XUÂN ẤM

Có lẽ đúng như câu nói ‘trong tình yêu ai yêu trước thì người đó nhất định sẽ thua trước’. Kiếp trước cô vì Đỗ Dịch Trạch ủy khúc cầu toàn*, lúc nào cũng nhẫn nhịn chiều theo ý anh ta. Nhưng Đỗ Dịch Trạch chưa một nấu lần cháo, mang thuốc cho cô khi cô bị ốm.

*Ủy khúc cầu toàn (委曲求全): miễn cưỡng nhân nhượng người khác để bảo toàn lợi ích toàn cục.

Trước hôn lễ cô bị sảy thai, nằm trên giường vừa đau lòng vừa tủi thân, nhưng chỉ một lúc sau lại không thấy Đỗ Dịch Trạch đâu. Lý Nguyễn nằm một mình trên giường cố nén nước mắt, lúc đó cô bi ai nghĩ, “Hẳn là anh ta lại đi an ủi Mạnh Tử Dịch.”

Lý Nguyễn cho là cô đã sớm quên đi những chuyện đấy, nhưng ký ức lại là thứ rất kỳ lạ. Vật đã đổi, sao đã dời, vậy mà chúng lại hiện lên một cách rõ nét. Hóa ra không phải là cô đã hoàn toàn quên đi, chỉ là không muốn nhớ lại thôi.

Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian trước, những hình ảnh ấy vẫn còn rõ mồn một trước mắt cô nhưng những đau đớn kia dường như không hề khắc sâu như cô tưởng.

Lý Nguyễn từ từ nhắm hai mắt lại, gió xuân ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, cô bất giác nở nụ cười.

Thật sự thay đổi rồi…

Bữa sáng ăn muộn nên Lý Nguyễn cũng không đói. Nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của Cố Kỳ Nguyên lúc đến ban công gọi cô dậy ăn cơm, cô vẫn thuận theo, đưa tay để anh kéo mình đứng dậy.

Hiếm khi người đàn ông nhà mình có hứng thú nấu ăn, Lý Nguyễn cũng không muốn soi mói. Năng lực là một chuyện, hứng thú là một chuyện, còn có chịu làm hay không lại là một chuyện khác.

Cố Kỳ Nguyên nấu mì.

Mì mua từ siêu thị, Cố Kỳ Nguyên cho thêm thịt kho tàu tối hôm qua ăn không hết cùng với rau xanh thái nhỏ vào nồi mì nấu cùng. Bát mì nóng bốc hơi nghi ngút, cô thấy cũng khá ra dáng.

Lý Nguyễn cười nhẹ, liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên. Mặc dù có mưu lợi nhưng cuối cùng cũng thành bữa ăn.

“Anh vốn muốn nấu cho em thứ gì đó bổ dưỡng một chút…” Cố Kỳ Nguyên ngượng ngùng cười. Hiện tại anh mới hiểu được hóa ra nấu ăn không đơn giản như anh vẫn nghĩ.

“Khá tốt mà. Nhìn qua em đoán ăn sẽ rất ngon.” Lý Nguyễn cong khóe môi, khuôn mặt lại hơi ửng đỏ bởi câu nói “bổ dưỡng một chút”.

“Ăn cơm xong, buổi chiều em có muốn đi mua quần áo không?” Cố Kỳ Nguyên cười nhẹ, đưa đũa cho Lý Nguyễn.

Lý Nguyễn nghe thấy Cố Kỳ Nguyên nói thì hơi sững sờ, “Không cần đâu. Quần áo của em đủ mặc mà.”

“Chẳng phải là em muốn tham gia hôn lễ sao?” Cố Kỳ Nguyên tựa như tùy ý nói.

Lý Nguyễn chợt hoảng hốt, lúc này cô mới nhớ tới ngày mai là hôn lễ của Mạnh Tử Dịch.

“Thiệp cưới để ở phòng khách, anh tò mò nên mở ra xem.” Cố Kỳ Nguyên ngẩng đầu thì thấy ánh mắt của Lý Nguyễn, anh cúi đầu yên lặng giải thích.

Lý Nguyễn thấy dáng vẻ chột dạ của Cố Kỳ Nguyên thì khẽ cười. Thực ra cô đang suy nghĩ có nên đưa Cố Kỳ Nguyên đi cùng không, bây giờ tự nhiên lại trở thành danh chính ngôn thuận*.

*Danh chính ngôn thuận (名正言顺): chỉ việc có danh nghĩa chính đáng thì nói chuyện mới hợp lý. Cũng có nghĩa khi làm một việc gì mà đã có lý do đầy đủ, chính đáng, đúng lý hợp tình thì sẽ thông thuận, dễ đạt được thành công. (Tham khảo thêm ở đây)

Với tuổi hiện tại của cô mà đi tham dự hôn lễ một thân một mình thì cũng khá mất mặt, đặc biệt Đỗ Dịch Trạch còn là bạn cùng lớp của Mạnh Tử Dịch, vậy nên chắc chắn công ty Đỗ Dịch Trạch cũng sẽ có không ít người tham gia.

Buổi chiều, Lý Nguyễn không ra ngoài với Cố Kỳ Nguyên mà đá anh vào trong thư phòng còn bản thân cô thì khóa cửa, ngon lành ngủ bù. Cố Kỳ Nguyên nhìn cửa phòng ngủ bị khóa, sờ sờ mũi, cuối cùng chỉ có thể ảo não đến thư phòng.

Phòng ngủ chính có thêm Lý Nguyễn, sau này anh không thể mang toàn bộ công việc về phòng ngủ xử lí. Thư phòng vốn dùng làm nửa cái phòng chứa đồ bây giờ lại được sử dụng.

Nhưng Cố Kỳ Nguyên ngồi ngẩn trong thư phòng một buổi chiều cảm thấy quá quá quạnh quẽ. Sau bữa tối anh bê laptop về lại phòng ngủ.

“Em ở một mình trong phòng cũng nhàm chán, anh chuyển qua đây thì em có thể tán gẫu với anh.” Cố Kỳ Nguyên đứng ở mép giường, từ trên cao liếc nhìn Lý Nguyễn đang nằm trên giường gọi điện thoại.

Lý Nguyễn đang nói chuyện điện thoại với mẹ, đột nhiên nghe Cố Kỳ Nguyên nói thì vội vàng che kín điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Kỳ Nguyên, ‘Anh biến đi.’

Thực ra Cố Kỳ Nguyên biết ai đang ở đầu kia điện thoại, vừa rồi anh nói lớn tiếng một nửa là vì muốn gián tiếp thông báo cho ba mẹ Lý Nguyễn. Đáng tiếc Lý Nguyễn không cho anh cơ hội, cô che điện thoại quá kịp thời.

Cố Kỳ Nguyên sờ sờ mũi, không dám lỗ mãng nữa. Anh lặng yên quay người mang laptop về vị trí cũ.

Lúc này Lý Nguyễn mới tiếp tục nghe điện thoại.

“Nguyễn Nguyễn à, vừa rồi có tiếng gì đột nhiên vang vào trong điện thoại thế?” Đáng tiếc là tai Nguyễn Mẫn rất tốt, bà vừa khéo nghe được mấy tiếng đầu câu Cố Kỳ Nguyên nói, chỉ là nghe không quá rõ ràng.

“Ha ha, con đang xem TV ấy mà.” Lý Nguyễn giật mình, cô pha trò cố gắng bỏ qua chuyện này.

“Mẹ nói này Nguyễn Nguyễn, ngày nghỉ đừng có ru rú ở nhà suốt, ra ngoài đi chơi với bạn bè nhiều lên. Con cứ như thế này thì làm sao tìm được bạn trai chứ?” Nguyễn Mẫn nói những lời thấm thía, tận tình khuyên nhủ Lý Nguyễn.

Con gái muốn chia tay, bà đồng ý. Nhưng bây giờ bà lại bắt đầu âu sầu chuyện tìm kiếm con rể.

Lý Nguyễn cười ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào.

Cô ru rú trong nhà đúng là không tìm được bạn trai thật, nhưng lại kiếm được một ông chồng…

“Mẹ, con vẫn đang tìm mà.” Lý Nguyễn biết lúc này không thể nói không mà phải thuận theo mẹ.

“Con không ra ngoài thì làm sao mà gặp được đàn ông tốt chứ.” Nguyễn Mẫn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn nên bà quyết định thật nhanh, “Con sắp xếp thời gian về nhà một chuyến đi. Chỗ dì con đang làm có một chàng trai không tệ muốn giới thiệu cho con, con tìm ngày thích hợp đến gặp người ta một lần đi.”

“Dạ?” Lý Nguyễn trợn tròn mắt, “Mẹ, động tác của mẹ cũng quá nhanh…”

“Tất nhiên rồi. Mẹ đã sớm thông báo cho người thân bạn bè rằng con đang độc thân để họ tìm kiếm đối tượng tốt rồi giới thiệu cho con.” Nguyễn Mẫn có chút đắc ý đối với việc này, loại chuyện xem mắt với tìm đối tượng kiểu này nhất định phải sử dụng lực lượng của quần chúng. Dựa vào một mình bà thì cơ hội tìm được rể hiền sẽ ít đi rất nhiều.

Lý Nguyễn nâng trán nói không ra lời. Cô thật sự không nghĩ tới mẹ mình sẽ sốt ruột như vậy.

“Mẹ, gần đây con đang bận. Chắc phải một thời gian khá dài nữa mới sắp xếp về nhà được. Được rồi, cứ như vậy đã mẹ nhé.” Lý Nguyễn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

“Từ từ đã, thế tiết thanh minh con có về không?” Đầu bên kia điện thoại Nguyễn Mẫn chỉ kịp hỏi câu này, đáng tiếc Lý Nguyễn không nghe được.

“Cái con bé Nguyễn Nguyễn này, chẳng để ý gì cả. Không được, mình phải nói chuyện lại với dì nó, nhanh chóng hẹn lịch với thằng bé kia.” Nguyễn Mẫn vừa đặt điện thoại xuống lại cầm lên.

Lý Thành Thụy dời mắt khỏi tờ báo đang đọc, ông liếc bà bạn già một cái rồi lại chuyển mắt về tờ báo.

Nguyễn Nguyễn mới có 28 tuổi, gấp gáp thế làm gì?

Nhưng những lời này ông chỉ dám để trong lòng, không dám để Nguyễn Mẫn nghe được, nếu không chắc chắn sẽ bị bà mắng.

Hôn lễ của Mạnh Tử Dịch diễn ra vào tối chủ nhật, ở khách sạn xa hoa nhất của thành phố H, giá tiêu dùng và giá đất nơi đó cực kỳ đắt đỏ.

Lý Nguyễn mặc một bộ váy liền thân đơn giản mà khéo léo. Cố Kỳ Nguyên đi bên cạnh bị cô chỉnh trang lại trở nên siêu soái. Bộ tây trang màu xám bạc phẳng phiu làm nổi bật dáng người thon dài của anh. Trai tài gái sắc đứng chung một chỗ trở thành một cặp trời sinh.

Lý Nguyễn lôi kéo Cố Kỳ Nguyên đứng trước gương soi toàn thân một lúc lâu, đến khi cô hài lòng tất cả các mặt mới đi ra ngoài.

Hôm nay, hai người bọn họ đại diện cho Lý Nguyễn. Cho dù là chia tay Đỗ Dịch Trạch thì cô cũng không hy vọng để lộ ra trước mặt người quen của cô và Đỗ Dịch Trạch vẻ mặt tiều tụy chán nản. Chỉ cần khuôn mặt cô có một chút không ổn thì trong mắt người khác có khi lại trở thành dáng vẻ ân hận của cô.

Rời khỏi Đỗ Dịch Trạch, cuộc sống của cô trôi qua càng ngày càng tốt, sao lại hối hận không kịp chứ?

Vừa ra khỏi thang máy, Lý Nguyễn liền nhìn thấy Đỗ Dịch Trạch đang đứng bên cạnh Mạnh Tử Dịch chào hỏi cô dâu chú rể ngày hôm nay. Cô mỉm cười chào, bàn tay bị người bên cạnh nắm chặt hơn.

Cố Kỳ Nguyên nắm tay Lý Nguyễn thật chặt, hơi híp mắt nhìn Đỗ Dịch Trạch. Vẻ mặt Đỗ Dịch Trạch vừa kinh ngạc, vừa đau lòng, vừa bối rối. Anh khẽ nhếch môi, trong lòng thì đắc ý cười trên nỗi đau của người khác.

Phụ nữ không phải cải trắng, không cho phép đàn ông chọn ba lấy bốn. Chờ đến khi đàn ông nhận ra rằng mình đang nhặt hạt vừng ném dưa hấu, muốn quay đầu tìm lại thì dưa hấu đã sớm bị người khác ăn sạch sẽ rồi.

Cố Kỳ Nguyên thấy ánh mắt của Đỗ Dịch Trạch lướt qua mặt mình, cố gắng bình tĩnh nhưng rồi lại cau mày đi đến đón Lý Nguyễn, trong lòng anh không khỏi cười nhạo một tiếng.

Có một thứ tình yêu gọi là thừa lúc vắng mà vào. Người giỏi về nắm chặt thời cơ mới có thể thành công, cho dù là sự nghiệp hay tình yêu.

Lại nói tiếp, Cố Kỳ Nguyên cảm thấy anh nên cảm ơn Đỗ Dịch Trạch.

Không có Đỗ Dịch Trạch, Lý Nguyễn sẽ không từ chức, cũng sẽ không dọn nhà. Như vậy anh cũng sẽ không gặp được Lý Nguyễn trong thành phố gần chín triệu người này. Không có những ngày sáng chiều chung đụng thì dù có ngẫu nhiên gặp nhau vào một ngày nào đó, chỉ dựa vào tình cảm đơn thuần thưở ấu thơ, bọn họ cũng không nhất định có thể phát hiện ra mối lương duyên này.

Tình yêu yêu cầu thời gian và không gian để lên men, xa nhau sinh ra đẹp, gần nhau sinh ra yêu. Mà nếu như Đỗ Dịch Trạch không xuất hiện, anh cũng sẽ không đột nhiên phát giác ra dục vọng chiếm hữu của mình đối với Lý Nguyễn sau khi đưa cô về nhà.

Dục vọng chiếm hữu không phải lúc nào cũng liên quan đến tình yêu, nhưng tình yêu nhất định có sự liên quan chặt chẽ tới chiếm hữu dục.

Lúc đó bỗng nhiên anh hiểu ra. Tình yêu dường như đến có hơi đột ngột, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy thuận lí thành chương*. Thế là anh vui vẻ tiếp nhận, thận trọng tiến lên.

*Thuận lý thành chương (顺理成章): cứ như vậy mà thành

Không có sự thúc đẩy của Đỗ Dịch Trạch, có lẽ hai người bọn họ vẫn còn đang quanh quẩn trong giai đoạn mập mờ lâu hơn bây giờ nhiều, có thể mất mấy năm. Anh chậm nhiệt, tâm Lý Nguyễn nguội lạnh, bước dần từng bước sẽ lãng phí thời gian của cả hai.

Trong lòng Cố Kỳ Nguyên không ngừng châm chọc Đỗ Dịch Trạch, nhưng trên mặt anh duy trì khuôn mặt không biểu tình.

“Nguyễn Nguyễn, anh đã nói là sẽ qua đón em, sao em lại không nghe điện thoại của anh?” Đỗ Dịch Trạch bình tĩnh, không gây khó dễ cho Cố Kỳ Nguyên trước.

Lý Nguyễn mỉm cười, nhìn Đỗ Dịch Trạch có vẻ đang hơi tức giận, “Tôi cũng đã nói là không cần anh đến đón.”

Cô dừng lại một chút, “Tôi có người đưa đón rồi.”

“Chị Lý, chị đến rồi.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, người trong công ty Đỗ Dịch Trạch gần như đều tiến đến chỗ đó. Vẻ mặt Đỗ Dịch Trạch càng thêm khó coi.

Hôn lễ của Mạnh Tử Dịch, Lý Nguyễn cầm tay người đàn ông khác, còn có chuyện gì khác khiến anh ta lúng túng hơn sao?

“Đây là học muội của em, Phương Mẫn.” Lý Nguyễn không nhìn Đỗ Dịch Trạch mà xoay người đón Phương Mẫn, cười giới thiệu với cô bé, “Đây là Cố Kỳ Nguyên.”

Cô vẫn chưa giải thích Cố Kỳ Nguyên là ai nhưng người sáng suốt chỉ cần liếc mắt nhìn đôi tay đang nắm chặt của họ sẽ hiểu.

Nhân viên cũ trong công ty đều biết đến quan hệ giữa Lý Nguyễn và Đỗ Dịch Trạch cùng với chuyện Đỗ Dịch Trạch có quan hệ không rõ ràng với Mạnh Tử Dịch hồi trước. Lúc này cả ba người trong cuộc đều ở đây, nhưng quan hệ giữa mấy người này đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn, tất nhiên sẽ không thiếu chuyện cho bọn họ tán gẫu, mọi người chỉ cười cười chào hỏi với Lý Nguyễn.

Lý Nguyễn thở dài một hơi nặng nề, trong lòng dần dần trầm tĩnh lại.

Cô đang từng bước từng bước thông báo với người quen rằng cô đã không còn quan hệ gì với Đỗ Dịch Trạch nữa, mà hôn lễ của Mạnh Tử Dịch coi như là một cơ hội vô cùng tốt. May mắn cô có Cố Kỳ Nguyên, nếu không có khi vẫn có người cảm thấy cô đang dùng lạt mềm buộc chặt.

~ Hết chương 32 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi