XỬ LÝ VẠN NHÂN MÊ MỘT TRĂM LOẠI PHƯƠNG PHÁP

Thân Giác còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị gõ vang.

Tiếng Dục Thanh ở ngoài cửa vang lên, "Anh Hướng Văn, tôi có việc này tìm anh, anh đã ngủ chưa?"

Hướng Văn cả kinh, ngẩng đầu khỏi người Thân Giác. Trong mắt anh ta hiện lên hoảng loạn, ngượng ngùng, tức giận, những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau. Kỳ thật làm một nam phó đủ tư cách bên người công tước, tuyệt đối không thể làm ra loại hành vi như câu dẫn chủ nhân. Chuyện Hướng Văn vừa làm không nghi ngờ gì chính là đã vượt rào, nếu như Thân Giác tức giận, hoặc là quản gia biết, có thể trực tiếp đuổi anh ta ra khỏi trang viên.

Đây cũng là một nguyên nhân Hướng Văn bất mãn Dục Thanh, Dục Thanh căn bản không xứng làm một nam phó, nhưng Thân Giác và quản gia đều làm như không nhìn thấy, ngầm đồng ý hành vi vượt tuyến của Dục Thanh.

Nhưng Hướng Văn dù sao cũng được bồi dưỡng qua trường lớp. Tuy rằng anh ta lớn mật câu dẫn Thân Giác, nhưng cũng sợ hãi chuyện của mình bị người khác phát hiện. Hướng Văn cắn môi, một lần nữa cúi đầu nhìn Thân Giác, thân thể anh ta càng run hơn, mắt thường cũng có thể thấy được.

"Anh Hướng Văn? Tôi vào được không?" Bên ngoài lại vang lên tiếng Dục Thanh.

"Công tước." Hướng Văn nghe thấy thanh âm bên ngoài, ai oán thấp giọng gọi Thân Giác một tiếng.

Thân Giác nhíu mi, nửa ngày, cậu mới thở dài một hơi, dùng một chút lực, lật người đảo ngược vị trí của mình và Hướng Văn. Cậu chế trụ hai tay của Hướng Văn, cố định chắc trên đỉnh đầu rồi cúi người xuống. Chờ tới khi Dục Thanh mở cửa, nhìn thấy chính là cảnh tượng Thân Giác chôn mặt ở cổ Hướng Văn, mà Hướng Văn một thân ngây ngốc, gương mặt thanh tú đỏ bừng, hai tay bị khống chế, ngón tay vô lực cuộn tròn.

Dục Thanh nắm chặt then cửa, gương mặt vô cảm nhìn một màn trước mắt.

Hướng Văn không biết bị chạm vào chỗ nào, vô thức phát ra một tiếng rên rỉ, bên trong tràn ngập mị ý nồng đậm. Dục Thanh cảm thấy đến hắn cũng không phát ra âm thanh dâm đãng như vậy, cả người có chút rét run. Hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Thấy Thân Giác ngẩng đầu không vui nhìn về phía mình, Dục Thanh mới cứng mặt chậm rãi từ trong phòng lui ra ngoài.

Hắn vừa nãy vẫn còn ảo tưởng một màn trước mắt là giả, là hắn nằm mơ. Nhưng đến khi hắn nhìn thấy khóe môi Thân Giác dính máu, răng nanh vẫn còn lộ ở bên ngoài, cũng biết đây không phải là mộng.

Thân Giác chán ghét hút máu của hắn, thế nhưng ban ngày lại cố ý tới đây hút máu của Hướng Văn.

Ha hả, khó trách Hướng Văn vô luận là làm sai nhiều hay ít, Thân Giác cũng không trách móc anh ta. Cậu chỉ cho hắn một đôi khuy măng séc, còn là do Hướng Văn chọn. Nhưng cậu tặng Hướng Văn, lại là ghim cài áo giá trị xa xỉ do mình đích thân chọn.

Làm mất một cái, còn mua cho một cái tốt hơn.

Dục Thanh vừa đi, vừa cười lạnh ra tiếng. Hắn còn tưởng rằng hắn là người đặc biệt nhất trang viên này, chỉ có hắn mới có thể có được công tước, nhưng hiện tại xem ra, hết thảy chỉ là hắn tự mình đa tình. Tất cả mọi chuyện đã sai ngay từ lúc bắt đầu, là do hắn ảo tưởng quá nhiều. Bây giờ hắn có khác gì người mẹ đáng thương kia của hắn đâu.

Lúc Dục Thanh còn nhỏ, từng có người trộm nói cho hắn biết, cha của hắn là một vị quý tộc, đùa bỡn một thiếu nữ nhân loại, sau khi chơi đùa đủ rồi thì vỗ mông rời đi. Thế nhưng mẹ của hắn vẫn đang đợi người đàn ông đó trở về, thẳng đến khi bụng bầu không giấu được nữa, cũng không thể bỏ, chỉ có thể sinh ra.

Hắn bị vứt bỏ ở rìa biên giới giữa nhân loại và huyết tộc, đó là nơi không ai quản, là nơi tàn nhẫn nhất trên lục địa này. Dục Thanh đã từng thề, hắn nhất định phải sống thật tốt, phải ở địa vị thật cao, không để cho bất cứ một ai dám khinh thường hắn. Hắn tuyệt đối không muốn giống như người mẹ ngu xuẩn kia của hắn, ngây ngốc tin tưởng một người đàn ông, tin tưởng vào tình yêu hư vô.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn vẫn giẫm lên vết xe đổ của mẹ ngày trước, bị những biểu hiện giả dối ấy mê hoặc.

Không thể tin tưởng vào bất cứ ai, chỉ có nắm trong tay quyền thế và tiền tài, mới có thể giúp hắn chân chính tồn tại.

Dục Thanh nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài xuống cằm.

Nếu như hắn có được quyền thế và tiền tài, hắn mới có thể có được thứ mình muốn, mà không phải như hiện tại, chỉ có thể dùng ra một ít thủ đoạn ti tiện mà vô dụng. Thân Giác căn bản không thèm để ý hắn, cho dù hắn có làm thật nhiều việc, lại rất tri kỷ, Thân Giác vẫn chỉ quan tâm đến Hướng Văn ngu xuẩn kia.

Hắn bỗng dưng nở nụ cười, tiếng cười nhẹ bất chợt bật ra ở hành lang dài trống vắng có vẻ phá lệ dọa người. Dục Thanh đi qua hành lang dài, đầu ngón tay sờ lên bức bích họa đẫm máu trên tường, gương mặt xinh đẹp dần dần vặn vẹo.

Hắn nhất định sẽ có được thứ mà hắn muốn, chẳng sợ hậu quả như thế nào, trong mắt Thân Giác cuối cùng chắc chắn chỉ có hắn, hắn tin điều đó.

Dục Thanh dừng chân, thu hồi tất cả tươi cười trên mặt, ánh mắt đen nhánh nhìn thẳng phía trước, bởi vì cả trang viên huyết tộc đều đang ngủ say, bức màn khép lại, ban ngày nhìn qua kỳ thật so với ban đêm còn âm trầm khủng bố hơn gấp trăm lần.

Hắn đứng giữa hành lang, bất động không cười không nói, như một diễm quỷ đầy hoa lệ. Diễm quỷ này vì ghen ghét mà chết, vì báo thù mà sống.

......

Dục Thanh ở trong phòng Thân Giác đợi suốt cả một ngày, thẳng đến khi đêm xuống, hắn mới chờ được người trở về. Thân Giác nhìn Dục Thanh, không nói bất kì cái gì, chỉ đi vào trong phòng tắm, Dục Thanh muốn theo sau, nhưng lại bị ngăn ngoài cửa.

"Không cần ngươi hầu hạ, đi ra ngoài đi, nói với quản gia, bữa tối ta không ăn." Thân Giác lãnh đạm nói, nặng nề đóng cửa trước mặt Dục Thanh.

Dục Thanh hơi hơi mở miệng, lại gắt gao mím chặt môi thành một đường.

Lúc hắn báo lại với quản gia, quản gia có chút kinh ngạc nói: "Hôm nay làm sao vậy? Hướng Văn cũng nói là không thoải mái."

Không thoải mái? Có chỗ nào mà không thoải mái? Sợ là cực kỳ thoải mái ấy chứ.

Dục Thanh thiếu chút nữa cười lạnh ra tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm, ngay cả quản gia cũng phát hiện.

"Dục Thanh, hôm nay cậu làm sao vậy? Tôi thấy cậu hơi lạ?" Quản gia chưa từng nhìn thấy biểu tình khủng bố dọa người như vậy trên người nhu thuận như Dục Thanh, giống như hắn đang nhìn thấy vật gì đáng chết, trong mắt tràn đầy căm ghét.

Dục Thanh a một tiếng, vội vàng thay đổi ánh mắt, mê mang nhìn quản gia, "Tôi làm sao cơ?"

Quản gia nhìn Dục Thanh đã khôi phục bình thường, nhíu nhíu mày, nghĩ thầm có phải ông suy nghĩ nhiều rồi hay không, cho nên cũng không nói gì thêm.

Nhưng Dục Thanh lại chủ động nhắc tới chuyện phải đưa cơm cho Hướng Văn.

"Anh Hướng Văn không thoải mái, có thể sẽ rất muốn ăn gì đó, bằng không để tôi đưa cơm cho anh Hướng Văn đi." Dục Thanh thấy quản gia có vẻ không tán đồng, lại bổ sung, "Tôi biết anh Hướng Văn có chút thành kiến với tôi, nhưng tôi và anh Hướng Văn cùng hầu hạ bên người công tước, cứ cãi nhau mãi như vậy, đối với cả tôi lẫn anh ấy đều không tốt, còn làm chậm trễ chuyện của công tước. Tôi muốn nhân cơ hội này nói chuyện đàng hoàng với anh Hướng Văn, hy vọng anh ấy có thể buông xuống thành kiến với tôi."

Quản gia nghe thấy thế, cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, liền đồng ý, chỉ là có chút phân bua, "Cậu đi qua đó, nếu Hướng Văn muốn đuổi cậu ra ngoài, cậu cũng đừng giằng co làm gì, miễn cho khỏi bị mắng. Tính cách cậu ta như vậy, cậu không để ý tới cậu ta, ngược lại cậu ta còn có thể đối xử bình thường với cậu."

Dục Thanh khẽ mỉm cười, tươi cười điềm tĩnh, "Tôi biết rồi, cảm ơn quản gia."

Dục Thanh từ phòng bếp cầm theo một phần bữa tối, mang tới phòng của Hướng Văn. Bữa tối của người hầu kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là Hướng Văn đã quen ăn đồ ăn mà Thân Giác chia cho rồi, sợ rằng sẽ chướng mắt phần bữa tối này, huống chi người đến đưa bữa tối cho anh ta còn là Dục Thanh.

......

Dục Thanh gõ cửa thật lâu, Hướng Văn mới ra mở cửa.

Hướng Văn hình như là mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt. Anh ta nhìn Dục Thanh ngoài cửa, biểu tình có chút mất tự nhiên, "Sao mày lại tới đây?"

Dục Thanh bất động thanh sắc đánh giá Hướng Văn từ trên xuống dưới, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Tôi đem bữa tối cho anh Hướng Văn, tôi có thể đi vào không?"

Hướng Văn liếc mắt nhìn Dục Thanh một cái, sau đó vẫn nghiêng người tránh ra.

Dục Thanh đặt bữa tối lên trên bàn, xoay người nhìn Hướng Văn. Bởi vì chân bị thương, lúc Hướng Văn đi đường khó tránh khỏi có chút khập khiễng, nhưng tư thái đi đường như vậy lại khiến cho Dục Thanh liên tưởng đến một ít thứ không nên liên tưởng.

Mấy giờ trước, một màn kiều diễm Hướng Văn bị Thân Giác chế trụ tay kia tựa hồ vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Hướng Văn khập khiễng đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy bữa tối Dục Thanh đưa, tuy rằng hơi bĩu môi, nhưng cũng không nói gì. Anh ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh, giương mắt nhìn Dục Thanh.

Anh ta cho Dục Thanh tiến vào, là có chuyện muốn hỏi đối phương.

"Ban ngày mày tìm tao có chuyện gì?"

Dục Thanh lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong túi đưa cho Hướng Văn, "Tôi tới đưa thuốc cho anh Hướng Văn, không nghĩ tới......" Hắn dừng một chút, "Lại quấy rầy đến anh Hướng Văn và công tước, thực xin lỗi, tôi không biết là công tước cũng ở bên trong."

Hướng Văn nghe thấy tên của Thân Giác, trên mặt vô thức hiện lên một tia mất tự nhiên.

Sau khi Dục Thanh rời đi, Thân Giác cũng lập tức buông Hướng Văn ra, còn phủ quần áo Hướng Văn vừa mới cởi ra lên người anh ta. Hướng Văn lần đầu tiên lớn mật như vậy, cũng là lần đầu tiên chịu khuất nhục như vậy, lập tức không nhịn được mà bật khóc.

Bộ dáng khóc lóc của anh ta hình như đã dọa sợ Thân Giác, còn khiến cho Thân Giác phải an ủi anh ta một hồi lâu. Thế mà anh ta còn khóc lóc làm bẩn quần áo của Thân Giác, sau đó còn ôm người không chịu cho người đi. Hướng Văn cảm thấy mình điên rồi, may mắn hiện tại chân anh ta bị thương, không cần phải hầu hạ bên người Thân Giác. Nếu như đi, sợ là anh ta không còn mặt mũi nào đối mặt với Thân Giác.

Khó trách các tiền bối huyết tộc đều nói, ban ngày không được nghĩ Đông nghĩ Tây, nếu không rất có khả năng sẽ làm ra sự tình ngu xuẩn không thể cứu vãn.

"Khụ." Hướng Văn khụ một tiếng, lấy thuốc mỡ từ trong tay Dục Thanh, "Cảm ơn."

Anh ta không biết phải giải thích chuyện của Thân Giác như thế nào nên dứt khoát không giải thích luôn. Dù sao anh ta cũng đâu có nghĩa vụ phải giải thích cho Dục Thanh.

Huống hồ...

Anh ta cũng không thích Dục Thanh.

Nghĩ đến đây, Hướng Văn đột nhiên kéo cổ áo của mình ra, lộ vết răng mới trên cổ, "Hình như có hơi nóng." Anh ta lại xê dịch mông, cau mày nói, "Cái sô pha này sao lại cứng như vậy, ngồi thật không thoải mái, xem ra tao phải xin quản gia, đổi một cái sô pha khác mới được, cũng không biết quản gia có đồng ý hay không?"

Dục Thanh nhìn chằm chằm Hướng Văn, ngâm nga nói: "Không vấn đề gì đâu, công tước "yêu" anh Hướng Văn như vậy, anh Hướng Văn chẳng qua chỉ muốn đổi sô pha, quản gia nhất định sẽ đồng ý."

Yêu?

Biểu tình Hướng Văn cứng đờ, nhanh chóng quay mặt đi, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.

Những lời nói càn rỡ ban ngày bây giờ vẫn còn khiến anh ta hoảng hốt.

Dục Thanh nhìn Hướng Văn đỏ mặt, hơi hơi híp mắt, nửa ngày. Hắn cúi đầu, không tiếng động tiến sát gần Hướng Văn. Chờ Hướng Văn nhận ra, mặt hai người bọn họ đã cách nhau cực kỳ gần.

Hướng Văn hoảng sợ, vội vàng ngửa người ra sau, "Mày bị điên à? Đến gần như vậy làm gì?"

Dục Thanh yên lặng nhìn Hướng Văn, đột nhiên cong môi, "Hướng Văn ca, chuyện công tước không cương được, anh cũng biết sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi