XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

Gương mặt bị chạm nhẹ một cái, Dục Thanh còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã nghe thấy trong miệng đối phương thốt ra hai từ ——

“Bảo bối”.

Gì cơ? Công tước gọi hắn là bảo bối?

Tuy rằng Dục Thanh rất muốn bảo trì trấn định, nhưng vì những lời này của đối phương thật sự quá đáng sợ, đến mức khiến hắn động cũng không dám động. Thân Giác dĩ nhiên là phát hiện thân thể Dục Thanh cứng đờ, nhưng cậu cũng không để ý lắm, chỉ nhếch khóe môi, vươn tay tao nhã nhấc ly thủy tinh chứa máu tươi mà mới vừa rồi Dục Thanh còn nhìn chằm chằm một lúc lâu lên, nhét vào tay đối phương, “Bên trong này có bỏ thêm cồn, em có thể nếm thử một chút, nhưng đừng uống quá nhiều.”

“Vâng.” Dục Thanh ngơ ngác trả lời, tầm mắt không biết phải đặt ở đâu, cuối cùng dứt khoát đặt trên cái ly trong tay.

Có lẽ công tước phát hiện là hắn muốn uống nhưng lại ngại lấy, cho nên cố ý đưa cho hắn đúng không?

Tiêu Vấn San thình lình bị show ân ái, biểu tình có chút đặc sắc. Một lát sau, cô mới giơ tay vỗ vỗ ngực mình, “Thân Giác, khoảng thời gian trước anh bị thương, vẫn không chịu ra khỏi cửa, em còn tưởng là anh đổi tính rồi. Bây giờ xem ra là anh đổi tính thật, bảo bối của anh thoạt nhìn rất mê người, đã thành niên chưa? Lần đầu tiên tham gia yến hội có phải không? Cậu ấy là con cái nhà ai vậy?”

“Đã thành niên, không cần lo lắng, tôi không xuống tay với trẻ vị thành niên được.” Thân Giác chỉ trả lời câu hỏi trước của Tiêu Vấn San, sau đó nghiêng đầu, đè thấp thanh âm nói với Dục Thanh, “Uống thì uống đi, không cần duỗi đầu lưỡi liếm đâu.”

Cũng bởi vì hành động này của Dục Thanh mà đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

Những quý tộc sống lâu năm đều là một đám lão bánh quẩy quen thuộc lẫn nhau, mà Dục Thanh lại là gương mặt mới đêm nay nên hiển nhiên rất được chú ý, hắn lại làm ra hành động mê người mà không tự biết này, khiến cho đám lão bánh quẩy đó cũng bắt đầu có chút ngo ngoe rục rịch.

Dục Thanh bị nói như thế thì vội vàng cúi đầu, “Thực xin lỗi.”

Thân Giác nhìn Dục Thanh cẩn thận chặt chẽ như vậy, kỳ thật nội tâm có chút phức tạp. Trong trí nhớ của cậu, hẳn là Kiều Giang Nguyên thích Dục Thanh trước. Cậu đối với loại nô lệ như Dục Thanh này không có ấn tượng gì, khi đó toàn tâm toàn trí của cậu đều đặt hết trên người Kiều Giang Nguyên. Cả Dục Thanh lẫn người trong trang viên đều như nhau, bị cậu ngó lơ.

Thế rồi sau khi cậu phá sản, lúc gặp lại thì hắn đã là một Dục Thanh đầy kiêu ngạo, phảng phất như hắn chính là mỹ nhân trời sinh đã dùng tiền mà dưỡng ra, làm gì có ai có thể nhận ra khi còn nhỏ hắn từng bị ném trên đường cái, chỉ có thể dựa vào ăn rác rưởi và uống máu chuột để tồn tại chứ.

Khi đó Dục Thanh tự nhiên hào phóng, tuyệt không phải là dáng vẻ như bây giờ.

Một người thực sự có thể thay đổi lớn đến như vậy ư?

Thân Giác có chút hoài nghi biểu hiện bây giờ của Dục Thanh có phải chỉ là giả vờ hay không.

Tiêu Vấn San nhìn hai người bọn họ, kiều mị cười, “Thân Giác, anh phải trông chừng người cho thật kỹ đó, em thấy tối nay có rất nhiều người vẫn luôn nhìn bảo bối của anh.”

“Ừ.” Thân Giác không nóng không lạnh lên tiếng, lại chủ động kéo Dục Thanh ngồi xuống, “Ngồi đi, đấu giá sắp bắt đầu rồi.”

Bọn họ ngồi xuống không bao lâu thì có một phục vụ đến phát bảng đấu giá. Người nọ vốn cũng định phát cho Dục Thanh một dãy số, nhưng Dục Thanh lại vội vàng lắc đầu cự tuyệt, nói mình không tham gia đấu giá. Thân Giác nhìn hắn một cái, cũng không nói gì. Với tính tình hiện tại của Dục Thanh, cho dù hắn có muốn thứ gì phỏng chừng cũng sẽ không nói ra.

……

Đấu giá bắt đầu.

Suốt nửa đầu của trận đấu giá Thân Giác không thấy gì hứng thú cả, cũng may là Tiêu Vấn San bị hàng đấu giá hấp dẫn lực chú ý, cuối cùng cũng buông tha cho cậu. Nhưng còn một người nữa bên cạnh cậu hình như cũng ngồi không yên, thường xuyên ngọ nguậy.

Cậu chỉ có thể quay đầu qua, thấp giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Dục Thanh vốn đang cúi đầu, nghe thấy Thân Giác hỏi mình mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt mạc danh ướt át, trên mặt thậm chí còn phiếm hồng, “Công tước, tôi…… tôi cảm thấy không thoải mái, tôi có thể đi về trước không?”

Lúc hắn nói những lời này cố ý ép giọng xuống thật nhỏ, giống như rất sợ những người chung quanh nghe thấy được. Nhưng chính tại vì thanh âm quá nhỏ, bên tai lại có giọng MC giới thiệu hàng đấu giá, Thân Giác không thể nghe rõ lời Dục Thanh nói, “Hửm?”

Dục Thanh thẹn thùng nhấp môi dưới, dứt khoát kề sát vành tai của Thân Giác nói lại một lần nữa.

Khoảng cách quá gần, Dục Thanh có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người đối phương. Cảm giác không giống như là từ trên quần áo, mà là từ da thịt tản ra, còn có một cỗ huyết vị ngòn ngọt, hắn nhịn không được nhẹ hít một hơi.

Hít sâu một hơi này, phản ứng của thân thể hắn càng không thích hợp.

Thân Giác hơi nghiêng đầu, còn ngả người ra sau một chút, lúc này mới nghe rõ, cho nên cậu nghiêm túc nhìn Dục Thanh. Vừa thấy đã phát hiện vẻ mặt của Dục Thanh rất không thích hợp, giống như là…… Trúng thuốc.

Ánh mắt cậu nháy mắt đảo qua cái ly cậu vừa mới đưa cho Dục Thanh. Cái ly kia trước khi bọn họ tới đã đặt sẵn ở trên bàn, lúc cậu và Tiêu Vấn San đang nói chuyện cũng có không ít người đã đi ngang qua cái bàn này, nhưng cậu không để ý lắm.

Chẳng lẽ nước uống trong ly này bị bỏ thuốc?

Thân Giác nhìn xuống MC vẫn còn đang đấu giá vật phẩm nào đó, rất lâu nữa mới tới thời gian đấu giá chiếc nhẫn kia. Nhưng thân thể Dục Thanh không khoẻ, cậu không thể giữ Dục Thanh ở lại nơi này, cũng không thể để đối phương đơn độc một mình trở lại xe được. Cậu bảo đảm, chỉ cần cậu để Dục Thanh rời khỏi tầm mắt mình một chút thôi, nháy mắt tiếp theo nói không chừng sẽ có một vị quý tộc không biết xấu hổ nào đó nhảy ra trói người lên trên giường.

Nói đi cũng phải nói lại, người dám ở dưới mí mắt cậu mà bỏ thuốc thật đúng là lớn mật.

Thân Giác trực tiếp đứng lên, một tay nhấc cái ly Dục Thanh vừa mới uống lên, một bên kéo Dục Thanh, “Chúng ta về.”

Lúc này Dục Thanh đã có chút đứng không vững, nhưng hắn vẫn cực lực khống chế chính mình.

Tiêu Vấn San thấy Thân Giác đột nhiên đứng dậy, hơi sửng sốt, “Các anh đi đâu thế?”

“Không có thứ tôi muốn, cho nên đi trước. Em giúp tôi nói với Vệ gia một tiếng, đợi lát nữa tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của bọn họ.” Thân Giác đứng gần Dục Thanh, dĩ nhiên là phát hiện thân thể đối phương khẽ run lên nhè nhẹ, cho nên cậu đành dứt khoát vòng tay qua vai của hắn, ôm lấy đối phương đi ra ngoài.

Lúc Dục Thanh bị ôm lên thân thể không khỏi cứng đờ, nhưng hắn rất nhanh lại thả lỏng thân thể.

Phòng bán đấu giá ánh đèn lờ mờ, Dục Thanh nhịn không được nhìn người bên cạnh. Sườn mặt đối phương như một bức tranh sơn dầu, nùng lệ mà sắc bén, tính công kích cực mạnh, ngay cả hàng mi dài cũng rất rõ ràng, không hề cong. Lúc rũ mắt nhìn người khác sẽ giống như đuôi yến của bướm đen nhẹ rũ xuống. Dưới cánh bướm là ngọn núi cao ngất thẳng tắp, ánh sáng chậm rãi ngừng trên gương mặt cậu, bởi vì tối tăm, cảm giác xa cách trên người đối phương dường như nhạt đi không ít.

Bởi vì cách rất gần, cho nên Dục Thanh còn thấy được vài dấu răng trên cổ đối phương. Vài dấu này, đều là hắn cắn ra.

Thân Giác không chú ý tới, nhưng hắn chú ý tới, rất nhiều người cũng phát hiện dấu răng trên cổ Thân Giác, ánh mắt luôn như có như không liếc qua, sau đó lại nhìn về phía hắn.

Những quý tộc đó khẳng định là đang suy nghĩ rằng ai có thể hút máu của Thân Giác.

Bọn họ sẽ hoài nghi hắn sao?

Đang lúc Dục Thanh miên man suy nghĩ, bọn họ đã đi khỏi phòng bán đấu giá rồi. Thân Giác mở cửa xe ra rồi lập tức nhét Dục Thanh vào, sau đó chính cậu cũng ngồi vào bên kia. Tài xế và bảo tiêu thấy bọn họ đi ra nhanh như vậy thì có chút kinh ngạc, “Công tước, hội đấu giá kết thúc rồi sao?”

“Vẫn chưa, lái xe đi tới kỹ viện gần đây nhất đi.” Thân Giác bình tĩnh nói xong, lại nhìn Dục Thanh đang co người qua một bên, “Ngươi có thể nhịn tiếp không?”

Lúc Dục Thanh nghe được hai chữ kỹ viện thì đột nhiên ngẩng đầu. Vốn là hắn đã cố gắng giấu đi phản ứng thân thể của chính mình, nhưng tại sao vẫn bị đối phương phát hiện?

“Không, tôi không cần đi kỹ viện đâu!” Hắn vội vàng lắc đầu.

Thân Giác nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một đứa nhỏ vô cớ gây rối, “Sẽ tìm cho ngươi một phụ nữ sạch sẽ, hoặc là đàn ông, nếu ngươi muốn.” Cậu dừng một chút, “Hay là ngươi lo lắng chuyện tiền bạc? Tối nay là ta dẫn ngươi đi ra ngoài, cho nên theo lý mà nói thì tình huống hiện tại của ngươi ta cũng có một phần trách nhiệm. Thế nên không phải lo lắng chuyện tiền bạc đâu, ta trả.”

Sắc mặt Dục Thanh trắng bệch, hắn há miệng thở dốc, nhưng chưa kịp nói tiếng nào thì Thân Giác đã quay đầu đi, “Lái xe, nhanh lên.”

“Không, không cần tới chỗ đó..” Dục Thanh rốt cuộc cũng nói ra câu mà mình muốn nói, nhưng lời nói của hắn không có trọng lượng, tài xế cũng không nghe lời hắn. Ba người trên xe nhưng không một ai để ý đến suy nghĩ của hắn cả. Dục Thanh ngồi trên ghế xe, rõ ràng là thân thể nóng vô cùng, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.

Lần đầu tiên hắn thấy tức giận với xuất thân của mình như vậy. Nếu hắn không phải là một bán huyết tộc thì tốt rồi, nếu hắn…… nếu hắn cũng là một quý tộc, thì liệu có ai đó sẽ lắng nghe những gì hắn nói, lắng nghe ý kiến của hắn hay không?

Tài xế lái xe thật sự nhanh, rất nhanh đã tìm thấy một kỹ viện cao cấp đang mở cửa.

Thân Giác chỉ nhìn lướt qua rồi ném một xấp tiền trong người mình cho Dục Thanh, “Đi xuống đi, đúng rồi, có cần ngày mai quay lại đón ngươi không?”

Dục Thanh nhìn một xấp tiền dày bị ném lên đùi mình, hơn nửa ngày mới duỗi tay cầm lấy. Hắn vẫn luôn cúi đầu, giống như không muốn để người khác thấy rõ biểu tình trên mặt mình, “Không…… Không cần.” Hắn run tay mở cửa xe ra, lúc đi xuống còn loạng choạng suýt ngã, cũng may là hắn kịp thời vịn cửa xe.

Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, bàn tay không cầm xấp tiền gắt gao nắm chặt thành nắm đấm. Hắn xoay người bước từng bước một về phía kĩ viện kia. Trước cửa có một bảo vệ, nhìn thấy hắn thì hơi nhướn mi, “Tiên sinh, tới hưởng lạc sao? Mời vào trong.” Gã đưa cho Dục Thanh một cái mặt nạ.

Đối phương dường như là người nghiện thuốc, lúc mở miệng nói chuyện sẽ phả ra mùi khói thuốc nồng nặc, làm cho mặt Dục Thanh vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch ra. Hắn nhìn đối phương, đành lê bước chân nặng nề vào bên trong.

Sau khi Thân Giác nhìn thấy Dục Thanh tiến vào, lại nói với bảo tiêu trên xe: “Ngươi cũng xuống đi, đi theo hắn.”

Bảo tiêu hơi sửng sốt, “Công tước, Dục Thanh đi…… Tôi đi theo cậu ta sao?”

“Đúng vậy, ngươi phải bảo đảm không được để cho người khác thượng hắn.” Thân Giác bình tĩnh nói.

Bảo tiêu vừa nghe, cảm thấy lời Thân Giác nói cũng rất có lý, vội vàng xuống xe.

Trong xe cũng chỉ còn lại Thân Giác và tài xế. Thân Giác lấy đồng hồ quả quýt ra nhìn giờ, hiện tại đã là rạng sáng một giờ rưỡi, nếu Dục Thanh làm nhanh, hẳn là có thể trở ra đây trước hai giờ. Hy vọng hắn đừng có ở bên trong chọn đến hoa mắt.

Để Dục Thanh đi kỹ viện giải quyết vấn đề thân thể đã là biện pháp tốt nhất mà Thân Giác có thể nghĩ ra. Cậu không thể để những người khác giúp Dục Thanh giải quyết vấn đề này được, bởi vì rất có khả năng sẽ phát sinh tình cảm. Nhưng nếu đến kỹ viện thì vấn đề lại đơn giản hơn rất nhiều, một bên bỏ tiền một bên bỏ hàng, hai bên thoả thuận xong. Hơn nữa loại kỹ viện cao cấp như thế này, khách hàng đều phải đeo mặt nạ, tính bảo mật rất cao.

Chỉ là có khả năng sẽ có người nhận ra xe của cậu, thế nên Thân Giác phân phó tài xế, “Lái lên phía trước một chút.”

“Được.” Tài xế làm theo.

****************

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kiều nô: Em cho rằng tôi bần cùng, là một bán huyết tộc thì không có tình cảm sao? Tôi thề với em, nếu thượng đế giao cho tôi tài phú và quyền thế ngập trời, tôi sẽ khiến em không có cách nào rời khỏi tôi, cũng tựa như hiện tại tôi không có cách nào rời khỏi em vậy. Tuy rằng thượng đế không làm như thế, nhưng khi chúng ta ở trên giường vẫn như cũ là tôi ở bên trên!

Bá đạo thổ địa chủ: Tháng này không có tiền công.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi