XUÂN ẤM

Nói chuyện không hợp ý nhau một lời cũng ngại nhiều, hai nhà Cố Lý ăn xong cơm liền từ biệt.

Chu Lan bĩu môi nhìn xe đi xa dần, bà dẫn con cái, mang quà tặng về nhà. Nguyễn Đào cảm thấy áy náy nên ở lại nói chuyện với hai ông bà.

Lên xe, Nguyễn Mẫn bất đắc dĩ vỗ vỗ tay của con gái.

“Mặc dù bác gái của con nói khó nghe thật nhưng mà hồi đó, nếu bác con không bỏ học thì người không thể đi học nhất định là mẹ. Nhiều năm qua, bác con cũng không dễ dàng. Mẹ đi học hay đi làm đều cách nhà khá xa, cũng may mà có bác con chăm sóc cho ông bà, hơn nữa ông ngoại bà ngoại đều đã lớn tuổi rồi, cũng chẳng còn mấy năm… cho nên bình thường mẹ mới không làm căng với bác gái.”

“Mẹ, con biết mà. Cho dù bác gái có nói thế nào thì con cũng không để trong lòng đâu.” Thực ra, ở trong lòng, Lý Nguyễn cũng hơi xúc động.

Trong trí nhớ của cô, năm năm sau, ông bà ngoại sẽ lần lượt qua đời, cũng coi như là sống thọ. Tính ra thì quả thực cũng không còn mấy năm. Mặc kệ sau này có trở mặt không thì nhà bọn họ cũng sẽ không qua lại nhiều với bác gái, chẳng qua là mẹ cô thỉnh thoảng có vụng trộm nhét cho bác cả chút tiền, những việc này cô đều biết hết.

“Bác gái con tầm mắt nhỏ, thích chiếm tiện nghi, nhưng ít nhất sẽ không ngược đãi người già, cũng coi như may mắn trong bất hạnh. Nếu không, mẹ đã bề bộn nhiều việc xong còn phải phân tâm chăm sóc ông bà, sẽ lại càng bận rộn.”

Lý Nguyễn cười dựa vào vai Nguyễn Mẫn, xem như là không tiếng động an ủi và ủng hộ bà.

Nguyễn Mẫn đã từng nghĩ đến việc đón ông bà vào nhà mình sống nhưng hai người già không quen ở phòng nhỏ trong thành phố, lại càng không quen phải leo lên leo xuống nhiều bậc thang mỗi lần muốn ra khỏi nhà đi dạo nên lại trở về.

“Chỉ tiếc mấy món quà biếu Nguyên Nguyên mang đến vốn cố ý chuẩn bị để tặng cho ông bà ngoại con. Đồ vật mấy chục nghìn đều vào bụng người không biết hàng.”

Mẹ con Lý Nguyễn trò chuyện trên xe, ba mẹ con Chu Lan cũng đang nói chuyện.

Lục lọi đống đồ vừa cầm về, Chu Lan vui rạo rực nói, “Các con xem, đây là rượu Mao Đài. Mẹ nhớ nó rất đắt, ít nhất cũng phải trên trăm một chai. Mẹ giấu đi trước, chờ đến năm mới sẽ lấy ra tặng cho ông ngoại mấy đứa sau.”

“Mẹ, nhìn này, còn có đông trùng hạ thảo và linh chi nữa.” Nguyễn Kiến Cương cúi đầu lấy ra hai hộp quà đóng gói tinh xảo từ trong túi.

“Thứ này tốt. Lần trước A Mẫn có đưa qua một hộp, đến tối mẹ nấu cho con với Hủy Hủy ăn. Nghe nói thông gia bên kia cũng là bác sĩ, nói không chừng kiếm tiền cũng rất được. Mẹ nói này Hủy Hủy, hay là con cũng học bác sĩ đi?” Chu Lan quay đầu, nói với Nguyễn Vận Hủy đang ngồi một bên cầm sách không để ý đến bà và Nguyễn Kiến Cương.

“Mẹ, con học khoa học xã hội, cho dù có chuyển chuyên ngành thì cũng không chuyển đến y học lâm sàng được.” Nguyễn Vận Hủy cau mày, trong giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn.

“Được rồi, đâu phải là mẹ không biết đâu. Mẹ chỉ là xem bọn họ ra tay hào phóng nên nói thôi. Cũng không biết nhà bọn họ gặp phải vận cứt chó gì, bạn trai cũ của Lý Nguyễn nghe nói có mở một công ty, bạn trai mới tìm được này nhìn giống như cũng rất có tiền.” Chu Lan cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Cái gì mà có tiền chứ! Xe bọn họ đi con đều đã nhìn rồi. Một xe là của chú, một xe là biển số thành phố H, vừa cũ vừa rẻ. Đi cái xe nát đấy sao lại là kẻ có tiền được.” Nguyễn Kiến Cương nói xen vào.

“Con nhìn quần áo bọn họ mặc cũng rất phổ thông, con không nhận ra nhãn hiệu nào. Nói không chừng chị họ chỉ đang mạo xưng là trang hảo hán (tìm cách gây ấn tượng bằng cách giả vờ nhiều hơn khả năng).” Ánh mắt Nguyễn Vận Hủy vẫn luôn rơi xuống trang sách nhưng mãi vẫn không di chuyển, giọng nói vừa lạnh nhạt vừa khó chịu.

Cố Kỳ Nguyên có khí chất lỗi lạc, ngũ quan anh tuấn làm cho cô động tâm không thôi. Nhưng trong lòng cô cũng không hy vọng hoàn cảnh gia đình của anh cũng tốt, Lý Nguyễn không có khả năng tìm được bạn trai ưu tú như vậy!

“Đúng đúng. Không sai. Những vật này nhất định là do chính Nguyễn Nguyễn bỏ tiền mua.” Chu Lan vỗ đùi cái đét, dáng vẻ bỗng nhiên hiểu ra, “Mẹ nói rồi mà, nếu như Nguyễn Nguyễn thật sự tốt như vậy thì cái đứa mở công ty trước kia sao lại không cần nó nữa. Hủy Hủy, con cũng cố gắng học hành rồi sau này tìm đàn ông gấp mấy lần như thế đi, cũng để cho mẹ hưởng phúc nữa.”

“Mẹ, con học hành không phải vì để tìm đàn ông!” Nguyễn Vận Hủy cau mày, hơi trừng mắt nhìn mẹ mình.

“Được được, là mẹ nói sai. Không phải để tìm đàn ông tốt mà là để tìm công việc tốt. Chỉ cần có công việc tốt thì người khác tự nhiên sẽ giới thiệu đối tượng cao cấp cho con.”

Nguyễn Vận Hủy lại trừng mẹ cô một cái rồi quay người lên tầng.

Đoàn người Lý Nguyễn về đến nhà khá sớm, trái lại Nguyễn Mẫn có hơi buồn rầu.

“Không biết khách sạn gần đây còn phòng trống không nữa.”

“Không cần đâu chị. Chúng ta ngủ lại trong nhà luôn đi, buổi tối còn có thể trò chuyện nhiều thêm một chút.” Phạm Dư thấy trong nhà có ba phòng ngủ liền đề nghị.

“Vậy nếu không…” Nguyễn Mẫn cân nhắc, quyết định phân phòng ngủ trước. Hay là để cho Nguyên Nguyên và lão Lý ngủ phòng ngủ chính, còn bà và Nguyễn Nguyễn ngủ chung?

“Được đó, con với Nguyễn Nguyễn một phòng, ba mẹ hai người ngủ ở phòng cho khách là vừa đủ.”

Lời nói của Cố Kỳ Nguyên vừa rơi xuống, mọi người đều yên tĩnh lại.

Lý Nguyễn lập tức cứng người, trừng mắt nhìn anh nói không ra lời. Những người khác thì rơi vào trầm mặc. Chỉ có con ngươi Lý Thành Thụy gần như lồi ra, trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Kỳ Nguyên, tưởng chừng như muốn phun lửa.

“Cậu nói cái gì?!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi khiến trong lòng Lý Nguyễn nhảy dựng, cô vội vàng liếc mắt ra hiệu cho mẹ mình.

“Vậy cũng được, cũng được ha. Lão Lý, ông đi tìm ga giường với chăn mền với tôi đi!” Nguyễn Mẫn nhanh tay lẹ mắt kéo Lý Thành Thụy đi vào phòng ngủ chính.

Làm trò ngay trước mặt ba mẹ Cố Kỳ Nguyên, Lý Nguyễn cúi đầu, vừa đau đầu vừa xấu hổ, không nhịn được lại ngước mắt trừng Cố Kỳ Nguyên một cái.

Cố Kỳ Nguyên cực kỳ vô tội mở to mắt nhìn Lý Nguyễn.

Anh cũng đâu có nói sai đâu, chia phòng như vậy cực kỳ hợp lý và hợp pháp mà!

Cố Thẩm Tắc và Phạm Dư là ba mẹ bên nhà trai nên có thái độ khá bình thường đối với hành vi của hai đứa nhỏ, không cổ vũ cũng không phản đối. Có điều, nếu như có thể nhanh chóng tạo ra một đứa cháu trai hay cháu gái thì thật quá tốt!

Đây chắc là tâm lý khác nhau giữa cha mẹ sinh con trai và con gái…

Lý Nguyễn quay người vào trong bếp sờ đông sờ tây, cố gắng dời đi sự chú ý và sự xấu hổ trong lòng. Cố Kỳ Nguyên ở bên cạnh hỗ trợ rửa bát đĩa và cắt trái cây, vô cùng ân cần quan tâm, chỉ mong Lý Nguyễn đừng tức giận, chốc nữa vào phòng đừng đạp anh xuống đất.

“Ai cho phép anh nói lung tung hả?” Lý Nguyễn hơi tức giận, đưa tay ra nhéo một bên tai của Cố Kỳ Nguyên. Vừa nãy ở trong phòng khách, ba mẹ anh cũng có mặt nên không thể trừng trị một trận.

“Được được được rồi. Là anh nói sai.” Cố Kỳ Nguyên vội vàng cúi đầu, thái độ xin lỗi cực kỳ chân thành, nhưng chỉ trong nháy mắt lại cười hì hì, “Nhưng mà ban đêm anh không ôm em không ngủ được.”

Lý Nguyễn nghẹn họng, trợn mắt, dứt khoát dùng cả hai tay véo hai tai Cố Kỳ Nguyên.

“Rồi rồi, em có muốn cắn một cái cho bớt giận không?” Cố Kỳ Nguyên cười toe toét, ngược lại lại cảm thấy tai có hơi ngứa, tươi cười dán mặt vào gần miệng Lý Nguyễn, “Em nhanh cắn một miếng đi.”

Lý Nguyễn trừng mắt, bật cười. Cô cảm thấy thật sự không có tiếng nói chung với tên vô lại này.

“Đợi chốc nữa ba em vẫn còn tức giận thì em nhất định sẽ ném anh qua đấy.”

“Được đó. Đổng Tồn Thụy xả thân nổ hầm ngầm*, anh sẽ xả thân chặn miệng núi lửa của ba vợ vậy.” Cố Kỳ Nguyên làm bộ thở dài nhưng rồi nhanh chóng lại nở nụ cười, “Nhưng mà anh rất coi trọng mẹ vợ nhà mình đó.”

*Đổng Tồn Thụy (1929-1948): là một người lính Cộng sản Trung Quốc trực thuộc Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Trong nội chiến Trung Quốc, ông là người đã buộc bom quanh thân và tự sát nhằm phá hủy một hầm canh gác ngầm của Quốc Dân Đảng.

Lý Nguyễn lại càng nhụt chí, cô thật không biết Cố Kỳ Nguyên cố làm ra vẻ lạnh nhạt với mình hồi trước đã bị giấu ở đâu rồi. Không lẽ từ trước đến nay trước mặt người khác anh mang một khuôn mặt, sau lưng người ta lại mang gương mặt khác?

Cũng không biết Nguyễn Mẫn nói chuyện thế nào với Lý Thành Thụy mà mười phút sau, hai người cùng ra khỏi phòng. Nguyễn Mẫn bước ra với nụ cười ngượng ngùng còn Lý Thành Thụy thì xị mặt, nhưng cuối cùng cũng không nổi giận.

Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại hơi hơi đắc ý.

Sớm hay muộn thì cũng là ngủ chung thôi. Đồng ý sớm hay đồng ý muộn thì cũng không quá quan trọng, dù sao sau này căn phòng kia cũng sẽ thành phòng của anh với Lý Nguyễn.

Mặc dù Nguyễn Mẫn đã thuyết phục Lý Thành Thụy nhưng bà vẫn vụng trộm kéo Lý Nguyễn vào phòng ngủ cho khách. Đương nhiên trên danh nghĩa là thu dọn phòng để khách đến nhà được ngủ ngon giấc.

“Nguyễn Nguyễn, con với Nguyên Nguyên…” Nguyễn Mẫn đắn đo không biết nên nói đến chủ đề này như thế nào với con gái.

“Mẹ, khoảng thời gian trước con đã chuyển đến sống chung với Cố Kỳ Nguyên.” Lý Nguyễn giành nói trước, “Cũng đỡ tốn tiền thuê nhà, mẹ cũng biết là tiền thuê nhà ở thành phố H rất đắt mà.”

“Con nhỏ này, chuyện lớn như thế mà lại không biết bàn bạc với ba mẹ chút nào.” Nguyễn Mẫn vỗ nhẹ lên vai Lý Nguyễn, nhìn kỹ con gái rồi chợt thấy hơi xúc động.

Dáng vẻ tập tễnh học đi dễ thương của con gái dường như mới chỉ là hôm qua, thoáng cái con gái đã chuẩn bị lập gia đình. Con cái trưởng thành, bản thân ông bà cũng già rồi.

“Mẹ sẽ không nói nhiều. Dù sao các con cũng sắp kết hôn rồi, người trẻ tuổi có ý tưởng riêng, ba mẹ nhiều lời lại khiến các con thấy phiền.” Nguyễn Mẫn thở dài, trên mặt mang cười.

“Mẹ, mẹ cứ coi như chúng con đang thử cưới đi. Nếu trước đó không sống chung một chỗ thì sao có thể biết liệu đối phương có thói quen xấu nào trong sinh hoạt không? Ví dụ như không chú ý vệ sinh này, hay không đổ rác này, nhỡ không chịu nổi thì còn có thể dừng lại đúng lúc!” Mấy lời này của Lý Nguyễn cũng không phải đang nói dối.

Mặc dù hai người bọn họ đã đăng ký và sống chung rồi, nhưng bầu không khí hôn nhân giữa hai người rất nhạt, thực sự là giống đang thử cưới hơn. Bây giờ nhắc đến chuyện hôn lễ thì cô mới bắt đầu có giác ngộ về việc kết hôn.

“Cái gì mà thử cưới, lại còn dừng lại nữa!” Nguyễn Mẫn trợn mắt nhìn Lý Nguyễn, “Đã lớn thế rồi, làm việc phải chững chạc lên. Mẹ thấy con người của Nguyên Nguyên không tệ, đối xử với con thật lòng hơn gã kia nhiều.”

“Mẹ, con biết mà. Thế nên con mới chọn anh ấy.”

“Gì mà chọn? Bây giờ còn có phần cho con chọn lựa hả? Có thể có được Nguyên Nguyên cũng coi như là phúc khí của con. Cuộc sống của con do con tự trải qua, trước khi kết hôn thì ngọt ngọt ngào ngào như mật, sau khi kết hôn mỗi ngày đều cãi nhau, được mấy năm lại ly hôn.” Nguyễn Mẫn nhớ lại từ khi Lý Nguyễn biết yêu đến bây giờ, đường tình của con gái bà đều nhìn trong mắt. Bà thật sự không ngờ đến tuổi này, tình cảm của con gái lại có bước ngoặt lớn như vậy, “Cha mẹ cũng không mong chờ gì nhiều, chỉ hy vọng hai đứa các con sống thật tốt, sống phải có thương có lượng.”

“Mẹ, con biết…” Trong lòng Lý Nguyễn vừa chua xót vừa cảm động.

Từ trước đến nay, nguyện vọng của cha mẹ cũng chỉ đơn giản như vậy, chỉ mong cuộc sống của con cái trôi qua thật tốt là được. Cho dù là Đỗ Dịch Trạch hay là Cố Kỳ Nguyên, Nguyễn Mẫn đều giúp cô lo lắng chu toàn, chỉ điểm cô, không phải vì để đối phó người khác mà là vì muốn con gái mình sống dễ dàng và thoải mái hơn.

“Lần này ánh mắt của con thật là tốt hơn lần trước. Con chắc vẫn chưa biết, tháng trước dì Trịnh Giai Tuệ ở dưới tầng có đến thành phố H thăm con trai…”

~ Hết chương 60 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi