XUÂN ẤM

Nghe Nguyễn Mẫn nói xong, Lý Nguyễn đã biết là mẹ muốn cô đi xem mắt nên cười khổ, “Mẹ, con vừa mới chia tay mà.”

“Cái gì mà vừa mới với không vừa mới chia tay, dù sao con cũng đang độc thân. Con gái của ông Trần cách vách và con lớn lên cùng nhau, các con còn là bạn tiểu học, bây giờ con của người ta cũng lớn rồi.”

“Mẹ, con đã lớn gì chứ, cậu ấy vừa mới sinh con mà.” Lý Nguyễn không biết nói gì, kiếp trước cô chưa từng thấy qua dáng vẻ hối thúc kết hôn của mẹ.

“Đứa trẻ được ba tháng, đã biết ê ê a a rồi, còn không lớn hay sao?” Nguyễn Mẫn nhớ tới đứa cháu ngoại nhỏ của ông Trần ở nhà đối diện thì lòng ngứa ngáy, bà thực hâm mộ ghen tị!

Lý Nguyễn không biết nói gì nhưng cũng hiểu, đến tầm tuổi này của mẹ cô, mỗi lần tụ họp với bạn bè các mẹ không bàn chuyện cưới hỏi của con cái thì cũng nói về cháu trai cháu gái. Cô đã 28 cái xuân xanh mà vẫn chưa có đối tượng thì chính là khiến mẹ mất mặt rồi còn gì.

“Con đã hiểu! Con sẽ thật tâm đi tìm!” Lý Nguyễn bảo đảm lần nữa mới tránh được buổi xem mắt đầu tiên sắp xếp vào ngày mai.

Lý Thành Thụy rõ là rất sốt ruột nhưng vẫn bình thản ngồi uống trà với Cố Kỳ Nguyên. Nguyễn Mẫn và con gái từ phòng sách đi ra liền nháy mắt với ông. Lý Thành Thụy thấy vẻ mặt của vợ nhà mình bình thường, tâm trạng hình như cũng không tệ nên yên tâm. Về khoản tâm sự chuyện tình cảm với con gái, ông thật sự không am hiểu, thôi thì nhường sân khấu cho vợ, còn việc phía sau cứ để ông lo.

“Nguyên Nguyên, dì đã trải giường xong, con cứ ở lại đây hai ngày để dì nấu món ăn thật ngon cho con.”

Cố Kỳ Nguyên ngước mắt nhìn Lý Nguyễn, cười nhẹ, nói, “Cảm ơn dì Nguyễn và chú Lý, con thích nhất đồ ăn do dì nấu. Chắc cũng hai mươi năm rồi, đúng lúc tuần này con cũng không có chuyện gì nên đành quấy rầy mọi người vậy.”

Nguyễn Mẫn nghe vậy thì thấy cực kỳ vui vẻ. Bây giờ bà có nhiều thời gian, một tuần chỉ cần đi đến phòng khám chuyên khoa vài lần, ngày thường con gái lại không có ở nhà mà Lý Thành Thụy thì bận rộn với công việc nên bà thường xuyên ở nhà một mình. Khó có dịp con gái về nhà hai ngày, mà Nguyên Nguyên khi còn nhỏ giống như một đứa con khác của bà, bà tự nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.

“Được, con muốn ăn cái gì? Ngày mai dì làm cho con.” Nguyễn Mẫn ưng thuận.

“Mẹ, con cũng muốn chọn món nữa!” Lý Nguyễn cười giơ tay vào góp vui.

Khi bầu không khí trong phòng đang hòa thuận thì tiếng chuông cửa vang lên.

“Leng keng”

“Nguyễn Nguyễn, con đi mở cửa đi, chắc là Dịch Trạch.” Nụ cười trên gương mặt của Nguyễn Mẫn lập tức phai nhạt đi, Lý Thành Thụy nhìn sắc mặt của vợ mình rồi nâng tách trà lên uống một ngụm.

Ngược lại Lý Nguyễn không hề kinh ngạc.

Từ lúc dì Đỗ và mẹ chia nhau gọi điện thoại cho cô, cô cũng đoán được Đỗ Dịch Trạch đã nói chuyện của hai người cho cha mẹ hai bên, chẳng qua là muốn để họ đến làm người hoà giải.

Dưới tình huống bình thường thì hai bên gia đình chắc chắn muốn khuyên giải, nhưng Đỗ Dịch Trạch đã sai khi tin tưởng vào Nguyễn Mẫn. Cho dù Nguyễn Mẫn đối xử với anh ta rất tốt nhưng trước tiên bà còn là mẹ của Lý Nguyễn, nếu thật là do Lý Nguyễn một mình tùy hứng thì Nguyễn Mẫn có thể sẽ đứng về phía Đỗ Dịch Trạch. Nhưng đáng tiếc, hai vợ chồng Nguyễn Mẫn vốn cũng không xem trọng Đỗ Dịch Trạch, chẳng qua lúc trước là suy nghĩ đến tâm ý của con gái nên họ mới đối xử tốt, đổi lại anh ta cũng có thể đối xử với con gái của họ tốt hơn.

Cho dù quan hệ của hai nhà tốt nhưng chỉ là bạn bè, sao so được với hạnh phúc của con gái. Bà ấy cũng là bạn bè tri kỷ của Nguyễn Mẫn, thiếu mất bà ấy thì cũng thật đáng tiếc, sau chuyện này có lẽ hai người sẽ không còn thân như trước nữa, nhưng con gái chỉ có một, mất đi chính là muốn mạng của bà!

Cho nên từ lúc con gái của bà kiên quyết muốn chia tay với Đỗ Dịch Trạch, bà cũng không ngăn cản nhiều, tình hình xấu nhất cũng chỉ là xích mích với nhà họ Đỗ.

“Con đi mở cửa.” Lý Nguyễn cong khóe môi với Nguyễn Mẫn, đứng lên đi mở cửa.

Cố Kỳ Nguyên ngồi ở trên sô pha, nhìn bóng lưng của Lý Nguyễn như có điều suy nghĩ.

“Nguyễn Nguyễn.”

Ngoài cửa đúng là Đỗ Dịch Trạch, trong tay anh ta đang cầm bánh kem và hộp quà được mua từ cửa hàng nhỏ của tiểu khu.

Lý Nguyễn không khỏi nhớ tới đời trước.

Lúc ấy, Mạnh Tử Dịch nộp đơn từ chức nhưng chưa đến một tuần thì đã phủi mông chạy đi. Lý Nguyễn vẫn ở bên cạnh Đỗ Dịch Trạch, cô không trở về thành phố N mà toàn tâm toàn ý giúp anh ta thu dọn cục diện rối rắm và tìm một giám đốc mới cho phòng nhân sự. Thời điểm đó một mình cô vui mừng kiên trì chờ đợi, cuối cùng chờ đến lúc Mạnh Tử Dịch hoàn toàn rời khỏi.

Cô cam tâm tình nguyện giúp đỡ Đỗ Dịch Trạch và cũng thực sự cảm động khi có được câu hứa hẹn của anh ta. Nhưng bây giờ nghĩ lại, những lời đó có lẽ chỉ là vài câu gió thoảng mây bay, nói cho dễ nghe hơn là không khác gì đồ vật bị bỏ đi.

Không ngờ ngày hôm nay anh ta còn biết mua bánh kem làm quà tặng, có thể thấy Đỗ Dịch Trạch chính là người đàn ông điển hình của sự thấp kém: Khi có được thì không biết giữ, mất đi rồi mới biết quý trọng.

Nếu cô chấp nhận tha thứ, liệu anh ta trân trọng cô được bao lâu nữa?

Lý Nguyễn khinh bỉ chính mình, thì ra ánh mắt của cô tệ đến như vậy. Một người không có ý thức trách nhiệm với gia đình và vợ con, liệu có được xem là người đàn ông tốt không?

“Nguyễn Nguyễn, đừng đứng ở cửa, chúng ta vào nhà trước nhé.” Đỗ Dịch Trạch nở nụ cười nhìn Lý Nguyễn, nét mặt cũng dịu dàng hơn. Buổi chiều anh ta nhận được tin nhắn của dì Nguyễn nói Nguyễn Nguyễn về nhà sớm hơn vài ngày, vì vậy anh ta vẫn luôn nhẫn nại ở nhà chờ đợi, nghĩ để cô và cha mẹ nói chuyện với nhau trước.

Lý Nguyễn lạnh nhạt nghiêng người nhường chỗ cho Đỗ Dịch Trạch vào cửa đổi giày, anh ta muốn nắm tay nhưng cô lui về sau một bước tránh tay anh ta, tự đóng cửa lại rồi đi đến phòng khách.

Đỗ Dịch Trạch cười gượng, nghĩ thầm đúng là Lý Nguyễn vẫn còn tức giận. Anh ta đi vài bước đến phòng khách, lúc này mới phát hiện trong nhà của Lý Nguyễn có một người đàn ông lạ đang ngồi trên sô pha nhìn mình, tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc nhưng anh ta vẫn lễ phép gật đầu với đối phương, sau đó chào hỏi Lý Thành Thụy và Nguyễn Mẫn.

“Con chào chú dì.”

Lý Thành Thụy liếc mắt nhìn Đỗ Dịch Trạch rồi quay đầu đi. Nguyễn Mẫn cười khẽ một tiếng bắt chuyện với Đỗ Dịch Trạch, “Dịch Trạch, ngồi đi.”

Đỗ Dịch Trạch nhìn người đàn ông lạ đang ngồi yên ổn trên sô pha, và một mình Lý Thành Thụy ngồi trên sô pha đơn, anh ta đành phải ngồi xuống đối diện với Lý Thành Thụy.

“Nguyễn Nguyễn, đây là bánh kem anh mua cho em, biết em thích ăn vị phô mai, lúc bánh mới ra lò anh lập tức chạy đi mua.” Đỗ Dịch Trạch đặt bánh kem lên bàn trà, ngẩng đầu cười với Lý Nguyễn.

Từ khi Đỗ Dịch Trạch bước vào cửa thì Cố Kỳ Nguyên đã lạnh lùng quan sát anh ta một lượt, thái độ của đối phương đã xác định rõ một số suy đoán của cậu, trong lòng ‘hừ’ lạnh một tiếng, đổi một tư thế thật thoải mái dựa lưng vào sô pha, ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt không thay đổi của Lý Nguyễn.

Tốt, không liếc mắt đưa tình.

Lý Nguyễn không nói gì, cúi đầu ngồi xuống trên tay vịn sô pha của Lý Thành Thụy.

Nguyễn Mẫn thấy con gái và ông lão nhà mình đều là bộ dáng việc không liên quan tới mình, bà chỉ có thể đi vào phòng bếp rót nước.

Phòng khách trong khoảng thời gian ngắn rơi vào trạng thái im lặng, tiếng người dẫn chương trình thời sự trong TV càng thêm rõ ràng.

Đỗ Dịch Trạch không nghĩ tới thái độ của cha con Lý Nguyễn sẽ lạnh nhạt như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn TV và Cố Kỳ Nguyên.

Khi Nguyễn Mẫn bưng ly nước ra tới thì cảm thấy bầu không khí trong phòng khách rất kỳ lạ, có lẽ chỉ có Cố Kỳ Nguyên đang tùy ý xem TV, còn Lý Thành Thụy đã sớm cầm tờ báo đặt trên bàn trà lên xem rất nghiêm túc.

Nguyễn Mẫn âm thầm trừng mắt nhìn Lý Thành Thụy: Buổi sáng đã xem báo một lần rồi, chẳng lẽ xem lần thứ hai sẽ mọc thêm hoa à?

“Dịch Trạch, uống nước đi.” Nguyễn Mẫn đem ly nước đặt trên bàn trà trước mặt Đỗ Dịch Trạch, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh Cố Kỳ Nguyên, quay đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên nở nụ cười tươi, “Nguyên Nguyên, ăn trái cây này.”

“Dì Nguyễn, dì cũng ăn đi.” Cố Kỳ Nguyên chuyển dĩa trái cây trên bàn đến chỗ Nguyễn Mẫn, quay đầu liếc mắt nhìn Lý Nguyễn rồi cúi đầu lấy cái nĩa nhỏ xiên miếng táo đưa tới trước mặt cô, “Nguyễn Nguyễn, ăn miếng táo nào.”

Lý Nguyễn ngẩng đầu, trong mắt có chút kinh ngạc, ánh mắt như có như không liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, yên lặng nhận lấy miếng táo đưa vào miệng.

Trong mắt Cố Kỳ Nguyên chứa một chút ý cười, lại duỗi tay lấy cái nĩa không xiên một miếng dưa lưới (dưa vàng) đưa tới bên miệng Lý Nguyễn, “Dưa lưới ăn cũng ngon.”

Cố Kỳ Nguyên đột nhiên ân cần làm cho vẻ mặt Lý Nguyễn hơi thay đổi nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, một miếng cũng là ăn, hai miếng cũng là ăn, Lý Nguyễn yên lặng tiếp tục nhận lấy một miếng ăn luôn.

Sắc mặt Đỗ Dịch Trạch trở nên rất khó coi, trừng mắt nhìn Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên.

Họ hàng nhà họ Lý và bạn bè học chung với Lý Nguyễn phần lớn anh ta đều đã gặp qua, còn người đàn ông này đúng là gương mặt xa lạ, nhưng nhìn qua giống như là người rất quen thuộc với nhà họ Lý, đặc biệt là hành động vừa rồi, hình như anh ta có quan hệ không bình thường với Lý Nguyễn.

Cố Kỳ Nguyên vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Dịch Trạch giống như bắt được vợ mình làm hành động sai trái, trong lòng cậu cảm thấy vừa sảng khoái lại vừa khó chịu.

Đó là vẻ mặt gì? Giống như là vật sở hữu của cậu bị nhìn trộm? Cậu và Lý Nguyễn ở chung lâu như vậy cũng không biết cô có bạn trai, ít nhất là hiện tại không có bạn trai…

Nghĩ đến hai chữ ‘người cũ’, Cố Kỳ Nguyên cảm thấy hơi bực bội, sắc mặt trầm xuống, liếc nhìn Lý Nguyễn, không tiếp tục tỏ vẻ ân cần nữa.

Dù sao cũng ứng phó được với người nào đó rồi……

“Khụ khụ.” Đỗ Dịch Trạch hơi tức giận vì sự thân mật của Lý Nguyễn và người đàn ông được dì Nguyễn gọi là “Nguyên Nguyên”, nghĩ đến chính mình và Lý Nguyễn còn chưa làm lành nên cố gắng hết sức kiềm chế không chất vấn, trên mặt nở nụ cười với Lý Nguyễn, nhưng giọng nói thì có vẻ khó chịu, “Nguyễn Nguyễn, chúng ta đi xuống dưới lầu một chút chứ?”

Cuối cùng thì Lý Nguyễn cũng nhớ tới còn một người đang ngồi trong phòng khách nhà mình nên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, chợt phát hiện Đỗ Dịch Trạch đang tức giận. Cô vốn hiểu Đỗ Dịch Trạch hơn so với cha mẹ anh ta, chỉ cần liếc mắt một chút là đã biết anh ta đang suy nghĩ gì, cô thản nhiên liếc mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên, nhàn nhạt mở miệng, “Không cần, muốn nói gì thì anh cứ nói đi.”

Đỗ Dịch Trạch nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Mẫn, “Dì, chú, con muốn được nói chuyện một lát với Nguyễn Nguyễn.”

“Thời tiết lạnh như vậy thì không nên đi ra ngoài, muốn nói cái gì thì ở trong nhà nói đi.” Lý Thành Thụy tự nhiên không để ý đến còn Nguyễn Mẫn mỉm cười nhìn về phía Đỗ Dịch Trạch.

Nụ cười trên mặt của Đỗ Dịch Trạch gần như không duy trì nổi, lòng tin ban đầu lập tức vỡ thành những mảnh nhỏ. Chợt nhớ lại từ lúc bước vào cửa thì chỉ có Nguyễn Mẫn cười hòa nhã còn Lý Thành Thụy chưa từng ngẩng đầu nhìn, cùng với vẻ mặt lạnh nhạt của Lý Nguyễn, cuối cùng Đỗ Dịch Trạch cũng ý thức được mọi chuyện gần như thoát khỏi sự khống chế của anh ta.

“Dì, dẫu sao có người ngoài ở đây nên chuyện của con và Nguyễn Nguyễn……” Đỗ Dịch Trạch liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, do dự nói một câu.

“Không có việc gì, Nguyên Nguyên cũng không phải người ngoài, con cứ nói đi.” Nguyễn Mẫn lập tức chặn lời nói của Đỗ Dịch Trạch.

Hành động đưa trái cây cho Lý Nguyễn của Cố Kỳ Nguyên bà nhìn thấy rất rõ, bây giờ bà hết nhìn con gái nhà mình rồi lại nhìn Cố Kỳ Nguyên, lại nghĩ đến hai vợ chồng nhà họ Cố, trong lòng chợt nảy ra chút suy nghĩ khác.

Tuy rằng lúc đầu bà bằng lòng giúp Đỗ Dịch Trạch khuyên nhủ Lý Nguyễn, nhưng hiện tại đã chia tay rồi còn muốn khuyên gì nữa? Điều quan trọng bây giờ là mau chóng tìm con rể.

~ Hết chương 17 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi