XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

Một giấc ngủ này dường như kéo dài thật lâu, lại như cũng không hẳn là vậy. Thân Giác có thể cảm nhận được bên cạnh mình có người, còn không chỉ có một người. Những người đó cứ bận rộn tới tới lui lui.

Lúc Thân Giác có thể mở mắt ra, đập vào mắt cậu là màn trướng màu vàng kim. Cảnh sắc quá mức quen thuộc khiến cậu hơi sửng sốt một chút.

Cậu khó khăn cử động, vừa mới hơi xoay đầu đã trực tiếp đối diện với một đôi mắt.

Đôi mắt ấy va phải ánh nhìn của Thân Giác, đột nhiên mở to, "Bệ hạ! Bệ hạ, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi! Nô tài lập tức đi bẩm báo với Thái Hậu nương nương ngay."

Tức là sao?

Thái Hậu? Đồng Mộng Nhi sao?

Lúc Đồng Mộng Nhi đỏ mắt vội vàng chạy tới bên mép giường cậu, ôm chặt lấy Thân Giác gọi bảo bối ngoan, Thân Giác mới nhận ra cái cảnh này hình như bắt đầu lại từ đầu rồi.


"Bảo bối ngoan, con muốn hù chết mẫu hậu có đúng không? Con bị bệnh nhiều ngày như vậy, mẫu hậu khóc ngày khóc đêm, mẫu hậu chỉ nghĩ nếu như con đi, mẫu hậu cũng chẳng thiết sống nữa." Đồng Mộng Nhi vừa nói vừa lau nước mắt, nói xong, thấy Thân Giác cứ ngơ ngác nhìn mình, bà khẽ chớp mắt, "Bảo bối ngoan, sao con lại nhìn mẫu hậu như vậy?"

Thân Giác hơi quay mặt đi, nhíu mày.

Lúc này ký ức của cậu đang chậm rãi phục hồi, những suy nghĩ lung tung rối loạn trong não được chải vuốt rõ ràng.

Cảnh này lại một lần nữa bắt đầu, cậu không biết vì sao lại trở về thời điểm này. Theo đạo lý mà nói, một khi cảnh này không thể phá, cậu sẽ tiến vào vòng luân hồi mới tiếp theo. Nhưng kì lạ là cậu không nhập luân hồi mà lại làm lại từ đầu.

Cậu quay về năm 29 tuổi, những chuyện xảy ra trước năm 29 tuổi của đời này không khác gì mấy đời trước là bao.


Vậy tại sao lại trở về cái cảnh này? Chẳng lẽ là Ôn Ngọc Dung trọng sinh?

Thân Giác không biết sau khi mình tự sát đã xảy ra những chuyện gì, cho nên cũng không biết Ôn Ngọc Dung chết như thế nào, cũng không có cách nào xác định cái cảnh này bắt đầu lại có phải là có liên quan đến Ôn Ngọc Dung hay không.

Có điều, cậu cũng chẳng quan tâm.

Cậu chẳng muốn phải nhọc lòng nghĩ cách khiến Ôn Ngọc Dung yêu mình nữa, cũng không muốn dính líu đến mối quan hệ giữa Ôn Ngọc Dung và Sư Chu. Hai người bọn họ muốn yêu như thế nào thì yêu như thế nấy đi.

Lúc này đây, cậu chẳng còn thiết tha thay đổi bất cứ thứ gì cả.

Thân Giác quyết định cứ sống như mấy đời trước là được rồi, bình đạm nhạt nhẽo trôi qua cái cảnh này cho xong.

Cho nên khi Đồng Mộng Nhi nhắc tới chuyện tìm người xung hỉ cho cậu, Thân Giác ngay cả tên đối phương cũng không thèm hỏi đã nói: "Mẫu hậu cứ quyết định là được."


Đồng Mộng Nhi nhìn chằm chằm Thân Giác, không biết vì sao, tự dưng bà cảm thấy bảo bối ngoan của mình hình như đã thay đổi. Tuy trước kia thân thể Thân Giác không tốt lắm, nhưng đôi mắt vẫn luôn sáng ngời, nhưng hiện tại cặp mắt phượng di truyền từ bà không còn chút ánh sáng nào, con ngươi đen như mực không phản chiếu bất cứ thứ gì, bên trong trống hoác hoang vu.

Bà cứ nhìn, suýt chút nữa đã bật khóc.

Đồng Mộng Nhi vươn tay sờ mặt Thân Giác, trong mắt lóe lệ quang, "Giác Nhi, mẫu hậu chỉ có mình con, coi như là vì mẫu hậu được không, con phải sống thật tốt có biết chưa? Không được tự ý suy sụp. Con cứ như vậy, người yêu thương con biết phải làm sao bây giờ?"

Người yêu cậu sao?

Sư phụ biết cậu không có cách nào phá giải luân hồi, hẳn là sẽ khổ sở đi, còn có...... Sư huynh, có lẽ cũng sẽ có một chút khổ sở.
Còn lại, hẳn là không còn ai.

Sư phụ chỉ nhận hai người đệ tử là cậu và sư huynh. Những năm Thân Giác còn ở trên trời chỉ biết tu tiên, còn lại cái gì cũng không biết, những tiên quân tiên tử không biết một người nào, cũng không nhớ rõ.

Đối với thần tiên mà nói, chỉ cần không phạm phải sai lầm gì lớn là có thể sống rất nhiều rất nhiều năm, chỉ cần thời gian đủ dài, sư phụ và sư huynh hẳn là có thể quên cậu.

"Thân Giác!" Không biết có phải Đồng Mộng Nhi nhìn ra tâm tình hiện giờ của Thân Giác hay không, đột nhiên lại gọi đủ cả họ lẫn tên Thân Giác, "Có phải con muốn mẫu hậu chết con mới vừa lòng hay không?"

Rõ ràng là bà mắng Thân Giác, nhưng người khóc cũng là bà.

Thân Giác nhìn Đồng Mộng Nhi khóc không ngừng được, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt bà, "Mẫu hậu, nhi thần sẽ sống thật tốt, không đi tìm chết đâu, người cứ yên tâm."
Cứ sống như vậy đi. Tuy cậu không vui nhưng người khác có thể vui vẻ một chút, vậy cũng được rồi.

......

Bởi vì thân thể Thân Giác không khỏe, cảm xúc cũng không được tốt, Đồng Mộng Nhi không nhắc lại chuyện xung hỉ với Thân Giác nữa, mà Thân Giác cũng chẳng hỏi. Hoàng hôn chiều hôm ấy, Thân Giác mới biết được hôm nay là ngày Ôn Ngọc Dung tiến cung.

"Bệ hạ, Phụng Quân đang ở thiên điện, đã tắm gội thay quần áo rồi ạ, đang ở bên ngoài chờ triệu hoán." Đại thái giám bên người Thân Giác cẩn thận bẩm báo.

Mấy ngày nay tuy Thân Giác không nổi nóng, cũng không trừng phạt đám nô tài bọn họ nữa, nhưng bọn họ lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn, cứ luôn cảm thấy thanh đao treo trên đầu kia bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"Vậy sao? Vậy thì cho hắn vào đi." Thân Giác tùy ý nói.
Dù sao Ôn Ngọc Dung đến đây cũng chỉ như đi ngang qua sân khấu. Ôn Ngọc Dung vừa vào không bao lâu thì cậu đã bị Sư Chu điểm huyệt ngủ rồi, sau đó hai người bọn họ sẽ làm chuyện đó ở trên long sàng của cậu.

Mấy đời trước Đồng Mộng Nhi sợ chuyện hạ thuốc Ôn Ngọc Dung bị gièm pha lan truyền ra bên ngoài, còn cố ý cho tất cả cung nhân, thái giám hầu hạ Thân Giác lui xuống, phân phó toàn bộ cung nhân chỉ được canh giữ ở bên ngoài Thừa Đức Điện, chỉ để lại một tiểu thái giám đứng ở cửa chờ, đợi ý chỉ.

Một đời này cũng không ngoại lệ, sau khi mấy thái giám nâng người vào, lại lập tức liễm mi cúi đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.

Thân Giác ngồi trước cửa sổ, cầm kéo tu bổ bồn hoa trước mắt, ánh mắt chưa từng liếc qua bên giường một lần nào. Cậu chỉ còn chờ Sư Chu xuất hiện, điểm huyệt ngủ của cậu nữa là xong.
Thời gian trôi qua từng chút một, nến trên bàn cũng đã cháy được một nửa rồi mà Sư Chu vẫn còn chưa tới. Thân Giác không khỏi có chút mệt nhọc, cậu buông kéo, đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ là còn chưa kịp bước chân ra đã bị người gọi lại.

"Bệ hạ!"

Bước chân Thân Giác chợt khựng lại.

Bởi vì giọng nói này không phải là của Ôn Ngọc Dung.

Cậu quay đầu, nhìn thấy thiếu niên chỉ mặc áσ ɭóŧ chui ra từ trong đệm chăn.

Vì sao lại là Sư Chu?

Bây giờ Sư Chu chỉ mới tròn 17 tuổi, là thời khắc phong hoa rực rỡ nhất, trên gương mặt tuấn mỹ che một rặng mây đỏ, trong mắt cũng là sóng nước lóng lánh. Y nhìn Thân Giác không chớp mắt, "Bệ hạ định đi đâu?"

Thân Giác nhìn người trước mắt, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Sao có thể là Sư Chu?

Hẳn là Ôn Ngọc Dung mới đúng.

Không, có khả năng Ôn Ngọc Dung thật sự trọng sinh, cho nên Ôn Ngọc Dung động tay thay đổi chút chuyện xưa, người xung hỉ từ chính hắn biến thành Sư Chu.
Cũng không đúng, Ôn Ngọc Dung muốn thành hôn với Sư Chu, sao có thể đưa Sư Chu vào trong cung được?

Đại để là do Thân Giác đứng ở đó suy nghĩ quá nghiêm túc, ngay cả khi Sư Chu đã kề sát bên người mình, cậu cũng không nhận ra.

"Tối nay bệ hạ không ở đây sao?"

Tuy rằng Sư Chu mới 17 tuổi nhưng dáng người đã cao lớn hơn Thân Giác, chỉ có khuôn mặt là vẫn còn lộ ra vài phần non nớt. Nhưng lúc này y lại nỗ lực co người lại, dường như định đắp nặn xây dựng hình tượng yếu ớt nhược liễu phù phong, nhưng càng ra vẻ lại càng trông chẳng ra sao.

Thân Giác nghe thấy giọng nói sát bên, mới chậm trễ nhận ra Sư Chu đã cách mình rất gần rồi. Cậu lập tức lui lại mấy bước.

Sư Chu thấy thế, lại tinh tế cẩn thận bước lên phía trước một bước, "Bệ hạ, đêm đã khuya lắm rồi."
Thân Giác không nhúc nhích, trong mắt Sư Chu hiện lên một tia kinh hỉ, nhưng phần cảm xúc này giấu thật sự sâu. Y chậm rãi dịch đến bên cạnh Thân Giác, vừa mới vươn tay định kéo đối phương, Thân Giác đột nhiên xoay người nôn ra.

Sư Chu cứng người tại chỗ, gương mặt mới vừa rồi còn phiếm rặng mây đỏ thoáng cái đã trắng bệch.

Gần đây Thân Giác không ăn uống gì được, chỉ toàn uống thuốc, có nôn cũng không nôn ra thứ gì cả, chỉ nôn khan. Cậu nôn xong, hai mắt đều đỏ lên, chậm chạp ngồi dậy, cũng không thèm nhìn Sư Chu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhấc chân đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi