực tốt hơn người bình thường. Y ngồi nghe một hồi, nhịn không được mở mắt ra nhìn qua phía bên bể ngâm của Ôn Ngọc Dung.

......

Lúc này kỳ thật Ôn Ngọc Dung có hơi sững sờ, thậm chí có chút xấu hổ. Hắn cúi đầu nhìn hoàng đế đột nhiên chui vào lòng mình, chỉ có thể mím môi thấp giọng nói:

"Bệ hạ rất lạnh sao?"

Thân Giác ừ một tiếng, cậu ngâm một lúc lâu vẫn cảm thấy thân thể lạnh như băng, lạnh đến mức không chịu nổi, cho nên mới đứng dậy vòng qua bình phong đi tới chỗ Ôn Ngọc Dung. Cậu cũng mặc kệ Ôn Ngọc Dung nghĩ cái gì, dù sao hiện tại cậu chỉ cần sống sót là được.

Chỉ là ôm như vậy hình như cũng không ấm lên bao nhiêu, Thân Giác có chút nóng nảy mà mở mắt ra, nắm lấy tay Ôn Ngọc Dung để lên eo mình, "Ôm chặt."

"...... Vâng." Ôn Ngọc Dung càng thêm xấu hổ.

Lúc này với bình thường không giống nhau, ở trong nước, quần áo dính sát trên người, hai người cứ như vậy ôm chặt nhau, luôn như có như không đụng vào chỗ không nên đụng.

Thân Giác cảm thấy lạnh nhưng Ôn Ngọc Dung lại cảm thấy nóng. Nước suối nóng, trong lòng ngực còn ôm một người đang liều mạng cuốn lấy nhiệt độ trên người hắn.

Đương lúc Ôn Ngọc Dung nóng chịu không nổi, hắn đột nhiên nhìn thấy Sư Tễ tiến lại gần. Sư Tễ xuống nước chỉ mặc một cái quần, lúc này vòng qua bình phong, lập tức nhìn thấy hai nam nhân đang quấn chặt lấy nhau.

Bởi vì quá nóng, trên khuôn mặt trắng sứ của Ôn Ngọc Dung nhiễm một tầng ửng đỏ, lúc nhìn thấy y trong mắt lóe lên một tia xấu hổ. Mà người trong lòng ngực Ôn Ngọc Dung dường như không biết là có người tới, còn nỗ lực chui vào ngực Ôn Ngọc Dung, tóc dài bị nước ao làm ướt nhẹp, dính sát vào cổ.

Tóc dài tản dưới nước như ẩn như hiện, da thịt bị sương mù che lấp. Từ góc độ của Sư Tễ nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một chút sườn mặt của người đang núp trong lòng ngực, không thấy rõ biểu tình.

"Bệ hạ và Ôn đại nhân đang làm cái gì vậy?" Sư Tễ đột nhiên mở miệng.

Thân Giác nghe thấy tiếng nói chuyện, mới chậm rãi mở mắt ra, cậu tinh tế nhận ra tay Ôn Ngọc Dung đang dần dần buông ra, cho nên lại mạnh mẽ vùi cả người vào lòng ngực đối phương, còn hung dữ trừng Ôn Ngọc Dung: "Dám buông tay, cô trị tội ngươi."

Nếu như giọng nói không yếu ớt như vậy thì câu từ vẫn coi như là có chút khí thế, vả lại dù sao người này cũng là hoàng đế, Ôn Ngọc Dung chỉ có thể cứng đờ người tiếp tục ôm. Hắn giương mắt nhìn về phía Sư Tễ cách đó không xa, suy nghĩ một chút, mới giải thích nói: "Cơ thể bệ hạ không chịu lạnh được."

Cứ chịu lạnh kém là phải ôm nhau như vậy ư?

Vẻ mặt Sư Tễ khẽ đổi, trong chớp mắt, y đột nhiên cũng bước xuống bể, còn lớn mật đi thẳng qua chỗ hai người.

Đi đến trước mặt Thân Giác, y trầm giọng nói: "Vi thần thể nhiệt, không bằng bệ hạ lấy vi thần ủ ấm đi."

Ôn Ngọc Dung nghe vậy, biểu tình càng xấu hổ, hắn cúi đầu nhìn hoàng đế trong lòng, có chút không biết làm sao.

Dĩ nhiên là Thân Giác có nghe thấy Sư Tễ nói, cậu nghĩ nghĩ, nửa xoay đầu nhìn Sư Tễ. Đích xác là thoạt nhìn Sư Tễ ấm hơn Ôn Ngọc Dung một chút, chẳng qua là Thân Giác không thích tiếp xúc quá mức thân mật với người khác, cậu chịu ôm Ôn Ngọc Dung là bởi vì mấy đời trước bọn họ đã sớm ôm vô số lần.

"Không cần." Thân Giác quay đầu, một lần nữa rúc vào lồng ngực Ôn Ngọc Dung.

Sư Tễ nhìn thân hình đơn bạc của Ôn Ngọc Dung, lại cúi đầu nhìn chính mình, giữa mày hơi nhíu một chút, có chút bất lực.

Không biết qua bao lâu, Ôn Ngọc Dung nhận thấy người trong lòng ngực dần chìm vào trong nước, nhìn xuống mới phát hiện Thân Giác đã ngủ rồi.

Ngâm suối nước nóng mà cũng có thể ngủ được, đây cũng coi như là một loại bản lĩnh.

Hắn chuyển mắt nhìn về phía Sư Tễ bên cạnh, không tiếng động mà nói: "Bệ hạ ngủ rồi."

Sư Tễ nhìn Ôn Ngọc Dung, trả lời: "Tay chân ngươi chắc đều tê rần hết rồi, hắn nặng như vậy...Thôi bỏ đi, ngươi đưa hắn cho ta, ta ôm hắn một lúc cho "

"Cái này......hình như không ổn lắm" Ôn Ngọc Dung có hơi do dự, dù sao lần trước Sư Tễ cũng mới làm Thân Giác bị thương.

Dường như Sư Tễ đoán được suy nghĩ của Ôn Ngọc Dung, y có hơi không kiên nhẫn nói: "Lần trước ta nào biết da hắn lại non mềm như vậy, yên tâm, lần này sẽ không làm hắn bị thương đâu, đưa cho ta đi."

Tay chân của Ôn Ngọc Dung đích xác là đã tê rần, hơn nữa hắn còn muốn đi thay quần áo, cho nên sau khi rối rắm cân nhắc một phen, hắn vẫn quyết định cẩn thận đưa Thân Giác qua cho Sư Tễ.

Không thể không ca ngợi bản lĩnh hôn mê của Thân Giác, cho dù có thay đổi người ôm thì cậu vẫn không tỉnh lại. Sư Tễ không phải lần đầu tiên ôm Thân Giác, nhưng lần trước là y ôm ngang xuề xòa rồi ném người ta lên giường. Lần này cả người hoàng đế ướt đẫm, cảm giác lúc bế lên rất không đúng.

Quá mềm rồi.

Y khẽ nhíu mày trong lòng, định hỏi Ôn Ngọc Dung có cảm thấy giống y hay không, nhưng Ôn Ngọc Dung đã đứng dậy đi ra khỏi suối nước nóng rồi, cho nên y chỉ có thể dằn nghi hoặc trong lòng mình xuống.

Ôn Ngọc Dung đi ra ngoài rất lâu, lâu đến mức Sư Tễ cũng thấy hơi buồn ngủ rồi. Buổi sáng y thức dậy sớm, ngâm nước nóng lâu cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Một thoáng ngủ gật khó tránh khỏi sơ sẩy, không ôm chặt người, hại Thân Giác sặc một ngụm nước.

Thân Giác bị sặc nước thì lập tức tỉnh táo, vừa định nổi giận thì đột nhiên nhận ra người đang ôm mình là Sư Tễ, hai mắt tức thì mở to.

"Sao lại là ngươi? Ôn Ngọc Dung đâu?" Trong giọng nói của Thân Giác ẩn ẩn tức giận, vừa nói vừa nỗ lực muốn đẩy Sư Tễ ra.

Nhưng thân thể cậu vốn dĩ yếu ớt, ngâm nước nóng lâu như vậy, tay chân càng mềm nhũn ra. Cậu đẩy, Sư Tễ cũng thuận thế buông tay. Ai ngờ vừa buông lỏng tay, cậu đã chìm ngay xuống dưới nước.

Sư Tễ thấy thế, chỉ có thể ôm người lên, "Bệ hạ, ai ôm mà chẳng giống nhau? Rõ ràng là người không có sức lực, còn muốn thể hiện cái gì?"

Không thể không nói, Sư Tễ này há mồm một cái mỗi câu đều đâm vào tim Thân Giác, Thân Giác vốn đã ghét bỏ thân thể này của mình, đặc biệt là ở trước mặt Sư Tễ. Thân thể y cường tráng như vậy, càng làm thân thể hư nhược này của cậu trông có vẻ yếu ớt hơn.

Lúc này Sư Tễ còn dùng loại ngữ khí "Người thực sự không hiểu chuyện gì cả" để giáo huấn cậu.

Vẻ mặt Thân Giác kém hẳn, "Buông tay!"

Sư Tễ không nhúc nhích.

Giọng Thân Giác cao hơn một phần, bên trong lộ ra sát ý, "Sư Tễ, cô bảo ngươi buông tay."

Lúc này Sư Tễ mới nới lỏng tay ra.

Tuy rằng Thân Giác vẫn hơi lảo đảo một chút, nhưng rất nhanh đã chống tay lên bờ hồ đứng lên, ngã trái ngã phải cố gắng leo lên bờ. Sư Tễ muốn qua giúp, cũng bị cậu trừng mắt trở về.

Chờ Thân Giác thật vất vả mới bò lên trên bờ, Ôn Ngọc Dung lúc này mới xuất hiện. Hắn nhìn thấy Thân Giác đã tỉnh, lập tức bước nhanh tới, còn chưa kịp mở miệng đã ăn một cái tát.

Khá khen cho Thân Giác vẫn còn đủ sức để đánh người, cậu kéo tóc dài đang quấn eo ra, biểu tình lạnh băng, "Ôn Ngọc Dung, ngươi thật to gan, dám liên thủ với Sư Tễ lừa gạt cô."

......

Từ ngày đó trở về sau, Ôn Ngọc Dung không còn được diện kiến Thân Giác nữa. Cho dù hắn có cầu kiến, Thân Giác cũng không cho gặp.

Nhoáng cái mà mùa đông đã qua đi, bọn họ đang trên đường hồi kinh.

Ngày lên đường, Ôn Ngọc Dung mới một lần nữa nhìn thấy Thân Giác. Thân Giác nằm trong đệm chăn, thân thể hình như càng kém đi, vẫn cứ luôn ho khan, ho đến gương mặt ửng hồng, cánh môi cũng có chút huyết sắc.

"Vi thần bái kiến bệ hạ." Ôn Ngọc Dung hành lễ với Thân Giác.

Thân Giác nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ tùy ý phất tay, ý bảo hắn lui xuống. Ôn Ngọc Dung đứng dậy, lại dừng một chút, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi, "Gần đây bệ hạ có còn thấy lạnh không ạ?"

Mùa đông cũng đã qua, vậy mà trông cậu lại giống như càng ngày càng yếu đi.

Thân Giác cầm khăn lụa che môi ho khan vài tiếng, hữu khí vô lực mà nói: "Cũng có liên quan gì ngươi đâu? Đi ra ngoài!"

Ôn Ngọc Dung chưa nói được hai câu đã bị đuổi ra khỏi xe ngựa, hắn đứng ở bên ngoài thấy Sư Tễ đi vào thỉnh an. Hắn định đợi lát nữa Sư Tễ ra rồi cùng về xe hồi kinh, cho nên dứt khoát chờ ở bên ngoài một chút. Ai ngờ đợi hồi lâu cũng không thấy Sư Tễ đi ra, chỉ có một thái giám tiến lên thúc giục hắn.

"Ôn đại nhân, ngài mau về xe đi, sắp phải xuất phát rồi."

Ôn Ngọc Dung hơi sửng sốt "Sư đại nhân không phải vẫn còn ở trong loan giá của bệ hạ sao?"

"A, Sư đại nhân bị bệ hạ giữ lại, cho nên không xuống đâu." Thái giám đáp.

......

Trong xe ngựa, Sư Tễ nhìn người đang mạnh mẽ rúc vào trong lòng mình, bất động thanh sắc mà nhíu nhíu mày.

Thân Giác chỉ cảm thấy lò sưởi bên cạnh thật là quá thoải mái, từ lúc Sư Tễ lên xe, y trong mắt cậu chính là cái lò sưởi. Vào đông, cậu vì trừng phạt Ôn Ngọc Dung mà tránh mặt không tiếp,  nhưng đó đồng thời cũng là đang hành hạ hân thể của chính mình.

Cậu còn cắn răng chịu đựng để thái giám ôm mình, nhưng thái giám vừa ôm cậu là bắt đầu run, run đến mức Thân Giác chỉ có thể từ bỏ. Chống chịu tới tận ngày hôm nay, cậu nhìn thấy Sư Tễ, rốt cuộc nhịn không được.

Cậu thở dài một tiếng, nếu đã như vậy rồi, quá đáng một chút cũng chẳng sao. Cậu nhét bàn tay lạnh như băng của mình vào trong quần áo của Sư Tễ, tìm được chỗ nào ấm áp nhất mới dừng lại.

Sư Tễ: "......"

Y nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được, túm lấy tay Thân Giác kéo lên trên một chút.

......

Không thể không nói, thân thể người tập võ như Sư Tễ toàn là nhiệt, Thân Giác chỉ ôm một hồi, cũng bắt đầu cảm thấy thân thể của mình nóng lên, cậu rốt cuộc cũng có được một giấc ngủ ngon.

Ngủ ngon, lúc tỉnh lại cũng cho Sư Tễ một sắc mặt tốt. Nhưng vẻ mặt Sư Tễ thì lại có chút khó coi, y không tốt tính được như Ôn Ngọc Dung, bị người ta coi là nệm thịt lót ngủ cả ngày, hơn nữa tay cậu còn luôn đặt ở chỗ không nên đặt khiến trong lòng y ứa ra lửa.

"Lui xuống đi." Thân Giác nói với Sư Tễ, "Sau bữa tối thì lại đây, nhớ là phải tắm gội."

Sư Tễ xụ mặt lui xuống, lúc nhìn thấy Ôn Ngọc Dung y nhịn không được oán giận, "Lúc hắn ôm ngươi cũng thích sờ loạn khắp nơi sao?"

Ôn Ngọc Dung nghe vậy thì khựng một chút, sau đó lắc lắc đầu.

Sư Tễ nhíu mi, "Vậy vì sao hắn lại sờ ta? Quá biếи ŧɦái."

"Đã bảo ngươi là phải thận trọng từ lời nói đến việc làm rồi mà." Ôn Ngọc Dung nhìn qua cửa sổ xe, đè thấp thanh âm cảnh cáo Sư Tễ.

Thính lực của Sư Tễ tốt hơn Ôn Ngọc Dung rất nhiều, nếu có người ở gần là y sẽ biết, cho nên y cũng không quá để ý, ở bên cạnh xe ngựa lải nhải: "Khó trách 30 tuổi rồi còn chưa tuyển tú. Lúc đầu ta còn tưởng là do thân thể hắn không tốt, sợ chậm trễ cô nương nhà người ta. Giờ thì hiểu rồi, hắn chính là tên biếи ŧɦái thích sàm sỡ nam nhân."

Nói tới đây, y còn cực kì tức giận đá vào thành xe ngựa một cái "Được lắm, đêm nay còn muốn ta qua đó, khẳng định là còn muốn sờ mà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi